Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

121: Phóng hỏa

Thu Thủy Linh Nhi

2024-07-23 02:52:59

"Không có, không có a..." Hạ Lan Tuyết vội vàng dùng vạt áo phủ kín, cũng không dám đứng dậy.

Cứ như vậy ngồi ở trên mặt đất ướt lạnh? Thiếu Khâm nhíu mày, hướng về nàng đưa tay, "Đứng lên."

"Không cần, ngươi đi trước đi." Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, đột nhiên nhớ tới ý tưởng quỷ dị vừa rồi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng lên.

Chết tiệt, quả nhiên không thể nghĩ xấu người khác ở sau lưng, lần này đúng là bị báo oán.

"Ngươi làm sao vậy?" Ánh mắt Thiếu Khâm căng thẳng, sâu kín nhìn nàng chằm chằm, "Rắn cắn cái mông kìa? "

"Ngươi mới bị rắn cắn cái mông đấy?" Hạ Lan Tuyết lườm hắn một cái.

Chết tiệt, tại sao còn chưa đi, cởi truồng ngồi dưới đất thật lạnh a.

Thiếu Khâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như lửa đốt, đôi mắt to đảo quanh, cũng không biết đang giấu chủ ý quỷ gì, cảm thấy không bình thường, đột nhiên vươn tay lên, bắt lấy vai của nàng, định nhấc nàng lên.

"A!" Hạ Lan Tuyết kinh hãi kêu lên, hai chân không tự giác quặp chặt Thiếu Khâm, thân thể dựa vào người hắn, một bên hô to, "Nhắm mắt chó của ngươi lại, lão tử không có mặc quần."

Toàn thân Thiếu Khâm toàn thân, không nhúc nhích, chỉ là, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, tựa hồ có thể chảy ra nước.

Hạ Lan Tuyết hờn dỗi, như con bạch tuộc treo trên người hắn, trợn mắt nói, "Nhìn cái gì vậy? Lão tử đang ở đây đi tiểu một chút, là ngươi nhàn rỗi chạy tới can thiệp..."

"Cho nên đâu?" Khuôn mặt trắng nõn của Thiếu Khâm vặn vẹo.

Hạ Lan Tuyết hận không thể cắn vào mặt hắn một cái, tức giận nói, "Quần còn chưa kéo lên, ngươi đã tới rồi, bảo ngươi đi ngươi cũng không đi..."

Vừa nghe, Thiếu Khâm đột nhiên vươn tay kéo nàng ra, ném xuống đất, xoay người rời đi.

"Này, ngươi." Cái mông ngã ngồi trên mặt đất, không chỉ là đau đơn giản như vậy, Hạ Lan Tuyết vừa thẹn thùng vừa hận, kéo quần lên, đuổi theo Thiếu Khâm kéo lấy tay hắn, "Tử yêu nhân, dám ném lão tử? Ngươi có biết đạo đức bình thường thế nào không ?"

Khuôn mặt yêu dã của Thiếu Khâm đen xuống, đôi mắt gắt gao nhìn móng vuốt của nàng đang túm chặt áo hắn, "Rửa tay chưa?"

"..." Hạ Lan Tuyết sững sờ.

Thiếu Khâm rút tay áo về, mặt đen lại rời đi.

"Này ngươi." Hạ Lan Tuyết không phục, không cam lòng giậm chân, hắn đang ghét bỏ nàng bẩn sao?

Nhưng, dường như vừa rồi ngồi dưới đất xác thực rất bẩn, nàng cần tắm rửa.

Nếu muốn tắm rửa, phải có nước nóng, có thùng tắm, cái này kiếm đâu giờ...

"Này, Thiếu Khâm đại nhân." Vừa nghĩ đến, nàng lại đuổi theo hắn.

Con quỷ nhỏ Loan Nguyệt không biết từ chỗ nào chạy ra, chắn trước mặt Hạ Lan Tuyết, "Cô nương, cơm tối đã chuẩn bị xong cho ngài."

"A, đa tạ." Hạ Lan Tuyết cười dịu dàng liếc nàng một cái, tìm không được chủ tử nàng ta thì nói với nàng ta cũng được, "Loan Nguyệt cô nương, ta muốn tắm nước nóng, có được không?"

"..." Loan Nguyệt vẻ mặt hơi ngẩn ra, rất là khó xử, "Cô nương, đợi nô tỳ xin chỉ thị của đại nhân đã."

"Ta tắm rửa tại sao cũng phải xin chỉ thị của hắn? Hay là tự ta đi nấu nước nóng, ngươi cho ta mượn cái thùng tắm được không ?" Lúc xuất phát, hình như nàng có thấy các nàng mang theo thùng tắm, hơn nữa còn rất lớn dùng rất tốt, lúc ấy còn cảm thấy buồn cười, đi ra ngoài, còn mang theo thứ đồ đó nữa, nhưng bây giờ nàng cảm thấy, có thể nghĩ mang thùng tắm ra ngoài, đúng là người thiên tài.

"Hay cứ để nô tỳ đi xin chỉ thị của đại nhân đã." Loan Nguyệt cũng không nói nhiều với nàng, xoay người đi về một cái lều.

Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, thôi, nàng đành chờ vậy.

Loan Nguyệt tiến vào lều, trong lều không có chút đèn, ánh sáng mờ tối, lờ mờ có thể nhìn thấy trên giường êm nằm nghiêng một bóng người thon dài, trong ngực hắn, tiểu tuyết hồ nhu thuận nằm sấp , đôi mắt to tròn tò mò nhìn Loan Nguyệt.

"Đại nhân, Hạ Lan tiểu thư muốn tắm nước nóng." Loan Nguyệt trực tiếp hồi bẩm.

Tay Thiếu Khâm đang vuốt tuyết hồ hơi dừng lại, cúi đầu nói, "Ngươi đi chuẩn bị."

"Nhưng mà." Loan Nguyệt mấp máy môi, "Cũng không có mang dư thừa thùng tắm."

Các nàng vài nha hoàn dùng chung một cái, đại nhân chính mình đơn giản dùng một cái, các tùy tùng khác căn bản không có gì cả.

Vậy muốn cho Hạ Lan Tuyết dùng của ai? Huống chi, nàng trên người bây giờ không sạch sẽ.

Biết rõ như thế, nhưng lại yêu cầu như thế, có thể thấy Hạ Lan cô nương này thật không biết điều.

"Đem của bản đốc đưa nàng dùng." Trong bóng tối, thanh âm của Thiếu Khâm lại khàn khàn mấy phần.

Tim Loan Nguyệt tự nhiên nhảy dựng, "Cái này sao có thể được?"

Không nói đến đại nhân mắc bệnh thích sạch sẽ, lại nói người như Hạ Lan Tuyết sao xứng dùng đồ của đại nhân?

"Ngươi muốn kháng mệnh?" Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Thiếu Khâm chậm rãi lướt đến nàng.

Loan Nguyệt cả kinh, thình thịch quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói, "Nô tỳ không dám, chỉ là, Hạ Lan cô nương đúng lúc gặp nguyệt sự, nô tỳ là sợ nàng làm dơ thùng tắm của đại nhân."

Hơn nữa, nữ tử gặp nguyệt sự, vốn là điềm xấu , làm sao đại nhân có thể không tránh cho được?

"Ngươi làm theo lời ta là được, không cần lắm lời" Thanh âm Thiếu Khâm có chút không kiên nhẫn.

Loan Nguyệt cắn môi, thấp giọng nói 'Vâng', khom người trở lui.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lều, càng thêm tối tăm, Thiếu Khâm nằm ngửa ở trên giường, nhắm hai mắt lại, trong đầu tự dưng chợt lóe lên hình ảnh nha đầu kia treo ở trên người lúc nãy.

Lúc ấy, hắn cũng không nghĩ nhiều, cũng không có cảm giác gì khác, nhưng, bây giờ nghĩ lại, cảm giác được hương thơm vô cùng, đặc biệt là đôi chân dài nhỏ của nàng, vòng ở trên người hắn, chặt chẽ như vậy, làm cho người ta không tự giác liên tưởng đến những hình ảnh làm cho máu huyết sôi trào.

"Ôi." Hắn đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt đầy ám quang, thân thể nơi nào đó phản ứng làm cho hắn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, tựa hồ tràn đầy trào phúng.

Nha đầu kia lúc nào cũng mỉa mai hắn là thái giám, nếu có một ngày, hắn dùng tư thế như hôm nay lấy nàng, nàng sẽ cảm thấy như thế nào?

- -

Bên ngoài, đứng nguyên tại chỗ chờ, chỉ thấy dáng người yểu điệu của Loan Nguyệt đi đến.

"Hạ Lan cô nương, mời đi theo nô tỳ."

"Đại nhân của các ngươi đồng ý rồi?" Hạ Lan Tuyết đi ở sau lưng nàng, thanh âm có chút chế nhạo, vốn là, cần một ít nước nóng để tắm rửa, loại chuyện vặt vãnh này cũng cần phải bẩm báo?

Loan Nguyệt cũng không trả lời, chỉ là, mang nàng vào một gian lều sạch sẽ, sau đó, sai người đốt đèn.

Không lâu sau, hai nha hoàn bê một thùng tắm tinh xảo tiến vào, lại có hai nha hoàn mang nước nóng vào.

"Các cô nương vất vả rồi." Hạ Lan Tuyết có chút băn khoăn, liền vội vàng tiến lên muốn giúp đỡ, lại bị một tiểu nha hoàn trong đó đưa tay cản lại.

"Bọn nô tỳ chỉ làm việc theo phân phó của đại nhân thôi."

Lời nói lạnh lùng này, nhưng thật ra là nói cho Hạ Lan Tuyết, các nàng làm những thứ này cùng nàng không có nửa xu quan hệ, chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi.

Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, cũng không tự làm mất mặt nữa.

"Cô nương, còn gì phân phó nữa không?" Nước nóng đều chuẩn bị thỏa đáng, Loan Nguyệt hỏi.

Hạ Lan Tuyết cười cười, "Đã không có."

"Vậy, nô tỳ ở bên ngoài đợi, cô nương có gì phân phó cứ việc lên tiếng." Loan Nguyệt nói.

"Ừm, đa tạ." Hạ Lan Tuyết khách khí gật đầu.

Loan Nguyệt gọi các tiểu nha hoàn khác, cùng đi ra ngoài.

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, thật là quá đáng, thùng tắm của đại nhân sao lại đưa cho tiểu đĩ thõa kia dùng?" Vừa ra khỏi lều, một tiểu nha đầu trong đó không chịu được buột miệng nói.

Loan Nguyệt liếc nàng một cái, "Chuyện của người lớn, ngươi lắm miệng cái gì?"

"Nô tỳ chỉ là thay đại nhân nói thôi, thay tỷ tỷ nói, tỷ tỷ còn không biết sao? Không biết tiểu đĩ thõa kia có thân phận gì sao?" Lục Ý hạ thấp giọng, thần bí nhìn Loan Nguyệt nói.

Loan Nguyệt nghiêm túc hỏi, "Thân phận gì?"

"Vừa lúc nãy nô tỳ nhóm lửa, nghe bọn Tiểu Thuận Tử nghị luận, tựa hồ bọn họ đi theo đại nhân làm việc, không chỉ một lần gặp qua nàng."

"Nàng là ai?" Loan Nguyệt có chút vội vàng.

Lục Ý vội nói, "Bách Thảo Đường đương gia đại tiểu thư a, nương nàng chính là vu y mà ngay cả long sàng cũng dám bò lên."

"Nàng?" Loan Nguyệt suy nghĩ một chút, đối với Hạ Lan Tuyết không có hiểu biết gì, nhưng là vị vu y nương kia của nàng, ở Đại Chu quá là nổi danh, đã từng vì léng phéng cùng một vị quan to, bị đương gia chủ mẫu của người ta đánh ghen... Chuyện này đã từng trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của mọi người, ngay cả các nàng, những nữ nhân sinh ra ở hậu trạch cũng nghe không ít.

"Ừm." Lục Ý dùng sức gật đầu, mặt tràn đầy khinh miệt, "Thật là có nương như thế nào thì sinh ra khuê nữ như vậy, làm nương không biết xấu hổ, khuê nữ càng không biết xấu hổ, chúng ta đại nhân nhưng là... nàng ta cũng đi quyến rũ."

"Vô liêm sỉ." Đột nhiên Loan Nguyệt giơ tay tát vào mặt Lục Ý, "Tiểu đĩ thõa, lời này của ngươi truyền tới trong tai đại nhân, ngươi nghĩ còn mạng sao?"

Lục Ý cả kinh, gò má đau đớn làm cho lý trí nàng ta đều trở về, như thế nào liền phát rồ nói đến chuyện kiêng kỵ nhất của đại nhân chứ?

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, nô tỳ vừa rồi nhất thời nhanh miệng, nô tỳ không phải cố ý."

"Được rồi, lời vừa nó ta coi như chưa nghe thấy, các ngươi gấp rút đi đi, nhớ kỹ, về sau đều quản miệng mình cho tốt, còn dám nói bậy, ta là người đầu tiên không tha."

"Dạ" Mấy tiểu nha hoàn nhanh chóng tản đi.

Bên này Loan Nguyệt đứng ở ngoài lều, bên trong, có bóng vàng tản ra, phản chiếu hàn quang trong mắt nàng.

( nàng là Bách Thảo Đường đương gia đại tiểu thư,nương nàng chính là vu y mà ngay cả long sàng cũng dám bò ) Lục Ý lời nói lần nữa trong đầu vang lên, đôi mi thanh tú của Loan Nguyệt khẽ nhíu chặt.

Nữ tử như vậy... Sao dám quyến rũ đại nhân?

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, thức ăn đều chuẩn bị xong rồi, ngài hãy đi ăn trước đi, nơi này, nô tỳ canh giữ cho." Lục Ý đi không bao xa, lại quay trở lại, mặt tràn đầy nịnh nọt nhìn Loan Nguyệt.

Loan Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng, "Không có việc gì, Hạ Lan tiểu thư ở bên trong tắm rửa, ta phải canh giữ ở chỗ này."

"Ta đến cũng chính là vì việc này, tỷ tỷ cũng mệt mỏi rồi, cũng nên thừa dịp còn nóng ăn một ít, ấm áp thân thể. Mặt khác, bên chỗ đại nhân cũng cần tỷ tỷ hầu hạ." Lục Ý mềm giọng khuyên.

Loan Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, "Vậy ngươi cần canh giữ cẩn thận, không được để chuyện gì xảy ra"

"Biết rồi." Lục Ý gật đầu bảo đảm.

Loan Nguyệt không yên tâm lại hướng về lều nhìn một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Đợi nàng vừa đi, Lục Ý vội vàng hướng về chỗ tối ngoắc, lại có hai tiểu nha hoàn nhẹ nhàng đi đến..

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lục Ý, ngươi nghĩ được chưa? Thật muốn làm như vậy?" Thu Nguyệt nhỏ giọng bên trong lộ ra một chút do dự.

"Ngươi sợ hãi thì đừng làm, dù sao ta nhất định làm. Hôm nay chúng ta ngồi ngựa bị gió thổi, tình trạng thảm hại kia các ngươi đều quên rồi? Hầu hạ gia thì thôi đi, nhưng cái mặt hàng kia cũng bắt chúng ta hầu hạ sao?" Lục Ý bất mãn nhỏ giọng thối đạo.

Thu Nguyệt và Thu Ý nhìn nhau, rốt cục quyết định, "Làm, không vì chúng ta, thì cũng vì Lục Ý tỷ tỷ, cũng phải dạy dỗ cho con hàng nhỏ kia biết điều một chút."

"Đúng." Lục Ý gật đầu, khoát khoát tay lấy hộp quẹt, phân phó, "Đi đi."

Thu Nguyệt ôm ít cỏ khô và củi đến, Thu Ý cầm đèn đổ dầu lên trên, sau đó, đem củi khô và cỏ khô đã tẩm dầu để ở cửa lều, Lục Ý quyết đoán đánh lửa, cỏ khô tẩm dầu nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa bốc lên cao, như muốn đốt trụi tóc Lục Ý.

Rất nhanh, lửa đã vây quanh lều, ánh lửa đâm vào mắt người ta thêm đau nhức.

"Lục Ý tỷ tỷ, có gặp chuyện gì không may không?" Thu Nguyệt nhìn lửa ngày càng cháy to càng thêm lo lắng.

Lục Ý liếc nhìn đống lửa, xấu xa cười, "Yên tâm, không có việc gì. Chờ một chút."

"Lục Ý tỷ tỷ, chúng ta hô lên thôi, nhỡ có người chết cháy, vậy thì lỗi lầm rồi." Thu Ý thấy lửa đã cháy lên đến đỉnh lều lo lắng nói.

Lục Ý gật đầu, "Gọi."

Vì vậy, ba nha đầu bắt đầu lớn giọng kêu to, "Người đâu, mau đến, có lửa cháy, mau cứu người"

Ở nơi trống trải này thanh âm có thể truyền đi rất xa, do vậy rất nhanh đã có mười thị vệ chạy về hướng này .

Nhưng không có nước cứu hỏa thế nào được?

Có người cầm nhánh cây dập lửa, có người cầm kiếm chém, nhưng lửa bị gió thổi bùng lên, rất nhanh, một tòa lều khuynh sập, bao phủ tại trong biển lửa.

May là lều này ở xa những lều khác nên lửa không bị cháy lan sang.

Nhưng, nhìn lều bị sập trong biển lửa, bọn Lục Ý trợn tròn mắt .

"Lục Ý tỷ tỷ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt trắng bệch, "Nàng, nàng đã chết rồi sao?"

Lục Ý cũng ngốc rồi, nhưng lại phản ứng mau, vội vàng nắm lấy một người thị vệ hô, "Mau cứu người a, Hạ Lan cô nương còn ở bên trong."

"Hạ Lan cô nương?" Vài người thị vệ hai mặt nhìn nhau, có chút phản ứng không kịp.

Lục Ý đẩy bọn họ, "Mau cứu người a."

"Hạ Lan cô nương sao lại ở bên trong?" Thị vệ khó hiểu, hơn nữa, lều đều đốt sập rồi, Hạ Lan cô nương chỉ sợ cũng thành than cốc rồi.

Loan Nguyệt nghe ồn ào chạy tới, giật mình không thôi, "Lục Ý, chuyện gì xảy ra? Hạ Lan cô nương đâu?"

"Loan Nguyệt tỷ tỷ." Lục Ý khóc, sợ hãi hô, "Nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nơi này đột nhiên bốc cháy, bọn nô chạy lại cứu hỏa mà không kịp, Hạ Lan cô nương ước chừng còn ở bên trong."

"Cái gì?" Loan Nguyệt kinh hãi không thôi, vội vàng phóng tới đám cháy, bị bọn Lục Ý giữ chặt lại, "Loan Nguyệt tỷ tỷ, nguy hiểm, lửa còn đang cháy mà."

"Mấy người các ngươi thật sự là vô liêm sỉ, không phải là bảo các ngươi phải trông coi cẩn thận sao? Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy?" Loan Nguyệt giận giữ toàn thân phát run, "Việc này nếu để đại nhân biết, các ngươi muốn chết sao?"

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, cứu mạng a." Bọn Lục Ý quỳ rạp xuống đất, khóc nói, "Có lẽ là Hạ Lan cô nương không cẩn thận ở bên trong đụng đổ vật dễ cháy, bọn nô tỳ tại bên ngoài nhất thời không phát giác, chở lúc phát hiện ra, lửa đã bốc lên cao bọn nô tỳ phải gọi người tới cứu, đã không kịp, chỉ trong nháy mắt, lửa đã đốt cháy làm lều sập rồi, ô ô ô..."

Lục Ý bên cạnh khóc bên cạnh giải thích, khóe mắt dư quang không khỏi liếc về phía lều bên kia, vừa rồi dầu thắp và đánh lửa đã cháy sạch rồi, cho dù muốn điều tra ra cũng khó, hơn nữa, Hạ Lan Tuyết không chết cũng phải trọng thương, đến lúc đó chết không có đối chứng, cũng không thể đổ hết lên đầu các nàng được.

Thu Nguyệt và Thu Ý cúi đầu, nước mắt cũng tuôn rơi, trước, Lục Ý tìm nàng thương lượng, nói là Loan Nguyệt tỷ tỷ không vui, các nàng làm vậy để thay Loan Nguyệt tỷ tỷ trút giận.

Bình thường Loan Nguyệt đối xử với tỷ muội các nàng rất tốt, nên các nàng cũng muốn trút giận thay cho Loan Nguyệt.

Lục Ý nói, Hạ Lan cô nương ở trong phòng tắm rửa, nàng không biết xấu hổ đi quyến rũ đại nhân, nên làm cho mọi người đều biết được bộ mặt thật của nàng.

Vì vậy, nàng thiết kế phóng hỏa, thừa dịp lúc lửa cháy còn nhỏ, gọi bọn thị vệ đến, đến lúc đó, Hạ Lan Tuyết bên trong tất nhiên hoảng loạn, mà bọn thị vệ phải cứu hỏa cứu người, tất nhiên phải đến gần đây, như vậy, có lẽ là Hạ Lan Tuyết thân thể đang trần truồng, có lẽ là quần áo không chỉnh tề tất nhiên sẽ bị bọn thị vệ nhìn từ đầu đến chân.

Chuyện này đối với nữ tử mà nói tất nhiên là chuyện nhục nhã nhất rồi.

Một nữ nhân bị người ta nhìn sạch, đại nhân là người ưa sạch sẽ chắc sẽ không thích nữa.

Nhưng mà, ai cũng không ngờ tới, hỏa hoạn vô tình, lửa cháy rất nhanh, quỷ kế của các nàng chưa được thực hiện đã bị đốt cháy tan tành.

Hai nha đầu không nghĩ đến đẩy Hạ Lan Tuyết vào tử địa .

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, thực xin lỗi, là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên..."

"Thu nguyệt, ngươi đừng nói nữa." Lục Ý nghe ra ý tứ ngu xuẩn của nha đầu này, vội vàng cắt lời của nàng, khóc ròng nói, "Loan Nguyệt tỷ tỷ, là ta không tốt, nhất thời lơ là sơ suất, không trông coi cẩn thận. Tỷ tỷ hồi bẩm đại nhân đi, mọi sai phạt ta đều gánh chịu ."

"Ngươi a." Loan Nguyệt nhìn bọn tỷ muội quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ thở dài, "Bình thường gặp ngươi cũng là lanh lợi , hôm nay như thế nào liền hồ đồ? Cũng trách ta, không nên đem việc này giao cho ngươi. Được rồi, để ta nói với đại nhân, muốn đánh muốn phạt tỷ muội chúng ta cùng nhau chịu"

"Loan Nguyệt tỷ tỷ." Bọn Lục Ý trong mắt toát ra ánh sáng chờ mong.

Đại nhân đối với tỷ muội các nàng thì bình thường, nhưng Loan Nguyệt từ nhỏ đã ở bên cạnh đại nhân, đã có mười mấy năm, nên quan hệ không giống với người khác.

Hơn nữa, mọi người đều biết, Loan Nguyệt mặc dù là nha hoàn, nhưng là, trong phủ địa vị so với trong hậu viện những nữ nhân kia cao hơn, những nữ nhân kia cho dù muốn gặp mặt đại nhân, cũng phải mong chờ nịnh nọt Loan Nguyệt tỷ tỷ.

Chỉ cần Loan Nguyệt tỷ tỷ nói chuyện, các nàng tất nhiên không có việc gì.

Nhưng mà, các nàng không ai nghĩ tới, Thiếu Khâm đại nhân biết được sự việc lại có phản ứng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Số ký tự: 0