Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Tính kế

Thu Thủy Linh Nhi

2024-07-23 02:52:59



Nhị phu nhân Đường thị đỡ Hạ Lan lão phu nhân, cuối cùng run run rẩy rẩy đuổi đến, trông thấy Hạ Lan Tuyết ngồi ngay ngắn trong sân, vẻ mặt lệ khí, vài nha hoàn gã sai vặt đứng thành một hàng, cúi gằm đầu, giống như thở cũng không dám thở mạnh.

Bà biết là có chuyện gì xảy ra, lo lắng nhìn sang nhị phu nhân .

Nhị phu nhân lúc này hiểu ý, áp vào tai Hạ Lan lão phu nhân nói nhỏ một câu an ủi, "Nương, đừng lo lắng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu ngu ngốc, làm sao tra xét được chuyện gì."

Hạ Lan lão phu nhân gật gật đầu, nghĩ thầm, cho dù liền tính điều tra ra, cũng không sao cả, dù gì bà cũng là lão phu nhân của cái nhà này .

Toàn bộ những thứ đó của Phượng Khinh La dùng để hiếu kính bà, cũng không quá đáng, tương lai, bà chết rồi, đồ cũng không mang theo được, những thứ đó không phải lại được lưu cho hậu bối sao?

Nghĩ như thế, lão trong lòng phu nhân trấn định không ít.

Đi vào trong viện, nhị phu nhân sai người mang cái ghế dựa đến, đỡ lão phu nhân ngồi xuống, lại hỏi, "Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy? Đồ trong khố phòng không có ai được động vào, sao lại thiếu được ? Hay là do ngươi còn bé nên nhớ nhầm rồi?"

"Ta tự có chủ ý." Hạ Lan Tuyết nói một câu đơn giản.

"Chủ ý? Chủ ý gì ?" Nhị phu nhân thật giống như không hiểu.

Hạ Lan Tuyết không đáp lời, không lâu sau Trần ma ma và Tiểu Thuận Tử bị áp đến trong sân.

Nhìn thấy là sân ở cạnh kho hàng, Trần má má ánh mắt rõ ràng có chút bối rối, lại thấy lão phu nhân và nhị phu nhân cũng có ở đây, liền bình tĩnh lại.

Nhị phu nhân tức thời lại hướng về nàng nháy mắt, Trần ma ma lại yên tâm hơn, phịch một tiếng liền quỳ rạp xuống bên chân Hạ Lan Tuyết, đáng thương khóc.

"Đại tiểu thư, cầu xin ngài tha lão nô đi? Lão nô ngày đó cũng là nóng lòng, nhất thời nhanh miệng mới nói sai, lão nô vả miệng, cầu xin đại tiểu thư đại nhân đại lượng. Đừng đuổi lão nô đi."

Vừa nói bà vừa thực sự hành động, không kịp để cho nha hoàn ma ma khác động thủ, bà đã tát bốp bốp vào mặt mình.

Ôi, lão bà tử này thật sự xuống tay, qua vài lần, khuôn mặt già nua đã sưng to lên như bánh bao .

Hạ Lan lão phu nhân nhìn một lát rồi khuyên nhủ, "Tuyết Nhi, Trần ma ma đã biết sai rồi, tạm tha bà ta lần này đi? Tuổi bà ta cũng lớn rồi, chịu đựng không nổi"

"Ta có nói gì đâu? Là bà ta đi lên liền quỳ, nói một câu mà chưa ai nghe rõ, liền đánh chính mình. Làm ta giật cả mình, ngay cả những gì đang muốn nói cũng quên mất ." Hạ Lan Tuyết buồn bã nói.

Thu Văn lập tức quát Trần ma ma, "Được rồi, đừng diễn, đánh hỏng ngươi chuyện nhỏ, nhưng lại hù dọa tiểu thư ."

Trần ma ma xoa gò má đang đau nhức, liên tục vâng dạ.

"Trần ma ma ngươi nghe cho kỹ, hôm nay tiểu thư bảo ngươi đến nơi này, là vì đồ đạc trong khố phòng, ngươi phải trả lời thành thật, nếu có nửa câu nói đối, cũng đừng trách chúng ta không tha ngươi." Thu Văn lạnh lùng quát.

Trần ma ma cả kinh, không tự giác liếc mắt về phía lão phu nhân và nhị phu nhân đang đứng kia.

Lão phu nhân giả bộ không thấy, nhị phu nhân nhưng là rất căm tức trừng mắt nhìn bà ta, "Ngươi nhìn chúng ta làm cái gì? Đại tiểu thư hỏi ngươi ngươi cứ trả lời thật là được rồi."

"Vâng ạ, lão nô không dám nói dối nửa câu." Trần má má lập tức nói.

"Được rồi, ta hỏi ngươi, trong khố phòng đồ đạc bị mất, ngươi có biết không?" Thu Văn trực tiếp hỏi.

Trần ma ma quá sợ hãi, "Bị mất đồ? Làm sao có thể? Lão nô không biết."

"Vậy sao? Đây là lão nhân ngươi phái đến trông coi kho hàng ?" Thu Văn chỉ vào lão nhân canh cửa đang quỳ ở kia.

Trần ma ma ánh mắt lóe lên, hồi đáp, "Trước kia trông coi kho hàng là Trương thúc, từ sau lúc đại phu nhân gặp chuyện không may, cũng biến mất không thấy bóng dáng, bên trong phủ đã phái người ra ngoài tìm nhiều lần, cũng không có tìm được. Về sau, lão nô thấy hắn thành thật, nên để cho hắn trông cửa khố phòng, đợi khi tìm được người thích hợp lại thay, chuyện này do nhiều việc nên cũng quên đi. Nhưng mà, lão nô thấy hắn cũng là người thành thật, không giống như phường ăn trộm . Vậy mà cũng làm ra chuyện này được?"

Ý của bà ta rõ ràng là đem tội danh trộm khố phòng đổ lên đầu lão nô coi cửa.

Lão nhân kia khờ là khờ chút ít, nhưng cũng không ngốc, lập tức ủy khuất kêu lên, "Trời xanh Đại lão gia, Trần quản gia, ngươi thế nào nói ra lời như vậy? Ta coi cửa nửa năm, cứ mười ngày nửa tháng, ngài đều đích thân đến tra xét mà, nếu bị mất đồ, ngài sớm nên hỏi ta mới là, làm sao sẽ chờ cho tới hôm nay? Huống chi, ngài liên tục nói cho ta biết, bên trong đều là ít đồ vớ vẩn không quan trọng, nên mới để cho một lão nô ốm yếu như ta đến trông nom."

"Ngươi nói bậy, ai nói bên trong là đồ vớ vẩn, ta rõ ràng nói cho ngươi biết, bên trong đều là cất đồ đạc quý giá của phu nhân, còn nói ngươi cần phải để ý một chút." Trần ma ma lập tức quát tháo cãi lại.

"Đủ rồi." Hạ Lan Tuyết lười nghe hai người tranh chấp, chỉ nói, "Bất kể như thế nào, Trần ma ma, đồ vật là bị mất từ trong tay ngươi, ngươi giải thích thế nào đây?"

"Này?" Trần má má nét mặt già nua suy sụp, "Lão nô cũng không biết chuyện gì xảy ra cả? Chẳng lẽ ban đêm bị trộm mất rồi?"

"Chỉ sợ là trộm nhà đi?" Hạ Lan Tuyết cười lạnh, "Nếu ngươi thành thật khai ra, ta miễn cho ngươi nỗi đau da thịt, giữ lại cái mạng bỉ ổi của ngươi, biến càng xa càng tốt. Nếu còn mồm mép dối trá như vậy, bổn tiểu thư không có nhiều kiên nhẫn đâu."

"Có nói hay không." Thấy Trần ma ma không nói câu nào, Thu Văn nhịn không được đạp bà ta một cước.

"Ai u." Trần ma ma kêu rên một tiếng, phủ phục trên mặt đất hô to, "Oan uổng quá, lão nô thật không biết chuyện gì xảy ra, dù bây giờ có giết lão nô đi lão nô cũng không biết, kính xin đại tiểu thư minh xét ."

"Được rồi, Thu Văn, mang Trần ma ma và Tiểu Thuận Tử đi, hầu hạ thật chu đáo vào, nhớ kỹ, bổn tiểu thư muốn có lời nói thật, không phải muốn mạng của bọn họ, đừng làm cho họ chết." Hạ Lan Tuyết vẻ mặt âm trầm cười.

Thu Văn trong mắt chợt lóe qua khác thường

Tối tăm mang, gật đầu, "Tiểu thư, ngài yên tâm đi, giao cho nô tỳ, trong vòng một canh giờ chắc chắn có tin cho ngài."

"Đi đi." Hạ Lan Tuyết hướng về nàng vung tay lên.

Thu Văn lập tức đưa tới vài gã sai vặt, "Đem hai người bỉ ổi này dẫn đi."

Chờ cho hai mẹ con Trần ma ma vừa hô oan uổng vừa bị lôi đi rồi, Hạ Lan Tuyết lạnh lùng cười, phân phó, "Triệu ma ma. Ngươi dẫn vài người đến trong coi khố phòng, không cho bất cứ ai động vào." "Vâng ạ." Triệu ma ma là quản gia trong phủ mới được Hạ Lan Tuyết đề bạt nên làm việc hết sức hăng hái.

Hạ Lan lão phu nhân cùng nhị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời an ủi, "Thôi, Tuyết nhi, việc này đã đã xảy ra, ngươi cũng đừng gấp gáp quá, đồ mất cũng đã mất rồi, quan trọng là người không bị làm sao."

"Làm sao tốt được? Chẳng lẽ tổ mẫu và nhị thẩm đã quên, bây giờ đúng lúc nhà chúng ta đang cần dùng đến bạc, Nhị di nương và Chi Nhi muội muội, còn có nhị thúc, đều đang chờ có bạc để cứu ra." Hạ Lan Tuyết nói nói, vành mắt nhanh chóng đỏ hồng, nói tiếp, "Không có biện pháp khác rồi, dưới mắt chỉ có dựa vào mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực thôi. Tổ mẫu, Nhị thẩm, lát nữa, ta trở về kiểm kê trong phòng xem có gì đáng giá thì mang đổi chút bạc trước."

"Khó khăn cho ngươi, Tuyết nhi." Nhị phu nhân cảm động nói.

Hạ Lan Tuyết sâu kín liếc nàng một cái, "Ta chỉ là một đứa bé, không lo về sau không có được đồ tốt để dùng, ngược lại làm khó ngài cùng tổ mẫu rồi, đồ đạc trong phòng hai người ta đều biết rõ là đồ mà mọi người vẫn quen dùng , bây giờ lại phải mang đi cầm..."

"Cái gì?" Nhị phu nhân vừa nghe kinh hãi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Lan Tuyết lập tức bày tỏ, "Nhị thẩm cũng đừng lo lắng, sau này khi Tuyết Nhi có bạc sẽ chuộc đồ về cho mọi người."

"Này." Nhị phu nhân còn đang định nói cái gì, Hạ Lan lão phu nhân liếc nàng một cái, lại lên tiếng, "Tuyết Nhi làm như vậy cũng là đã hết cách, lúc này chúng ta đồ gì có thể mang đi cầm thì mang ra, cứu người quan trọng hơn."

"Được rồi, cầm liền cầm." Nhị phu nhân bĩu môi một cái, bất đắc dĩ thở dài, trong phòng nàng cũng có mấy thứ đáng giá, nhưng mà không thể so sánh với đồ của Phượng Khinh La được.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy." Hạ Lan Tuyết đứng dậy, "Tổ mẫu, Tuyết Nhi về phòng trước, lát nữa sẽ phái bọn nha hoàn sang phòng hai người lấy đồ."

"Được rồi" Hạ Lan lão phu nhân đáp ứng sảng khoái.

Một lúc lâu sau, Hạ Lan Tuyết cũng thu xếp được đồ đạc trong phòng, sau đó, lại phái Thu Hương và Đàn Hương qua phòng nhị phu nhân và lão phu nhân lấy đồ.

Lúc gần đi, Hạ Lan Tuyết đặc biệt dặn dò vài câu bên tai Thu Hương.

Thu Hương gật đầu nở nụ cười, dẫn theo vài tiểu nha hoàn, đi đến bên phía nhị phu nhân.

Nhị phu nhân lần này rất tự giác, để mặc bọn nha hoàn tự lấy đồ trong phòng, ngay cả đồ trang sức ngày thường yêu thích nhất cũng lấy ra, làm cho bọn nha hoàn bên người cả kinh khuyên nhủ mãi.

Hóa ra cũng có lúc nhị phu nhân có lương tâm.

"Đây, tất cả đồ đáng giá của ta đều ở chỗ này." Nhị phu nhân rất khẳng khái hào phóng nói.

Thu Hương gật gật đầu, "Nhị phu nhân thâm minh đại nghĩa, trở về ta sẽ nói cho đại tiểu thư biết."

"Điều này cũng không có gì, chỉ hy vọng có thể cứu người về." Nhị phu nhân thở dài nói.

Thu Hương ra lệnh cho bọn nha hoàn mang đồ đi trước, sau đó mới an ủi nhị phu nhân, "Nhị phu nhân yên tâm đi ạ, đại tiểu thư tự thân xuất mã sẽ không có việc gì. Mặt khác, đại tiểu thư nói, rất nhanh sẽ chuộc những đồ vật này về để cho ngài và lão phu nhân không phải chịu thiệt thòi."

"A, cái này không vội, trước mắt cũng là thời điểm khó khăn của nàng." Nhị phu nhân càng thêm dễ tính.

Thu Hương nghe đều muốn cảm động, vội vàng hạ thấp giọng, nói nhỏ bên tai nhị phu nhân, "Không sao, vừa rồi Thu Văn trở lại, nói là Trần ma ma đã khai rồi, nói là đồ còn ở trong phủ, nhưng dù có chết bà ta cũng không khai ở chỗ nào. Đại tiểu thư chuẩn bị đêm khuya hôm nay, bất ngờ kiểm tra phòng của mỗi người, định tìm ra tang vật. Cho nên, nhị phu nhân cứ yên tâm đi, những vật này của ngài giờ đang cần dùng gấp, nhưng một khi thấy đồ của phu nhân rồi, những thứ này cũng không cần nữa."

Nói xong, Thu Hương cười, xoay người rời đi.

Chỉ là, nhị phu nhân hoàn toàn ngây người rồi, nửa đêm bất ngờ lục soát?

Vậy những thứ bảo vật kia của nàng có thể giấu không?

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, nàng vội vã chạy về phía viện lão phu nhân.

Hạ Lan lão phu nhân vừa được tin tức này, cũng là kinh hãi, "Thật sự muốn kiểm tra"

"Làm sao có thể giả được, là nha hoàn Thu Hương trong phòng nàng nói." Nhị phu nhân bối rối xoay quanh, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hạ Lan lão phu nhân nhìn nàng như vậy, cũng có chút ít khinh bỉ, "Lúc trước chia đồ vật cũng không thấy ngươi nhát gan như vậy."

"Ai da, lão phu nhân, bây giờ là lúc nào rồi, ngài đừng đâm chọc người khác nữa, mau nghĩ cách phải làm sao bây giờ." Nhị phu nhân vội la lên.

Lão phu nhân lại cười lạnh, "Sợ cái gì? Cho dù muốn lục soát, cũng chỉ dám lục soát phòng của nha hoàn thôi, nàng ta dám lục soát phòng ta sao? Nếu ngươi sợ, mang những đồ đó đến chỗ ta, bảo đảm nàng không dám lục soát."

"Cái này cũng không dám nói trước." Nhị phu nhân thấy lão phu nhân sĩ diện, khinh miệt bĩu môi, "Nha đầu kia tinh vô cùng, ngài cho rằng Thu Hương ngu ngốc mà tiết lộ tin tức cho chúng ta sao? Khẳng định là do nàng ra lệnh, cố ý tiết lộ cho chúng ta ."

"Vì cái gì?" Lão phu nhân không hiểu.

Lần này đổi nhị phu nhân khinh bỉ rồi, "Ngài nghĩ xem, bên trong phủ ai dám động đến đồ của đại phu nhân? Những hạ nhân kia dám sao? Sợ là Tuyết Nhi đã nghi ngờ chúng ta từ lâu rồi, mới để nha đầu kia cố ý lộ tin tức cho chúng ta, là muốn cho chúng ta vụng trộm trả đồ trở về, như vậy, nàng sẽ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra"

Lão phu nhân vừa nghe, "Nói có lý, nha đầu kia tham lam vô cùng. Giống nương nàng ta, có nhiều đồ quý báu như vậy, bình thường cũng không thấy nói hiếu kính ta cái gì . Đến khi nàng ta chết rồi, đồ này cũng không cho ta dùng sao? Dù nói thế nào, ta cũng là bà bà của nàng, hiếu kính ta cũng là lẽ thường."

"Cái gì nên hay không nên, trước mắt nên làm sao đây? Là bí mật trả lại hay đợi để bị tra ra?" Nhị phu nhân dứt khoát đem vấn đề khó khăn ném cho lão phu nhân.

Nếu việc này bị tra ra, nhiều nhất nàng cũng chỉ là tòng phạm.

"Trả lại? Ngươi đi mà trả, ta không trả." Lão phu nhân chỉ còn những thứ kia để lo quan tài thôi.

"Vậy chờ bọn họ tra ra sao?" Nhị phu nhân nhướn mày, bỗng nhiên kế để trong lòng.

Lão phu nhân xem nàng ánh mắt lóe lên, biết rõ nàng có chủ ý, liền hỏi, "Được rồi, ngươi cũng đừng kích ta, có ý gì nói ra xem."

"Được rồi, ta nói, lão phu nhân như cảm thấy làm được thì làm, nếu không làm được cũng đừng oán ta."

"Nói." Lão phu nhân thúc giục.

"Được rồi." Nhị phu nhân vội hỏi, "Không phải là nửa đêm nàng mới đến tra sao? Hay là bây giờ chúng ta chuyển đồ ra khỏi phủ đi, đợi đến khi nàng đi tra thì còn tra được cái gì nữa."

"Chuyển ra ngoài phủ? Chuyển đi đâu?" Trong lòng lão phu nhân có chút gấp gáp.

"Ngài đã quên." Nhị phu nhân cười nhắc nhở, "Ở thành nam ta có một biểu huynh là bà con xa , việc này, Tuyết Nhi không biết, trước hết chúng ta mang đồ chuyển đến để nhờ ở đó, chờ chuyện này qua rồi chúng ta lại mang đồ về."

"Biểu huynh ngươi?" Lão phu nhân hồ nghi nhìn nàng.

Nhị phu nhân không đợi bà đặt câu hỏi, tiên phát chế nhân, "Được, ta cũng biết ngài không tin ta, vậy thôi, coi như ta chưa nói gì, những cái của ngài ngài lo cất giữ kỹ đi, dù sao, phần kia của ta, ta phải mang ra ngoài dấu, chỉ hy vọng lúc ngài bị tra ra cũng đừng lôi ta vào là được rồi."

Nói xong, nhị phu nhân liền đi.

"Đứng lại." Lão phu nhân gọi nàng lại, chần chờ hỏi, "Biểu huynh kia của ngươi có thể tin cậy?"

"Có thể tin cậy được hay không sợ cái gì? Chúng ta phái hai người canh giữ, cũng không nói cho họ là thứ gì, vậy là được rồi." Nhị phu nhân giải thích.

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, nói, "Vậy đi, để cho Kim Lan và Hương Tú đi theo đi."

Lão già kia, chỉ sợ nàng chiếm tiện nghi, "Được rồi, vậy để hai nha đầu đó theo đi, ta còn tham đồ của lão nhân gia bà sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, liền ra cửa.

Bên này, Hạ Lan Tuyết sai người kiểm đồ của nhị phu nhân và lão phu nhân, nhẹ khẽ cười, những thứ này đều không phải là cái gì quá quý giá, nhưng cầm cũng được hơn mười vạn lạng bạc.

"Tiểu thư, muốn cầm toàn bộ sao?" Thu Hương hỏi.

"Ừ." Hạ Lan Tuyết nhìn hai rương đồ lớn, cười nói, "Toàn bộ đều cầm, à đúng rồi chỗ này của ta còn chút bạc, ngươi cũng cầm lấy đi"

"Để làm gì ạ?" Thu Hương khó hiểu, vừa nhìn ngân phiếu kia, có đến hơn hai mươi lượng, "Tiểu thư, sao ngài có nhiều như vậy?"

"Xuỵt." Hạ Lan Tuyết đưa ngón tay đặt tại trên môi của nàng, cười nói, "Ngay cả các nàng cũng có nhiều bạc như vậy, tại sao ta lại không có? Những năm này, nương rất chiều ta nếu ta tính kế một chút thì tiền có còn nhiều hơn ấy chứ."

"Vậy phải làm như thế nào?" Thu Hương không hiểu tại sao tiểu thư cho nàng nhiều bạc như vậy.

Hạ Lan Tuyết hướng về nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đến gần một chút, sau đó hạ thấp giọng, phân phó, "Trước ngươi đi Bách Thảo Đường tìm Bích Văn, đem bạc giao cho nàng, bảo nàng tìm phòng nhỏ ở phụ cận kinh thành."

"Tiểu thư?" Thu Hương kinh ngạc không thôi, không hiểu tiểu thư vì sao phải mua nhà, hơn nữa hai mươi vạn cũng không phải ít tiền.

"Bất kể phòng ở như thế nào, tóm lại trước khi trời tối phải làm xong, hiểu chưa?" Hạ Lan Tuyết chân thành nói.

"Vâng ạ" Thu Hương không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu.

"Đi đi, đi làm đi." Hạ Lan Tuyết hướng về nàng vung tay lên, sau đó, cả người thảnh thơi nằm trên ghế dưới tàng cây, nhắm mắt suy tư bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Mà bên kia, lão phu nhân cũng sai hai nha hoàn tâm phúc, chuyển hết đồ quý giá từ chỗ bí mật trong phòng ra ngoài, giấu trong mấy rương gỗ lớn.

Chỉ chờ khi trời tối, nhị phu nhân cho người mang đi.

"Các ngươi nghe kỹ cho ta, những vật này cần phải trông coi cẩn thận, không được để người khác lấy đi, trở về ta tất có thưởng lớn."

"Vâng ạ" Kim Lan và Hương Tú cùng nói.

Ngày này, trong Hạ Lan phủ rất bận rộn mỗi người tính kế của mình .

Lúc xế chiều, Thu Hương cầm ngân lượng trở về, tổng cộng mười hai vạn, coi như một số bạc không nhỏ.

Hạ Lan Tuyết cầm ngân phiếu cho hết vào tiểu khố của mình.

Không lâu sau, Bích Văn cũng trở lại, nha đầu kia làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ vài canh giờ đã tìm được phòng ở như ý Hạ Lan Tuyết.

"Đi, hiện tại mang ta đi xem một chút." Hạ Lan Tuyết có chút vội vàng, chẳng quan tâm nắng nóng, liền theo Bích Văn đến tân phòng bên này.

Đến mới biết được, toàn nhà này tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, nghe nói đây là ngoại trạch của một đại quan trong triều, về sau cáo lão hồi hương, toà nhà này chỉ để lại một lão quản gia trông coi .

Vài ngày trước, đại quan kia viết thư đến, bảo là muốn ở quê hương dưỡng lão, tòa nhà này giữ lại cũng vô dụng, nên tìm người bán đi.

Vừa vặn, Bích Văn tìm đến, không cần mặc cả nhiều, đưa hai mươi vạn lạng bạc cầm khế ước đi luôn.

Nhưng nghe ý tứ của lão quản gia kia thì giá cả có thể hạ xuống chút ít .

Hạ Lan Tuyết tiếc vì trả nhiều tiền, nhưng nhìn mặt Bích Văn vẫn lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, thật không có tiết khí.

Tìm nha đầu kia làm việc chính là như vậy, nhanh chóng lưu loát, nhưng bảo nàng cò kè mặc cả với người ta thì chắc không thể rồi.

Sớm biết như thế đã phái Thu Hương cùng đi, thì có thể tiết kiệm được một ít bạc rồi .

Cũng may, vừa vào trong phủ nhìn, có vài sân nhỏ, có vườn, có nước, có đường đi, hoa cỏ sum xuê, chỉ là, thời gian dài không người ở, có chút tiêu điều, nhưng tổng quát mà nói, rất tốt.

Nhìn ngắm nơi này, Hạ Lan Tuyết hài lòng.

Lần này, nàng cũng không về cùng Bích Văn mà giao cho nàng nhiệm vụ khác .

Một ngày kia sau khi trời tối, Hạ Lan phủ liền có hai chiếc xe ngựa đi ra ngoài, có người lặng lẽ bẩm báo Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết chỉ cười không nói, thanh thản ăn bữa tối.

Sau bữa cơm chiều, lúc chuẩn bị đi ngủ, có người đến bẩm báo lão gia đã về, đang muốn gặp nàng ngay.

Muốn gặp nàng, nàng đã đoán chắc chuyện gì.

Đến chỗ lão cha nàng, lại gặp được lão phu nhân và nhị phu nhân.

Hai người này giống như muốn tranh công ở chỗ Hạ Lan Phong vậy, cố gắng vì chuyện cứu người mà đồ riêng của mình đều lấy ra.

Hạ Lan Phong nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu, chỉ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt Hạ Lan Tuyết, rõ ràng mang theo trách cứ, "Tuyết Nhi, ngươi làm việc như vậy thật thiếu sót, đồ của tổ mẫu ngươi cũng cầm đi sao?"

"Cầm? Không phải mà là bán đi lấy bạc." Hạ Lan Tuyết uốn nắn.

"Không có bạc , không thả ngaoaif." Hạ Lan Phong không vui nhìn nàng, "Dù nói thế nào, tổ mẫu ngươi nhiều tuổi rồi, không còn theo chúng ta hưởng phúc được bao lâu nữa, xảy ra chuyện lại bắt bà móc bạc riêng ra, chuyện này mà truyền đi thì còn gì là mặt mũi nữa?"

"Vậy cha nói nên làm gì bây giờ?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

Hạ Lan Phong mấp máy môi, thở dài nói, "Thật không có biện pháp khác? Ngươi kia Bách Thảo Đường..."

"A, nhắc tới cái này, ta lại nhớ tới, cha, chuyện trong cung nợ bạc, cha đòi lại được chưa?" Hạ Lan Tuyết ngắt lời hắn, hỏi.

Hạ Lan Phong sững sờ, ngay cả chính hắn cũng thiếu chút nữa cũng đã quên chuyện này rồi, "Cái này, muốn bạc không phải là chuyện dễ dàng, ngươi không biết, hiện giờ đã thay đổi quản sự, nhất quyết không thừa nhận nợ cũ kia."

"Đây không phải là ăn vạ sao?" Hạ Lan Tuyết tức giận nắm lấy quả đấm nhỏ, hừ nói, "Cha, vậy đi, đưa đơn nợ cho ta, sáng mai ta tự mình tiến cung, ta cũng không tin, bọn họ dám không nhận”.

"Tuyết nhi, đừng nói trước cái này. Đồ đạc của tổ mẫu và nhị thẩm ngươi không cho ngươi đem cầm, ngươi cũng cầm rồi. Tất cả được bao nhiêu bạc?" Hạ Lan Phong nói sang chuyện khác hỏi.

Hạ Lan Tuyết mặt lộ thần sắc lo lắng, "Được mười hai vạn, còn có bạc mua dược của Bách Thảo Đường năm vạn nữa, cũng mới có mười bảy vạn, còn thiếu hơn ba vạn nữa. Cha ngài bảo làm sao giờ”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Số ký tự: 0