Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 50
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Ngư Thời Tự nghe thấy chỉ cảm thấy tai nóng bừng, mặt đỏ ửng.
Hắn muốn bảo muội muội cẩn thận lời nói, nhưng chỉ có hắn là nghe thấy tiếng lòng của muội muội.
Ngư Quyển Quyển rất tinh mắt nhận ra đại ca ngượng ngùng, lòng dâng lên một suy đoán.
[Không phải là đại ca thích mỹ nhân tỷ tỷ đấy chứ! Tốt quá! Nguyệt lão tiểu Quyển sắp bắt đầu se duyên đây~]
Nàng dang tay về phía Quân Thiều: “Bế bế…”
Quân Thiều nhìn thấy Ngư Quyển Quyển, mặt đầy ôn hòa: “Quyển Quyển nhỏ, một năm không gặp rồi, muội còn nhớ ta không.”
Ngư Quyển Quyển nghiêm túc gật đầu nhỏ.
“Quyển Quyển nhớ rõ… Mỹ nhân tỷ tỷ~”
Quân Thiều được khen đến đỏ mặt, không nhịn được hôn lên mặt Quyển Quyển, để lại những nụ hôn thơm ngát.
[Mỹ nhân tỷ tỷ hôn ta!!!!]
Ngư Quyển Quyển rất vui trong lòng, nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ, chính là se duyên cho đại ca và mỹ nhân tỷ tỷ.
Dù sao Nguyệt lão Tiểu Quyển cảm thấy đại ca thích mỹ nhân tỷ tỷ, sao nnafg có thể mắt mở trừng trừng nhìn đại ca tình đơn phương chứ.
Vì vậy nàng chỉ về phía đại ca, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ, băng tuyết khả ái, rất nghiêm túc se duyên đỏ.
“Đại ca, Thạch Lựu tuế~ đẹp lắm…”
Ngư Thời Tự sợ nàng nói ra lời gì kinh người, vội bước tới một bước bịt miệng nhỏ của nàng lại.
Khoảng cách của hai người đột nhiên kéo gần, mặt Quân Thiều đỏ ửng, mũi tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng trên người nam nhân.
“Thôi để ta bế cho.”
Ngư Thời Tự từ tay Quân Thiều đón lấy Quyển Quyển, cười xin lỗi nàng ấy: “Vừa rồi thất lễ rồi.”
[Đại ca cừ giữ thái độ này biết khi nào mới có thể cưới mỹ nhân tỷ tỷ về nhà chứ, ôi, ta lo lắng vì cái gia đình này quá~]
Ngư Quyển Quyển bé nhỏ lắc đầu thở dài rất ra vẻ.
Ngư Thời Tự: “…”
Hắn phải nói với muội muội thế nào đây, hắn không cần se duyên thật mà!
Giờ chỉ có thể chuyển đề tài, đèn hoa sen vừa rồi Quyển Quyển nhìn đã được Quân Thiều mua lại, còn tặng cho Quyển Quyển nữa.
Ban đầu ba người đi cùng, giờ thành bốn người, là chủ của Hồi Xuân Đường, Quân Thiều rất giàu, chỉ cần cái gì Quyển Quyển nhìn tới là nàng ấy sẽ không chút do dự mà lập tức lấy bạc ra mua.
…
Chợ phiên, trung tâm tập trung của đám đông là hoạt động đối câu đối do Nghênh Xuân Lâu tổ chức. Dưới võ đài, người người chen chúc, mỗi người lên đều thu hút tiếng hò reo của đám đông.
Chưởng quỹ của Nghênh Xuân Lâu đứng trên võ đài, phía sau là một tấm bảng gỗ rất lớn, trên bảng gỗ treo một tấm băng rôn viết câu đối.
Trên trời trăng tròn, nhân gian trăng khuyết, trăng tròn gặp trăng khuyết.
Dưới khán đài, không ít thư sinh đã lên thử, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể đối ra câu đối khiến người khác khen ngợi.
Trong lòng Ngư Quyển Quyển lẩm nhẩm lại câu đối này, ừm... không có manh mối gì cả.
Nàng chỉ là một con cá thôi mà ~ Cá chỉ cần ăn no uống đủ vui vẻ mang lại hạnh phúc và may mắn cho người khác là đủ rồi ~
[Đúng rồi, sao đại ca không lên thử nhỉ?]
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Quyển Quyển, Ngư Thời Tự mỉm cười dịu dàng, không nói gì xoa đầu nàng.
Nhị ca Ngư Xác Chi không hứng thú với những thứ văn vẻ này, hắn cao lớn, nhìn quanh đám đông xung quanh võ đài mới phát hiện ra một người quen.
“Đại ca, là Thái tử điện hạ kìa!”
Ngư Xác Chi chạm vào cánh tay của Ngư Thời Tự, hạ thấp giọng nói.
Không xa, Thái tử mặc y phục đen đang ôm một đứa trẻ mặc áo bông màu hồng, giống như họ cũng đang xem náo nhiệt trong đám đông vậy.
“Chúng ta có nên qua chào hỏi không?”
Hắn muốn bảo muội muội cẩn thận lời nói, nhưng chỉ có hắn là nghe thấy tiếng lòng của muội muội.
Ngư Quyển Quyển rất tinh mắt nhận ra đại ca ngượng ngùng, lòng dâng lên một suy đoán.
[Không phải là đại ca thích mỹ nhân tỷ tỷ đấy chứ! Tốt quá! Nguyệt lão tiểu Quyển sắp bắt đầu se duyên đây~]
Nàng dang tay về phía Quân Thiều: “Bế bế…”
Quân Thiều nhìn thấy Ngư Quyển Quyển, mặt đầy ôn hòa: “Quyển Quyển nhỏ, một năm không gặp rồi, muội còn nhớ ta không.”
Ngư Quyển Quyển nghiêm túc gật đầu nhỏ.
“Quyển Quyển nhớ rõ… Mỹ nhân tỷ tỷ~”
Quân Thiều được khen đến đỏ mặt, không nhịn được hôn lên mặt Quyển Quyển, để lại những nụ hôn thơm ngát.
[Mỹ nhân tỷ tỷ hôn ta!!!!]
Ngư Quyển Quyển rất vui trong lòng, nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ, chính là se duyên cho đại ca và mỹ nhân tỷ tỷ.
Dù sao Nguyệt lão Tiểu Quyển cảm thấy đại ca thích mỹ nhân tỷ tỷ, sao nnafg có thể mắt mở trừng trừng nhìn đại ca tình đơn phương chứ.
Vì vậy nàng chỉ về phía đại ca, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ, băng tuyết khả ái, rất nghiêm túc se duyên đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca, Thạch Lựu tuế~ đẹp lắm…”
Ngư Thời Tự sợ nàng nói ra lời gì kinh người, vội bước tới một bước bịt miệng nhỏ của nàng lại.
Khoảng cách của hai người đột nhiên kéo gần, mặt Quân Thiều đỏ ửng, mũi tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng trên người nam nhân.
“Thôi để ta bế cho.”
Ngư Thời Tự từ tay Quân Thiều đón lấy Quyển Quyển, cười xin lỗi nàng ấy: “Vừa rồi thất lễ rồi.”
[Đại ca cừ giữ thái độ này biết khi nào mới có thể cưới mỹ nhân tỷ tỷ về nhà chứ, ôi, ta lo lắng vì cái gia đình này quá~]
Ngư Quyển Quyển bé nhỏ lắc đầu thở dài rất ra vẻ.
Ngư Thời Tự: “…”
Hắn phải nói với muội muội thế nào đây, hắn không cần se duyên thật mà!
Giờ chỉ có thể chuyển đề tài, đèn hoa sen vừa rồi Quyển Quyển nhìn đã được Quân Thiều mua lại, còn tặng cho Quyển Quyển nữa.
Ban đầu ba người đi cùng, giờ thành bốn người, là chủ của Hồi Xuân Đường, Quân Thiều rất giàu, chỉ cần cái gì Quyển Quyển nhìn tới là nàng ấy sẽ không chút do dự mà lập tức lấy bạc ra mua.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chợ phiên, trung tâm tập trung của đám đông là hoạt động đối câu đối do Nghênh Xuân Lâu tổ chức. Dưới võ đài, người người chen chúc, mỗi người lên đều thu hút tiếng hò reo của đám đông.
Chưởng quỹ của Nghênh Xuân Lâu đứng trên võ đài, phía sau là một tấm bảng gỗ rất lớn, trên bảng gỗ treo một tấm băng rôn viết câu đối.
Trên trời trăng tròn, nhân gian trăng khuyết, trăng tròn gặp trăng khuyết.
Dưới khán đài, không ít thư sinh đã lên thử, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể đối ra câu đối khiến người khác khen ngợi.
Trong lòng Ngư Quyển Quyển lẩm nhẩm lại câu đối này, ừm... không có manh mối gì cả.
Nàng chỉ là một con cá thôi mà ~ Cá chỉ cần ăn no uống đủ vui vẻ mang lại hạnh phúc và may mắn cho người khác là đủ rồi ~
[Đúng rồi, sao đại ca không lên thử nhỉ?]
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Quyển Quyển, Ngư Thời Tự mỉm cười dịu dàng, không nói gì xoa đầu nàng.
Nhị ca Ngư Xác Chi không hứng thú với những thứ văn vẻ này, hắn cao lớn, nhìn quanh đám đông xung quanh võ đài mới phát hiện ra một người quen.
“Đại ca, là Thái tử điện hạ kìa!”
Ngư Xác Chi chạm vào cánh tay của Ngư Thời Tự, hạ thấp giọng nói.
Không xa, Thái tử mặc y phục đen đang ôm một đứa trẻ mặc áo bông màu hồng, giống như họ cũng đang xem náo nhiệt trong đám đông vậy.
“Chúng ta có nên qua chào hỏi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro