Chương 30 - Đan Phương Tử Độc Tán!
Bộ Phong Chi Nh...
2024-08-08 00:16:42
"Cửa hàng này do Ngũ Độc môn quản lý, chuyên bán ra đan dược linh thảo, linh quả linh thực, phẩm chất có bảo đảm, đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn những món đồ trên gánh hàng rong kia một chút, nhưng cũng chẳng đắt hơn bao nhiêu. Nếu hai người các ngươi không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tốt nhất là vào những cửa hàng có uy tín thế này mà mua, tránh bị người ta lừa gạt." Tương Tuyết chỉ vào cửa hàng trước mặt, lập tức giới thiệu.
"Chẳng lẽ ở nơi này không ai quản lý sao? Còn để người ta lừa gạt?" Lý Thủy Lãng kinh ngạc hỏi.
"Hừ! Bị lừa chỉ có thể nói là mình đáng đời thôi. Ai rảnh mà đi quản lý chứ?" Tương Tuyết lạnh giọng nói.
Ba người bước vào Bách Thảo đường, trang trí bên trong có chút đơn giản, ngoại trừ trên quầy bày một chút linh dược, không còn vật phẩm gì khác nữa. Một nam tu đang đứng bên quầy, vừa tiễn một vị khách ra khỏi cửa, đã lập tức đi lên nghênh đón bọn họ: "Hoan nghênh ba vị khách quan, xin hỏi các ngươi cần mua cái gì?"
"Tử Độc tán năm bao, Hành Khí đan mười hạt." Tương Tuyết trực tiếp nói.
"Được rồi, năm bao Tử Độc tán một trăm năm mươi, Hành Khí đan năm trăm, tổng cộng sáu trăm năm mươi tiền ngọc." Nam tu cười tủm tỉm, nhanh nhẹn lấy ra linh dược, đan dược từ trong quầy hàng.
Tương Tuyết lấy ra sáu xâu rưỡi tiền ngọc từ trong túi trữ vật, giao cho nam tu.
Nam tu kia kiểm đếm một chút, coi như tiền hàng đã thanh toán xong.
"Được rồi, ta đã hoàn thành chuyện phu nhân dặn dò. Bây giờ, ta qua chỗ tài nguyên đá thượng đẳng ở khúc sông bên kia. Các ngươi tiêu hết tiền ngọc nhớ qua bên đó tìm ta, sau đó chúng ta cùng nhau trở về."
Tương Tuyết nói xong đã lập tức đi ra bên ngoài khu chợ.
"Lão đệ, nếu không chúng ta cứ dứt khoát mua luôn hai bao Tử Độc tán ngay tại nơi này đi, lương tháng của chúng ta vừa vặn đủ mà?" Lý Thủy Lãng dò hỏi.
"Huynh cứ mua đi, ta đi ra ngoài dạo chơi một lát." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, sau đó một mình hắn rời đi, từ từ dạo quanh khu chợ, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã tìm được thứ mình nhìn trúng từ trước rồi.
Đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm mảnh.
Thân kiếm dài chừng một xích [1], chuôi kiếm có màu đen bóng, mặt ngoài hiện ra văn lộ phức tạp, phong cách cổ xưa mà tang thương. Vỏ kiếm chỉ dùng duy nhất một khúc gỗ mun tạo thành, trên chuôi kiếm có tạo hình một đóa hoa sen đen, trông rất sống động.
[1] : một xích tương đương 1/3 mét.
Tiếp theo, Lý Thủy Đạo muốn tu luyện đệ nhị thần thông của con cóc, vừa lúc cần một thanh kiếm mảnh.
Nếu có thể đạt được thanh kiếm này, hắn có thể luyện ra chiến lực mạnh mẽ chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.
Lại nói, trong hai năm bọn họ học tập tại tu đường, đại phu Lý Thiên Lương từng nói đệ nhị thần thông của con cóc chính là thủy tức chi thuật.
Tu sĩ đạt được đồng tham là con cóc, chỉ cần trường kỳ ngâm mình trong nước, tự nhiên có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông của con cóc.
Nhưng con cóc vẫn còn một loại thần thông ẩn tàng mà tu sĩ Lý gia vốn không biết điều này. Suy cho cùng, gia tộc Lý thị cũng vừa mới gia nhập vào Ngũ Độc môn, đối với độc tu nhất đạo, nội tình còn nông cạn, căn bản không biết được quá nhiều bí ẩn bên trong.
Lý Thủy Đạo thông qua đọc những cuốn tạp văn mới biết được một môn thần thông cực kỳ dũng mãnh, có tên là "Bộ phong chi nhãn".
Có điều, trong sách cũng không nói nên làm như thế nào mới có thể đạt được bộ phong chi nhãn, càng không nói bộ phong chi nhãn này đối ứng với loại đồng tham nào, chỉ vẻn vẹn miêu tả là môn thần thông này vô cùng mạnh mẽ thôi.
Nhưng với lượng tri thức khoa học tích lũy được từ tổ tiên của Lý Thủy Đạo, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ tới thiên phú đi săn của con cóc rồi: Đó là động thái thị giác [2].
[2] : Động thái thị giác hoặc hoặc động thái thị lực: đây là loại năng lực cho phép con mắt bắt được hình ảnh, phân giải và cảm nhận được bóng dáng của mục tiêu đang di động, là loại năng lực có thể cảm giác được và nắm rõ từng chi tiết nhỏ nhất của vật thể di động.
Phải biết rằng, con cóc có thể nhìn thấu được quỹ tích bay của đám ruồi muỗi trong đêm khuya u ám, sau đó đánh ra một kích tất sát, toàn bộ đều dựa vào môn công phu giữ nhà này. Đó cũng chính là thần thông ẩn tàng: Bộ phong chi nhãn.
Lại nói, theo lẽ thường, đệ nhất thần thông của tu sĩ Ngũ Độc môn đều là kịch độc thần thông, và ở giai đoạn Thông Linh cảnh sơ kỳ, hầu như bọn họ đều có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông, từ đó tăng trưởng chiến lực của chính mình, chỉ một số rất ít là có thể thức tỉnh đệ tam thần thông ẩn tàng thôi.
Tới Thông Linh cảnh trung kỳ, tu sĩ sinh ra pháp lực, là có thể lợi dụng pháp lực tu hành các loại đạo thuật, không cần thiết phải thông qua cảm ứng đồng tham, thức tỉnh thần thông của đồng tham nữa.
Phỏng theo phương pháp luyện tập phi đao để thức tỉnh độc hạt vĩ châm, như vậy muốn đạt được "Bộ phong chi nhãn", đương nhiên phải luyện tập dựa theo thói quen đi săn của con cóc. Nói cụ thể hơn, đó là dùng thứ kiếm thuật bắt chước quá trình con cóc thè lưỡi bắt trùng, sau đó luyện tập lặp đi lặp lại, cuối cùng sẽ tự nhiên thức tỉnh được thần thông.
Cho nên một thanh thứ kiếm lợi hại chính là thứ mà trước mắt Lý Thủy Đạo đang cần.
"Chẳng lẽ ở nơi này không ai quản lý sao? Còn để người ta lừa gạt?" Lý Thủy Lãng kinh ngạc hỏi.
"Hừ! Bị lừa chỉ có thể nói là mình đáng đời thôi. Ai rảnh mà đi quản lý chứ?" Tương Tuyết lạnh giọng nói.
Ba người bước vào Bách Thảo đường, trang trí bên trong có chút đơn giản, ngoại trừ trên quầy bày một chút linh dược, không còn vật phẩm gì khác nữa. Một nam tu đang đứng bên quầy, vừa tiễn một vị khách ra khỏi cửa, đã lập tức đi lên nghênh đón bọn họ: "Hoan nghênh ba vị khách quan, xin hỏi các ngươi cần mua cái gì?"
"Tử Độc tán năm bao, Hành Khí đan mười hạt." Tương Tuyết trực tiếp nói.
"Được rồi, năm bao Tử Độc tán một trăm năm mươi, Hành Khí đan năm trăm, tổng cộng sáu trăm năm mươi tiền ngọc." Nam tu cười tủm tỉm, nhanh nhẹn lấy ra linh dược, đan dược từ trong quầy hàng.
Tương Tuyết lấy ra sáu xâu rưỡi tiền ngọc từ trong túi trữ vật, giao cho nam tu.
Nam tu kia kiểm đếm một chút, coi như tiền hàng đã thanh toán xong.
"Được rồi, ta đã hoàn thành chuyện phu nhân dặn dò. Bây giờ, ta qua chỗ tài nguyên đá thượng đẳng ở khúc sông bên kia. Các ngươi tiêu hết tiền ngọc nhớ qua bên đó tìm ta, sau đó chúng ta cùng nhau trở về."
Tương Tuyết nói xong đã lập tức đi ra bên ngoài khu chợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão đệ, nếu không chúng ta cứ dứt khoát mua luôn hai bao Tử Độc tán ngay tại nơi này đi, lương tháng của chúng ta vừa vặn đủ mà?" Lý Thủy Lãng dò hỏi.
"Huynh cứ mua đi, ta đi ra ngoài dạo chơi một lát." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, sau đó một mình hắn rời đi, từ từ dạo quanh khu chợ, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã tìm được thứ mình nhìn trúng từ trước rồi.
Đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm mảnh.
Thân kiếm dài chừng một xích [1], chuôi kiếm có màu đen bóng, mặt ngoài hiện ra văn lộ phức tạp, phong cách cổ xưa mà tang thương. Vỏ kiếm chỉ dùng duy nhất một khúc gỗ mun tạo thành, trên chuôi kiếm có tạo hình một đóa hoa sen đen, trông rất sống động.
[1] : một xích tương đương 1/3 mét.
Tiếp theo, Lý Thủy Đạo muốn tu luyện đệ nhị thần thông của con cóc, vừa lúc cần một thanh kiếm mảnh.
Nếu có thể đạt được thanh kiếm này, hắn có thể luyện ra chiến lực mạnh mẽ chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.
Lại nói, trong hai năm bọn họ học tập tại tu đường, đại phu Lý Thiên Lương từng nói đệ nhị thần thông của con cóc chính là thủy tức chi thuật.
Tu sĩ đạt được đồng tham là con cóc, chỉ cần trường kỳ ngâm mình trong nước, tự nhiên có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông của con cóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng con cóc vẫn còn một loại thần thông ẩn tàng mà tu sĩ Lý gia vốn không biết điều này. Suy cho cùng, gia tộc Lý thị cũng vừa mới gia nhập vào Ngũ Độc môn, đối với độc tu nhất đạo, nội tình còn nông cạn, căn bản không biết được quá nhiều bí ẩn bên trong.
Lý Thủy Đạo thông qua đọc những cuốn tạp văn mới biết được một môn thần thông cực kỳ dũng mãnh, có tên là "Bộ phong chi nhãn".
Có điều, trong sách cũng không nói nên làm như thế nào mới có thể đạt được bộ phong chi nhãn, càng không nói bộ phong chi nhãn này đối ứng với loại đồng tham nào, chỉ vẻn vẹn miêu tả là môn thần thông này vô cùng mạnh mẽ thôi.
Nhưng với lượng tri thức khoa học tích lũy được từ tổ tiên của Lý Thủy Đạo, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ tới thiên phú đi săn của con cóc rồi: Đó là động thái thị giác [2].
[2] : Động thái thị giác hoặc hoặc động thái thị lực: đây là loại năng lực cho phép con mắt bắt được hình ảnh, phân giải và cảm nhận được bóng dáng của mục tiêu đang di động, là loại năng lực có thể cảm giác được và nắm rõ từng chi tiết nhỏ nhất của vật thể di động.
Phải biết rằng, con cóc có thể nhìn thấu được quỹ tích bay của đám ruồi muỗi trong đêm khuya u ám, sau đó đánh ra một kích tất sát, toàn bộ đều dựa vào môn công phu giữ nhà này. Đó cũng chính là thần thông ẩn tàng: Bộ phong chi nhãn.
Lại nói, theo lẽ thường, đệ nhất thần thông của tu sĩ Ngũ Độc môn đều là kịch độc thần thông, và ở giai đoạn Thông Linh cảnh sơ kỳ, hầu như bọn họ đều có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông, từ đó tăng trưởng chiến lực của chính mình, chỉ một số rất ít là có thể thức tỉnh đệ tam thần thông ẩn tàng thôi.
Tới Thông Linh cảnh trung kỳ, tu sĩ sinh ra pháp lực, là có thể lợi dụng pháp lực tu hành các loại đạo thuật, không cần thiết phải thông qua cảm ứng đồng tham, thức tỉnh thần thông của đồng tham nữa.
Phỏng theo phương pháp luyện tập phi đao để thức tỉnh độc hạt vĩ châm, như vậy muốn đạt được "Bộ phong chi nhãn", đương nhiên phải luyện tập dựa theo thói quen đi săn của con cóc. Nói cụ thể hơn, đó là dùng thứ kiếm thuật bắt chước quá trình con cóc thè lưỡi bắt trùng, sau đó luyện tập lặp đi lặp lại, cuối cùng sẽ tự nhiên thức tỉnh được thần thông.
Cho nên một thanh thứ kiếm lợi hại chính là thứ mà trước mắt Lý Thủy Đạo đang cần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro