Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 73 (3)

Thu Thủy Linh Nhi

2024-07-23 02:52:59



"Khụ..." Tiểu Chủy nghe vậy, da béo trên mặt run run, sau đó, ánh mắt tò mò nhìn lên đầu Hạ Lan Tuyết.

"Ta đã rửa sạch rồi." Hạ Lan Tuyết nhìn thấy Tiểu Chủy như muốn tìm kiếm cứt chim trên đầu nàng, gấp rút giải thích, sau đó, nói với Cơ Hoa Âm, "Ta nói chính là sự thật. Nếu không tại tiểu súc sinh này, ta sẽ không phải tìm hồ tắm để tắm rửa, sẽ không bị ngươi dìm vào hồ tắm tý nữa thì chết đuối rồi."

Cơ Hoa Âm nghi ngờ nhìn chim nhỏ trong lòng bàn tay, chim kia rất thông minh, ánh mắt đầy hơi nước đảo quanh như chịu uất ức vậy, bỗng nhiên, như suy yếu nằm xuống lòng bàn tay, một bộ như muốn chết vậy.

Ôi, tiểu súc sinh này còn biết diễn trò hơn cả nàng? Hạ Lan Tuyết thấy thế trợn tròn mắt

"Nó có ý gì hả?"

"Lông đuôi nó là ngươi nhổ ?" Sắc mặt Cơ Hoa Âm đột nhiên trầm xuống.

Tiểu Chủy cả kinh, vội vàng nhìn về phía lòng bàn tay gia, quả nhiên thấy lông đuôi xinh đẹp của chim không còn nữa, mà chỗ đó hiện ra màu thịt luộc hồng phấn, thật đúng là... Có chút xấu.

Kỷ tra kỷ tra, chim nhỏ lại kêu rên vài tiếng, giống như đang kể lể tội ác của Hạ Lan Tuyết đối với mình.

"Ta chỉ là trong lúc tức giận, rút vài cái mà thôi, ngươi xem, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra đâu ."

Thấy sắc mặt của Cơ Hoa Âm không tốt, biết rõ, chắc đây là sủng vật hắn nuôi dưỡng rồi, Hạ Lan Tuyết cảm thấy, vì chuyện hắn mua quần áo giầy mới cho mình mà không cần tức giận với hắn, cũng không cần vì con chim xấu tính chuyên ỉa bậy kia mà gây sự với hắn.

Cho nên, nàng vội vã trưng ra vẻ mặt tươi cười, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần.

Nào biết, Tiểu Chủy là cái chỉ gây thêm phiền phức, nhìn thấy tiểu phượng bị rút lông, thiếu chút nữa là bật khóc, "Cô nương, tại sao cô lại làm vậy ? Cô không biết là nha đầu tiểu phượng này bình thường rất yêu quý bản thân mình sao? Nhất là một bộ lông vũ xinh đẹp này, bình thường nếu bị rụng mất một cái, đều buồn rầu rất lâu, nô tài phải nhặt lông lên, rửa sạch sẽ, để lại vào trong tổ, nó mới có thể giảm bớt một chút."

Vừa nói, ánh mắt hắn thương yêu nhìn về phía chim nhỏ đang giả chết kia, còn nghẹn ngào một tiếng, "Thào nào tiểu phượng thân yêu hôm nay lại khó chịu như vậy, một người..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nó là chim." Hạ Lan Tuyết hảo tâm nhắc nhở.

Tiểu Chủy hơi sững sờ, tiếp tục nói, "Nó một con chim vụng trộm núp ở phía sau ngọn núi giả, nhất quyết không chịu ra gặp ai , về sau, nô tài tìm thấy nó, nó cũng rất lâu rồi chưa ăn uống. Hóa ra là bị cô nương nhổ lông? Ô ô, không trách được nó không muốn sống? Việc này nếu đổi lại là nô tài, nô tài cũng không muốn sống nữa."

"Ngươi cũng bị người nhổ lông rồi sao?" Hạ Lan Tuyết kỳ quái nhìn thái giám béo tròn Tiểu Chủy.

Tiểu Chủy trừng mắt, nức nở nghẹn ngào, quay ra úp mặt vào cành cây, ô ô khóc thút thít.

"Ngươi cũng không có nhiều lông mà?" Hạ Lan Tuyết đứng thẳng mi, không hiểu hắn khóc cái gì? Nghiêng đầu lại cười hì hì hỏi Cơ Hoa Âm, "Nó chính là tiểu phượng sao? Sao không nói sớm, làm ta tưởng là vị cô nương nào, hù dọa chết người."

"Tiểu Chủy, lập tức phái người đưa nàng trở về Hạ Lan phủ." Cơ Hoa Âm nhìn nàng, trầm giọng phân phó.

"Vâng ạ." Tiểu Chủy nhận lệnh, lập tức ngừng khóc.

Hạ Lan Tuyết nghi ngờ nhìn vào mặt Tiểu Chủy, thấy có mồ hôi,còn nước mắt sao? Tìm không thấy một giọt.

"Cô nương, đi thôi." Tiểu Chủy đắc ý nhìn Hạ Lan Tuyết, hừ, cuối cùng cũng trút giận cho Tiểu phượng được rồi.

"Đi ra kia." Hạ Lan Tuyết mắt lạnh liếc hắn một cái, bàn tay nhỏ bé lại theo thói quen níu lấy tay áo Cơ Hoa Âm, vội la lên, "Tại sao đột nhiên muốn đưa ta trở về vậy? Không phải để ta ở lại đây cho khỏe hẳn sao?"

"Khỏe hẳn ?" Bàn tay Cơ Hoa Âm dịu dàng vuốt ve lông vũ, nhưng, ánh mắt liếc về phía nàng lại rất lạnh.

Chim chóc tựa hồ cảm nhận được, mình được chủ tử vuốt ve, yêu quý, trong ánh mắt như có mấy phần đắc ý.

Xú điểu! Hạ Lan Tuyết thầm mắng một tiếng, " Ngươi là vì nó mà đuổi ta đi sao?"Nàng chỉ chỉ con chim, không cam lòng hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tiểu Phượng là một nửa chủ nhân của phủ này, thương thế ngươi gây ra cho nó. Ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?" Cơ Hoa Âm lạnh lùng nói.

Ôi, bởi vì một con chim ngốc mà nàng bị đuổi đi sao? Hạ Lan Tuyết cảm thấy mình bị vũ nhục rất lớn.

"Cơ Hoa Âm, ngươi bị bệnh rồi hả? Ngươi vì tiểu súc sinh này mà không cho ta ở lại? Dựa vào cái gì? Ta làm cái gì? Không phải chỉ nhổ mấy cái lông của nó sao? Nó ỉa ở trên đầu ta thì sao ? Là ỉa ở trên đầu đấy, chuyện này ngươi tính sao?"

Vừa dứt lời, chim kia liền từ lòng bàn tay Cơ Hoa Âm lao vọt lên, nhào tới đỉnh đầu Hạ Lan Tuyết.

"Muốn chết à." Theo phản xạ Hạ Lan Tuyết vung tay muốn đánh, thế nhưng con chim này lại tinh ranh vô cùng, nhanh chóng hướng về phía lòng bàn tay Cơ Hoa Âm.

Bên cạnh, Tiểu Chủy lại cười hì hì, "Cô nương, chuyện ỉa trên đầu này, không thể trách tiểu phượng được, nó nói, là do tóc của cô như tổ chim , nó lúc ấy nhận lầm mới có thể... Ừm, cái kia ."

"Tổ chim?" Hạ Lan Tuyết nghĩ đến một đầu tóc mĩ lệ đen nhánh của mình, bị xú điểu coi như tổ chim, lúc này tức mà không biết nói sao.

"Xú điểu, ánh mắt ngươi bị cứt bôi rồi hả? Tóc đẹp của bản tiểu tỷ ngươi có thể nhìn sai được?"

Chim kia lập tức trợn mắt với nàng, tựa hồ rất tức giận.

"Trừng cái gì? Còn dám trừng một cái, bản tiểu, tỷ lập tức nhổ sạch lông trên người ngươi, làm cho ngươi trụi lủi, không còn mặt mũi gặp chim trong thiên hạ nữa, hừ." Hạ Lan Tuyết tà ác uy hiếp.

Chim kia vừa nghe, lại lập tức lăn đùng trong lòng bàn tay Cơ Hoa Âm, giả chết.

Đối với lần này, Hạ Lan Tuyết rất khinh thường, còn dám lấy lại chiêu này dọa nàng sao.

"Cô nương, việc này không thể trách tiểu Phượng, ngược lại là cô nương, lại vì chút chuyện đó mà nhổ sạch lông ở đuôi nó? Cô khiến nó là một cô nương mà lông đuôi trụi lủi thế, sau này nó gặp người khác sao được ?" Tiểu Chủy thấy Hạ Lan Tuyết tuyên bố muốn vặt sạch lông tiểu phượng, thống khổ nói.

"Cô nương gia?" Hạ Lan Tuyết sửng sốt, chợt ha ha cười rộ lên, chỉ Tiểu Chủy, lại liếc nhìn Cơ Hoa Âm, buồn cười nói, "Bên trong phủ của mấy người không có nữ nhân, nhưng cũng không phải là muốn giống cái đến điên rồi chứ? Lại nói nó là cô nương gia. Còn lấy cái tên của đệ nhất cô nương ở Túy Tiên Lâu , tiểu Phượng, đặt cho nó thật hài hước."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Số ký tự: 0