Chương 30 - Đan Phương Tử Độc Tán!
Bí Mật!
2024-08-08 00:16:42
"Buổi tối ta thả nó đi ăn muỗi, kết quả là một đi không trở lại."
"Ngươi không ở bên cạnh quan sát nó sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Đương nhiên là có nhìn thấy, nó chính là mệnh căn tu luyện của ta cơ mà. Nhưng lúc ấy, ta cũng không biết vì sao lại tự dưng hôn mê bất tỉnh, là có người hạ độc thủ với ta nhưng ta không biết là ai làm."
Lý Thủy Đạo cười cười, tiếp tục hỏi: "Muốn biết là ai động thủ không khó, đồng tham của Vương sư huynh là con gì?"
"Con cóc."
Con cóc sao?
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, đồng tham của hắn cũng là con cóc.
Ngũ hành thủy sinh mộc.
Mộc độc đối ứng với con rết, thủy độc đối ứng với con cóc.
Như vậy, đồng tham của người ra tay phải là con rết.
Là đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên hay là sư mẫu Tần Ngọc Nga đây?
“Đúng là đáng tiếc, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
"Hai năm trước."
"À... Vậy hai năm trước, trong nhóm đệ tử của sư tôn có ai bỗng nhiên đột phá hay không?" Lý Thủy Đạo tiếp tục dò hỏi.
"Ta không biết." Vương Thiên Kiêu lắc lắc đầu nói.
"Ừm... Vương sư huynh, ta đổ xong kim trấp rồi, trả bô lại cho ngươi đó." Lý Thủy Đạo nhanh chóng đưa cái thùng trên tay cho Vương Thiên Kiêu.
Vương Thiên Kiêu: "..."
"Ách... Ngươi không cọ nó sao?"
"Ta có nói mình sẽ cọ cái bô đấy đâu, ta chỉ muốn bón phân thôi."
Vương Thiên Kiêu: "..."
...
Chờ đến khi Lý Thủy Đạo quay về chỗ ở, lại nhìn thấy Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm phía trước một cái vại đá lớn, dùng ngón tay không ngừng khua khua khoắng khoắng...
Bên trong cái vại đá lớn kia mọc đầy rêu xanh, vốn dĩ không hề có nước, nhưng hiện giờ đã bị đổ đầy nước vào.
Vại đá được đổ đầy nước đương nhiên sẽ sinh ra ruồi muỗi, mấy con côn trùng nhỏ này có thể dùng làm thức ăn cho đồng tham.
Lý Thủy Đạo ghé sát vào nhìn, lập tức bắt lên một con ốc sên, con ốc sên nhỏ nọ vừa vặn rơi vào cổ tay áo, đã bị một cái kìm sắt, cắp đi.
Lý Thủy Đạo: "Huynh đang làm cái gì vậy?"
"Đã vài ngày rồi đồng tham của ta chưa được ăn cái gì, ta muốn cho nó ăn." Lý Thủy Lãng giải thích.
"Đồng tham chính là yêu trùng cấp một, dù mấy tháng không ăn không uống, chúng nó cũng sẽ không chết. Mấy con ốc sên bình thường này chẳng có một chút dinh dưỡng nào cả, huynh cho nó ăn nhiều như vậy, không sợ nó sẽ đại tiện đầy trong ống tay áo của huynh sao?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng hỏi.
"Thế còn tốt hơn là đói chết."
"Vậy tùy huynh thôi, nhưng mà huynh cho nó ăn côn trùng cũng phải cẩn thận chú ý một chút nhé. Huynh có biết lúc trước Vương Thiên Kiêu kia từng thả con cóc của mình ra ngoài ăn muỗi, kết quả là hắn bị người ta đánh ngất rồi cướp mất đồng tham đó." Lý Thủy Đạo hạ giọng nói.
"Con cóc? Nói vậy chẳng phải đệ cũng rất nguy hiểm hay sao?" Lý Thủy Lãng kinh hoàng nói.
"Đúng vậy, con thằn lằn của ta cũng rất nguy hiểm." Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Thằn lằn?"
"Ừm, thằn lằn... Chúng ta chính là đồng tộc, cho nên bí mật này, huynh tuyệt đối không thể nói ra ngoài đâu." Lý Thủy Đạo lại nhấn mạnh thêm.
Tròng mắt Lý Thủy Lãng vừa chuyển, lập tức phản ứng lại, rồi gật đầu thật mạnh nói: "Ta hiểu rồi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hết thảy đều không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng, hai huynh đệ Lý gia thành thành thật thật, giữ đúng khuôn phép, im lặng dung nhập vào cuộc sống bên trong động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ đều không hề gặp lại Kim Diện Lang Quân và đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên, ngày thường cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của năm người bao gồm sư mẫu Tần Ngọc Nga, đại nha hoàn Tương Tuyết, nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, Vương Thiên Kiêu ở phòng để củi và Vương Thiên Khôn ở phòng bếp mà thôi.
Cứ như vậy, hai người Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng chuyên tâm phụ trách linh điền, đồng thời cũng không buông lỏng quá trình tu luyện.
Ở tu đường hai năm, Lý Thiên Lương đã sớm chỉ dạy cho nhóm tộc nhân Lý gia bọn họ về quá trình tu luyện sau khi đạt được đồng tham rồi.
Mỗi ngày, bọn họ chỉ cần tĩnh toạ chừng nửa canh giờ, dùng một môn tâm pháp cảm ứng đồng tham cực kỳ đơn giản, thúc đẩy cho đồng tham mau chóng sinh ra các loại thần thông.
Đó là quá trình tu luyện của Thông Linh cảnh sơ kỳ. Bọn họ sẽ duy trì quá trình tu luyện như vậy cho đến khi ở bên trong kinh mạch diễn sinh ra pháp lực, là đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.
Ước chừng non nửa tháng sau... Lý Thủy Lãng quan sát thứ gì đó trên đầu ngón trỏ của mình, vẻ mặt đầy mừng rỡ.
"Ta luyện ra rồi, rốt cuộc ta cũng luyện ra rồi!" Gã hưng phấn chạy về phía Lý Thủy Đạo cho hắn xem thành quả tu luyện nửa tháng qua của mình.
Chỉ thấy ở phía trên đầu ngón tay của gã, có một giọt mồ hôi trong suốt long lanh, nhưng trên thực tế, thứ này vốn không phải mồ hôi, mà là độc dịch.
Trải qua non nửa nguyệt tu luyện, rốt cuộc Lý Thủy Lãng đã thành công đạt được môn bản mạng thần thông thứ nhất: Hạt độc.
Ngày sau, chỉ cần gã quét đầu ngón tay của mình xuống cũng có thể hạ độc người ta.
"Ngươi không ở bên cạnh quan sát nó sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Đương nhiên là có nhìn thấy, nó chính là mệnh căn tu luyện của ta cơ mà. Nhưng lúc ấy, ta cũng không biết vì sao lại tự dưng hôn mê bất tỉnh, là có người hạ độc thủ với ta nhưng ta không biết là ai làm."
Lý Thủy Đạo cười cười, tiếp tục hỏi: "Muốn biết là ai động thủ không khó, đồng tham của Vương sư huynh là con gì?"
"Con cóc."
Con cóc sao?
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, đồng tham của hắn cũng là con cóc.
Ngũ hành thủy sinh mộc.
Mộc độc đối ứng với con rết, thủy độc đối ứng với con cóc.
Như vậy, đồng tham của người ra tay phải là con rết.
Là đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên hay là sư mẫu Tần Ngọc Nga đây?
“Đúng là đáng tiếc, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
"Hai năm trước."
"À... Vậy hai năm trước, trong nhóm đệ tử của sư tôn có ai bỗng nhiên đột phá hay không?" Lý Thủy Đạo tiếp tục dò hỏi.
"Ta không biết." Vương Thiên Kiêu lắc lắc đầu nói.
"Ừm... Vương sư huynh, ta đổ xong kim trấp rồi, trả bô lại cho ngươi đó." Lý Thủy Đạo nhanh chóng đưa cái thùng trên tay cho Vương Thiên Kiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Thiên Kiêu: "..."
"Ách... Ngươi không cọ nó sao?"
"Ta có nói mình sẽ cọ cái bô đấy đâu, ta chỉ muốn bón phân thôi."
Vương Thiên Kiêu: "..."
...
Chờ đến khi Lý Thủy Đạo quay về chỗ ở, lại nhìn thấy Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm phía trước một cái vại đá lớn, dùng ngón tay không ngừng khua khua khoắng khoắng...
Bên trong cái vại đá lớn kia mọc đầy rêu xanh, vốn dĩ không hề có nước, nhưng hiện giờ đã bị đổ đầy nước vào.
Vại đá được đổ đầy nước đương nhiên sẽ sinh ra ruồi muỗi, mấy con côn trùng nhỏ này có thể dùng làm thức ăn cho đồng tham.
Lý Thủy Đạo ghé sát vào nhìn, lập tức bắt lên một con ốc sên, con ốc sên nhỏ nọ vừa vặn rơi vào cổ tay áo, đã bị một cái kìm sắt, cắp đi.
Lý Thủy Đạo: "Huynh đang làm cái gì vậy?"
"Đã vài ngày rồi đồng tham của ta chưa được ăn cái gì, ta muốn cho nó ăn." Lý Thủy Lãng giải thích.
"Đồng tham chính là yêu trùng cấp một, dù mấy tháng không ăn không uống, chúng nó cũng sẽ không chết. Mấy con ốc sên bình thường này chẳng có một chút dinh dưỡng nào cả, huynh cho nó ăn nhiều như vậy, không sợ nó sẽ đại tiện đầy trong ống tay áo của huynh sao?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng hỏi.
"Thế còn tốt hơn là đói chết."
"Vậy tùy huynh thôi, nhưng mà huynh cho nó ăn côn trùng cũng phải cẩn thận chú ý một chút nhé. Huynh có biết lúc trước Vương Thiên Kiêu kia từng thả con cóc của mình ra ngoài ăn muỗi, kết quả là hắn bị người ta đánh ngất rồi cướp mất đồng tham đó." Lý Thủy Đạo hạ giọng nói.
"Con cóc? Nói vậy chẳng phải đệ cũng rất nguy hiểm hay sao?" Lý Thủy Lãng kinh hoàng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy, con thằn lằn của ta cũng rất nguy hiểm." Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Thằn lằn?"
"Ừm, thằn lằn... Chúng ta chính là đồng tộc, cho nên bí mật này, huynh tuyệt đối không thể nói ra ngoài đâu." Lý Thủy Đạo lại nhấn mạnh thêm.
Tròng mắt Lý Thủy Lãng vừa chuyển, lập tức phản ứng lại, rồi gật đầu thật mạnh nói: "Ta hiểu rồi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hết thảy đều không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng, hai huynh đệ Lý gia thành thành thật thật, giữ đúng khuôn phép, im lặng dung nhập vào cuộc sống bên trong động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ đều không hề gặp lại Kim Diện Lang Quân và đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên, ngày thường cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của năm người bao gồm sư mẫu Tần Ngọc Nga, đại nha hoàn Tương Tuyết, nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, Vương Thiên Kiêu ở phòng để củi và Vương Thiên Khôn ở phòng bếp mà thôi.
Cứ như vậy, hai người Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng chuyên tâm phụ trách linh điền, đồng thời cũng không buông lỏng quá trình tu luyện.
Ở tu đường hai năm, Lý Thiên Lương đã sớm chỉ dạy cho nhóm tộc nhân Lý gia bọn họ về quá trình tu luyện sau khi đạt được đồng tham rồi.
Mỗi ngày, bọn họ chỉ cần tĩnh toạ chừng nửa canh giờ, dùng một môn tâm pháp cảm ứng đồng tham cực kỳ đơn giản, thúc đẩy cho đồng tham mau chóng sinh ra các loại thần thông.
Đó là quá trình tu luyện của Thông Linh cảnh sơ kỳ. Bọn họ sẽ duy trì quá trình tu luyện như vậy cho đến khi ở bên trong kinh mạch diễn sinh ra pháp lực, là đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.
Ước chừng non nửa tháng sau... Lý Thủy Lãng quan sát thứ gì đó trên đầu ngón trỏ của mình, vẻ mặt đầy mừng rỡ.
"Ta luyện ra rồi, rốt cuộc ta cũng luyện ra rồi!" Gã hưng phấn chạy về phía Lý Thủy Đạo cho hắn xem thành quả tu luyện nửa tháng qua của mình.
Chỉ thấy ở phía trên đầu ngón tay của gã, có một giọt mồ hôi trong suốt long lanh, nhưng trên thực tế, thứ này vốn không phải mồ hôi, mà là độc dịch.
Trải qua non nửa nguyệt tu luyện, rốt cuộc Lý Thủy Lãng đã thành công đạt được môn bản mạng thần thông thứ nhất: Hạt độc.
Ngày sau, chỉ cần gã quét đầu ngón tay của mình xuống cũng có thể hạ độc người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro