Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Hô hấp, ngu ngốc

Thu Thủy Linh Nhi

2024-07-23 02:52:59

Hạ Lan Tuyết khẽ sửng sốt, nhưng sao vừa nghe thấy việc Cơ Hoa Âm cho phép nàng gặp hắn nàng không thấy vui sướng như vẫn nghĩ mà lại cảm thấy khổ sở.

Nàng trước sau đi nhiều lần như vậy, có nhiều lần thiếu chút nữa bị bắn thành tổ ong vò vẽ, cuối cùng nhất thời đầu óc rút gân, thiếu chút nữa nàng đã đào chuồng chó ở góc tường nhà người ta... Chỉ là, công trình so với sức nàng hơi lớn, nên nàng đành từ bỏ.

Nhưng mà, Nam Cung Triệt mới đi có một lúc? Dĩ nhiên làm được rồi? !

Nữ nhân và nam nhân với Cơ Hoa Âm mà nói, khác biệt thật đúng là lớn a, chẳng lẽ thực ứng câu nói kia, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục? Thích liền sủng sủng, ngán liền nhắm mắt làm ngơ?

Hắn nhàm chán nàng sao?

"Làm sao vậy?" Thấy nàng đột nhiên cứng đờ , Nam Cung Triệt tò mò hỏi.

Hạ Lan Tuyết nuốt xuống một miếng cơm, để đũa xuống nói, "Không có việc gì, đa tạ ngươi. "

"A, bản vương cũng không phải là làm không công cho ngươi, ngươi không phải là đã đáp ứng tương lai đồng ý một yêu cầu của ta sao?" Nam Cung Triệt hướng về nàng tính kế cười.

Hạ Lan Tuyết lơ đễnh, thở dài ra một hơi, "Được rồi, vậy ta coi như tạ bữa cơm này rồi. Cáo từ."

"Muốn bản vương đi cùng ngươi không?" Nam Cung Triệt hảo tâm hỏi.

Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một chút, "Không cần."

Nam Cung Triệt nghiêm túc, "Tốt lắm, bản vương đưa ngươi ra ngoài phủ."

Lần này, Hạ Lan Tuyết không có từ chối, đối với một cái dân mù đường mà nói, vương phủ to như vậy, đúng là rất khó đi ra ngoài.

Ra vương phủ, nàng thẳng đến phủ tướng quân, ở đằng sau, trong kiệu nhỏ, Cơ Hoa Âm lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia vội vàng đi qua, trong lòng tuôn ra tâm tình phức tạp.

"Gia." Kiệu phu chờ rất lâu, mới dè dặt hỏi.

"Hồi phủ." Nhìn về phía nữ tử phía trước biến mất ở trong đám người, Cơ Hoa Âm buông rèm xuống.

Hạ Lan Tuyết tất nhiên là không biết, nam nhân nàng muốn tìm kiếm, luôn ở phía sau nàng.

Nàng chỉ lo chạy lên phía trước, bay thẳng đến phủ tướng quân, có loại muốn đau sốc hông cảm giác, đứng trước cửa hít thở mấy hơi, nàng mới dùng sức vỗ vỗ cửa.

Quả nhiên, lại là hai người thủ vệ kia, vừa thấy nàng, hai người mặt liền hiện ra thống khổ trạng.

"Cô nương, huynh đệ chúng ta dập đầu trước ngài, đừng đến nữa”.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, lần này là chủ tử các ngươi mời ta đến ." Hạ Lan Tuyết giương cao khuôn mặt xinh xắn, vẻ mặt mười phần ngạo nghễ.

Hai người thủ vệ kia nhìn nhau, đều cảm thấy cô nương này ước chừng lại vờ ngớ ngẩn rồi, chủ tử nếu muốn gọi nàng đến, còn dùng đội cung tiễn phòng bị nàng sao?

Nhưng, phái một đội cung tiễn đề phòng một cô nương, cũng có chút quá.

"Cô nương, trở về đi, nếu là chủ tử hạ lệnh, ân chuẩn ngài tiến vào, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ không ngăn ngươi, còn đốt pháo ăn mừng cho ngươi nữa?"

"Cắt, bổn cô nương không lạ gì, nhưng..." Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười, "Nếu thật là chủ tử các ngươi mời ta vào, hay là nhị vị lột sạch quần áo, chạy một vòng trên đường cái, vừa chạy vừa gọi, 'Ta có mắt không tròng', được không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai thủ vệ đầu đầy hắc tuyến, "Cô nương, này thực tại có chút không ổn, làm ảnh hưởng đến văn hóa."

"Sợ?" Hạ Lan Tuyết xấu xa nhếch môi cười, "Vậy thì ngoan ngoãn để bổn cô nương đi vào."

"Đừng." Hai thủ vệ vội vàng vươn tay ngăn cản lại, lúc này, có người nam tử trung niên đi tới, cũng không biết nói nhỏ với hai thủ vệ kia cái gì, hai người kia cổ quái nhìn Hạ Lan Tuyết, sau đó, ngoan ngoãn để cửa mở, còn phá lệ nói một chữ “Thỉnh”.

Hạ Lan Tuyết ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm nam tử trung niên bên cạnh, chỉ cảm thấy hắn mặt mày cường tráng, thân hình cao lớn, toàn thân có dáng vẻ quân nhân, liền đoán là người của Cơ Hoa Âm.

"Tướng quân các ngươi sai ngươi tới?" Nàng hỏi.

Lạc Phong gật đầu, "Tướng quân đang chờ cô nương, cô nương có thể tiến vào."

Bất kể là có phải nhờ vả người khác hay không, dù sao, bây giờ Hạ Lan Tuyết cũng cảm thấy hãnh diện với hai thủ vệ, cao ngạo giơ lên cái đầu nhỏ, khí vũ hiên ngang liền tiến vào.

Hai thủ vệ mắt choáng váng, hỏi, "Lạc gia, thật sự là tướng quân cho nàng vào đi đi vào?"

"Ừm." Lạc Phong gật đầu, quay đầu lại, thấy cỗ kiệu ở đầu hẻm không còn ở đấy nữa, nghĩ đến, tướng quân đã hồi phủ rồi.

- -

Hạ Lan Tuyết thẳng đến Cơ Hoa Âm chỗ ở, nội tâm kích động vạn phần, thật giống như là bị say rượu, tim đập bang bang.

Nàng ngầm bực chính mình không được việc, hít sâu mấy hơi, không dễ dàng đem tâm tư ổn định lại, dự định gặp được Cơ Hoa Âm, phải hỏi rõ ràng.

Nào biết, bị thị vệ mang đến thư phòng, khi cửa phòng mở ra trước mắt, ánh mắt của nàng liền rơi vào nam tử đang đứng lẳng lặng bên cạnh cửa sổ , hắn quay lưng về phía nàng, có chút hơi ánh sáng theo cửa sổ rọi vào, ôn nhu lung ở trên người hắn, làm cho hắn thoạt nhìn là như vậy ấm áp, làm cho người ta không tự chủ được nghĩ muốn tới gần, thân cận.

Nhưng mà, mấy ngày nay hắn lại đối với nàng lạnh lùng xa cách.

Cơ hồ là trong nháy mắt, chóp mũi Hạ Lan Tuyết đau xót, nước mắt theo hốc mắt tràn lên.

Định đứng lên, đây là nàng sau khi sống lại lần thứ hai rơi lệ, lần đầu tiên là vui mừng đến phát khóc, lúc này đây, nhưng là ủy khuất .

Rất ủy khuất.

"Cô nương, tại sao ngươi lại khóc? Tướng quân, Hạ Lan cô nương đến rồi." Gã sai vặt dẫn đường cho nàng, thấy Hạ Lan Tuyết đột nhiên rơi nước mắt khóc, cũng thấy hoảng sợ, vội vàng gọi Cơ Hoa Âm.

Cơ Hoa Âm xoay người, chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Hạ Lan Tuyết đang đứng ở chỗ tối ngoài cửa, đầu rũ xuống, đôi vai nhỏ yếu nhẹ nhàng rung động , như là bị ủy khuất lớn lao.

"Cô nương, mau ngừng khóc." Gã sai vặt kia nhìn không đành lòng, lại an ủi một câu.

Cơ Hoa Âm khoát tay với hắn, hắn mới vội rời đi.

"Ngươi là lại khóc ?" Cơ Hoa Âm đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết lau đi nước mắt, nhưng là, nàng chính là như vậy, không khóc liền thôi, vừa khóc này nước mắt sẽ rất khó dừng, cho nên, lau một lần, nước mắt ngược lại tuôn ra lợi hại hơn rồi.

Nàng cái dạng này, thẳng làm cho ngũ tạng lục phủ Cơ Hoa Âm đều nhanh vò nát rồi, ma xui quỷ khiến , hắn lại đưa tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng.

"A." Cảm giác được hắn đụng chạm, hắn thương tiếc, Hạ Lan Tuyết liền bổ nhào vào trong lòng hắn, hai tay ôm thật chặt eo của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, chớp đôi mắt to ngập tràn hơi nước, u oán nhìn hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bắt nạt ta, ngươi rất vui vẻ sao?"

Cơ Hoa Âm mím môi không nói, một tay nhẹ nhàng cầm tay của nàng, muốn kéo nàng ra.

Đứng ở bên cửa làm như vậy, đúng là không ổn.

"Trả lời ta, tại sao phải đối với ta như vậy?" Hạ Lan Tuyết mới không chịu buông tay, càng thêm túm chặt hắn.

Cơ Hoa Âm hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lướt ra ngoài, sau bụi cây gã sai vặt, sợ co rụt lại đầu, vội vàng ngồi xổm xuống.

"Vào nhà nói." Hắn nhẹ nhàng ấn lấy lưng của nàng, chợt lóe thân, vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, sau khóm cây gã sai vặt trợn tròn mắt, tướng quân lại dẫn theo tiểu cô nương vào nhà, còn đóng cửa lại ?

"Nói chuyện với ngươi, đóng cửa làm cái gì?" Trong phòng có chút ánh sáng lờ mờ, làm cho Hạ Lan Tuyết phảng phất như hơi có chút khẩn trương.

Dựa lưng vào cánh cửa, hắn rủ xuống mi, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, hỏi ngược lại, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Hạ Lan Tuyết sững sờ, lại xem hai người giờ phút này, cả người nàng cơ hồ treo ở trên người hắn, cách quần áo, nàng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, hô hấp của hắn, hơi thở của hắn...

Không khỏi, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như bị phỏng, nhưng tiểu thân thể vẫn như cũ bấu víu ở trên người hắn, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cơ hồ oán giận hỏi hắn, "Ngươi nói muốn ta làm cái gì? Chẳng lẽ ta đều như vậy rồi, ngươi còn nhìn không ra?"

Tiếng nói mới rơi, nàng đột nhiên nhón chân lên, dùng sức đi lên nhất vọt, muốn hôn lên môi của hắn, nhưng bởi vì cái dạng chuyện này, cũng là lần đầu tiên làm, vừa không thuần thục, lại có chút khẩn trương, vì vậy, không có hôn lên, hàm răng ngược lại đụng phải cằm của hắn.

Hắn đau nhíu mày, nàng đau vành mắt lại hồng rồi.

"Đây là ngươi nghĩ làm?" Cơ Hoa Âm thâm thúy đôi mắt càng phát ra sâu tối tăm vài phần, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Xuất sư bất lợi, Hạ Lan Tuyết trên mặt có chút ít không nhịn được, nhưng kiên quyết không thừa nhận thất bại, nàng hít mũi một cái, ngạo nghễ nói, "Vừa rồi ta đã nắm chắc được thời cơ, nhưng ngươi không phối hợp gì cả. Nếu như ngươi chịu phối hợp với ta, ta nhất định sẽ làm tốt hơn."

"A?" Cơ Hoa Âm bày tỏ hồ nghi nhíu mày, sau đó, lại đem lưng khom xuống vài phần, như thế, nàng chỉ cần kiễng chân, là được dễ dàng... Muốn làm gì thì làm.

"Ngươi muốn làm gì?" Hạ Lan Tuyết mí mắt nhảy lên, kinh ngạc nhìn hắn càng ngày càng xa lạ, ánh mắt tà ác.

Thấy nàng rõ ràng có ý như muốn lùi bước, Cơ Hoa Âm đùa cợt phác thảo môi, "Không phải nói biết làm tốt hơn sao?"

"Ta..." Hạ Lan Tuyết không tự giác cắn môi, cơ hồ không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, trong đầu lại là rối loạn lung tung, nàng không biết rõ ý của hắn bây giờ.

Thật sự hắn nghĩ phối hợp với nàng? Hay là, dùng cái này trào phúng nàng, trêu nàng...

Nhưng, bất kể như thế nào, tiện nghi đưa đến không chiếm cũng uổng.

Nghĩ như thế, trong mắt nàng chợt lóe qua thoáng cái ánh sáng, mũi chân điểm một cái, nàng níu lấy tay áo của hắn, đem thân thể đưa lên, phấn nhuận môi run rẩy đụng phải hắn .

Lần này đúng rồi, môi của hắn mềm mại , chạm vào rất thoải mái.

Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, hài lòng muốn rời đi, không nghĩ, ngang hông đột nhiên căng thẳng, môi của nàng lọt vào trong miệng hắn, bị hắn hút làm đau, mới nghĩ mở miệng hô ngừng, hắn linh xảo lưỡi bá đạo thừa dịp mà vào, hấp thu nàng ngọt ngào.

Hạ Lan Tuyết bối rối, mở to hai mắt vô tội nhìn hắn, hô hấp từ từ bị đoạt đi, ánh mắt dần dần mơ hồ, trong hoảng hốt tựa hồ nghe hắn cắn răng gầm nhẹ, "Hô hấp, ngu ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Số ký tự: 0