Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 37
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Kết cục mà câu chuyện của Vương mẫu nương nương tóm gọn lại thực ra là cuộc đời bi thảm của vô số người.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Vương gia.
Phủ Vương gia rất ít người, người hầu kẻ hạ đi thì đi, tán thì tán, ngoài cửa lớn những thứ dơ bẩn bị vứt đầy mà không ai dọn dẹp, bốc lên một mùi hôi thối.
Ngư Thời Tự ôm Quyển Quyển vào trước ngực, dùng y phục che mũi miệng cho nàng.
Mùi hôi thối xung quanh như biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại hương trầm nhè nhẹ từ người đại ca.
[Đại ca thật chu đáo, đại ca tốt như vậy sau này đại tẩu chắc chắn sẽ thích, hì hì.]
[Nhà của tiểu xui xẻo bị vứt thành thế này cơ à, thảm thật chứ!]
Hậu viện, quản gia với khuôn mặt đầy nếp nhăn phong sương, tiều tụy và lo lắng, ông đứng ở cửa phòng đi tới đi lui.
Nhìn thấy Ngư Thời Tự, ông như thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội vã bước đến quỳ phịch xuống.
Hai nhà hiện tại qua lại thân thiết, vào lúc phủ Vương gia khó khăn nhất, phủ Thượng thư như tiếp tế kịp thời, vì thế người hai nhà hầu như đều quen biết nhau.
“Đại công tử, không biết vương gia của chúng ta mang một đứa trẻ từ đâu về, nói là muốn đổi tên cho đứa trẻ đó, nhập gia phả, hắn kính trọng ngài nhất, xin ngài khuyên nhủ giúp ạ!”
Tóc của quản gia trắng xóa, khuôn mặt bị năm tháng tàn phá đầy ưu thương.
Muốn cho một đứa trẻ không rõ lai lịch lên gia phả hoàng thân quốc thích, quản gia tất nhiên sẽ liều chết ngăn cản, nhưng dù gì Giang Tuế An cũng là chủ nhân.
Ngư Thời Tự bế Quyển Quyển, cúi người nhẹ nhàng đỡ ông dậy, phủi bụi trên người ông, nhẹ giọng nói: “Trần bá đừng vội, để ta vào xem sao.”
Hắn đẩy cửa, bước vào.
Giang Tuế An đặt Tôn Nhạc Dao trên giường của mình, hắn ngồi trên ghế mềm, lúc thì ánh mắt si mê, lúc thì phiền muộn, trông không bình thường chút nào.
Quyển Quyển kinh ngạc mở to mắt.
[Cũng quá bất chấp thủ đoạn rồi, tiểu xui xẻo năm nay mới năm tuổi, chẳng khác nào cho một đứa trẻ năm tuổi uống bùa mê tình cả, quá độc ác!]
Nghe thấy Quyển Quyển phàn nàn, Ngư Thời Tự nhìn về phía tiểu cô nương đang nằm trên giường.
Trắng trẻo mịn màng, lúc này đang không chớp mắt yên lặng quan sát hắn, trong mắt như có dòng chảy ngầm, quỷ dị vô cùng.
Giang Tuế An như tỉnh táo lại, hắn đưa tay nắm lấy y phục của Ngư Thời Tự, khuôn mặt đầy đau khổ, từng từ khó khăn thốt ra.
“A Tự ca ca... Ta, ta khó chịu quá...”
Khi Quyển Quyển và Ngư Thời Tự đều tập trung chú ý vào Giang Tuế An, không ai chú ý đến Tôn Nhạc Dao liếc nhìn về phía này cả.
Tiếp đó, Giang Tuế An đột nhiên mở to mắt, giận dữ gào thét, như phát cuồng cầm ghế mềm lên đập phá, bình hoa trên bàn bị hắn quét xuống đất, vỡ nát tung tóe.
[Hỏng rồi, ta phải nhanh chóng dán bùa Tỉnh táo cho hắn thôi, nhưng ta bị đại ca ôm, làm sao tiếp cận tiểu xui xẻo này đây!]
Nghe vậy, Ngư Thời Tự lập tức né tránh đồ vật bị ném tới, bước đến bên cạnh Giang Tuế An, giáng một chưởng vào gáy hắn làm hắn ngất xỉu.
Mắt của Quyển Quyển sáng rực, đầy vẻ ngưỡng mộ.
[Oa, làm vậy được luôn hả, đại ca đẹp trai quá đi thôi!]
Ngư Thời Tự cười mỉm, như gió xuân ấm áp vậy.
Nhân lúc đại ca cúi xuống, Quyển Quyển đưa tay nhỏ dán một tấm bùa lên người Giang Tuế An.
Tất nhiên, tấm bùa này chỉ mình nàng thấy được, trong mắt người khác thì chỉ là nàng dùng tay chạm vào Giang Tuế An.
[Ổn rồi, đợi tiểu xui xẻo tỉnh lại sẽ ổn thôi~]
Ngư Thời Tự ra ngoài gọi quản gia vào, bảo ông đưa Giang Tuế An xuống nghỉ ngơi.
Nhìn Tôn Nhạc Dao nằm trên giường, Quyển Quyển phân vân.
[Nàng ta thì sao nhỉ, nếu ở lại đây có thể sẽ còn hại người trong phủ, đại ca sẽ đưa nàng ta về nhà sao.]
Ngư Thời Tự im lặng một lúc, sau đó gọi gia nhân vào bế Tôn Nhạc Dao đi.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Vương gia.
Phủ Vương gia rất ít người, người hầu kẻ hạ đi thì đi, tán thì tán, ngoài cửa lớn những thứ dơ bẩn bị vứt đầy mà không ai dọn dẹp, bốc lên một mùi hôi thối.
Ngư Thời Tự ôm Quyển Quyển vào trước ngực, dùng y phục che mũi miệng cho nàng.
Mùi hôi thối xung quanh như biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại hương trầm nhè nhẹ từ người đại ca.
[Đại ca thật chu đáo, đại ca tốt như vậy sau này đại tẩu chắc chắn sẽ thích, hì hì.]
[Nhà của tiểu xui xẻo bị vứt thành thế này cơ à, thảm thật chứ!]
Hậu viện, quản gia với khuôn mặt đầy nếp nhăn phong sương, tiều tụy và lo lắng, ông đứng ở cửa phòng đi tới đi lui.
Nhìn thấy Ngư Thời Tự, ông như thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội vã bước đến quỳ phịch xuống.
Hai nhà hiện tại qua lại thân thiết, vào lúc phủ Vương gia khó khăn nhất, phủ Thượng thư như tiếp tế kịp thời, vì thế người hai nhà hầu như đều quen biết nhau.
“Đại công tử, không biết vương gia của chúng ta mang một đứa trẻ từ đâu về, nói là muốn đổi tên cho đứa trẻ đó, nhập gia phả, hắn kính trọng ngài nhất, xin ngài khuyên nhủ giúp ạ!”
Tóc của quản gia trắng xóa, khuôn mặt bị năm tháng tàn phá đầy ưu thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn cho một đứa trẻ không rõ lai lịch lên gia phả hoàng thân quốc thích, quản gia tất nhiên sẽ liều chết ngăn cản, nhưng dù gì Giang Tuế An cũng là chủ nhân.
Ngư Thời Tự bế Quyển Quyển, cúi người nhẹ nhàng đỡ ông dậy, phủi bụi trên người ông, nhẹ giọng nói: “Trần bá đừng vội, để ta vào xem sao.”
Hắn đẩy cửa, bước vào.
Giang Tuế An đặt Tôn Nhạc Dao trên giường của mình, hắn ngồi trên ghế mềm, lúc thì ánh mắt si mê, lúc thì phiền muộn, trông không bình thường chút nào.
Quyển Quyển kinh ngạc mở to mắt.
[Cũng quá bất chấp thủ đoạn rồi, tiểu xui xẻo năm nay mới năm tuổi, chẳng khác nào cho một đứa trẻ năm tuổi uống bùa mê tình cả, quá độc ác!]
Nghe thấy Quyển Quyển phàn nàn, Ngư Thời Tự nhìn về phía tiểu cô nương đang nằm trên giường.
Trắng trẻo mịn màng, lúc này đang không chớp mắt yên lặng quan sát hắn, trong mắt như có dòng chảy ngầm, quỷ dị vô cùng.
Giang Tuế An như tỉnh táo lại, hắn đưa tay nắm lấy y phục của Ngư Thời Tự, khuôn mặt đầy đau khổ, từng từ khó khăn thốt ra.
“A Tự ca ca... Ta, ta khó chịu quá...”
Khi Quyển Quyển và Ngư Thời Tự đều tập trung chú ý vào Giang Tuế An, không ai chú ý đến Tôn Nhạc Dao liếc nhìn về phía này cả.
Tiếp đó, Giang Tuế An đột nhiên mở to mắt, giận dữ gào thét, như phát cuồng cầm ghế mềm lên đập phá, bình hoa trên bàn bị hắn quét xuống đất, vỡ nát tung tóe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hỏng rồi, ta phải nhanh chóng dán bùa Tỉnh táo cho hắn thôi, nhưng ta bị đại ca ôm, làm sao tiếp cận tiểu xui xẻo này đây!]
Nghe vậy, Ngư Thời Tự lập tức né tránh đồ vật bị ném tới, bước đến bên cạnh Giang Tuế An, giáng một chưởng vào gáy hắn làm hắn ngất xỉu.
Mắt của Quyển Quyển sáng rực, đầy vẻ ngưỡng mộ.
[Oa, làm vậy được luôn hả, đại ca đẹp trai quá đi thôi!]
Ngư Thời Tự cười mỉm, như gió xuân ấm áp vậy.
Nhân lúc đại ca cúi xuống, Quyển Quyển đưa tay nhỏ dán một tấm bùa lên người Giang Tuế An.
Tất nhiên, tấm bùa này chỉ mình nàng thấy được, trong mắt người khác thì chỉ là nàng dùng tay chạm vào Giang Tuế An.
[Ổn rồi, đợi tiểu xui xẻo tỉnh lại sẽ ổn thôi~]
Ngư Thời Tự ra ngoài gọi quản gia vào, bảo ông đưa Giang Tuế An xuống nghỉ ngơi.
Nhìn Tôn Nhạc Dao nằm trên giường, Quyển Quyển phân vân.
[Nàng ta thì sao nhỉ, nếu ở lại đây có thể sẽ còn hại người trong phủ, đại ca sẽ đưa nàng ta về nhà sao.]
Ngư Thời Tự im lặng một lúc, sau đó gọi gia nhân vào bế Tôn Nhạc Dao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro