Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 22
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Đôi mắt như hắc diệu thạch của nàng tò mò nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.
[Đây là Tần tướng quân sao, trông hắn cao quá, như một cái cây vậy.]
Lâm thị đang định cúi người hành lễ, Tần Thủ Võ đã bước tới trước, tiếng cười sảng khoái vang lên làm đầu óc Quyển Quyển choáng váng.
“Đệ muội không cần khách sáo, ôi, đây là Quyển Quyển sao, tối qua phu nhân của ta còn nhắc đến tiểu nha đầu này đấy.”
Mắt Tần Thủ Võ sáng ngời nhìn Quyển Quyển, lòng bàn tay ngứa ngáy.
“Đệ muội à, đệ muội bế Quyển Quyển suốt đường đi cũng mệt rồi, để ta bế một lát được không.”
Lâm thị lại bị ngắt lời, nàng mỉm cười, trao Quyển Quyển qua.
Tần Thủ Võ cẩn thận đón lấy, bàn tay lớn hơn cả đầu Quyển Quyển.
Hắn vụng về ôm nàng trong lòng, cúi đầu nhìn đứa trẻ duy nhất gặp mình mà không khóc.
Nhớ lần trước hắn đánh trận trở về, lần đầu gặp Thư Nghiên đã làm nàng ấy khóc suốt một canh giờ.
Quyển Quyển hoàn toàn không sợ hãi, vì nàng biết Tần tướng quân là người tốt.
Vương Mẫu nói, kiếp trước Giang quốc bị tấn công, hoàng đế và hoàng hậu, cùng nhiều đại thần đều mang theo vàng bạc chạy trốn, chỉ có vài vị tướng quân vì sự an toàn của bá tánh kinh thành mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Quyển Quyển nhoẻn miệng cười, nụ cười ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt hồng hào mũm mĩm khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.
Tần Thủ Võ cảm thấy tim mình như sắp tan chảy, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ.
Hay là bắt Quyển Quyển về tướng phủ, đổi tên thành Tần Quyển Quyển.
Ừ... rất hay!
Lâm thị thấy cũng tốn không ít thời gian nên lập tức vào vấn đề chính.
“Tần tướng quân, hôm nay Thư Nghiên ở hẻm Liễu đã phát hiện chuyện tình của thế tử phủ Vương gia, bị hai người đó hợp sức bỏ thuốc đầu độc nàng ấy, may mà ta và Thục Anh cứu kịp thời, hiện Thục Anh đang áp giải hai người đó đến quan phủ.”
“Cái gì?!” Tần tướng quân trợn mắt, tiếng vang như sấm: “Còn có chuyện như vậy sao, dám hại nữ nhi của ta, lão tử sẽ đánh chết hắn!”
Giọng của Tần tướng quân vang như sấm, khiến Quyển Quyển cảm thấy cuộc đời thật bi thương.
[Mẫu thân! Mau cứu Quyển bảo của người đi!]
Lâm thị nhìn Quyển Quyển, cũng đau lòng cho nữ nhi của mình, nên nói: “Tần tướng quân à, còn Quyển Quyển…”
Chưa nói hết, Tần Thủ Võ đã có vẻ mặt bừng tỉnh: “Ồ, đúng rồi, Quyển Quyển phải không.”
Lâm thị gật đầu.
Tần Thủ Võ ôm chặt Quyển Quyển hơn, cười thân thiện hơn: “Đệ muội không nói ta suýt quên, còn chưa cảm ơn Quyển Quyển và đệ muội đã giúp đỡ Thục Anh, đợi xong chuyện này ta và phu nhân sẽ đích thân tới cảm tạ hai người!”
Nói xong, như sợ Lâm thị phản ứng lại đòi con, Tần Thủ Võ nhanh chóng biến mất.
Lâm thị: “…” Ai bảo ngươi cảm ơn, ta muốn là con ta cơ mà.
Nàng thở dài, cùng Thải Xuân lên xe, đi theo Tần Thủ Võ đến quan phủ.
Con đã bị bế đi, nếu không theo kịp, có khi con sẽ trở thành người của tướng phủ mất.
Tần Thủ Võ bế Quyển Quyển phi thân qua các mái nhà, hắn là võ tướng, có thể làm tướng quân là nhờ võ công cao cường, ngồi xe ngựa ngược lại làm chậm tốc độ.
Vì vậy Quyển Quyển cảm nhận tiếng gió ù ù bên tai, có cảm giác như bay lên, rất kỳ diệu.
Quyển Quyển kiếp trước là cá, không biết bay, nên lúc này rất phấn khích.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên vì hưng phấn, cười khúc khích không ngừng, đôi tay cũng vung vẩy.
Thấy Quyển Quyển vui vẻ, Tần tướng quân càng như được tiếp thêm sức mạnh.
Đến cửa quan phủ, hắn giảm tốc độ, nam nhân cao gần hai mét mỉm cười hiền lành dụ dỗ đứa trẻ.
“Thế nào Quyển Quyển, đến tướng phủ rồi mỗi ngày ngươi đều có thể bay thế này, về nhà nói với mẫu thân là ngươi muốn đến tướng phủ, thúc thúc sẽ chờ ngươi ở tướng phủ.”
[Đây là Tần tướng quân sao, trông hắn cao quá, như một cái cây vậy.]
Lâm thị đang định cúi người hành lễ, Tần Thủ Võ đã bước tới trước, tiếng cười sảng khoái vang lên làm đầu óc Quyển Quyển choáng váng.
“Đệ muội không cần khách sáo, ôi, đây là Quyển Quyển sao, tối qua phu nhân của ta còn nhắc đến tiểu nha đầu này đấy.”
Mắt Tần Thủ Võ sáng ngời nhìn Quyển Quyển, lòng bàn tay ngứa ngáy.
“Đệ muội à, đệ muội bế Quyển Quyển suốt đường đi cũng mệt rồi, để ta bế một lát được không.”
Lâm thị lại bị ngắt lời, nàng mỉm cười, trao Quyển Quyển qua.
Tần Thủ Võ cẩn thận đón lấy, bàn tay lớn hơn cả đầu Quyển Quyển.
Hắn vụng về ôm nàng trong lòng, cúi đầu nhìn đứa trẻ duy nhất gặp mình mà không khóc.
Nhớ lần trước hắn đánh trận trở về, lần đầu gặp Thư Nghiên đã làm nàng ấy khóc suốt một canh giờ.
Quyển Quyển hoàn toàn không sợ hãi, vì nàng biết Tần tướng quân là người tốt.
Vương Mẫu nói, kiếp trước Giang quốc bị tấn công, hoàng đế và hoàng hậu, cùng nhiều đại thần đều mang theo vàng bạc chạy trốn, chỉ có vài vị tướng quân vì sự an toàn của bá tánh kinh thành mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quyển Quyển nhoẻn miệng cười, nụ cười ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt hồng hào mũm mĩm khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.
Tần Thủ Võ cảm thấy tim mình như sắp tan chảy, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ.
Hay là bắt Quyển Quyển về tướng phủ, đổi tên thành Tần Quyển Quyển.
Ừ... rất hay!
Lâm thị thấy cũng tốn không ít thời gian nên lập tức vào vấn đề chính.
“Tần tướng quân, hôm nay Thư Nghiên ở hẻm Liễu đã phát hiện chuyện tình của thế tử phủ Vương gia, bị hai người đó hợp sức bỏ thuốc đầu độc nàng ấy, may mà ta và Thục Anh cứu kịp thời, hiện Thục Anh đang áp giải hai người đó đến quan phủ.”
“Cái gì?!” Tần tướng quân trợn mắt, tiếng vang như sấm: “Còn có chuyện như vậy sao, dám hại nữ nhi của ta, lão tử sẽ đánh chết hắn!”
Giọng của Tần tướng quân vang như sấm, khiến Quyển Quyển cảm thấy cuộc đời thật bi thương.
[Mẫu thân! Mau cứu Quyển bảo của người đi!]
Lâm thị nhìn Quyển Quyển, cũng đau lòng cho nữ nhi của mình, nên nói: “Tần tướng quân à, còn Quyển Quyển…”
Chưa nói hết, Tần Thủ Võ đã có vẻ mặt bừng tỉnh: “Ồ, đúng rồi, Quyển Quyển phải không.”
Lâm thị gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thủ Võ ôm chặt Quyển Quyển hơn, cười thân thiện hơn: “Đệ muội không nói ta suýt quên, còn chưa cảm ơn Quyển Quyển và đệ muội đã giúp đỡ Thục Anh, đợi xong chuyện này ta và phu nhân sẽ đích thân tới cảm tạ hai người!”
Nói xong, như sợ Lâm thị phản ứng lại đòi con, Tần Thủ Võ nhanh chóng biến mất.
Lâm thị: “…” Ai bảo ngươi cảm ơn, ta muốn là con ta cơ mà.
Nàng thở dài, cùng Thải Xuân lên xe, đi theo Tần Thủ Võ đến quan phủ.
Con đã bị bế đi, nếu không theo kịp, có khi con sẽ trở thành người của tướng phủ mất.
Tần Thủ Võ bế Quyển Quyển phi thân qua các mái nhà, hắn là võ tướng, có thể làm tướng quân là nhờ võ công cao cường, ngồi xe ngựa ngược lại làm chậm tốc độ.
Vì vậy Quyển Quyển cảm nhận tiếng gió ù ù bên tai, có cảm giác như bay lên, rất kỳ diệu.
Quyển Quyển kiếp trước là cá, không biết bay, nên lúc này rất phấn khích.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên vì hưng phấn, cười khúc khích không ngừng, đôi tay cũng vung vẩy.
Thấy Quyển Quyển vui vẻ, Tần tướng quân càng như được tiếp thêm sức mạnh.
Đến cửa quan phủ, hắn giảm tốc độ, nam nhân cao gần hai mét mỉm cười hiền lành dụ dỗ đứa trẻ.
“Thế nào Quyển Quyển, đến tướng phủ rồi mỗi ngày ngươi đều có thể bay thế này, về nhà nói với mẫu thân là ngươi muốn đến tướng phủ, thúc thúc sẽ chờ ngươi ở tướng phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro