Chương 16
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
Quả nhiên không mất bao lâu thời gian nóc nhà liền sửa xong, Đường Thanh Sơn thu dọn công cụ, sau khi xuống dưới liền đối Tống Duy An nói, "hiện tại chỉ có thể tạm thời như vậy, muốn biết có rỉ nước hay không phải đợi trời mưa mới biết, nếu như còn phát hiện chỗ nào rỉ nước, ngươi cứ việc đến nhà tìm ta."
"Được, hôm nay thật sự cám ơn các ngươi." Tống Duy An cảm thấy tính cách của đại ca Thanh Sơn cùng đệ đệ của hắn hoàn toàn tương phản, rõ ràng bộ dáng lớn lên giống như mới vừa thành niên, nhưng giọng nói lại già dặn ổn trọng.
"Sau này đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình." Đường Thanh Sơn dặn dò xong, liền mang theo đệ đệ Thanh Thủy về nhà.
Tống Duy An nhìn theo hai người đi vào Đường gia, còn chưa kịp nhìn cảnh sắc xung quanh đã bị Ôn Nhạc lôi kéo vào phòng.
Đến khi lấy lại tinh thần, đã bị người đẩy ngã nằm trên giường, ngay cả chăn cũng đều đắp đến kín mít.
Tống Duy An: "....."
Ngủ nhiều ngày như vậy, hôm nay vừa phân gia lại vừa phải đi đường, Tống Duy An ngược lại cảm thấy bản thân hiện tại căn bản là ngủ không được, mấy ngày nay một chút thức ăn mặn cũng không ăn đến, hiện tại chỉ cảm thấy trong miệng lạt nhách, hơn nữa Tống Vệ An còn có vấn đề tuột huyết áp, nhìn thấy Ôn Nhạc tiến vào thu thập tay nải bọn họ mang tới, liền nhịn không được muốn cùng người thương lượng, "Năm mươi văn kia, chúng ta chừa lại hai mươi văn qua mấy ngày nữa đi mở hộ tịch, số còn lại đệ cầm đi nhà Đường thẩm đổi chút đường và trứng gà đi, được không."
Dù sao túi gạo lức kia cũng đủ cho hai người bọn họ ăn mấy ngày, chỉ cần thân thể tốt lên, nhất định là có thể kiếm được tiền.
Động tác trên tay Ôn Nhạc dừng một chút, trước kia chưa từng có người sẽ cùng hắn thương lượng những chuyện này, nhất thời có chút phản ứng không kịp, một hồi lâu mới mở miệng đáp: "Được"
Mở ra tay nải đựng quần áo, tìm ra túi tiền bên trong, cầm ba mươi tiền đồng trên tay, số còn lại thả bên dưới gối đầu của Tống Duy An, Ôn Nhạc đi ra cửa hướng Đường gia mà đi.
Một lát sau liền mang theo một cái giỏ tre trở về, "Đường, Đường thẩm còn, còn tặng cho, cho chúng ta, kẹo mạch nha, trong, trong nhà tự làm."
Nghe thấy đường mạch nha, Tống Duy An rốt cuộc nằm không được nữa, lúc xốc lên chăn mới nhớ tới, thấy Ôn Nhạc nói lắp càng thêm nghiêm trọng, "Huynh, huynh, huynh đừng dậy, dậy."
"Không có việc gì, khụ khụ, ta có mặc áo bông." Tống Duy An vừa nói vừa ho khan, trong lòng nhịn không được phun tào, một người nói lắp, một người ho khan, hai người nói chuyện quả thật giống như đang hòa âm vậy.
"Vậy huynh ngồi, ngồi dậy làm gì?"
"Không phải có kẹo mạch nha sao, ta muốn xem một chút." Trước kia hắn cũng thích ăn kẹo mạch nha, nhưng hắn càng thích quá trình kéo mạch nha hơn, có thể giải toả căng thẳng.
"Có, có một bình lận!" Ôn Nhạc từ trong giỏ tre lấy ra một cái bình gốm, Đường đại thẩm thật sự là quá nhiệt tình, hắn đẩy đều đẩy không được.
"Được, hôm nay thật sự cám ơn các ngươi." Tống Duy An cảm thấy tính cách của đại ca Thanh Sơn cùng đệ đệ của hắn hoàn toàn tương phản, rõ ràng bộ dáng lớn lên giống như mới vừa thành niên, nhưng giọng nói lại già dặn ổn trọng.
"Sau này đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình." Đường Thanh Sơn dặn dò xong, liền mang theo đệ đệ Thanh Thủy về nhà.
Tống Duy An nhìn theo hai người đi vào Đường gia, còn chưa kịp nhìn cảnh sắc xung quanh đã bị Ôn Nhạc lôi kéo vào phòng.
Đến khi lấy lại tinh thần, đã bị người đẩy ngã nằm trên giường, ngay cả chăn cũng đều đắp đến kín mít.
Tống Duy An: "....."
Ngủ nhiều ngày như vậy, hôm nay vừa phân gia lại vừa phải đi đường, Tống Duy An ngược lại cảm thấy bản thân hiện tại căn bản là ngủ không được, mấy ngày nay một chút thức ăn mặn cũng không ăn đến, hiện tại chỉ cảm thấy trong miệng lạt nhách, hơn nữa Tống Vệ An còn có vấn đề tuột huyết áp, nhìn thấy Ôn Nhạc tiến vào thu thập tay nải bọn họ mang tới, liền nhịn không được muốn cùng người thương lượng, "Năm mươi văn kia, chúng ta chừa lại hai mươi văn qua mấy ngày nữa đi mở hộ tịch, số còn lại đệ cầm đi nhà Đường thẩm đổi chút đường và trứng gà đi, được không."
Dù sao túi gạo lức kia cũng đủ cho hai người bọn họ ăn mấy ngày, chỉ cần thân thể tốt lên, nhất định là có thể kiếm được tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác trên tay Ôn Nhạc dừng một chút, trước kia chưa từng có người sẽ cùng hắn thương lượng những chuyện này, nhất thời có chút phản ứng không kịp, một hồi lâu mới mở miệng đáp: "Được"
Mở ra tay nải đựng quần áo, tìm ra túi tiền bên trong, cầm ba mươi tiền đồng trên tay, số còn lại thả bên dưới gối đầu của Tống Duy An, Ôn Nhạc đi ra cửa hướng Đường gia mà đi.
Một lát sau liền mang theo một cái giỏ tre trở về, "Đường, Đường thẩm còn, còn tặng cho, cho chúng ta, kẹo mạch nha, trong, trong nhà tự làm."
Nghe thấy đường mạch nha, Tống Duy An rốt cuộc nằm không được nữa, lúc xốc lên chăn mới nhớ tới, thấy Ôn Nhạc nói lắp càng thêm nghiêm trọng, "Huynh, huynh, huynh đừng dậy, dậy."
"Không có việc gì, khụ khụ, ta có mặc áo bông." Tống Duy An vừa nói vừa ho khan, trong lòng nhịn không được phun tào, một người nói lắp, một người ho khan, hai người nói chuyện quả thật giống như đang hòa âm vậy.
"Vậy huynh ngồi, ngồi dậy làm gì?"
"Không phải có kẹo mạch nha sao, ta muốn xem một chút." Trước kia hắn cũng thích ăn kẹo mạch nha, nhưng hắn càng thích quá trình kéo mạch nha hơn, có thể giải toả căng thẳng.
"Có, có một bình lận!" Ôn Nhạc từ trong giỏ tre lấy ra một cái bình gốm, Đường đại thẩm thật sự là quá nhiệt tình, hắn đẩy đều đẩy không được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro