Chương 30 - Đan Phương Tử Độc Tán!
Âm Mưu!
2024-08-08 00:16:42
Sau đó, gã này chẳng coi ai ra gì, bắt đầu ra tay vơ vét tài sản trên thi thể, ngay cả một tiền ngọc cũng không buông tha.
Những người xung quanh đứng nhìn mà hoảng sợ đến mức không ngừng nuốt nước bọt.
Lại nói, Ngũ Độc môn bọn họ chính là ma môn chính thống, và hiển nhiên trong môn cũng khuyến khích quy tắc giết chóc lẫn nhau.
Nói như vậy đã đủ hiểu, một kẻ khác dám tùy tiện xuất thủ với tu sĩ Chấp Pháp đường, tu sĩ Chấp Pháp đường nọ hoàn toàn có thể phản sát tại chỗ, mà giết xong rồi lại ra tay vơ vét tài sản của đối phương vốn là chuyện đương nhiên.
Chỉ thấy tu sĩ Chấp Pháp đường này mở cái hồ lô hắc bì của tu sĩ kia ra, thoáng ngửi ngửi mùi của Trường Xuân đan bên trong.
Hỏa khí quá nặng, mùi khét gay mũi, hiển nhiên là luyện phế đi rồi.
Đúng là phế đan!
Gã xác nhận xong, lập tức tỏ vẻ chán ghét mà thuận tay ném hồ lô dược này đi. Hồ lô trực tiếp bị ném xuống đất, một đường lăn đến bên chân Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhìn trái nhìn phải, chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tu sĩ Chấp Pháp đường kia, không một ai để ý đến hắn.
Cùng lúc ấy, tu sĩ Chấp Pháp đường kia lập tức kéo thi thể đi ra ngoài, mọi người lại nhao nhao nhường đường.
Nhân cơ hội hiếm có này, Lý Thủy Đạo lập tức khom lưng nhặt hồ lô dược lên, rồi dứt khoát, chui vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.
Không tệ!
Tuy Trường Xuân đan này đã bị luyện phế, nhưng dược tính của Trường Xuân Thảo vẫn còn, chỉ cần hắn cầm hồ lô Trường Xuân đan này đặt vào trong giếng sâu ba ngày, trừ bỏ hỏa khí bên trong đi, hẳn là có thể dùng nó thay cho Trường Xuân Thảo.
Tính ra hắn chỉ tốn 85 viên tiền ngọc, đã thu thập được ít nhất là 12 phần nguyên liệu Tử Độc tán, vị chi là mỗi một phầm tiêu tốn 7 viên tiền ngọc, có lợi hơn nhiều so với giá 20 tiền ngọc một phần Tử Độc tán do Bách Thảo đường bán ra.
Hiện giờ trong tay Lý Thủy Đạo còn sót lại ba mươi lăm viên tiền ngọc, hắn đang có dự định sẽ tiêu hết số tiền này.
Lại nói, hắn đã luyện thành “Bộ Phong chi nhãn”, tuy kiếm trúc sắc bén, nhưng không thể cứng đối cứng cùng sắt thép, sớm muộn gì cũng phải đổi một thanh kiếm khác thôi.
Huống chi nếu hắn muốn chân chính luyện kiếm, vẫn phải có trong tay một thanh kiếm nặng.
Nếu ngày thường chỉ luyện mỗi kiếm nhẹ, thì đến lúc chiến đấu làm sao có thể khống chế cục diện đây?
…
Giữa khu chợ rộn ràng nhốn nháo, rốt cuộc Vương Thiên Khôn, cũng là đệ tử của Kim Diện Lang Quân, đã tìm được tộc nhân nhà mình.
“Tộc thúc, người xem chính là kẻ kia đó.” Vương Thiên Khôn lôi kéo một nam nhân có râu dê, dáng người gầy gò chỉ vào một nam tử đang cò kè mặc cả mua kiếm với người khác nói: “Kẻ này chính là Lý Thủy Đạo, mới nhập môn được bốn tháng.”
“Ngươi xác nhận đồng tham của hắn là thằn lằn?” Nam tử gầy gò hỏi.
“Ta xác nhận! Ngày đó, chính tai ta nghe được Thiên Tương sư tỷ nói lỡ miệng, hơn nữa trên người của kẻ này còn có ít nhất là một trăm đồng tiền ngọc.”
“Vừa nhập môn đã có nhiều tiền ngọc như vậy?” Một nam tử mặt vuông chữ điền khác hỏi. Gã cũng là tộc nhân của Vương gia, tên Vương Huyền Phong, nhập môn sớm hơn Vương Thiên Khôn hai năm.
“Từ sau khi bái làm môn hạ của sư phụ, hắn đã được sư tôn cho quản lý Dược viên, mỗi tháng sư phụ cho hắn ba mươi tiền lương.”
“Chậc chậc chậc... Vậy vừa vặn chúng ta cướp cả đồng tham của hắn luôn.”
“Rất tốt! Để chốc lát nữa, lão phu tới dẫn Tương Tuyết rời đi, Thiên Khôn ngươi tìm cách dụ thằng nhãi đó đến Long Tuyền đàm, Huyền Phong ngươi tới Long Tuyền đàm mai phục trước. Đến lúc đó, ngươi dùng phi đao chi thuật giết hắn, sau khi lấy đồng tham đi, chúng ta lại ném thi thể của hắn chìm xuống Long Tuyền đàm. Gọn gàng sạch sẽ.” Nam tử gầy gò nheo mắt lại, lập tức phân phó.
“Tộc thúc yên tâm, ta cam đoan sẽ cho hắn một kích tất sát.” Vương Huyền Phong lạnh giọng nói.
“Tộc thúc, lỡ như hắn không mắc mưu thì sao?” Vương Thiên Khôn cau mày hỏi.
“Không mắc mưu?” Nam tử gầy gò nhướng mày.
“Ngày thường, quan hệ giữa ta và Lý Thủy Đạo kia chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ giao. Tuy ta có lôi kéo làm quen, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng nhiều lời nói chuyện với ta. Xem lời nói và hành động của kẻ này, hiển nhiên là một người cực kỳ cẩn thận, chưa chắc đã có thể lừa hắn đến Long Tuyền đàm.”
“Ngươi cứ nói Tương Tuyết bảo hắn tới Long Tuyền đàm là được!” Ánh mắt nam tử gầy gò lóe lên một tia sắc bén nói.
“Vậy lỡ như hắn đến chờ ở bãi đá lớn bên kia thì sao? Hoặc là không gặp được Tương Tuyết, hắn trực tiếp quay trở về?” Vương Thiên Khôn lo lắng hỏi.
“Cái này...” Vương Trường Kiếm nhíu mày.
“Trường Kiếm tộc thúc, chỉ cần kim hạt của ta nuốt thêm một con thằn lằn nữa là có thể thăng cấp, lúc đó ta cũng có thể thuận lợi tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ rồi.” Vương Huyền Phong lộ ra vẻ mặt lo lắng nói, gã thực sự sợ tộc thúc nhà mình sẽ hủy bỏ kế hoạch săn giết lần này.
Chỉ thấy tròng mắt Vương Trường Kiếm xoay chuyển vài vòng, cuối cùng lão lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi. Lão phu phụ trách dẫn Tương Tuyết đi, chuyện còn lại, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu không có cơ hội thì quên đi, chớ cưỡng cầu!”
Vương Thiên Khôn, Vương Huyền Phong cùng nhau gật đầu.
Những người xung quanh đứng nhìn mà hoảng sợ đến mức không ngừng nuốt nước bọt.
Lại nói, Ngũ Độc môn bọn họ chính là ma môn chính thống, và hiển nhiên trong môn cũng khuyến khích quy tắc giết chóc lẫn nhau.
Nói như vậy đã đủ hiểu, một kẻ khác dám tùy tiện xuất thủ với tu sĩ Chấp Pháp đường, tu sĩ Chấp Pháp đường nọ hoàn toàn có thể phản sát tại chỗ, mà giết xong rồi lại ra tay vơ vét tài sản của đối phương vốn là chuyện đương nhiên.
Chỉ thấy tu sĩ Chấp Pháp đường này mở cái hồ lô hắc bì của tu sĩ kia ra, thoáng ngửi ngửi mùi của Trường Xuân đan bên trong.
Hỏa khí quá nặng, mùi khét gay mũi, hiển nhiên là luyện phế đi rồi.
Đúng là phế đan!
Gã xác nhận xong, lập tức tỏ vẻ chán ghét mà thuận tay ném hồ lô dược này đi. Hồ lô trực tiếp bị ném xuống đất, một đường lăn đến bên chân Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhìn trái nhìn phải, chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tu sĩ Chấp Pháp đường kia, không một ai để ý đến hắn.
Cùng lúc ấy, tu sĩ Chấp Pháp đường kia lập tức kéo thi thể đi ra ngoài, mọi người lại nhao nhao nhường đường.
Nhân cơ hội hiếm có này, Lý Thủy Đạo lập tức khom lưng nhặt hồ lô dược lên, rồi dứt khoát, chui vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.
Không tệ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Trường Xuân đan này đã bị luyện phế, nhưng dược tính của Trường Xuân Thảo vẫn còn, chỉ cần hắn cầm hồ lô Trường Xuân đan này đặt vào trong giếng sâu ba ngày, trừ bỏ hỏa khí bên trong đi, hẳn là có thể dùng nó thay cho Trường Xuân Thảo.
Tính ra hắn chỉ tốn 85 viên tiền ngọc, đã thu thập được ít nhất là 12 phần nguyên liệu Tử Độc tán, vị chi là mỗi một phầm tiêu tốn 7 viên tiền ngọc, có lợi hơn nhiều so với giá 20 tiền ngọc một phần Tử Độc tán do Bách Thảo đường bán ra.
Hiện giờ trong tay Lý Thủy Đạo còn sót lại ba mươi lăm viên tiền ngọc, hắn đang có dự định sẽ tiêu hết số tiền này.
Lại nói, hắn đã luyện thành “Bộ Phong chi nhãn”, tuy kiếm trúc sắc bén, nhưng không thể cứng đối cứng cùng sắt thép, sớm muộn gì cũng phải đổi một thanh kiếm khác thôi.
Huống chi nếu hắn muốn chân chính luyện kiếm, vẫn phải có trong tay một thanh kiếm nặng.
Nếu ngày thường chỉ luyện mỗi kiếm nhẹ, thì đến lúc chiến đấu làm sao có thể khống chế cục diện đây?
…
Giữa khu chợ rộn ràng nhốn nháo, rốt cuộc Vương Thiên Khôn, cũng là đệ tử của Kim Diện Lang Quân, đã tìm được tộc nhân nhà mình.
“Tộc thúc, người xem chính là kẻ kia đó.” Vương Thiên Khôn lôi kéo một nam nhân có râu dê, dáng người gầy gò chỉ vào một nam tử đang cò kè mặc cả mua kiếm với người khác nói: “Kẻ này chính là Lý Thủy Đạo, mới nhập môn được bốn tháng.”
“Ngươi xác nhận đồng tham của hắn là thằn lằn?” Nam tử gầy gò hỏi.
“Ta xác nhận! Ngày đó, chính tai ta nghe được Thiên Tương sư tỷ nói lỡ miệng, hơn nữa trên người của kẻ này còn có ít nhất là một trăm đồng tiền ngọc.”
“Vừa nhập môn đã có nhiều tiền ngọc như vậy?” Một nam tử mặt vuông chữ điền khác hỏi. Gã cũng là tộc nhân của Vương gia, tên Vương Huyền Phong, nhập môn sớm hơn Vương Thiên Khôn hai năm.
“Từ sau khi bái làm môn hạ của sư phụ, hắn đã được sư tôn cho quản lý Dược viên, mỗi tháng sư phụ cho hắn ba mươi tiền lương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chậc chậc chậc... Vậy vừa vặn chúng ta cướp cả đồng tham của hắn luôn.”
“Rất tốt! Để chốc lát nữa, lão phu tới dẫn Tương Tuyết rời đi, Thiên Khôn ngươi tìm cách dụ thằng nhãi đó đến Long Tuyền đàm, Huyền Phong ngươi tới Long Tuyền đàm mai phục trước. Đến lúc đó, ngươi dùng phi đao chi thuật giết hắn, sau khi lấy đồng tham đi, chúng ta lại ném thi thể của hắn chìm xuống Long Tuyền đàm. Gọn gàng sạch sẽ.” Nam tử gầy gò nheo mắt lại, lập tức phân phó.
“Tộc thúc yên tâm, ta cam đoan sẽ cho hắn một kích tất sát.” Vương Huyền Phong lạnh giọng nói.
“Tộc thúc, lỡ như hắn không mắc mưu thì sao?” Vương Thiên Khôn cau mày hỏi.
“Không mắc mưu?” Nam tử gầy gò nhướng mày.
“Ngày thường, quan hệ giữa ta và Lý Thủy Đạo kia chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ giao. Tuy ta có lôi kéo làm quen, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng nhiều lời nói chuyện với ta. Xem lời nói và hành động của kẻ này, hiển nhiên là một người cực kỳ cẩn thận, chưa chắc đã có thể lừa hắn đến Long Tuyền đàm.”
“Ngươi cứ nói Tương Tuyết bảo hắn tới Long Tuyền đàm là được!” Ánh mắt nam tử gầy gò lóe lên một tia sắc bén nói.
“Vậy lỡ như hắn đến chờ ở bãi đá lớn bên kia thì sao? Hoặc là không gặp được Tương Tuyết, hắn trực tiếp quay trở về?” Vương Thiên Khôn lo lắng hỏi.
“Cái này...” Vương Trường Kiếm nhíu mày.
“Trường Kiếm tộc thúc, chỉ cần kim hạt của ta nuốt thêm một con thằn lằn nữa là có thể thăng cấp, lúc đó ta cũng có thể thuận lợi tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ rồi.” Vương Huyền Phong lộ ra vẻ mặt lo lắng nói, gã thực sự sợ tộc thúc nhà mình sẽ hủy bỏ kế hoạch săn giết lần này.
Chỉ thấy tròng mắt Vương Trường Kiếm xoay chuyển vài vòng, cuối cùng lão lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi. Lão phu phụ trách dẫn Tương Tuyết đi, chuyện còn lại, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu không có cơ hội thì quên đi, chớ cưỡng cầu!”
Vương Thiên Khôn, Vương Huyền Phong cùng nhau gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro