Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Sinh nghi
Thu Thủy Linh Nhi
2024-07-23 02:52:59
"Tiểu thư, nhị tiểu thư đến thỉnh an ngài." Thu Văn tiến đến hồi bẩm.
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, sắc mặt cứng lại, một tháng này, Hạ Lan Chi đối với nàng thật đúng là nói sớm xin chỉ thị muộn hồi báo, không một lời nào là không nói đến những chuyện nàng ta làm cùng với công chúa Nam Cung Nguyệt, không phải là muốn khoe khoang trước mặt nàng nàng ta được công chúa ân sủng như thế nào sao.
Thật sự là chó chỉ biết vẫy đuôi!
"Bảo nàng ta về đi, không thấy bổn tiểu thư đang rất vội sao?"
Thu Văn cười nói, "Lời này ạ, nô tỳ đã nói với nàng ta nhiều lần rồi, nhưng là nàng ta nói, thân là muội muội, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an đích tỷ, nói đó là bổn phận , cho dù hiện tại nàng ta là thư đồng của công chúa, rất được công chúa điện hạ tín nhiệm cùng sủng ái, cũng không thể đánh mất lễ nghi này."
"Vậy bảo nàng ta chờ đi, bổn tiểu thư viết xong chữ này đã rồi nhận thỉnh an của nàng ta." Hạ Lan Tuyết tức giận nói, một mặt nhìn Tiết ma ma, ủy khuất nói, "Tiết ma ma, bà xem, mỗi ngày lúc ta luyện chữ, nha đầu kia đều đi qua quấy rầy, làm hại ta không còn hứng thú luyện nữa, hay hôm nay luyện đến đây thôi "
"Nha đầu, lời này mỗi ngày ngươi nói cũng mấy lần, có tác dụng sao?" Hiển nhiên, Tiết ma ma không hề bị lay động.
Hạ Lan Tuyết buồn bực kêu rên một tiếng, đành phải tiếp tục viết.
Tiết ma ma nhìn, nở nụ cười, "Qua đây, thử uống trà đu đủ ma ma tự chế xem sao."
"Ừm, ngày ngày uống cái này, có thể đổi cái khác được không?" Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy trà kia đã thấy buồn nôn rồi, vật gì tốt, cũng không thể ngày nào cũng uống được.
"Ngươi không phải là thích uống sao?" Tiết ma ma kỳ quái nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, lười nói thêm, vội vàng viết cho xong.
Tiết ma ma nhìn nàng, hồ nghi hỏi, "Nha đầu, chẳng lẽ thời gian qua ngươi uống mà trên người không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.
Tiết ma ma thở dài, ánh mắt chậm rãi rơi vào ngực của nàng.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy giật mình, kêu lên, "Phải rồi, gần đây nhất ,ta cảm thấy ngực căng căng , chẳng lẽ..."
Ánh mắt của nàng xoay mình phát sáng lên.
"Vậy nếu ngươi không muốn uống, để lão thân đưa cho Đàn Hương đi." Tiết ma ma bưng trà định đi.
"Đừng a." Hạ Lan Tuyết cuống quít đứng dậy, đoạt lấy trà sữa từ tay bà, một hơi tu sạch, sau đó, ánh mắt tha thiết ngắm xuống ngực mình, nở nụ cười mãn nguyện.
Nghĩ tới, chờ Cơ Hoa Âm trở lại, thấy nàng có biến hóa lớn như vậy, không biết vẻ mặt sẽ thế nào đây? Nàng thật sự mong đợi.
Lại luyện chữ ước chừng nửa canh giờ, Hạ Lan Tuyết cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, vặn eo bẻ cổ ra cửa phòng, nghĩ vào trong viện hít thở không khí, không nghĩ nhìn thấy Hạ Lan Chi như xưa ưu nhã đứng thẳng đứng ở cửa, không khỏi giễu cợt.
"Nhị muội muội, xem ra, mấy ngày nay ở bên cạnh phục vụ công chúa , sự chịu đựng cũng tăng lên nha, đã đứng cũng lâu rồi mà mặt không đỏ, thở không gấp, bắp chân cũng không mỏi sao?"
Hạ Lan Chi nhẹ nhàng nhấc môi, nở nụ cười cứng ngắc, "Đại tỷ tỷ nói đùa, chỉ đứng một lúc, không coi là cái gì."
"À." Hạ Lan Tuyết gật đầu, "Quả nhiên, xem ra ngươi đã quen đứng khi ở bên cạnh công chúa rồi? Không trách được không có cảm giác gì."
Này biến tướng trào phúng làm cho Hạ Lan Chi sắc mặt hơi đổi, tiện đà cũng cười nói, "Nói đến công chúa điện hạ, cũng là rất săn sóc muội muội ..."
"Chậc chậc, lời này trước đây ngươi cũng đã nói rất nhiều lần rồi có thể đổi thành lời khác mới mẻ hơn không ?" Hạ Lan Tuyết không kiên nhẫn liếc nàng, trực tiếp vòng qua nàng ta, đi vào viện.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Chi thoáng hiện ra nụ cười mỉa mai, "Tỷ tỷ không thích nghe chuyện công chúa điện hạ sao? Hay như là... Bởi vì chuyện của nam nhân kia?"
"Hửm? Nam nhân?" Trong sân, Hạ Lan Tuyết ngước mắt, hồ nghi nhìn nàng.
Hạ Lan Chi chậm rãi đi đén, "Vâng, công chúa điện hạ có nhắc qua với ta, nàng cùng tỷ tỷ trong lúc đó tựa hồ có chút hiểu lầm..."
"Đừng quấn, chuyện gì của nam nhân? Cơ Hoa Âm sao?" Trừ hắn ra, cái khác, Hạ Lan Tuyết không có hứng thú giải.
"A, hóa ra nam nhân kia gọi là Cơ Hoa Âm? Ước chừng là hắn đi, công chúa điện hạ nói, tỷ tỷ lúc nào cũng quấn lấy hắn, nàng đề điểm tỷ tỷ mấy lần, tỷ tỷ không nghe, thế cho nên song phương nháo có chút không vui." Hạ Lan Chi thanh âm mềm mại nhu nhu, từng chữ từng câu nói thật chậm, dường như sợ người khác nghe không rõ.
Hạ Lan Tuyết nghe nàng nói xong, nghẹn chính mình quá, "Được rồi, làm khó ngươi, nếu như là yếu quá, để tỷ tỷ bốc cho ngươi ít thuốc bổ, một câu nói cũng có thể nói lâu như vậy?"
Trên mặt Hạ Lan Chi vẫn vui vẻ như cũ, xem ra, những ngày này, ở cùng Nam Cung Nguyệt bị trị không ít lần.
"Tỷ tỷ, công chúa nói rồi, nàng cảm thấy ngươi kỳ thật còn là người không tồi, cho nên, muốn mượn cơ hội, thân thiết hơn với tỷ tỷ, tiện thể làm mất đi hiểu lầm”.
"Nàng ta cho ngươi đến cầu hòa với ta ?" Hạ Lan Tuyết buồn cười, nàng mới không tin Nam Cung Nguyệt có phần tâm tư này.
Hạ Lan Chi lấy ra một thiệp mời từ trong tay áo, "Ba ngày sau, công chúa điện hạ muốn thiết yến ở ngự hoa viên, ăn mừng sinh nhật mười sau tuổi, đến lúc đó, không ít danh môn thiên kim cũng đến, tỷ tỷ, đây là đưa cho ngươi."
Nhìn thiệp mời màu đỏ vàng kia , Hạ Lan Tuyết bĩu môi, ngửa đầu nhìn trời, "Cũng không biết ngày đó có rảnh rổi hay không, ngươi cũng biết, tỷ tỷ ta gần đây rất bận rộn."
Đối với ngạo mạn của nàng, Hạ Lan Chi sớm đã tập mãi thành thói quen, liền để thiệp mời ở trên bàn, lại nói, "Tỷ tỷ, thiệp mời để ở đây, ngày đó có đi hay không, tỷ tỷ chính mình quyết định. Canh giờ không sai biệt lắm, muội muội nên tiến cung."
"Ừm, đi đi." Hạ Lan Tuyết hướng về nàng đưa tay, xoay người
Đi, lại luyện tập một bộ hình quyền pháp.
Hạ Lan Chi ánh mắt sâu kín liếc nàng một cái, khóe miệng chứa đựng giọng mỉa mai cười lạnh, xoay người rời đi.
Sau đó Tiết ma ma đi tới, cầm lấy thiệp mời, khẽ mỉm cười, "Cái thất công chúa điêu ngoa tùy hứng kia, ngươi đắc tội nàng ta lúc nào?"
"Còn không phải là bởi vì gia nhà bà sao?" Hạ Lan Tuyết một bên từ từ đánh quyền, một bên không đếm xỉa liếc bà một cái nói, "Mặc dù hắn rất tự giác, nhưng không cấm người ta bám hắn được".
"Ôi." Tiết ma ma cười, "Ngươi nói có người bám theo là đang nói chính ngươi sao?"
"Cắt!" Hạ Lan Tuyết khinh thường hừ nhẹ, "Ma ma ánh mắt bà làm sao thế? Ta và gia của bà là hai bên tình nguyện."
"A" Tiết ma ma gật đầu.
"Nhưng mà." Hạ Lan Tuyết đột nhiên thu quyền, có chút nịnh nọt tiến đến trước mặt Tiết ma ma, "Ma ma, ta có một chuyện không rõ, bà có thể giải thích cho ta không?"
"Về chuyện của gia, ngươi tốt nhất hỏi hắn." Tiết ma ma nhìn một cái trúng tâm tư của nàng.
Hạ Lan Tuyết lập tức vẻ mặt đau khổ, "Hắn không phải là không có ở đây sao? Lại nói, cũng không phải là cái gì kì quái. Ta chính là muốn hỏi một chút, hắn không phải là Cơ gia công tử sao? Làm sao lại lên làm tướng quân ? Còn có, hắn cùng Hiền Phi nương nương..."
"Oh, lão thân còn đang nấu canh ở trên bếp, nha đầu, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, nên đi luyện một chút châm pháp..." Tiết ma ma dặn dò một câu, vội vàng lách mình rời đi.
Hạ Lan Tuyết đứng nguyên tại chỗ, cũng không có nhiều thất vọng, dù sao nàng sớm cảm thấy, này một đời làm lại, có rất nhiều chuyện không giống với tiền thế, cũng hoặc là nói, kiếp trước nàng không biết nhiều chuyện thì bây giờ đang dần nổi lên mặt nước rồi.
Nàng cũng không vội biết đáp án, nhìn vẻ mặt của Tiết ma ma, cũng biết trong đó nhất định có mờ ám.
Đúng rồi, tại sao Cơ Hoa Âm nhanh như vậy vừa ý nàng?
Kiếp trước, dầu gì hai người cũng gặp qua nhiều lần, từ từ, ma xui quỷ khiến liền thích nhau, kiếp này, tựa hồ dễ dàng nhiều, nàng quấn quít chặt lấy mấy lần, hắn liền chấp nhận .
Nhưng rất dễ dàng đến gì đó, tất sẽ làm người sinh nghi.
Tự nhiên, nàng nghi không phải là do tâm hắn, bởi vì, nữ nhân cảm giác nhạy bén nhất, tình cảm hắn đối với nàng, nàng rất rõ ràng.
Như vậy, hay là thân mình Cơ Hoa Âm xảy ra vấn đề?
...
Mà tại phía xa biên cảnh Tây Di Cơ Hoa Âm, đột nhiên giật mình một cái, từ trong ác mộng thức dậy.
Bên ngoài Trần An nghe thấy động tĩnh, lập tức vén lên trướng mành, đi đến, " Gia, chuyện gì?" Hai ngón tay Cơ Hoa Âm vuốt vuốt huyệt thái dương, hợp với vài đêm ngủ không được ngon giấc, làm cho thanh âm của hắn mang theo một chút mệt mỏi khàn khàn, "Không có việc gì, bọn người Dương Kim trở về chưa?"
"Không có." Trần An đáp, "Nhưng, mấy đám người khác phái ra ngoài đều về rồi"
"Ừ." Cơ Hoa Âm gật gật đầu.
Trần An liễm mi, "Gia không hỏi nhiệm vụ bọn họ hoàn thành như thế nào?"
"Nếu làm không được, bọn họ có thể trở về sao?" Cơ Hoa Âm hơi nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn Trần An một cái, lại nói, "Ngươi chọn lựa vài người đi đón ứng Dương Kim."
"Dạ." Trần An mới đáp ứng, ngoài trướng liền nghe có người báo, "Tướng quân, Dương hiệu úy trở lại rồi."
"Gọi hắn tiến đến." Cơ Hoa Âm nói.
Một lát sau, một người cao lớn khôi ngô râu quai nón đi đến, hướng về Cơ Hoa Âm nói, "Gia, chiếu phân phó của ngài, thuộc hạ đã đến bộ lạc Tây Di cướp lương thảo, trả lại cho Tây Di Thánh nữ."
"Ừm." Cơ Hoa Âm khẽ hừ một tiếng, lại hỏi, "Lãnh nhị thiếu hiện tại như thế nào?"
"Hắn không phải một hán tử, bị bắt đi sau đó chịu khổ nhiều ngày, hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, có Tôn quân y đang chiếu cố ." Trần an trả lời.
Cơ Hoa Âm chậm rãi đứng dậy, "Dẫn ta đi gặp hắn."
Đến Tây Di nửa tháng có thừa, lại do, bởi vì Lãnh gia vị Nhị công tử kia bị Tây Di bắt làm con tin, Cơ Hoa Âm chưa chính diện xuất kích được.
Tự nhiên, đây cũng là lệnh của Hoàng thượng, hoàng hậu, Tây Di này nhiều dất hoang, chỉ là muốn có chút đồ ăn, Đại Chu đất rộng của nhiều, vật gì cũng thừa, bố thí một chút liền đủ bọn họ ăn uống không lo rồi, nhưng Lãnh nhị thiếu lại là cháu ruột của hoàng hậu, vạn không thể chết được ở loại địa phương này, truyền đi, Đại Chu uy nghiêm ở đâu?
Cho nên, nửa tháng, Cơ Hoa Âm tra được Tây Di nội bộ không yên, mà liên tục quấy rầy biên cảnh Đại Chu dân chúng , là phần đông ở một bộ lạc của Tây Di.
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, sắc mặt cứng lại, một tháng này, Hạ Lan Chi đối với nàng thật đúng là nói sớm xin chỉ thị muộn hồi báo, không một lời nào là không nói đến những chuyện nàng ta làm cùng với công chúa Nam Cung Nguyệt, không phải là muốn khoe khoang trước mặt nàng nàng ta được công chúa ân sủng như thế nào sao.
Thật sự là chó chỉ biết vẫy đuôi!
"Bảo nàng ta về đi, không thấy bổn tiểu thư đang rất vội sao?"
Thu Văn cười nói, "Lời này ạ, nô tỳ đã nói với nàng ta nhiều lần rồi, nhưng là nàng ta nói, thân là muội muội, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an đích tỷ, nói đó là bổn phận , cho dù hiện tại nàng ta là thư đồng của công chúa, rất được công chúa điện hạ tín nhiệm cùng sủng ái, cũng không thể đánh mất lễ nghi này."
"Vậy bảo nàng ta chờ đi, bổn tiểu thư viết xong chữ này đã rồi nhận thỉnh an của nàng ta." Hạ Lan Tuyết tức giận nói, một mặt nhìn Tiết ma ma, ủy khuất nói, "Tiết ma ma, bà xem, mỗi ngày lúc ta luyện chữ, nha đầu kia đều đi qua quấy rầy, làm hại ta không còn hứng thú luyện nữa, hay hôm nay luyện đến đây thôi "
"Nha đầu, lời này mỗi ngày ngươi nói cũng mấy lần, có tác dụng sao?" Hiển nhiên, Tiết ma ma không hề bị lay động.
Hạ Lan Tuyết buồn bực kêu rên một tiếng, đành phải tiếp tục viết.
Tiết ma ma nhìn, nở nụ cười, "Qua đây, thử uống trà đu đủ ma ma tự chế xem sao."
"Ừm, ngày ngày uống cái này, có thể đổi cái khác được không?" Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy trà kia đã thấy buồn nôn rồi, vật gì tốt, cũng không thể ngày nào cũng uống được.
"Ngươi không phải là thích uống sao?" Tiết ma ma kỳ quái nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, lười nói thêm, vội vàng viết cho xong.
Tiết ma ma nhìn nàng, hồ nghi hỏi, "Nha đầu, chẳng lẽ thời gian qua ngươi uống mà trên người không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.
Tiết ma ma thở dài, ánh mắt chậm rãi rơi vào ngực của nàng.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy giật mình, kêu lên, "Phải rồi, gần đây nhất ,ta cảm thấy ngực căng căng , chẳng lẽ..."
Ánh mắt của nàng xoay mình phát sáng lên.
"Vậy nếu ngươi không muốn uống, để lão thân đưa cho Đàn Hương đi." Tiết ma ma bưng trà định đi.
"Đừng a." Hạ Lan Tuyết cuống quít đứng dậy, đoạt lấy trà sữa từ tay bà, một hơi tu sạch, sau đó, ánh mắt tha thiết ngắm xuống ngực mình, nở nụ cười mãn nguyện.
Nghĩ tới, chờ Cơ Hoa Âm trở lại, thấy nàng có biến hóa lớn như vậy, không biết vẻ mặt sẽ thế nào đây? Nàng thật sự mong đợi.
Lại luyện chữ ước chừng nửa canh giờ, Hạ Lan Tuyết cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, vặn eo bẻ cổ ra cửa phòng, nghĩ vào trong viện hít thở không khí, không nghĩ nhìn thấy Hạ Lan Chi như xưa ưu nhã đứng thẳng đứng ở cửa, không khỏi giễu cợt.
"Nhị muội muội, xem ra, mấy ngày nay ở bên cạnh phục vụ công chúa , sự chịu đựng cũng tăng lên nha, đã đứng cũng lâu rồi mà mặt không đỏ, thở không gấp, bắp chân cũng không mỏi sao?"
Hạ Lan Chi nhẹ nhàng nhấc môi, nở nụ cười cứng ngắc, "Đại tỷ tỷ nói đùa, chỉ đứng một lúc, không coi là cái gì."
"À." Hạ Lan Tuyết gật đầu, "Quả nhiên, xem ra ngươi đã quen đứng khi ở bên cạnh công chúa rồi? Không trách được không có cảm giác gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Này biến tướng trào phúng làm cho Hạ Lan Chi sắc mặt hơi đổi, tiện đà cũng cười nói, "Nói đến công chúa điện hạ, cũng là rất săn sóc muội muội ..."
"Chậc chậc, lời này trước đây ngươi cũng đã nói rất nhiều lần rồi có thể đổi thành lời khác mới mẻ hơn không ?" Hạ Lan Tuyết không kiên nhẫn liếc nàng, trực tiếp vòng qua nàng ta, đi vào viện.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Chi thoáng hiện ra nụ cười mỉa mai, "Tỷ tỷ không thích nghe chuyện công chúa điện hạ sao? Hay như là... Bởi vì chuyện của nam nhân kia?"
"Hửm? Nam nhân?" Trong sân, Hạ Lan Tuyết ngước mắt, hồ nghi nhìn nàng.
Hạ Lan Chi chậm rãi đi đén, "Vâng, công chúa điện hạ có nhắc qua với ta, nàng cùng tỷ tỷ trong lúc đó tựa hồ có chút hiểu lầm..."
"Đừng quấn, chuyện gì của nam nhân? Cơ Hoa Âm sao?" Trừ hắn ra, cái khác, Hạ Lan Tuyết không có hứng thú giải.
"A, hóa ra nam nhân kia gọi là Cơ Hoa Âm? Ước chừng là hắn đi, công chúa điện hạ nói, tỷ tỷ lúc nào cũng quấn lấy hắn, nàng đề điểm tỷ tỷ mấy lần, tỷ tỷ không nghe, thế cho nên song phương nháo có chút không vui." Hạ Lan Chi thanh âm mềm mại nhu nhu, từng chữ từng câu nói thật chậm, dường như sợ người khác nghe không rõ.
Hạ Lan Tuyết nghe nàng nói xong, nghẹn chính mình quá, "Được rồi, làm khó ngươi, nếu như là yếu quá, để tỷ tỷ bốc cho ngươi ít thuốc bổ, một câu nói cũng có thể nói lâu như vậy?"
Trên mặt Hạ Lan Chi vẫn vui vẻ như cũ, xem ra, những ngày này, ở cùng Nam Cung Nguyệt bị trị không ít lần.
"Tỷ tỷ, công chúa nói rồi, nàng cảm thấy ngươi kỳ thật còn là người không tồi, cho nên, muốn mượn cơ hội, thân thiết hơn với tỷ tỷ, tiện thể làm mất đi hiểu lầm”.
"Nàng ta cho ngươi đến cầu hòa với ta ?" Hạ Lan Tuyết buồn cười, nàng mới không tin Nam Cung Nguyệt có phần tâm tư này.
Hạ Lan Chi lấy ra một thiệp mời từ trong tay áo, "Ba ngày sau, công chúa điện hạ muốn thiết yến ở ngự hoa viên, ăn mừng sinh nhật mười sau tuổi, đến lúc đó, không ít danh môn thiên kim cũng đến, tỷ tỷ, đây là đưa cho ngươi."
Nhìn thiệp mời màu đỏ vàng kia , Hạ Lan Tuyết bĩu môi, ngửa đầu nhìn trời, "Cũng không biết ngày đó có rảnh rổi hay không, ngươi cũng biết, tỷ tỷ ta gần đây rất bận rộn."
Đối với ngạo mạn của nàng, Hạ Lan Chi sớm đã tập mãi thành thói quen, liền để thiệp mời ở trên bàn, lại nói, "Tỷ tỷ, thiệp mời để ở đây, ngày đó có đi hay không, tỷ tỷ chính mình quyết định. Canh giờ không sai biệt lắm, muội muội nên tiến cung."
"Ừm, đi đi." Hạ Lan Tuyết hướng về nàng đưa tay, xoay người
Đi, lại luyện tập một bộ hình quyền pháp.
Hạ Lan Chi ánh mắt sâu kín liếc nàng một cái, khóe miệng chứa đựng giọng mỉa mai cười lạnh, xoay người rời đi.
Sau đó Tiết ma ma đi tới, cầm lấy thiệp mời, khẽ mỉm cười, "Cái thất công chúa điêu ngoa tùy hứng kia, ngươi đắc tội nàng ta lúc nào?"
"Còn không phải là bởi vì gia nhà bà sao?" Hạ Lan Tuyết một bên từ từ đánh quyền, một bên không đếm xỉa liếc bà một cái nói, "Mặc dù hắn rất tự giác, nhưng không cấm người ta bám hắn được".
"Ôi." Tiết ma ma cười, "Ngươi nói có người bám theo là đang nói chính ngươi sao?"
"Cắt!" Hạ Lan Tuyết khinh thường hừ nhẹ, "Ma ma ánh mắt bà làm sao thế? Ta và gia của bà là hai bên tình nguyện."
"A" Tiết ma ma gật đầu.
"Nhưng mà." Hạ Lan Tuyết đột nhiên thu quyền, có chút nịnh nọt tiến đến trước mặt Tiết ma ma, "Ma ma, ta có một chuyện không rõ, bà có thể giải thích cho ta không?"
"Về chuyện của gia, ngươi tốt nhất hỏi hắn." Tiết ma ma nhìn một cái trúng tâm tư của nàng.
Hạ Lan Tuyết lập tức vẻ mặt đau khổ, "Hắn không phải là không có ở đây sao? Lại nói, cũng không phải là cái gì kì quái. Ta chính là muốn hỏi một chút, hắn không phải là Cơ gia công tử sao? Làm sao lại lên làm tướng quân ? Còn có, hắn cùng Hiền Phi nương nương..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Oh, lão thân còn đang nấu canh ở trên bếp, nha đầu, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, nên đi luyện một chút châm pháp..." Tiết ma ma dặn dò một câu, vội vàng lách mình rời đi.
Hạ Lan Tuyết đứng nguyên tại chỗ, cũng không có nhiều thất vọng, dù sao nàng sớm cảm thấy, này một đời làm lại, có rất nhiều chuyện không giống với tiền thế, cũng hoặc là nói, kiếp trước nàng không biết nhiều chuyện thì bây giờ đang dần nổi lên mặt nước rồi.
Nàng cũng không vội biết đáp án, nhìn vẻ mặt của Tiết ma ma, cũng biết trong đó nhất định có mờ ám.
Đúng rồi, tại sao Cơ Hoa Âm nhanh như vậy vừa ý nàng?
Kiếp trước, dầu gì hai người cũng gặp qua nhiều lần, từ từ, ma xui quỷ khiến liền thích nhau, kiếp này, tựa hồ dễ dàng nhiều, nàng quấn quít chặt lấy mấy lần, hắn liền chấp nhận .
Nhưng rất dễ dàng đến gì đó, tất sẽ làm người sinh nghi.
Tự nhiên, nàng nghi không phải là do tâm hắn, bởi vì, nữ nhân cảm giác nhạy bén nhất, tình cảm hắn đối với nàng, nàng rất rõ ràng.
Như vậy, hay là thân mình Cơ Hoa Âm xảy ra vấn đề?
...
Mà tại phía xa biên cảnh Tây Di Cơ Hoa Âm, đột nhiên giật mình một cái, từ trong ác mộng thức dậy.
Bên ngoài Trần An nghe thấy động tĩnh, lập tức vén lên trướng mành, đi đến, " Gia, chuyện gì?" Hai ngón tay Cơ Hoa Âm vuốt vuốt huyệt thái dương, hợp với vài đêm ngủ không được ngon giấc, làm cho thanh âm của hắn mang theo một chút mệt mỏi khàn khàn, "Không có việc gì, bọn người Dương Kim trở về chưa?"
"Không có." Trần An đáp, "Nhưng, mấy đám người khác phái ra ngoài đều về rồi"
"Ừ." Cơ Hoa Âm gật gật đầu.
Trần An liễm mi, "Gia không hỏi nhiệm vụ bọn họ hoàn thành như thế nào?"
"Nếu làm không được, bọn họ có thể trở về sao?" Cơ Hoa Âm hơi nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn Trần An một cái, lại nói, "Ngươi chọn lựa vài người đi đón ứng Dương Kim."
"Dạ." Trần An mới đáp ứng, ngoài trướng liền nghe có người báo, "Tướng quân, Dương hiệu úy trở lại rồi."
"Gọi hắn tiến đến." Cơ Hoa Âm nói.
Một lát sau, một người cao lớn khôi ngô râu quai nón đi đến, hướng về Cơ Hoa Âm nói, "Gia, chiếu phân phó của ngài, thuộc hạ đã đến bộ lạc Tây Di cướp lương thảo, trả lại cho Tây Di Thánh nữ."
"Ừm." Cơ Hoa Âm khẽ hừ một tiếng, lại hỏi, "Lãnh nhị thiếu hiện tại như thế nào?"
"Hắn không phải một hán tử, bị bắt đi sau đó chịu khổ nhiều ngày, hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, có Tôn quân y đang chiếu cố ." Trần an trả lời.
Cơ Hoa Âm chậm rãi đứng dậy, "Dẫn ta đi gặp hắn."
Đến Tây Di nửa tháng có thừa, lại do, bởi vì Lãnh gia vị Nhị công tử kia bị Tây Di bắt làm con tin, Cơ Hoa Âm chưa chính diện xuất kích được.
Tự nhiên, đây cũng là lệnh của Hoàng thượng, hoàng hậu, Tây Di này nhiều dất hoang, chỉ là muốn có chút đồ ăn, Đại Chu đất rộng của nhiều, vật gì cũng thừa, bố thí một chút liền đủ bọn họ ăn uống không lo rồi, nhưng Lãnh nhị thiếu lại là cháu ruột của hoàng hậu, vạn không thể chết được ở loại địa phương này, truyền đi, Đại Chu uy nghiêm ở đâu?
Cho nên, nửa tháng, Cơ Hoa Âm tra được Tây Di nội bộ không yên, mà liên tục quấy rầy biên cảnh Đại Chu dân chúng , là phần đông ở một bộ lạc của Tây Di.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro