Độc Sủng - Hi Vân

Chương 16

Hi Văn

2024-07-19 09:25:57

Chớp mắt lại trôi qua mấy tháng, mùa thu năm nay đến muộn, đã đầu tháng tám mà thời tiết còn chưa trở lạnh, Tô thị thấy gần đây tinh thần của con gái mình hơi lơ đãng, đưa thiếp mời Vương Ấu Quân qua phủ chơi. Hai người bày một bàn điều chế son phấn ngay trước phòng của Thư Quân, nhân lúc hoa sen nở còn chưa tàn, Thược Dược mang theo nha hoàn ra hoa viên phía sau hái hoa trong ao, khó khăn lắm mới hái được một đoá sen hồng thanh nhã.

Thư Quân tự mình giã nát, Vương Ấu Quân làm cao bột phấn cho nàng, hai người vừa nói vừa cười.

“Ta thấy muội đó, hay là đồng ý Bùi Ngạn Sinh đi.”

Thư Quân xấu hổ, trừng mắt liếc nàng ấy một cái: “Đang êm đẹp, sao tỷ lại nhắc tới chuyện này?”

Vương Ấu Quân nâng đầu móng tay dính sơn lên, cọ cọ gò má đỏ bừng của Thư Quân: “Muội không nghe nói à? Trước đó Lâm Xuyên Vương phi dỗ nhi tử đi Lương Viên dạo thu, muốn để Bùi Ngạn Sinh và đại tiểu thư Tổng Binh gia Thiểm Tây gặp mặt. Bùi Ngạn Sinh tức giận, lập tức che mắt lại náo loạn ở thuỷ tạ. Còn nói, ‘ngoại trừ Quân muội muội, ta không nhìn ai hết, không cưới ai hết. Thế gian này không có cô nương nào xinh đẹp hơn Quân muội muội…’.”

Vương Ấu Quân bắt chước giọng nói của Bùi Ngạn Sinh ngay lúc đó, đùa giỡn làm mặt quỷ.

Thấy sắc mặt Thư Quân trắng bệch, gò má kia nha, trắng như tuyết mùa xuân, như mật đào mọng nước, nàng ấy không nhịn được nhéo nhéo: “Việc này đã truyền đi thành trò cười. Muội xem, Thế tử người ta vì muội không ăn không uống, muội nhẫn tâm sao?”

Trên mặt Thư Quân cực kỳ không được tự nhiên, tránh khỏi tay nàng ấy, tức giận nói: “Sao hắn có thể nói như vậy, chẳng những tổn thương thể diện cô nương người ta, còn liên luỵ ta trở thành người độc ác.”

“Còn không phải sao?” Vương Ấu Quân vô cùng tán đồng, chẳng qua ý cười nơi đuôi mắt không giảm: “Bởi vậy, trong kinh thành không còn ai dám cùng phủ Lâm Xuyên Vương nghị thân. Muội nói xem, không phải là muội đã bị người ta xác định rồi thì là gì?”

Thư Quân vô cùng tức giận, giã thật mạnh tay: “Gả cho tên ngốc như vậy làm trượng phu, mỗi ngày đều sẽ bị người ta chê cười.”

“Hứ, nói giống như muội thông minh lắm vậy. Chẳng phải cũng là đồ ngốc sao?” Vương Ấu Quân nhéo gò má nàng, cố ý kéo kéo, da thịt Thư Quân mỏng manh, non mịn bóng loáng, nàng ấy hâm mộ vô cùng: “Đẹp như vậy, khó trách mê hoặc người ta.”

Thư Quân bị nàng ấy nhéo đến phát đau, bỏ cái chày trên tay xuống, lập tức đứng dậy bắt lấy cái eo nhỏ. Vương Ấu Quân sợ tới mức buông tay nắm váy chạy đi, làm sao Thư Quân chịu buông tha, đuổi theo ấn nàng ấy xuống giường La Hán ở hành lang mà cù, làm cho Vương Ấu Quân cười khúc khích không ngừng.

“Muội muội tốt, ta sai rồi, lại cù nữa thì váy ta sẽ nhăn mất. Ngày mai trong phủ ta phát tiền tiêu hàng tháng, ta mời muội đến Hồng Hạc Lâu ăn tiệc được không?”

Tiếng cười của hai cô nương theo ánh nắng mùa thu nghiêng nghiêng, vọng đến bên ngoài bức tường.

Thư Lan Phong đang dẫn Hoài Dương Vương đi về hướng thư phòng tiếp khách, nghe được tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn ở dưới mái hiên. Thư Lan Phong lộ vẻ mặt xấu hổ, ngại ngùng thi lễ với Hoài Dương Vương: “Là hạ quan không biết dạy con gái, khiến Vương gia chê cười.”

Hoài Dương Vương vuốt chòm râu thật dài, cười ha ha: “Lời này của lão đệ khách sáo quá, ta còn không biết tính tình của Quân nha đầu như thế nào hay sao. Đây rõ ràng là tiểu nha đầu kia của Vương gia náo loạn mà.”

Hai người mỉm cười vào thư phòng, một lát sau, Tô thị mang theo nữ tì đến dâng trà và chút điểm tâm trái cây. Hoài Dương Vương nói: “Đệ muội cũng ngồi đi, ta tới vẫn là vì hôn sự của Quân nha đầu. Phu thê hai người nên cùng nhau làm chủ.”

Tô thị có chút rầu rĩ, nhưng Hoài Dương Vương nhiệt tình như vậy thật sự không thể từ chối, bèn ngồi xuống ghế bành ngay phía dưới gần chỗ chồng mình.

Hạ nhân đóng cửa lui ra, Hoài Dương Vương cũng không hàn huyên: “Không dối gạt Thư lão đệ và đệ muội, hôm nay bổn vương tới, là nhận sự gửi gắm của phu phụ Lâm Xuyên Vương, tới phủ cầu thân. Tiểu tử Ngạn Sinh kia đã nhận định Quân nha đầu, cuối cùng vợ chồng hai người cũng đồng ý. Hôm qua tới cửa chính thức mời ta làm mai mối.”

“Tiểu tử Ngạn Sinh các ngươi cũng đã gặp rồi, nó lại thành tâm như vậy, tốt hơn trăm ngàn lần so với đứa con khốn kiếp nhà ta. Hôm qua ta cũng đã hỏi qua nó, nếu nó phụ lòng Quân Nhi, ta là người đầu tiên không tha cho nó. Nó thiếu chút nữa quỳ xuống, nghe được hôm nay ta tới Thư gia, mừng đến mức cả đêm không ngủ.”

Thư Lan Phong cùng thê tử nhìn nhau, nghe được lời này mồ hôi đầy đầu.

Đến nước này, không đồng ý chính là không biết tốt xấu.

Hoài Dương Vương và Thư Lan Phong quen biết nhiều năm. Ông ấy hiểu được chuyện trong nhà thật ra do Tô thị làm chủ, cười tủm tỉm chờ ý kiến của Tô thị.

Tô thị thầm cười khổ, trên mặt lại không biểu hiện gì, tỏ vẻ vui mừng: “Hôn sự như vậy là chúng ta trèo cao. Chúng ta làm phụ mẫu sao có thể không hy vọng con cái gả vào chỗ tốt, nhưng mà chắc Vương gia cũng hiểu được, khoảng thời gian trước Quân Nhi kén rể thất bại, hiện giờ nản lòng thoái chí. Nếu mạo muội cưỡng ép sợ là hài tử suy nghĩ không thông, ngài xem hay là thế này đi...”

Tô thị suy nghĩ một biện pháp thoả hiệp: “Tìm cơ hội để hai đứa nhỏ gặp mặt một lần, nếu hai đứa vừa mắt nhau, thì không thể tốt hơn. Ngài thấy thế nào?”

Nếu Thư Quân không chịu, cũng có thể giải thích với Hoài Dương Vương, nếu Thư Quân đồng ý, coi như Tô thị và Thư Lan Phong trút được một nỗi lo.

Hoài Dương vương ngẫm nghĩ cũng cảm thấy thoả đáng: “Được, vậy bây giờ ta đến nhà tam đệ trả lời một tiếng, bảo bọn họ thảo luận về thời gian.”

Tô thị cùng Thư Lan Phong đứng dậy đưa ông ấy ra cửa.

Hoài Dương Vương thấy chuyện đã thành công một nửa, tâm trạng rất tốt, liên tục phất tay, ý bảo vợ chồng hai người đừng tiễn nữa. Lúc này, Thư Chi lặng lẽ trốn trong phòng nhìn thấy cảnh này, tức giận đến ngứa răng.

Ngày mà Thư gia tổ chức tiệc đính hôn cho nàng ta, chỉ có Hoài Dương Vương phi xuất hiện, Hoài Dương Vương không hề lộ mặt. Hiện giờ vì hôn sự của Thư Quân, ba ngày hai lần đều đến tam phòng, thậm chí không thèm nhìn đến thông gia chính thức này một cái, Thư Chi thầm bực bội.

Ban đêm đợi đại lão gia trở về, Thư Chi chờ ngoài cửa, tố khổ với cha. Đại lão gia nghe vậy lộ vẻ mặt chua xót, làm sao ông ta không thấy mất mặt chứ? Chẳng qua ván đã đóng thuyền, nhiều lời cũng vô ích. Lúc trở lại chính phòng ông ta nói thầm vài câu với thê tử, lại nhận được lời chế giễu của đại phu nhân.

“Ai bảo nữ nhi của ông dùng thủ đoạn đê hèn lén lút, Vương gia người ta đương nhiên không thèm nhìn ngó.”

Đại lão gia nghe xong lời này, ý giận trong lòng lan tràn. Thê tử không trấn an thì thôi, còn giẫm vào chỗ đau, ông ta mới vừa cởi áo ngoài ra đứng ở dưới cửa sổ: “Tốt xấu gì, nó cũng là nữ nhi của bà, người khác chà đạp nó thì thôi, bà là mẫu thân sao cũng xem thường nó vậy? Nếu bà dạy dỗ đàng hoàng, nó có thể phạm sai lầm sao?”

Đại phu nhân lạnh mặt đứng dậy đi vào phòng trong: “Đó là vì nó không nghe lời.” Đại nữ nhi không phải cũng là bà dạy dỗ sao, luôn ngoan ngoãn khiến mọi người khen ngợi, không giống tiểu nữ nhi làm bà mất mặt.

Đại lão gia thấy thê tử có trái tim sắt đá, tức giận than một tiếng, một lần nữa mặc lại áo khoác, quay đầu ra cửa đi về hướng viện thiếp thất.

Thư Chi mua chuộc được người hầu ở chính phòng đứng góc tường nghe lén, nghe được câu nói kia của mẫu thân, tức giận đến mức chui đầu vào trong chăn khóc. Sau khi đính hôn, Bùi Giang Thành đối xử với nàng ta không thân thiết như trước nữa. Nàng ta mới hiểu được thói quen của vị Thế tử kia là ăn trong chén lại nhìn trong nồi, một khi đạt được sẽ không còn thấy mới mẻ. Mà nàng ta thì sao, đi đến đâu cũng phải chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt, thật đúng là biết vậy chẳng làm.

Vú nuôi chăm sóc nàng ta từ nhỏ ngồi ở giường ôm lấy nàng ta an ủi.

“Cô nương tốt của ta, trước mắt có chút khó khăn, nhưng đợi ngài gả qua rồi, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Ngài phải hướng về phía trước, thanh danh đều là giả, lợi ích mới là thật. Giống như đại tiểu thư, nàng ta gả cho Thế tử Liễu Hầu gia, nhưng Liễu gia kia chỉ là cái thùng rỗng, làm sao so được với phủ Hoài Dương Vương tôn quý.”

Thư Chi nghe vậy ngước mắt lên, bực bội trong lòng biến mất: “Vú nuôi nói đúng! Hiện giờ ta là người có tương lai tốt nhất so với các tỷ muội trong nhà, ta không thể tự coi nhẹ mình.” Nàng ta gạt nước mắt, vực dậy tinh thần, dặn dò nha hoàn mang bàn thêu tới: “Ta phải chuẩn bị áo cưới thật đẹp.”

Tam phòng bên này, Tô thị và Thư Lan Phong khuyên can mãi, cuối cùng Thư Quân mới đồng ý đi gặp Bùi Ngạn Sinh một lần.

Vốn tưởng rằng là lén gặp mặt, ai biết ba ngày sau, hoàng cung sai một vị công công tới truyền lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thái Thượng Hoàng khẩu dụ, gia yến trung thu sắp tới, cho tam tiểu thư Thư gia vào cung dự tiệc.”

Còn phải vào cung sao? Trong lòng Thư Quân nhảy dựng, nàng hơi mâu thuẫn với việc vào cung.

Tô thị thấy sắc mặt nữ nhi hoảng hốt, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng. Thái Thượng Hoàng hạ ý chỉ thật kỳ lạ, vì vậy bà lặng lẽ lấy một thỏi bạc đưa qua, nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Xin công công chỉ điểm, cô nương nhà ta còn chưa đính hôn cùng hoàng thất, sao lại có phúc phận tham dự gia yến hoàng gia?”

Công công âm thầm ước lượng nén bạc, phân lượng không nhẹ, nở nụ cười nói: “Phu nhân khách sáo quá. Sự việc là như thế này, hôm qua vài vị Vương gia đi thỉnh an Thái Thượng Hoàng. Trong lúc nói chuyện, Hoài Dương Vương có nhắc tới hôn sự của Thư cô nương và Thế tử Lâm Xuyên Vương. Thái Thượng Hoàng rất quan tâm, cho nên dứt khoát nói nhân dịp gia yến trung thu đưa vào cung, để lão nhân gia ông gặp qua một chút.”

Tô thị nghe vậy trong lòng nổi trống. Nếu Thái Thượng Hoàng coi trọng Thư Quân, hôn sự này không còn đường trốn tránh, trên mặt bà lại không thay đổi gì, cung kính tiễn người đi. Đợi đóng cửa lại, bà kéo nữ nhi còn đang ngây người vào chính phòng ở hậu viện.

“Con à, hôn sự này chúng ta không có đường lựa chọn. Chỉ cần Thái Thượng Hoàng gật đầu, con nhất định phải gả qua.”

Thư Quân dựng thẳng mày ngơ ngác đứng ở dưới cửa sổ, mặt lộ vẻ mờ mịt.

Tô thị đẩy Thư Quân đến ngồi ở giường La Hán. Bà là kiểu người, một khi tình thế đã rõ ràng, sẽ thuận thế mà làm, cho nên khuyên nữ nhi thông suốt.

“Con suy nghĩ cẩn thận một chút, kén rể cũng được, xuất giá cũng thế, quan trọng nhất chính là phu quân của con đối tốt với con. Mẹ chồng có làm khó cũng chỉ là nhất thời, phu quân tốt mới là cả đời tốt. Ta và cha con không phải cũng là như vậy hay sao?”

Bà ngồi bên cạnh Thư Quân, vỗ vai nàng, vén tóc mai của nàng ra sau tai, nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, cảm khái: “Tiểu tử Ngạn Sinh kia tính tình cũng giống con, là người nhiệt tình. Tuy chưa chắc có thể lập nên công lao sự nghiệp to lớn thế nào, lấy thân phận của hắn cũng đủ chấn động Thư gia, lại chịu vì con mà ra mặt, bên trong bên ngoài đều có đủ. Con còn muốn cái gì?”

Hốc mắt Thư Quân đỏ lên: “Nữ nhi không ngại hắn không tốt, mà là vì hắn quá tốt, nữ nhi mới...”

“Ta biết...” Tô thị ngăn lời nàng nói, bọc đôi tay lạnh lẽo của nàng vào lòng bàn tay mình. Nói trắng ra là Thư Quân không thích Bùi Ngạn Sinh, Tô thị bình tĩnh nói: “Thế gian này không có chuyện gì là tốt tuyệt đối cả. Nếu hợp ý con, hắn cũng sẽ có mặt không tốt. Con còn nhỏ tuổi, đừng nên để vẻ ngoài lừa gạt, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.”

Thư Quân nghe xong lời này, nhớ lại lúc trước từng bị hai người lừa gạt. Đầu tiên là Bùi Giang Thành lừa dối nàng, sau đó là thất gia dụ dỗ nàng làm thiếp, nếu so sánh, Bùi Ngạn Sinh thực sự là lựa chọn tốt nhất.

Nàng ghi nhớ lời Tô thị nói trong lòng, lúc này quyết định: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi biết phải làm thế nào.”

Hôm sau, Vương Ấu Quân không biết từ chỗ nào biết được Thư Quân muốn dự tiệc, vội vàng ngồi xe ngựa đến Thư gia, mời nàng đi dạo phố. Tô thị muốn nữ nhi trang điểm, cũng lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng cho Thư Quân, dặn dò Đơn ma ma cùng Thư Quân đi mua một bộ trang sức cho đủ thể diện.

Vương Ấu Quân là cháu gái ngoại của Thái Thượng Hoàng, thường xuyên theo mẫu thân ra vào hoàng cung. Trên đường đi, nàng ấy giải thích quy củ dự tiệc cho Thư Quân. Nếu Thư Quân đã quyết định gặp gỡ thật tốt, đương nhiên là tự giác ghi nhớ trong lòng.

*

Cuối cùng mưa thu đến, hoa quế nở khắp đầu cành, Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích hoa quế, mấy tuyến đường chính trong kinh thành đều trồng đầy loại cây này. Thư gia ở tại phường Sùng Bắc, ra ngõ nhỏ dọc theo hướng bắc phố Sùng Văn, những bông hoa quế hương thơm ngào ngạt yên lặng nở rộ trong cơn mưa phùn.

Hương hoa quế kia lúc thì nồng nàn lúc thì thoang thoảng, cố ý ngửi lại không ngửi được chút nào. Thư Quân thả tấm màn che xuống có chút chán nản, Thư Chi ngồi ở đối diện nàng, tuỳ ý để nha hoàn sửa sang lại quần áo, thấy mặt Thư Quân không có biểu cảm gì, không khỏi mỉa mai.

“Muội muội quả nhiên là có kinh nghiệm, ở hoàng cung từng làm thư đồng, ngay cả yến tiệc của Thái Thượng Hoàng cũng không đủ khiến ngươi hứng thú.”

Thư Quân lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ là pháo hoa à? Còn chưa đốt mà đã cháy lên tận trời rồi?”

Thư Chi nghẹn lời, giận dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, rất nhanh không biết nhớ tới cái gì, nàng ta lại bày ra dáng vẻ nói lời thấm thía.

“Tốt xấu gì ta cũng là tỷ tỷ của ngươi. Tổ mẫu dặn dò ta để mắt tới ngươi, ngươi nhớ theo sát phía sau ta đừng có đi lung tung. Nếu tỷ muội chúng ta có thể đồng thời gả vào hoàng gia, đó là cho Thư gia thể diện rất lớn.”

Thư Quân nghi ngờ liếc nàng ta một cái, không biết tại sao Thư Chi này bỗng nhiên tử tế như vậy. Chẳng lẽ là trước mặt người ngoài muốn diễn vở kịch tỷ muội tình thâm, để cho nàng ta giữ lại một ít thể diện?

Chắc có lẽ vậy.

Thư Quân dời ánh mắt đi, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Thư Chi bảo nha hoàn nâng gương đồng lên, đang ở trước gương trang điểm lại. Bên ngoài, xe ngựa đột ngột dừng lại, gương đồng hất về phía trước một cái, đập vào trán nàng ta, đau đến nỗi Thư Chi thét lên một tiếng chói tai, che lại chỗ đau quát lớn ra bên ngoài một tiếng.

“Sao lại dừng xe?”

Thư Quân đỡ lấy bệ cửa sổ ổn định cơ thể, thuận tay nâng mành liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỉ thấy bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh ồn ào. Phía trước dường như tập trung đầy xe ngựa, kín người hết chỗ, xa phu kia cũng đúng lúc này run giọng nhận tội.

“Nhị tiểu thư tha mạng, là Hoàng đế hồi cung, phía trước Vũ Lâm Vệ chặn đường rồi. Chúng ta tạm thời không qua được.”

Thư Chi sửng sốt, vẻ oán giận trên mặt biến mất, đưa gương đồng cho nha hoàn một lần nữa, theo Thư Quân vén rèm nhìn về hướng kia. Xe ngựa đi đến gần Sùng Văn Môn, xe Hoàng đế vào từ cửa đông, vừa lúc ngang qua Sùng Văn Môn đi về hướng Chính Dương Môn.

Một lúc sau, những vệ binh mặc màu vàng sáng vây quanh một cỗ xe hoàng gia xa hoa tráng lệ đi tới từ phía đông, màn trướng phủ kín thân xe, tung bay trong gió. Chỉ thấy được một bóng dáng uy nghiêm ngồi ngay ngắn bên trong, dung mạo bị màn trướng che giấu nên nhìn không rõ, nhưng có thể thấy được dáng người thẳng tắp, đôi tay đặt trên đầu gối, yên lặng bất động, giống như một vị thần khiến người ta vô thức sinh ra sự kính ngưỡng và thần phục.

Thần dân phía dưới sôi nổi quỳ xuống, hai vị cô nương và nha hoàn ở bên trong xe ngựa cũng lập tức quỳ xuống.

Xa giá đi qua rồi, Thư Chi vẫn cứ nghển cổ nhìn xung quanh: “Không biết dáng vẻ bệ hạ trông như thế nào nhỉ?”

Thư Quân cúi đầu đùa nghịch vòng tay mới mua, không thèm để ý nói: “Không phải tối nay sẽ gặp được à?”

Đám người dần dần tan đi, chướng ngại vật trên đường Sùng Văn Môn dời đi, xe ngựa một lần nữa chuyển động. Thư Chi thong thả liếc nhìn muội muội từ trên xuống dưới, cong môi nói.

“Ở đâu ra? Ngươi cho rằng bệ hạ là người mà chúng ta muốn gặp là có thể thấy? Hôm qua ta đi phủ Hoài Dương Vương thỉnh an...” Nói đến đây, Thư Chi ngừng lại một chút, thấy Thư Quân quả nhiên quay mặt qua một bên, nàng ta cũng thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục nói.

“Nghe Thế tử nói, Đông Hải có loạn giặc Oa, mấy tháng trước bệ hạ di giá đến hành cung Thông Châu, triệu tập thuỷ binh chống Oa...”

Thư Chi lải nhải khoe khoang mình hiểu biết rộng rãi, Thư Quân lại không muốn nghe nàng ta luyên thuyên, ngắt lời.

“Đó là chuyện bí mật trong triều, tỷ tỷ vẫn nên ăn nói cẩn thận. Đừng mang tai hoạ đến cho Thư gia.”

Thư Chi ngượng ngùng cười: “Ta cũng chỉ lải nhải trước mặt muội muội thôi, ai dám nói lung tung ở bên ngoài?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thư Quân không lên tiếng.

Một lát sau xe ngựa đến Đông Hoa Môn, hoàng thân quốc thích tụ tập ở chỗ này chờ vào cung rất nhiều. Thân phận Thư Quân và Thư Chi không đủ, đành phải đứng phía sau. Con nối dõi của Thái Thượng Hoàng rất đông, ngoại trừ đương kim Hoàng đế, còn có sáu vị Vương gia khác, hơn hai mươi vị Công chúa. Vương gia mang theo con cháu trong phủ, Công chúa mang theo phò mã con cái, một đám người rộn ràng nhốn nháo, kiểm tra hết lượt chắc cũng mất hai canh giờ.

Mưa phùn như tơ, Thược Dược và nha hoàn của Thư Chi bung dù che cho các chủ tử. Đợi chừng hai khắc, Thư Chi có phần không chịu nổi, nàng ta nhìn Thư Quân oán giận.

“Hôm nay ta mang đồ trang sức quá nặng, ép tới không thở nổi.”

Thư Quân liếc nhìn búi tóc nàng ta một cái. Hôm nay Thư Chi đeo nguyên bộ đồ trang sức vàng nạm ngọc, có lẽ là trang sức áp đáy hòm của nàng ta, dự định tạo nổi bật trong bữa tiệc.

Đồ trang sức trên tóc Thư Quân tương đối đơn giản. Hôm nay nàng chải một kiểu búi tròn, trên búi tóc đính mấy bông hoa ngọc trai tinh xảo, cài cây trâm có hai sợi tơ vàng, chính giữa trâm cài được khảm đá quý hồng ngọc và xanh lam, vừa nhìn là biết đồ vật xa xỉ. Giống như Tô thị nói, đồ trang sức quan trọng là ở sự tinh tế, bà cố ý trang điểm cho Thư Quân như vậy, khiến nữ nhi không mất đi vẻ hoạt bát mà vẫn giữ được vẻ đoan trang chín chắn.

Thư Quân không để ý đến nàng ta, Thư Chi làm loạn một hồi cũng thấy xấu hổ.

Từ rất xa, đã thấy Bùi Ngạn Sinh ở trong đám người nhìn xung quanh. Khi hắn ta phát hiện ra Thư Quân thì lộ ra một gương mặt tươi cười hớn hở, vô cùng vui vẻ chạy vội tới. Đến trước mặt Thư Quân, hắn ta lại vội vàng ngừng bước chân, mở lời quan tâm.

“Quân muội muội, nàng theo ta đi phía trước, đi vào cùng Vương phủ của ta.”

Bùi Ngạn Sinh chính là như vậy, luôn là một người tử tế, lại không kiêng kỵ hoàn cảnh.

Thư Quân nhìn hắn ta cười nhẹ nhàng: “Thế tử, nơi này nhiều người, làm như vậy không thích hợp.”

Sắc trời cũng không sáng, mưa bụi mông lung, nàng cười như vậy, có vẻ đẹp vén mây thấy trăng. Bùi Ngạn Sinh nhìn đến ngây ngẩn.

Thư Quân xấu hổ nghiêng mặt đi, Thược Dược lập tức đi lên chắn phía trước. Đang nói chuyện, không biết Vương Ấu Quân từ chỗ nào xông ra, nắm vành tai Bùi Ngạn Sinh, trước tiên mắng hắn ta một tiếng, sau đó mới lôi kéo Thư Quân đi về phía bên Vương gia, dẫn đầu vào cung.

Thư Chi bị bỏ lại một mình suýt nữa tức hộc máu. Nàng ta hy vọng Bùi Giang Thành có thể đưa nàng ta vào, nhìn xung quanh trái phải, lại chẳng thấy gì cả.

Đầu buổi trưa, tất cả khách dự tiệc đều đến Sùng Chính Điện. Vì là gia yến, nam nữ vẫn chưa phân chỗ ngồi riêng, Thư Quân được Bùi Ngạn Sinh đưa tới thỉnh an vợ chồng Lâm Xuyên Vương, Hoài Dương Vương thấy thế cũng đi đến. Ông ấy cố ý cho Thư Quân thể diện, trước mặt vợ chồng Lâm Xuyên Vương khen Thư Quân một thôi một hồi, Thư Quân cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Lâm Xuyên Vương có tính tình ôn hoà, không sảng khoái giống như Hoài Dương Vương, chỉ phụ họa huynh trưởng khen một câu: “Là một cô nương tốt.”

Lâm Xuyên Vương phi cũng không thích Thư Quân, nhưng mà nhi tử một mực không phải nàng thì không được, ở trong phủ náo loạn không ăn không uống. Vương phi không có cách nào mới đồng ý hôn sự này. Bà ta liếc mắt một cái đánh giá Thư Quân. Cô nương này quá mức xinh đẹp, cũng không biết nhi tử có giữ được hay không, nhưng mà trước mắt cho dù có lo lắng cũng không thay đổi được gì. Bà ta miễn cưỡng tươi cười, lấy cái vòng tay ở trên cổ tay đưa cho Thư Quân.

“Đeo chơi đi.”

Là một vòng tay bằng vàng rất có phân lượng, nhìn qua có vẻ rất mới, có lẽ là cố ý chuẩn bị cho nàng.

Hai bên nam nữ gặp nhau, nếu trưởng bối vừa lòng, sẽ đem vật mà mình yêu quý đeo lâu ngày tặng cho đối phương, xem như coi trọng. Phần lễ gặp mặt của Lâm Xuyên Vương phi này nhìn thì hoành tráng, thật ra là làm cho có lệ, Thư Quân biết rõ trong lòng, đành phải nhận lấy.

Bùi Ngạn Sinh không rành cách đối nhân xử thế, chỉ đứng ở một bên cười ngây ngô.

Hoài Dương Vương lại liếc mắt nhìn vòng tay kia, âm thầm suy nghĩ.

Trong điện vô cùng náo nhiệt, các nhà tụ tập hàn huyên với nhau. Thư Chi khó khăn lắm mới tìm được Bùi Giang Thành, năn nỉ hắn ta đưa mình đến thỉnh an Hoài Dương Vương phi. Vương phi vẫn cho con dâu chút mặt mũi: “Ngươi đi theo ta, không cần phải tự đi đâu hết.”

Cuối cùng Thư Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt lấy lòng nhìn mẹ chồng: “Cảm ơn Vương phi, Chi Nhi chỉ mong có thể sớm ngày phụng dưỡng Vương phi.”

Hoài Dương Vương phi gật đầu, so với Thư Quân ngây thơ hồn nhiên, bà ta càng thích Thư Chi linh hoạt khôn khéo này hơn.

Một tiếng cười vô cùng sảng khoái từ ngoài điện truyền đến. Mọi người nghe được là Thái Thượng Hoàng đang cười, không hẹn mà cùng im lặng, trở lại ghế ngồi của các gia đình, đồng thời quỳ xuống.

“Thỉnh an Thái Thượng Hoàng, thỉnh an bệ hạ.”

Ngoài hành lang gió lạnh thét gào, trong điện đèn đuốc sáng trưng.

Trong ánh sáng loang lổ, một bóng dáng màu vàng ánh kim cùng Thái Thượng Hoàng chầm chậm đi tới.

Sự ồn ào náo nhiệt trong điện không làm tan đi đáy mắt lạnh như sương của hắn.

Trên thực tế mấy tháng này Bùi Việt cũng không rảnh rỗi. Đầu tiên là Cẩm Y Vệ tra ra chủ mưu phía sau kích động sĩ tử kia, là một người trong Lễ Bộ. Mà sau lưng Lễ Bộ này là người nào, Bùi Việt biết rõ trong lòng, giết một người răn trăm người, tiếng hô hào lập phi tạm thời ngừng lại. Ngay cả Thái Thượng Hoàng và Thái Hoàng Thái Hậu cũng không hề đề cập nữa.

Vừa đúng lúc Đông Hải xảy ra nạn giặc Oa làm loạn, Bùi Việt di giá đến hành cung Thông Châu, vừa chủ trì công việc kháng Oa, vừa cố tình dời trung tâm triều chính đến Thông Châu. Hắn cố ý mượn cơ hội này làm suy yếu chức năng của Trung Thư Tỉnh, lại nắm giữ nhược điểm của Lý Triệt trong tay. Ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trước đó không lâu kháng Oa đại thắng, Thái Thượng Hoàng gửi ba bức thư tay buộc hắn hồi kinh ăn Tết trung thu.

Thái Thượng Hoàng cùng Bùi Việt ngồi ở phía trên cao nhất trong tiếng quỳ lạy thỉnh an, nhân tiện đưa một phong thánh chỉ đã viết xong cho hắn.

“Ừm, chất nhi của con vừa ý một nữ tử, là trưởng huynh của con làm mai mối. Ánh mắt trưởng huynh con rất cao, người bình thường không lọt được mắt hắn, nhất định là một cô nương tốt. Đợi lát nữa con cho hắn ấn tỉ, cũng coi như con thân là trưởng bối cho vãn bối một ân điển.”

Vẻ mặt Bùi Việt như thường tiếp nhận thánh chỉ, để sang bên cạnh, sau đó nâng mắt nhìn đám người mênh mông phía dưới, cao giọng nói.

“Bình thân.”

Thư Quân đang quỳ gối trong một góc, nghe được giọng nói có chút quen thuộc này, trái tim đột nhiên thắt lại.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Trường Tu La tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng - Hi Vân

Số ký tự: 0