Chương 33
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
"Vậy sao bây giờ ngươi còn phải tự mình giặt quần áo vậy!" Lý Mạn nghe thấy Vương Anh tự luyến như vậy, ánh mắt quét qua tay nàng ta, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Vương Anh nhìn thấy trong tay mình còn nhiều quần áo hơn người khác, nụ cười trên mặt cứng đờ một chút, "Còn không phải là ta quá rảnh rỗi không có việc gì làm sao!"
"Được rồi, ngươi mau lại đây đi, trời sắp tối rồi, không nhanh chút nữa là không kịp về nhà ăn cơm tối đâu." Vương Huệ thấy mọi người xung quanh nghe Vương Anh nói đều lắc đầu, chỉ có thể mở miệng giảng hòa.
Vương Anh nghe lời Vương Huệ, đi đến chỗ bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, cầm một bộ y phục lên nhìn thấy là của Triệu Xuân, nhúng qua nước rồi đặt lên tảng đá, dùng gậy đập quần áo đập bộp bộp phát tiết, một lúc sau mới bắt chuyện với người bên cạnh, "Hôm nay ta đi qua thôn nam, thấy Tống Vệ An đã có thể ra ngoài gánh nước rồi, trước kia ở nhà họ Tống ngay cả sức xuống ruộng cũng không có."
"Ý ngươi là Tống Vệ An ở nhà họ Tống là cố ý giả bệnh trốn việc sao?" Phụ nhân nông thôn thích nhất là nghe loại chuyện bát quái này, đều sôi nổi thò đầu qua.
"Đúng vậy, ở nhà ngay cả miếng nước cũng phải để phu lang bón cho, nằm trên giường như đại gia để người ta hầu hạ." Bây giờ Vương Anh chỉ cần nghĩ đến việc Tống Vệ An lấy đi khế đất của ngọn núi kia, trong lòng liền hận đến nghiến răng.
"Cũng không đúng, bà bà ngươi đều muốn đem người đuổi đi, nó giả bệnh thì có lợi ích gì, ngươi xem hai người bọn họ hiện giờ phải ở căn nhà rách nát, cuộc sống sao có thể so với khi ở nhà họ Tống được." Người nhà quê bị trưởng bối trong nhà đuổi đi có mấy ai sống tốt đâu.
Vương Anh nghe thấy mấy người này còn nói đỡ cho Tống Vệ An, không phục nói, "Bà bà ta là biết thằng nhóc kia giả bệnh, mới tức giận đuổi nó đi, mấy người không biết cháu trai ta đâu, gả cho Vệ An mới bao lâu chứ, đã bị hắn dạy hư rồi, trước kia ở nhà ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, hôm nay ta nói có việc tìm nó bảo nó về nhà một chuyến, người này vậy mà ngay cả cái bóng cũng không thấy."
"Không nghĩ tới Vệ An nhìn thì thật thà, cũng nhiều tâm cơ như vậy." Phụ nhân xung quanh đều nhịn không được lắc đầu cảm thán.
Vương Huệ đối với Ôn Nhạc cũng rất đồng tình, lúc này nhịn không được lên tiếng nói giúp hắn một câu, "Đều bị nhà họ Tống đuổi đi rồi, ngươi gọi nó về làm gì, ta thấy nó không quay về cũng đúng, nếu không với tính tình của bà bà ngươi, hôm đó nếu bị bà ấy nhìn thấy còn không biết sẽ thế nào nữa."
"Rốt cuộc ngươi đang giúp ai nói chuyện vậy, sao lại giúp nó nói chuyện." Vương Anh nhịn không được trừng mắt nhìn Vương Huệ.
"Vậy ngươi gọi nó quay về làm gì, chẳng lẽ muốn nó về giúp ngươi làm việc à?" Lý Mạn chính là nhìn không quen Vương Anh như vậy, thích nhất là đối nghịch với nàng ta.
"Nào có, đừng có nói bậy, không phải là mấy hôm nữa ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến sao, muốn hỏi nó định ngày nào thì về nhà, ta cũng tiện về nói với mẫu thân nó một tiếng." Vương Anh vốn dĩ còn có chút chột dạ, đột nhiên lóe lên một cái cớ hợp lý, lại không nghĩ tới lời này lại tự thọc cho mình một cái sọt thật lớn.
Vương Anh nhìn thấy trong tay mình còn nhiều quần áo hơn người khác, nụ cười trên mặt cứng đờ một chút, "Còn không phải là ta quá rảnh rỗi không có việc gì làm sao!"
"Được rồi, ngươi mau lại đây đi, trời sắp tối rồi, không nhanh chút nữa là không kịp về nhà ăn cơm tối đâu." Vương Huệ thấy mọi người xung quanh nghe Vương Anh nói đều lắc đầu, chỉ có thể mở miệng giảng hòa.
Vương Anh nghe lời Vương Huệ, đi đến chỗ bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, cầm một bộ y phục lên nhìn thấy là của Triệu Xuân, nhúng qua nước rồi đặt lên tảng đá, dùng gậy đập quần áo đập bộp bộp phát tiết, một lúc sau mới bắt chuyện với người bên cạnh, "Hôm nay ta đi qua thôn nam, thấy Tống Vệ An đã có thể ra ngoài gánh nước rồi, trước kia ở nhà họ Tống ngay cả sức xuống ruộng cũng không có."
"Ý ngươi là Tống Vệ An ở nhà họ Tống là cố ý giả bệnh trốn việc sao?" Phụ nhân nông thôn thích nhất là nghe loại chuyện bát quái này, đều sôi nổi thò đầu qua.
"Đúng vậy, ở nhà ngay cả miếng nước cũng phải để phu lang bón cho, nằm trên giường như đại gia để người ta hầu hạ." Bây giờ Vương Anh chỉ cần nghĩ đến việc Tống Vệ An lấy đi khế đất của ngọn núi kia, trong lòng liền hận đến nghiến răng.
"Cũng không đúng, bà bà ngươi đều muốn đem người đuổi đi, nó giả bệnh thì có lợi ích gì, ngươi xem hai người bọn họ hiện giờ phải ở căn nhà rách nát, cuộc sống sao có thể so với khi ở nhà họ Tống được." Người nhà quê bị trưởng bối trong nhà đuổi đi có mấy ai sống tốt đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Anh nghe thấy mấy người này còn nói đỡ cho Tống Vệ An, không phục nói, "Bà bà ta là biết thằng nhóc kia giả bệnh, mới tức giận đuổi nó đi, mấy người không biết cháu trai ta đâu, gả cho Vệ An mới bao lâu chứ, đã bị hắn dạy hư rồi, trước kia ở nhà ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, hôm nay ta nói có việc tìm nó bảo nó về nhà một chuyến, người này vậy mà ngay cả cái bóng cũng không thấy."
"Không nghĩ tới Vệ An nhìn thì thật thà, cũng nhiều tâm cơ như vậy." Phụ nhân xung quanh đều nhịn không được lắc đầu cảm thán.
Vương Huệ đối với Ôn Nhạc cũng rất đồng tình, lúc này nhịn không được lên tiếng nói giúp hắn một câu, "Đều bị nhà họ Tống đuổi đi rồi, ngươi gọi nó về làm gì, ta thấy nó không quay về cũng đúng, nếu không với tính tình của bà bà ngươi, hôm đó nếu bị bà ấy nhìn thấy còn không biết sẽ thế nào nữa."
"Rốt cuộc ngươi đang giúp ai nói chuyện vậy, sao lại giúp nó nói chuyện." Vương Anh nhịn không được trừng mắt nhìn Vương Huệ.
"Vậy ngươi gọi nó quay về làm gì, chẳng lẽ muốn nó về giúp ngươi làm việc à?" Lý Mạn chính là nhìn không quen Vương Anh như vậy, thích nhất là đối nghịch với nàng ta.
"Nào có, đừng có nói bậy, không phải là mấy hôm nữa ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến sao, muốn hỏi nó định ngày nào thì về nhà, ta cũng tiện về nói với mẫu thân nó một tiếng." Vương Anh vốn dĩ còn có chút chột dạ, đột nhiên lóe lên một cái cớ hợp lý, lại không nghĩ tới lời này lại tự thọc cho mình một cái sọt thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro