Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 43
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Thân phận của Quân Thiều trong mắt ngoài là chủ của Hồi Xuân Đường, thỉnh thoảng nàng ấy tới kiểm tra, nên các dược đồng đều nhận ra nàng ấy.
Nàng ấy mím môi, mặt lạnh hỏi: “Quân Thất đi đâu rồi.”
Một dược đồng trả lời: “Quân thần y vừa mới mang một đứa trẻ đi ra cửa sau ạ.”
Sắc mặt Quân Thiều lập tức trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lẽo.
Việc này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Hồi Xuân Đường coi như mất hết, cửa tiệm này cũng không duy trì được nữa.
Không ngờ Quân Thất lớn tuổi rồi mà làm việc còn bộp chộp như vậy.
Ngư Thời Tự ở bên cạnh, tất nhiên cũng nghe thấy lời của dược đồng.
Hắn nhíu mày, đường viền môi mím chặt.
“Xin lỗi, ta cũng không ngờ hắn lại bế đứa trẻ bỏ đi, ta sẽ cho người tìm tung tích của hắn, nếu có tin tức ta sẽ lập tức báo cho các ngươi.”
Quân Thiều áy náy nói.
Ngư Thời Tự biết đây không phải lỗi của nàng ấy nên cũng không làm khó, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và thông báo địa chỉ nhà mình.
“Vậy ta sẽ đưa muội muội về trước, nếu có tin tức của hắn, xin cô nương sai người đến địa chỉ này báo cho ta.”
Quân Thiều đồng ý, hơi ngẩn ngơ nhìn hắn rời đi.
Phủ Thượng Thư—
Lâm thị nghe tin Tôn Nhạc Dao bị người ôm đi, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nàng nén lại cảm giác chẳng lành, bảo nha hoàn gọi quản gia phu nhân Triệu ma ma đến.
Ban đầu Triệu ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, khi phu nhân gọi bà đến Giáng Văn Hiên, bà còn tưởng mình đã làm sai chuyện gì.
Cho đến khi nghe nói Tôn Nhạc Dao mất tích, bà mới thở phào nhẹ nhõm, vội đáp:
“Hóa ra là chuyện này, phu nhân lòng dạ nhân từ, lo lắng ta vì chuyện này mà buồn, thực ra con bé Nhạc Dao dù ta chăm sóc nhưng ta luôn cảm thấy không thân thiết gì, hơn nữa chi phí nuôi dưỡng cũng là tiền của phủ, ta chỉ bỏ chút thời gian thôi, được làm việc cho phu nhân là vinh hạnh của cả nhà ta, sao ta có thể bất mãn chứ?”
Lâm thị cười dịu dàng, vỗ tay Triệu ma ma.
“Nếu tìm được ta sẽ lập tức báo cho bà, đúng rồi, tháng này ta sẽ cho thêm bà ít tiền, Tôn Văn cũng đến tuổi lấy vợ rồi phải không?”
Triệu ma ma bất ngờ và cảm động, nước mắt tuôn rơi, nếu không phải Thải Xuân giữ lại, bà đã quỳ xuống.
“Cảm ơn phu nhân! Cảm ơn phu nhân…”
Triệu ma ma kích động không thôi, không ngờ phu nhân nhân từ như thần tiên lại nghĩ đến gia đình bà.
Được làm việc cho một chủ nhân tốt như vậy, thật sự là phúc phận của cả nhà bà!
Tiễn Triệu ma ma đi, Thải Xuân đóng cổng viện lại.
Quyển Quyển nằm trong lòng Lâm thị, nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của mẫu thân, nàng không khỏi cảm thán.
[Mẫu thân thật tốt, nếu là nhà khác thì đâu có quan tâm đến cảm xúc của người hầu.]
[Mẫu thân của ta thật là người đẹp nết, hì hì.]
Lâm thị nguyên bản đầy lo lắng, nhưng nghe vậy liền phì cười, cúi đầu xoa bụng nhỏ của Quyển Quyển, đùa giỡn: “Con đó, hôm nay ngoài lại ăn không ít đồ nữa chứ, nhìn bụng nhỏ căng tròn thế này rồi, sao A Tự không trông chừng con gì hết vayaj nè?”
Ngư Quyển Quyển cười tươi, nghĩ:
[Trông rồi mà, là đại ca trông chừng con ăn đó ạ~]
Lâm thị không làm gì được nàng, cười chạm vào trán nàng.
“Mèo con ham ăn.”
Ăn tối xong, quản gia phủ Vương gia đến, nói Giang Tuế An đã tỉnh lại, hắn rất muốn đến phủ Thượng Thư cảm ơn đại công tử và Quyển Quyển tiểu thư, nhưng vì thân thể yếu ớt không xuống giường được, chờ khỏe hơn sẽ tự đến.
Còn nói đến chuyện hôm đó cãi nhau với Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh, cũng nói đợi khỏe hơn, có thể đi lại sẽ tự đến xin lỗi.
Nàng ấy mím môi, mặt lạnh hỏi: “Quân Thất đi đâu rồi.”
Một dược đồng trả lời: “Quân thần y vừa mới mang một đứa trẻ đi ra cửa sau ạ.”
Sắc mặt Quân Thiều lập tức trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lẽo.
Việc này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Hồi Xuân Đường coi như mất hết, cửa tiệm này cũng không duy trì được nữa.
Không ngờ Quân Thất lớn tuổi rồi mà làm việc còn bộp chộp như vậy.
Ngư Thời Tự ở bên cạnh, tất nhiên cũng nghe thấy lời của dược đồng.
Hắn nhíu mày, đường viền môi mím chặt.
“Xin lỗi, ta cũng không ngờ hắn lại bế đứa trẻ bỏ đi, ta sẽ cho người tìm tung tích của hắn, nếu có tin tức ta sẽ lập tức báo cho các ngươi.”
Quân Thiều áy náy nói.
Ngư Thời Tự biết đây không phải lỗi của nàng ấy nên cũng không làm khó, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và thông báo địa chỉ nhà mình.
“Vậy ta sẽ đưa muội muội về trước, nếu có tin tức của hắn, xin cô nương sai người đến địa chỉ này báo cho ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Thiều đồng ý, hơi ngẩn ngơ nhìn hắn rời đi.
Phủ Thượng Thư—
Lâm thị nghe tin Tôn Nhạc Dao bị người ôm đi, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nàng nén lại cảm giác chẳng lành, bảo nha hoàn gọi quản gia phu nhân Triệu ma ma đến.
Ban đầu Triệu ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, khi phu nhân gọi bà đến Giáng Văn Hiên, bà còn tưởng mình đã làm sai chuyện gì.
Cho đến khi nghe nói Tôn Nhạc Dao mất tích, bà mới thở phào nhẹ nhõm, vội đáp:
“Hóa ra là chuyện này, phu nhân lòng dạ nhân từ, lo lắng ta vì chuyện này mà buồn, thực ra con bé Nhạc Dao dù ta chăm sóc nhưng ta luôn cảm thấy không thân thiết gì, hơn nữa chi phí nuôi dưỡng cũng là tiền của phủ, ta chỉ bỏ chút thời gian thôi, được làm việc cho phu nhân là vinh hạnh của cả nhà ta, sao ta có thể bất mãn chứ?”
Lâm thị cười dịu dàng, vỗ tay Triệu ma ma.
“Nếu tìm được ta sẽ lập tức báo cho bà, đúng rồi, tháng này ta sẽ cho thêm bà ít tiền, Tôn Văn cũng đến tuổi lấy vợ rồi phải không?”
Triệu ma ma bất ngờ và cảm động, nước mắt tuôn rơi, nếu không phải Thải Xuân giữ lại, bà đã quỳ xuống.
“Cảm ơn phu nhân! Cảm ơn phu nhân…”
Triệu ma ma kích động không thôi, không ngờ phu nhân nhân từ như thần tiên lại nghĩ đến gia đình bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được làm việc cho một chủ nhân tốt như vậy, thật sự là phúc phận của cả nhà bà!
Tiễn Triệu ma ma đi, Thải Xuân đóng cổng viện lại.
Quyển Quyển nằm trong lòng Lâm thị, nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của mẫu thân, nàng không khỏi cảm thán.
[Mẫu thân thật tốt, nếu là nhà khác thì đâu có quan tâm đến cảm xúc của người hầu.]
[Mẫu thân của ta thật là người đẹp nết, hì hì.]
Lâm thị nguyên bản đầy lo lắng, nhưng nghe vậy liền phì cười, cúi đầu xoa bụng nhỏ của Quyển Quyển, đùa giỡn: “Con đó, hôm nay ngoài lại ăn không ít đồ nữa chứ, nhìn bụng nhỏ căng tròn thế này rồi, sao A Tự không trông chừng con gì hết vayaj nè?”
Ngư Quyển Quyển cười tươi, nghĩ:
[Trông rồi mà, là đại ca trông chừng con ăn đó ạ~]
Lâm thị không làm gì được nàng, cười chạm vào trán nàng.
“Mèo con ham ăn.”
Ăn tối xong, quản gia phủ Vương gia đến, nói Giang Tuế An đã tỉnh lại, hắn rất muốn đến phủ Thượng Thư cảm ơn đại công tử và Quyển Quyển tiểu thư, nhưng vì thân thể yếu ớt không xuống giường được, chờ khỏe hơn sẽ tự đến.
Còn nói đến chuyện hôm đó cãi nhau với Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh, cũng nói đợi khỏe hơn, có thể đi lại sẽ tự đến xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro