Chương 30 - Đan Phương Tử Độc Tán!
Cần Có Nhau!!!
2024-08-08 00:16:42
Kỳ thực, mối quan hệ ổn định nhất giữa người với người là cần có nhau.
Ngũ Độc môn cần đệ tử trung thành, gia tộc tu tiên cần lấy tài nguyên từ Ngũ Độc môn, đây là mối quan hệ cần có nhau vô cùng vững chắc.
Trước khi Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng bái nhập sư môn, linh điền vẫn do Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi cùng nhau chăm sóc.
Bởi vậy sau khi hai huynh đệ bọn họ tới đây, đảm nhiệm công việc vốn phải rơi vào tay hai nàng, đương nhiên Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi sẽ cực kỳ quan tâm tới bọn họ.
Cũng tương tự như vậy, khi Hàn Long Quang đến, Lý Thủy Đạo cũng tỏ ra vô cùng quan tâm tới vị sư đệ này, chỉ sợ một ngày nào đó, đối phương gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn lại là người tới đảm nhiệm công việc của đối phương.
Cho nên, Lý Thủy Đạo chẳng những không hại Hàn Long Quang mà còn cố hết sức để bảo vệ gã, giống như Tương Tuyết bảo vệ hắn vậy.
Đương nhiên, dù trong lòng hiểu rõ sư tỷ Tương Tuyết thật tâm đối tốt với mình, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn không dám hoàn toàn tín nhiệm đối phương.
Ít nhất là hắn không dám nói với Tương Tuyết chuyện đồng tham của mình đã đạt tới nhất giai trung phẩm.
Phải biết rằng, thiềm thừ nhất giai hạ phẩm chỉ là tiểu bổ đối với đồng tham con rết của Tương Tuyết nhưng nói không chừng, thiềm thừ nhất giai trung phẩm lại là đại bổ thì sao?
Dù hắn cũng biết, chưa chắc Tương Tuyết kia sẽ mưu hại hắn vì chuyện này, nhưng hắn vốn không cần thiết phải dùng sự an nguy của chính mình đi thử nghiệm bản chất con người.
Chỉ cần hắn thành thành thật thật chờ đến nửa năm sau, được quay về gia tộc tu luyện đạo pháp, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thỏa.
…
Những ngày sau đó, mỗi ngày ngoại trừ thời gian chăm sóc linh điền, Lý Thủy Dao đều miệt mài luyện kiếm.
Sau khi Lý Thủy Lãng trở về cưới thê sinh tử, chỉ còn một mình Lý Thủy Đạo sống bên trong tiểu viện kia.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người hắn như muốn khoác lên một vầng hào quang bí ẩn.
Trên cái vại đá phủ đầy rêu bên cạnh, có một con bích ngọc thiềm thừ đang nhàn nhã nằm úp sấp, thưởng thức đám ruồi muỗi bay múa xung quanh.
Khi có ruồi muỗi bay đến gần, ngay lập tức, cái lưỡi của con cóc kia sẽ phun ra, hồng quang chợt lóe, một con ruồi muỗi đã biến mất trong hư không.
Mà gần như trong nháy mắt ấy, cánh tay Lý Thủy Đạo cũng động, một ánh bạc xẹt qua không trung, giống như một tia chớp, trực tiếp giết chết một con muỗi đang bay.
Lý Thủy Đạo nhìn con cóc bên kia, mỉm cười nói: “Hãy để tâm thần của chúng ta hợp nhất đi.”
Kể từ khi có được pháp lực, lực lượng và độ nhanh nhẹn của hắn đã tăng cao hơn một bậc.
Bởi vì lúc trước, Lý Thủy Đạo vẫn một mực khổ luyện đến dung hội quán thông (hiểu biết thấu triệt), nên tới hiện tại dù trên tay có cầm cây thanh cương bảo kiếm nặng nề, hắn vẫn có thể dễ dàng giết chết đám ruồi muỗi bay múa như khi cầm kiếm trúc.
Có lẽ hắn nên đi đổi một thanh kiếm nặng hơn, nếu trên tay cầm trọng kiếm ngàn quân mà vẫn có thể xuất kiếm nhanh như tia chớp, tự nhiên kiếm thuật cũng có thể ‘gậy tre trăm thước, lại tiến một bước’[1].
[1] : một quân = 30 cân Trung Quốc = 15kg.
Gậy tre trăm thước, lại tiến một bước: câu này chỉ bản thân đã đạt được thành tựu rồi, nhưng vẫn miệt mài cố gắng để tiến bộ thêm.
…
“Xuất kiếm như oa thiệt,
Ngân quang hóa thất luyện.
Kiếm uy do xi xi.
Trảm đoạn vân hà tuyến [2].”
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc...” Lý Thủy Đào cười khổ lắc đầu.
Dù hắn luyện kiếm có chút thành tựu, nhưng hiện giờ đã có được pháp lực, theo lý, hắn nên tu luyện đạo thuật, chứ không phải miệt mài luyện kiếm như phàm nhân.
Luyện kiếm có nhanh hơn nữa, thì có tác dụng gì?
Có thể đỡ được thần thông đạo thuật hay không?
[2] : dịch nghĩa: xuất kiếm nhanh như lưỡi ếch bắn ra, hóa một dải sáng bạc mềm như tơ lụa, nhưng uy thế của kiếm vẫn vững vàng, bộc trực, chém một đường đứt dải mây tía trên cao.
…
Linh điền.
Linh lực tràn ngập trong không khí, từng gốc linh thảo nhẹ nhàng lay động trước gió, như thể đang chào đón sự xuất hiện của Lý Thủy Đạo.
Hắn nhẹ nhàng giẫm lên những tảng đá, cẩn thận chăm sóc, tưới nước, bón phân cho mỗi một gốc linh thảo trong này.
Đột nhiên, giọng nói của sư mẫu Tần Ngọc Nga truyền đến: “Thủy Đạo, đã làm xong việc chưa?”
“Bẩm sư mẫu, đã làm xong rồi.” Lý Thủy Đạo cung kính nói.
“Vậy ngươi đi lên đây, ta có vài lời muốn nói.”
Lý Thủy Đạo vội vàng đặt gáo nước trong tay xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt sư mẫu.
“Ngươi đã bái nhập vào môn hạ của phu quân ta được nửa năm rồi nhỉ?” Tần Ngọc Nga mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, trong nửa năm này, sư phụ sư nương, và các sư tỷ sư huynh vẫn luôn chăm sóc ta rất tốt.” Lý Thủy Đạo cung kính nói.
“Ừm, từ khi ấy tới nay, ngươi làm việc vẫn luôn lưu loát, chịu được mệt nhọc, tính cách xử sự lại khiêm tốn cẩn thận, rất được lòng ta và sư phụ ngươi!” Tần Ngọc Nga gật đầu nói.
“Sư nương quá khen! Hầu hạ sư phụ sư nương là việc đệ tử nên làm.” Lý Thủy Đạo cúi đầu nói.
Ngũ Độc môn cần đệ tử trung thành, gia tộc tu tiên cần lấy tài nguyên từ Ngũ Độc môn, đây là mối quan hệ cần có nhau vô cùng vững chắc.
Trước khi Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng bái nhập sư môn, linh điền vẫn do Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi cùng nhau chăm sóc.
Bởi vậy sau khi hai huynh đệ bọn họ tới đây, đảm nhiệm công việc vốn phải rơi vào tay hai nàng, đương nhiên Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi sẽ cực kỳ quan tâm tới bọn họ.
Cũng tương tự như vậy, khi Hàn Long Quang đến, Lý Thủy Đạo cũng tỏ ra vô cùng quan tâm tới vị sư đệ này, chỉ sợ một ngày nào đó, đối phương gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn lại là người tới đảm nhiệm công việc của đối phương.
Cho nên, Lý Thủy Đạo chẳng những không hại Hàn Long Quang mà còn cố hết sức để bảo vệ gã, giống như Tương Tuyết bảo vệ hắn vậy.
Đương nhiên, dù trong lòng hiểu rõ sư tỷ Tương Tuyết thật tâm đối tốt với mình, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn không dám hoàn toàn tín nhiệm đối phương.
Ít nhất là hắn không dám nói với Tương Tuyết chuyện đồng tham của mình đã đạt tới nhất giai trung phẩm.
Phải biết rằng, thiềm thừ nhất giai hạ phẩm chỉ là tiểu bổ đối với đồng tham con rết của Tương Tuyết nhưng nói không chừng, thiềm thừ nhất giai trung phẩm lại là đại bổ thì sao?
Dù hắn cũng biết, chưa chắc Tương Tuyết kia sẽ mưu hại hắn vì chuyện này, nhưng hắn vốn không cần thiết phải dùng sự an nguy của chính mình đi thử nghiệm bản chất con người.
Chỉ cần hắn thành thành thật thật chờ đến nửa năm sau, được quay về gia tộc tu luyện đạo pháp, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thỏa.
…
Những ngày sau đó, mỗi ngày ngoại trừ thời gian chăm sóc linh điền, Lý Thủy Dao đều miệt mài luyện kiếm.
Sau khi Lý Thủy Lãng trở về cưới thê sinh tử, chỉ còn một mình Lý Thủy Đạo sống bên trong tiểu viện kia.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người hắn như muốn khoác lên một vầng hào quang bí ẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên cái vại đá phủ đầy rêu bên cạnh, có một con bích ngọc thiềm thừ đang nhàn nhã nằm úp sấp, thưởng thức đám ruồi muỗi bay múa xung quanh.
Khi có ruồi muỗi bay đến gần, ngay lập tức, cái lưỡi của con cóc kia sẽ phun ra, hồng quang chợt lóe, một con ruồi muỗi đã biến mất trong hư không.
Mà gần như trong nháy mắt ấy, cánh tay Lý Thủy Đạo cũng động, một ánh bạc xẹt qua không trung, giống như một tia chớp, trực tiếp giết chết một con muỗi đang bay.
Lý Thủy Đạo nhìn con cóc bên kia, mỉm cười nói: “Hãy để tâm thần của chúng ta hợp nhất đi.”
Kể từ khi có được pháp lực, lực lượng và độ nhanh nhẹn của hắn đã tăng cao hơn một bậc.
Bởi vì lúc trước, Lý Thủy Đạo vẫn một mực khổ luyện đến dung hội quán thông (hiểu biết thấu triệt), nên tới hiện tại dù trên tay có cầm cây thanh cương bảo kiếm nặng nề, hắn vẫn có thể dễ dàng giết chết đám ruồi muỗi bay múa như khi cầm kiếm trúc.
Có lẽ hắn nên đi đổi một thanh kiếm nặng hơn, nếu trên tay cầm trọng kiếm ngàn quân mà vẫn có thể xuất kiếm nhanh như tia chớp, tự nhiên kiếm thuật cũng có thể ‘gậy tre trăm thước, lại tiến một bước’[1].
[1] : một quân = 30 cân Trung Quốc = 15kg.
Gậy tre trăm thước, lại tiến một bước: câu này chỉ bản thân đã đạt được thành tựu rồi, nhưng vẫn miệt mài cố gắng để tiến bộ thêm.
…
“Xuất kiếm như oa thiệt,
Ngân quang hóa thất luyện.
Kiếm uy do xi xi.
Trảm đoạn vân hà tuyến [2].”
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc...” Lý Thủy Đào cười khổ lắc đầu.
Dù hắn luyện kiếm có chút thành tựu, nhưng hiện giờ đã có được pháp lực, theo lý, hắn nên tu luyện đạo thuật, chứ không phải miệt mài luyện kiếm như phàm nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luyện kiếm có nhanh hơn nữa, thì có tác dụng gì?
Có thể đỡ được thần thông đạo thuật hay không?
[2] : dịch nghĩa: xuất kiếm nhanh như lưỡi ếch bắn ra, hóa một dải sáng bạc mềm như tơ lụa, nhưng uy thế của kiếm vẫn vững vàng, bộc trực, chém một đường đứt dải mây tía trên cao.
…
Linh điền.
Linh lực tràn ngập trong không khí, từng gốc linh thảo nhẹ nhàng lay động trước gió, như thể đang chào đón sự xuất hiện của Lý Thủy Đạo.
Hắn nhẹ nhàng giẫm lên những tảng đá, cẩn thận chăm sóc, tưới nước, bón phân cho mỗi một gốc linh thảo trong này.
Đột nhiên, giọng nói của sư mẫu Tần Ngọc Nga truyền đến: “Thủy Đạo, đã làm xong việc chưa?”
“Bẩm sư mẫu, đã làm xong rồi.” Lý Thủy Đạo cung kính nói.
“Vậy ngươi đi lên đây, ta có vài lời muốn nói.”
Lý Thủy Đạo vội vàng đặt gáo nước trong tay xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt sư mẫu.
“Ngươi đã bái nhập vào môn hạ của phu quân ta được nửa năm rồi nhỉ?” Tần Ngọc Nga mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, trong nửa năm này, sư phụ sư nương, và các sư tỷ sư huynh vẫn luôn chăm sóc ta rất tốt.” Lý Thủy Đạo cung kính nói.
“Ừm, từ khi ấy tới nay, ngươi làm việc vẫn luôn lưu loát, chịu được mệt nhọc, tính cách xử sự lại khiêm tốn cẩn thận, rất được lòng ta và sư phụ ngươi!” Tần Ngọc Nga gật đầu nói.
“Sư nương quá khen! Hầu hạ sư phụ sư nương là việc đệ tử nên làm.” Lý Thủy Đạo cúi đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro