Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 2
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Vốn Lâm thị đang mệt mỏi sắp ngủ cũng lập tức tỉnh giấc vì tiếng khóc to này, nàng không còn buồn ngủ nữa, cố gắng ngồi dậy, lo lắng nói: “Bà bà, sao con ta khóc to vậy, có phải nó đói không, hãy đưa lại đây ta xem nào.”
Bà đỡ cười gượng gạo: “Ngài cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ mang tiểu thư xuống rồi tìm chút sữa dê cho tiểu thư, đợi ngài nghỉ ngơi xong ta sẽ ôm tiểu thư quay lại.”
Bà ta vừa nói vừa từ từ đi tới cửa, Ngư Quyển Quyển trong lòng bà vùng vẫy, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của bà đỡ ôm chặt đến thở không nổi, tiếng khóc cũng biến thành những tiếng thút thít nhỏ.
Lâm thị không nghe theo lời bà đỡ, nàng lắc đầu: “Đứa trẻ vừa sinh ra vẫn nên bú sữa mẹ mới tốt được, bà mau bế nó lại đây, để nó bú no hẳn rồi ta nghỉ ngơi cũng được mà.”
Thấy thái độ kiên quyết của Lâm thị, bà đỡ không tìm được cớ nào khác, đành phải miễn cưỡng giao đứa trẻ cho Lâm thị, khi đi ra ngoài bà ta còn lườm Ngư Quyển Quyển bằng một ánh mắt tràn đầy ác ý.
Nha đầu đáng chết, nếu nó không khóc thì kế hoạch đã thành công rồi!
Tuy Lâm thị không biết bà đỡ đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt nàng rất sắc bén, thấy rõ ánh nhìn của bà đỡ, tim như thắt lại, nàng mím môi ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
Sau khi bà đỡ rời đi, Lâm thị mở tã lót ra, thấy cơ thể bé nhỏ đỏ au của con bị siết chặt, mắt nàng đỏ lên vì tức giận.
Có thù hằn gì mà lại làm vậy với đứa con mới sinh của nàng chứ!
Suốt thời gian qua nàng luôn tôn trọng và đối xử lịch sự với bà đỡ, thật không hiểu tại sao bà ta lại nhằm vào nữ hài của nàng như vậy.
Lâm thị nước mắt lưng tròng, cúi đầu nhìn, thấy hai má trắng nõn nà của đứa bé, đôi mắt đen như hạt nho đen ngước nhìn mình, miệng còn cười khúc khích.
Lâm thị vừa đau lòng vừa cảm thấy an ủi, chạm nhẹ vào mũi con: “Con cảm nhận được nguy hiểm nên mới gọi ta bảo vệ con đúng không?”
Nói xong nàng lại cười, nghĩ rằng mình đã nghĩ quá nhiều, một đứa trẻ mới sinh thì hiểu được gì chứ, chắc là trùng hợp lúc con bé đang đói bụng thôi.
Nhưng đặc biệt là, Lâm thị đã sinh bốn đứa con, cũng đã thấy nhiều đứa trẻ mới sinh, không có đứa nào giống con gái nàng, vừa sinh ra đã trắng trẻo, tinh xảo như một tiên linh nhỏ vậy.
Nàng không kìm được hôn lên má Ngư Quyển Quyển, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngư Quyển Quyển vẫn cười tươi, cố gắng làm cho Lâm thị vui, cho đến khi Lâm thị lau khô nước mắt, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, Ngư Quyển Quyển mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa mới sinh ra đã phải làm mẫu thân vui, đúng là không dễ dàng chút nào cả~
Ngoài sân, một nam nhân trung niên mặc áo vải thô đang lén lút ngồi xổm trước cổng sân, dưới bộ áo rộng thùng thình là một đứa trẻ mới sinh.
Thấy bà đỡ ra ngoài, hắn ta vội vã tiến lên, hạ giọng hỏi: “Mẫu thân, thế nào rồi, ả ta sinh nam hài hay nữ hài thế?”
Bà đỡ tức giận nói: “Là nữ hài, nhưng đừng nhắc đến nữa, khi ta sắp thành công thì con nha đầu chết tiệt đó khóc oà lên, nên đã bị người ta bế lại rồi, chỉ chút nữa thôi là thành công rồi mới tức.”
Nam nhân siết chặt tay đang bế đứa bé, nhíu mày: “Thế con của con thì sao, mẫu thân đừng quên giấc mơ mà phụ thân đã nói mấy hôm trước, con của con là người có đại tạo hóa, chỉ cần đổi được với con của ả ta, sau này chúng ta sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Bà đỡ cau mày, khó chịu nói: “Ta biết rồi, con nghĩ ta không muốn sao, bây giờ về trước đã, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Bà đỡ cười gượng gạo: “Ngài cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ mang tiểu thư xuống rồi tìm chút sữa dê cho tiểu thư, đợi ngài nghỉ ngơi xong ta sẽ ôm tiểu thư quay lại.”
Bà ta vừa nói vừa từ từ đi tới cửa, Ngư Quyển Quyển trong lòng bà vùng vẫy, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của bà đỡ ôm chặt đến thở không nổi, tiếng khóc cũng biến thành những tiếng thút thít nhỏ.
Lâm thị không nghe theo lời bà đỡ, nàng lắc đầu: “Đứa trẻ vừa sinh ra vẫn nên bú sữa mẹ mới tốt được, bà mau bế nó lại đây, để nó bú no hẳn rồi ta nghỉ ngơi cũng được mà.”
Thấy thái độ kiên quyết của Lâm thị, bà đỡ không tìm được cớ nào khác, đành phải miễn cưỡng giao đứa trẻ cho Lâm thị, khi đi ra ngoài bà ta còn lườm Ngư Quyển Quyển bằng một ánh mắt tràn đầy ác ý.
Nha đầu đáng chết, nếu nó không khóc thì kế hoạch đã thành công rồi!
Tuy Lâm thị không biết bà đỡ đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt nàng rất sắc bén, thấy rõ ánh nhìn của bà đỡ, tim như thắt lại, nàng mím môi ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
Sau khi bà đỡ rời đi, Lâm thị mở tã lót ra, thấy cơ thể bé nhỏ đỏ au của con bị siết chặt, mắt nàng đỏ lên vì tức giận.
Có thù hằn gì mà lại làm vậy với đứa con mới sinh của nàng chứ!
Suốt thời gian qua nàng luôn tôn trọng và đối xử lịch sự với bà đỡ, thật không hiểu tại sao bà ta lại nhằm vào nữ hài của nàng như vậy.
Lâm thị nước mắt lưng tròng, cúi đầu nhìn, thấy hai má trắng nõn nà của đứa bé, đôi mắt đen như hạt nho đen ngước nhìn mình, miệng còn cười khúc khích.
Lâm thị vừa đau lòng vừa cảm thấy an ủi, chạm nhẹ vào mũi con: “Con cảm nhận được nguy hiểm nên mới gọi ta bảo vệ con đúng không?”
Nói xong nàng lại cười, nghĩ rằng mình đã nghĩ quá nhiều, một đứa trẻ mới sinh thì hiểu được gì chứ, chắc là trùng hợp lúc con bé đang đói bụng thôi.
Nhưng đặc biệt là, Lâm thị đã sinh bốn đứa con, cũng đã thấy nhiều đứa trẻ mới sinh, không có đứa nào giống con gái nàng, vừa sinh ra đã trắng trẻo, tinh xảo như một tiên linh nhỏ vậy.
Nàng không kìm được hôn lên má Ngư Quyển Quyển, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngư Quyển Quyển vẫn cười tươi, cố gắng làm cho Lâm thị vui, cho đến khi Lâm thị lau khô nước mắt, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, Ngư Quyển Quyển mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa mới sinh ra đã phải làm mẫu thân vui, đúng là không dễ dàng chút nào cả~
Ngoài sân, một nam nhân trung niên mặc áo vải thô đang lén lút ngồi xổm trước cổng sân, dưới bộ áo rộng thùng thình là một đứa trẻ mới sinh.
Thấy bà đỡ ra ngoài, hắn ta vội vã tiến lên, hạ giọng hỏi: “Mẫu thân, thế nào rồi, ả ta sinh nam hài hay nữ hài thế?”
Bà đỡ tức giận nói: “Là nữ hài, nhưng đừng nhắc đến nữa, khi ta sắp thành công thì con nha đầu chết tiệt đó khóc oà lên, nên đã bị người ta bế lại rồi, chỉ chút nữa thôi là thành công rồi mới tức.”
Nam nhân siết chặt tay đang bế đứa bé, nhíu mày: “Thế con của con thì sao, mẫu thân đừng quên giấc mơ mà phụ thân đã nói mấy hôm trước, con của con là người có đại tạo hóa, chỉ cần đổi được với con của ả ta, sau này chúng ta sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Bà đỡ cau mày, khó chịu nói: “Ta biết rồi, con nghĩ ta không muốn sao, bây giờ về trước đã, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro