Chương 18
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
Tống lão bà một tay chống nạnh, một tay chỉ vào phòng chất củi bên cạnh nói: "Còn có thể là ai nữa, ngươi xem đi, hai tên lười đó đến bây giờ còn chưa có dậy, quần áo không giặt, nước cũng không gánh, đây là muốn chết trên giường hay gì, ngươi đi kêu Vương Anh tới đây, đây là phu lang tốt nhà mẹ đẻ của nàng, ngươi làm nàng đến xem cho rõ."
Triệu Xuân còn tưởng rằng hai người kia mới vừa bị phân ra đã mặt dày trở về, "Đều đã phân ra ngoài, sao người còn để cho bọn họ trở về, công văn phân gia đều đã viết, làm gì có đạo lý không đi."
Lời nói của Triệu Xuân liền nhắc nhở Tống lão bà, nghĩ đến buổi sáng đã đem tên khắc tinh kia phân ra, mới vỗ trán nói, "Xem cái đầu của ta này, đều bị bọn họ làm cho tức đến hồ đồ."
"Bà bà, người kêu ta à?" Buổi chiều, Vương Anh chạy đến dưới cây trà già trong thôn tán gẫu, vừa mới đến gần cửa nhà liền nghe được có người gọi tên mình.
"Buổi chiều ngươi chạy đi đâu, trong nhà còn một đống việc chưa có làm đâu!" Tống lão bà vừa thấy tam tức phụ trở về, liền đem một bụng tức rải lên người nàng.
"Không phải trong nhà còn có đại tẩu sao?" Vương Anh biết bà bà bất công đại phòng, cũng may Tống lão gia tử yêu thương Vĩnh Quý nhà bọn họ, cho nên lão bà này cũng không thể đối bọn họ thế nào.
"Cô còn muốn ta giặt quần áo cho cô ư? Đừng quên, hiện tại Vệ Tề nhà chúng ta chính là đồng sinh, nói không chừng qua không lâu nữa chính là tú tài, để nương của tú tài giặt quần áo cho cô, cô gánh nổi sao?" Triệu Xuân vào nhà họ Tống, cũng chỉ có năm đầu tiên người kia còn chưa vào cửa mới phải làm việc, hiện tại Vương Anh lại dám sai sử nàng.
"Còn chưa có thi đậu đâu, trong nhà nhiều đồng ruộng cùng Trà Địa như vậy đều ghi tạc danh nghĩa của đại ca, nhà các người làm nhiều việc hơn một chút cũng là bình thường, cô nhìn Vĩnh Quý nhà chúng ta đi, cái gì cũng không có đâu!" Trong lời nói của Vương Anh mang theo một cỗ mùi chua.
Trước kia bởi vì bọn họ có ngọn núi, những ruộng đồng kia cho đại ca nhiều một ít, bọn họ cũng không thèm so đo, hiện tại ngọn núi kia đã bị hai tên Tang Môn Tinh lấy đi, Vương Anh hối hận đến ruột đều xanh, sớm biết vậy lúc trước liền không nên nhiều chuyện, lộng tới một vị phu lang để bà bà tìm được cơ hội đuổi người đi.
"Đó là bởi vì sau này nếu Vệ Tề thành tú tài, những đồng ruộng kia liền có thể không cần nộp thuế, đương nhiên là phải viết danh nghĩa của đại ca cô rồi."
"Ai biết Vệ Tề nhà các người ngày tháng năm nào mới có thể thi đậu." Vương Anh không quen nhìn nhất chính là Triệu Xuân cứ đem chuyện con trai cô ta là tú tài treo bên miệng, cũng không phải thật sự thi đậu, đọc sách tám năm mới thi đậu đồng sinh, muốn thi đậu tú tài cũng không biết phải chờ bao lâu đâu.
Lại không nghĩ tới câu nói này đã giẫm trúng chân đau của Tống lão bà, Tống lão bà lập tức không vui, trừng to đôi mắt tam giác, ngay cả cằm đôi đều run lên, "cô nguyền rủa ai đấy, Vệ Tề có tiền đồ như vậy, là người cô có thể tùy tiện bẩn thỉu sao."
Triệu Xuân còn tưởng rằng hai người kia mới vừa bị phân ra đã mặt dày trở về, "Đều đã phân ra ngoài, sao người còn để cho bọn họ trở về, công văn phân gia đều đã viết, làm gì có đạo lý không đi."
Lời nói của Triệu Xuân liền nhắc nhở Tống lão bà, nghĩ đến buổi sáng đã đem tên khắc tinh kia phân ra, mới vỗ trán nói, "Xem cái đầu của ta này, đều bị bọn họ làm cho tức đến hồ đồ."
"Bà bà, người kêu ta à?" Buổi chiều, Vương Anh chạy đến dưới cây trà già trong thôn tán gẫu, vừa mới đến gần cửa nhà liền nghe được có người gọi tên mình.
"Buổi chiều ngươi chạy đi đâu, trong nhà còn một đống việc chưa có làm đâu!" Tống lão bà vừa thấy tam tức phụ trở về, liền đem một bụng tức rải lên người nàng.
"Không phải trong nhà còn có đại tẩu sao?" Vương Anh biết bà bà bất công đại phòng, cũng may Tống lão gia tử yêu thương Vĩnh Quý nhà bọn họ, cho nên lão bà này cũng không thể đối bọn họ thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô còn muốn ta giặt quần áo cho cô ư? Đừng quên, hiện tại Vệ Tề nhà chúng ta chính là đồng sinh, nói không chừng qua không lâu nữa chính là tú tài, để nương của tú tài giặt quần áo cho cô, cô gánh nổi sao?" Triệu Xuân vào nhà họ Tống, cũng chỉ có năm đầu tiên người kia còn chưa vào cửa mới phải làm việc, hiện tại Vương Anh lại dám sai sử nàng.
"Còn chưa có thi đậu đâu, trong nhà nhiều đồng ruộng cùng Trà Địa như vậy đều ghi tạc danh nghĩa của đại ca, nhà các người làm nhiều việc hơn một chút cũng là bình thường, cô nhìn Vĩnh Quý nhà chúng ta đi, cái gì cũng không có đâu!" Trong lời nói của Vương Anh mang theo một cỗ mùi chua.
Trước kia bởi vì bọn họ có ngọn núi, những ruộng đồng kia cho đại ca nhiều một ít, bọn họ cũng không thèm so đo, hiện tại ngọn núi kia đã bị hai tên Tang Môn Tinh lấy đi, Vương Anh hối hận đến ruột đều xanh, sớm biết vậy lúc trước liền không nên nhiều chuyện, lộng tới một vị phu lang để bà bà tìm được cơ hội đuổi người đi.
"Đó là bởi vì sau này nếu Vệ Tề thành tú tài, những đồng ruộng kia liền có thể không cần nộp thuế, đương nhiên là phải viết danh nghĩa của đại ca cô rồi."
"Ai biết Vệ Tề nhà các người ngày tháng năm nào mới có thể thi đậu." Vương Anh không quen nhìn nhất chính là Triệu Xuân cứ đem chuyện con trai cô ta là tú tài treo bên miệng, cũng không phải thật sự thi đậu, đọc sách tám năm mới thi đậu đồng sinh, muốn thi đậu tú tài cũng không biết phải chờ bao lâu đâu.
Lại không nghĩ tới câu nói này đã giẫm trúng chân đau của Tống lão bà, Tống lão bà lập tức không vui, trừng to đôi mắt tam giác, ngay cả cằm đôi đều run lên, "cô nguyền rủa ai đấy, Vệ Tề có tiền đồ như vậy, là người cô có thể tùy tiện bẩn thỉu sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro