Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 13
hoàng hôn trên biển
2024-06-05 02:51:07
Vài ngày sau đó...
Còn hơn cả tháng nữa là Kiều Uyển Đình Đình bước vào kì thi tốt nghiệp rồi, thời gian này cô đều ở lại kí túc xá ôn tập...
Còn về phía Vũ Liên Hách sau khi quay về nhà, lúc nào cũng nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng cùng với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô...
Sau đó anh quyết định bảo thuộc hạ của mình đi điều tra cô, do không biết tên, chỉ nhớ mỗi biển số xe ngày hôm đó Kiều Uyển Đình đã lái, hi vọng thông qua biển số xe có thể tìm được cô...
Vài ngày sau Vũ Liên Hách cũng đã điều tra ra được chủ nhân của chiếc xe hôm đó, nhưng người chủ đó lại bảo là chiếc xe đó đã bán từ rất lâu rồi, bây giờ cũng không biết là ai đang sở hữu nó..
Mọi manh mối tự nhiên bị đứt đoạn, nhưng Vũ Liên Hách vẫn không chịu bỏ cuộc, anh cho thuộc hạ thường xuyên đi qua con đường ngày hôm đó, rất có thể Kiều Uyển Đình sẽ đi ngang qua đó lần nữa...
Đã qua hơn một tháng vẫn chưa có chút thông tin gì của Kiều Uyển Đình, mà Vũ Liên Hách lại phải quay trở về Giang Thành...
Vũ Liên Hách liền giao lại việc tìm kiếm cho trợ lý Mã, còn anh sẽ quay về tiếp quản tập đoàn Khuynh Thế...
Quay lại tập đoàn Khuynh Thế...
Chiếc xe màu đen quen thuộc vừa dừng lại, bảo vệ đã nhanh chóng chạy đến mở cửa xe ..
Một thân cao to bước xuống, sau đó ném áo vest cho trợ lý Mã, uy nghiêm đi vào tập đoàn Khuynh Thế...
Vừa đi đến sảnh tập đoàn, ánh mắt Vũ Liên Hách liền va phải người con gái đang nghe điện thoại ở phía kia...
Đôi chân anh cũng vì thế mà khựng lại, muốn quan sát thật kỹ, xem người đó có thật sự là cô gái mình đang tìm hay không...
Đến khi chắc chắn rằng người đó là người mình đang tìm, Vũ Liên Hách liền nhếch môi cười nhẹ một cái, thì thầm trong lòng...
""Hoá ra là em ở đây, thảo nào tìm mãi cũng chẳng thấy....""
Mà trợ lý Mã lúc này cũng không hiểu vì sao chủ tịch lại dừng lại, mà ánh mắt cứ nhìn về phía cô gái kia, cậu liền thắc mắc mà lên tiếng...
**Chủ tịch ngài có chuyện gì sao ..**
**Hực...hực... không có gì..**
Vũ Liên Hách nghe trợ lý Mã hỏi vậy liền ho nhẹ vài tiếng, sau đó quay lại vẻ mặt băng lãnh ngày thường, lạnh lùng lên tiếng...
**Cô gái đó làm việc ở bộ phận nào vậy...**
Vừa nói Vũ Liên Hách vừa đá mắt về phía Kiều Uyển Đình đang nghe điện thoại...
Ngay lúc này Vũ Liên Hách thật sự muốn chạy ngay đến ôm thật chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, cho thỏa lòng nhớ mong...
Không ai có thể biết được rằng, sau cái ngày hôm đó Vũ Liên Hách đã mất bệnh tương tư, ngày đêm mong muốn gặp lại Kiều Uyển Đình...
Nhưng ngay lúc ở tập đoàn Khuynh Thế có quá nhiều nhân viên, Vũ Liên Hách không thể làm mất hình tượng như vậy được..
Còn về trợ lý Mã sau khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ ở tập đoàn Khuynh Thế này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao cậu lại không biết chứ....
Mà Trợ lý Mã cũng chưa từng gặp qua cô gái đã cứu Vũ Liên Hách, làm sao có thể nhận ra được, chỉ nghĩ rằng chủ tịch chắc là đang cảm nắng nhan sắc cô gái này thôi......
**Thưa chủ tịch, cái này tôi cũng không rõ nữa, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện ở đây thì phải...**
**Ra là vậy, vậy cậu có năm phút, nhanh chóng điều tra toàn bộ thông tin của cô gái đó cho tôi...**
**Nhanh lên đấy, nếu quá năm phút mà vẫn chưa lên phòng làm việc của tôi, thì cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên đường sang châu phi hay bắc cực chơi với gấu đi...**
Vũ Liên Hách nhếch môi cười điểu nhìn trợ lý Mã một cái rồi bước đi thẳng về phía thang máy dành riêng cho chủ tịch....
Còn trợ lý Mã thì sét đánh ngang tai, bầu trời trên đầu như tối đen lại....
**Chủ tịch ngài có cần độc ác như vậy không chứ...**
Mấy lời này cậu đâu dám nói lớn, chỉ thì thầm đủ mình cậu nghe, sau đó tức tốc chạy lại chỗ lên tân thăm dò...
Mà lễ tân vừa thấy trợ lý Mã bước đến liền vui vẻ gật đầu chào hỏi, cũng muốn biết chuyện cô ấy nhờ vả sau rồi...
**Trợ lý Mã, chuyện tôi nhờ anh nói với chủ tịch sau rồi, ngài ấy có đồng ý gặp Kiều tiểu thư không vậy..**
**Chủ tịch bảo không có thời gian, không muốn gặp..**
Trợ lý Mã giờ này đâu còn thời gian ở đây nói mấy chuyện phím của Kiều tiểu thư gì đó chứ, cậu phải nhanh chóng điều tra ra lai lịch của cô gái đằng kia....
**Vậy sao, vậy thì tội cho cô ấy quá, cô ấy đã đợi hết cả buổi sáng rồi..**
Cô lễ tân buồn bã nhìn về phía Kiều Uyển Đình, cô gái bên cạnh thấy vậy liền vô vai cô lễ tân an ủi...
**Không có gì phải tự trách, dù sao cô cũng đã dốc hết sức giúp Kiều tiểu thư rồi, chủ tịch không muốn gặp là do cô ấy không may mắn mà thôi...**
Ngay lúc này trợ lý Mã cũng nhanh chóng lên tiếng thăm dò tin tức của cô gái xinh đẹp kia.......
Còn hơn cả tháng nữa là Kiều Uyển Đình Đình bước vào kì thi tốt nghiệp rồi, thời gian này cô đều ở lại kí túc xá ôn tập...
Còn về phía Vũ Liên Hách sau khi quay về nhà, lúc nào cũng nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng cùng với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô...
Sau đó anh quyết định bảo thuộc hạ của mình đi điều tra cô, do không biết tên, chỉ nhớ mỗi biển số xe ngày hôm đó Kiều Uyển Đình đã lái, hi vọng thông qua biển số xe có thể tìm được cô...
Vài ngày sau Vũ Liên Hách cũng đã điều tra ra được chủ nhân của chiếc xe hôm đó, nhưng người chủ đó lại bảo là chiếc xe đó đã bán từ rất lâu rồi, bây giờ cũng không biết là ai đang sở hữu nó..
Mọi manh mối tự nhiên bị đứt đoạn, nhưng Vũ Liên Hách vẫn không chịu bỏ cuộc, anh cho thuộc hạ thường xuyên đi qua con đường ngày hôm đó, rất có thể Kiều Uyển Đình sẽ đi ngang qua đó lần nữa...
Đã qua hơn một tháng vẫn chưa có chút thông tin gì của Kiều Uyển Đình, mà Vũ Liên Hách lại phải quay trở về Giang Thành...
Vũ Liên Hách liền giao lại việc tìm kiếm cho trợ lý Mã, còn anh sẽ quay về tiếp quản tập đoàn Khuynh Thế...
Quay lại tập đoàn Khuynh Thế...
Chiếc xe màu đen quen thuộc vừa dừng lại, bảo vệ đã nhanh chóng chạy đến mở cửa xe ..
Một thân cao to bước xuống, sau đó ném áo vest cho trợ lý Mã, uy nghiêm đi vào tập đoàn Khuynh Thế...
Vừa đi đến sảnh tập đoàn, ánh mắt Vũ Liên Hách liền va phải người con gái đang nghe điện thoại ở phía kia...
Đôi chân anh cũng vì thế mà khựng lại, muốn quan sát thật kỹ, xem người đó có thật sự là cô gái mình đang tìm hay không...
Đến khi chắc chắn rằng người đó là người mình đang tìm, Vũ Liên Hách liền nhếch môi cười nhẹ một cái, thì thầm trong lòng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
""Hoá ra là em ở đây, thảo nào tìm mãi cũng chẳng thấy....""
Mà trợ lý Mã lúc này cũng không hiểu vì sao chủ tịch lại dừng lại, mà ánh mắt cứ nhìn về phía cô gái kia, cậu liền thắc mắc mà lên tiếng...
**Chủ tịch ngài có chuyện gì sao ..**
**Hực...hực... không có gì..**
Vũ Liên Hách nghe trợ lý Mã hỏi vậy liền ho nhẹ vài tiếng, sau đó quay lại vẻ mặt băng lãnh ngày thường, lạnh lùng lên tiếng...
**Cô gái đó làm việc ở bộ phận nào vậy...**
Vừa nói Vũ Liên Hách vừa đá mắt về phía Kiều Uyển Đình đang nghe điện thoại...
Ngay lúc này Vũ Liên Hách thật sự muốn chạy ngay đến ôm thật chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, cho thỏa lòng nhớ mong...
Không ai có thể biết được rằng, sau cái ngày hôm đó Vũ Liên Hách đã mất bệnh tương tư, ngày đêm mong muốn gặp lại Kiều Uyển Đình...
Nhưng ngay lúc ở tập đoàn Khuynh Thế có quá nhiều nhân viên, Vũ Liên Hách không thể làm mất hình tượng như vậy được..
Còn về trợ lý Mã sau khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ ở tập đoàn Khuynh Thế này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao cậu lại không biết chứ....
Mà Trợ lý Mã cũng chưa từng gặp qua cô gái đã cứu Vũ Liên Hách, làm sao có thể nhận ra được, chỉ nghĩ rằng chủ tịch chắc là đang cảm nắng nhan sắc cô gái này thôi......
**Thưa chủ tịch, cái này tôi cũng không rõ nữa, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện ở đây thì phải...**
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
**Ra là vậy, vậy cậu có năm phút, nhanh chóng điều tra toàn bộ thông tin của cô gái đó cho tôi...**
**Nhanh lên đấy, nếu quá năm phút mà vẫn chưa lên phòng làm việc của tôi, thì cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên đường sang châu phi hay bắc cực chơi với gấu đi...**
Vũ Liên Hách nhếch môi cười điểu nhìn trợ lý Mã một cái rồi bước đi thẳng về phía thang máy dành riêng cho chủ tịch....
Còn trợ lý Mã thì sét đánh ngang tai, bầu trời trên đầu như tối đen lại....
**Chủ tịch ngài có cần độc ác như vậy không chứ...**
Mấy lời này cậu đâu dám nói lớn, chỉ thì thầm đủ mình cậu nghe, sau đó tức tốc chạy lại chỗ lên tân thăm dò...
Mà lễ tân vừa thấy trợ lý Mã bước đến liền vui vẻ gật đầu chào hỏi, cũng muốn biết chuyện cô ấy nhờ vả sau rồi...
**Trợ lý Mã, chuyện tôi nhờ anh nói với chủ tịch sau rồi, ngài ấy có đồng ý gặp Kiều tiểu thư không vậy..**
**Chủ tịch bảo không có thời gian, không muốn gặp..**
Trợ lý Mã giờ này đâu còn thời gian ở đây nói mấy chuyện phím của Kiều tiểu thư gì đó chứ, cậu phải nhanh chóng điều tra ra lai lịch của cô gái đằng kia....
**Vậy sao, vậy thì tội cho cô ấy quá, cô ấy đã đợi hết cả buổi sáng rồi..**
Cô lễ tân buồn bã nhìn về phía Kiều Uyển Đình, cô gái bên cạnh thấy vậy liền vô vai cô lễ tân an ủi...
**Không có gì phải tự trách, dù sao cô cũng đã dốc hết sức giúp Kiều tiểu thư rồi, chủ tịch không muốn gặp là do cô ấy không may mắn mà thôi...**
Ngay lúc này trợ lý Mã cũng nhanh chóng lên tiếng thăm dò tin tức của cô gái xinh đẹp kia.......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro