Chương 30 - Đan Phương Tử Độc Tán!
Huynh Muội Phải...
2024-08-08 00:16:42
"Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo, Lý Nhất Quân, Lý Nhất Thành, Lý Thủy Long, Lý Nhất Thanh, Lý Thủy Lân, Lý Hạo Đường, Lý Nhất Tín... Các ngươi theo lão phu lên núi, những người còn lại theo Lý Thiên Linh quay về gia tộc." Tộc trưởng Lý Hải Mặc lớn tiếng tuyên bố một câu.
"Ca! Ta không muốn tách khỏi huynh đâu." Trong mắt Lý Thủy Đình ngấn lệ, không nhịn được thổn thức nói.
Nàng đã mười bốn tuổi, nhưng thân hình vẫn xinh xắn lanh lợi như trước, chỉ có thể dùng hai từ thanh thuần để hình dung.
Mà Lý Thủy Lãng lại có vẻ càng thêm thành thục, vững vàng hơn một chút, gã vươn tay sờ đầu muội muội mình, khẽ cười nói: "Muội khóc cái gì? Trong gia tộc không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, hơn nữa, huynh trưởng chỉ đổi một nơi tu luyện thôi mà. Đừng khóc."
"Ừm ừm, ca … ta đã biết rồi." Lý Thủy Đình gật gật đầu nói.
Sau đó, Lý Hải Mặc mang theo mười mấy đệ tử bao gồm cả Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo bắt đầu đi dọc theo con đường nhỏ lên núi.
Những tộc nhân còn lại cũng nhanh chóng theo đường cũ quay về, Lý Thủy Đình lau đi hàng lệ trên mặt, cũng xoay người, chuẩn bị theo mọi người quay trở về nhà.
Huynh muội phải tách ra!
Có muội muội Lý Thủy Đình này là mối ràng buộc thân tình, dù Lý Thủy Lãng bước vào tông môn phải làm trâu làm ngựa cho người ta cũng phải cố mà chịu đựng.
Nhưng đương nhiên, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, không nên có suy nghĩ bi quan như vậy, lỡ như Lý Thủy Lãng được sư phó yêu thích, khẳng định là đối phương sẽ không bắt gã phải làm việc, ngược lại còn truyền thụ y bát cho gã.
Lý Thủy Đạo: Vì sao ta lại nói là lỡ như nhỉ?
Bích ngọc thiềm thừ: Ọc ọc.
Lý Hải Mặc dẫn theo chúng tộc nhân đi thẳng một đường, xuyên qua núi rừng, dọc theo con đường nhỏ không ngừng hướng về phía trước, cuối cùng, trước lúc bầu trời tối đen, đã đến được Ngũ Độc môn Đăng Tiên đài.
Cái gọi là Đăng Tiên đài này chính là một mảng trạch viện rộng lớn.
"Các huynh đệ! Tất cả hãy giấu đồng tham của các ngươi đi, đừng để lộ ra bên ngoài." Lý Hải Mặc lập tức mở miệng cảnh cáo.
Mọi người đều nhanh chóng thu đồng tham của mình vào bên trong ống tay áo.
Rất nhanh một tu sĩ mặt tròn đã mỉm cười bước lên nghênh đón nhóm tộc nhân của Lý gia: "Các vị đồng môn đừng quá e dè, ngại ngùng như vậy, đã tới Đăng Tiên đài rồi, các ngươi cũng trở thành đệ tử của Ngũ Độc môn chúng ta, lập tức sẽ có người đưa khoát y [1] hắc bào của bổn môn tới."
[1] : khoát y hay còn gọi là Hwarot, là loại áo làm từ lụa tơ tằm, thêu nhiều hoa văn dát vàng. Loại áo này được công chúa hoặc con gái quan lại thời xưa mới được mặc. Hiểu nôm na là loại áo vô cùng rộng rãi.
"Hẳn là các vị cũng đói bụng rồi. Xin chờ một chút, chốc lát nữa ta sẽ cho người đưa một chút đồ ăn đến."
"Đa tạ sư huynh."
"Ha hả... Không cần đa lễ."
Mọi người lần lượt tiến vào tiểu viện. Rất nhanh đã có người đưa tới mười hai kiện "Khoát y hắc bào" , chỉ cần mặc vào khoát y hắc bào, cũng tương đương với chuyện trở thành đệ tử chính thức của Ngũ Độc môn.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng mặc vào, bên trong bộ y phục này có rất nhiều dây thừng, để bất cứ loại hình thể nào cũng có thể mặc vừa được.
Bích ngọc thiềm thừ trực tiếp nhảy lên, chui vào bên trong ống tay áo rộng rãi của khoát y hắc bào, lập tức không còn bóng dáng.
Đồng tham của người khác cũng nhẹ nhành chui vào bên trong khoát y, không hề lộ ra ngoài.
Ngũ Độc môn.
Đăng Tiên đài cũng là tiểu viện tạm thời dùng để đón khách.
Lúc này mười mấy tộc nhân của Lý thị đang ngồi vây quanh cùng một chỗ, đống lửa trại ở giữa hừng hực cháy, chiếu rọi khuôn mặt của mỗi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã đổi sang mặc hắc bào, tay áo vô cùng rộng rãi.
Thoạt nhìn, loại phục trang này giống hệt như những đệ tử Ngũ Độc môn phụ trách tiếp đãi bọn họ, không có bất cứ điểm gì khác nhau.
Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng cảm nhận được, bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay đang dán lên vị trí giữa thắt lưng và bụng của hắn, băng băng lạnh lạnh, trơn trơn nhẵn nhẵn...
Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm chiều. Cơm chiều của bọn họ là bánh bột mì nhân thịt kèm với rượu ngon.
Trong lúc mọi người quây quần tại nơi này dùng cơm, Lý Hải Mặc khẽ ho một tiếng rồi cao giọng nói: "Các vị đệ tử, hiện tại, các ngươi đã thành công đạt được đồng tham. Đồng tham là thứ cần thiết để tu hành, cho nên các ngươi phải bảo vệ đồng tham cho thật tốt, đừng đánh mất đồng tham giống lão phu, khiến cho một thân tu vi không thể tiến thêm được nữa, chỉ có thể mắc kẹt tại Dung Linh trung kỳ này chờ chết già."
"Tộc trưởng đại nhân, đồng tham đã đánh mất thì không thể thu một con khác sao?" Lý Thủy Lãng ôm quyền dò hỏi.
"Đương nhiên có thể thu một con khác, nhưng đồng tham của lão phu là một con hải ngư, nếu muốn thu một con đồng tham, nhất định phải tìm kiếm giống hải ngư tương tự như vậy. Hơn nữa, hải ngư không thể rời khỏi biển, trừ phi tu vi của lão phu đạt tới Nạp Hư cảnh, có thể nhét hải ngư vào bên trong tu di, nếu không, tuyệt đối không thể tùy ý đi lại trên đất liền." Lý Hải Mặc giải thích.
Nghe xong lời giải thích như vậy, trong lòng mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng yên tâm hơn một chút.
"Ca! Ta không muốn tách khỏi huynh đâu." Trong mắt Lý Thủy Đình ngấn lệ, không nhịn được thổn thức nói.
Nàng đã mười bốn tuổi, nhưng thân hình vẫn xinh xắn lanh lợi như trước, chỉ có thể dùng hai từ thanh thuần để hình dung.
Mà Lý Thủy Lãng lại có vẻ càng thêm thành thục, vững vàng hơn một chút, gã vươn tay sờ đầu muội muội mình, khẽ cười nói: "Muội khóc cái gì? Trong gia tộc không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, hơn nữa, huynh trưởng chỉ đổi một nơi tu luyện thôi mà. Đừng khóc."
"Ừm ừm, ca … ta đã biết rồi." Lý Thủy Đình gật gật đầu nói.
Sau đó, Lý Hải Mặc mang theo mười mấy đệ tử bao gồm cả Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo bắt đầu đi dọc theo con đường nhỏ lên núi.
Những tộc nhân còn lại cũng nhanh chóng theo đường cũ quay về, Lý Thủy Đình lau đi hàng lệ trên mặt, cũng xoay người, chuẩn bị theo mọi người quay trở về nhà.
Huynh muội phải tách ra!
Có muội muội Lý Thủy Đình này là mối ràng buộc thân tình, dù Lý Thủy Lãng bước vào tông môn phải làm trâu làm ngựa cho người ta cũng phải cố mà chịu đựng.
Nhưng đương nhiên, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, không nên có suy nghĩ bi quan như vậy, lỡ như Lý Thủy Lãng được sư phó yêu thích, khẳng định là đối phương sẽ không bắt gã phải làm việc, ngược lại còn truyền thụ y bát cho gã.
Lý Thủy Đạo: Vì sao ta lại nói là lỡ như nhỉ?
Bích ngọc thiềm thừ: Ọc ọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hải Mặc dẫn theo chúng tộc nhân đi thẳng một đường, xuyên qua núi rừng, dọc theo con đường nhỏ không ngừng hướng về phía trước, cuối cùng, trước lúc bầu trời tối đen, đã đến được Ngũ Độc môn Đăng Tiên đài.
Cái gọi là Đăng Tiên đài này chính là một mảng trạch viện rộng lớn.
"Các huynh đệ! Tất cả hãy giấu đồng tham của các ngươi đi, đừng để lộ ra bên ngoài." Lý Hải Mặc lập tức mở miệng cảnh cáo.
Mọi người đều nhanh chóng thu đồng tham của mình vào bên trong ống tay áo.
Rất nhanh một tu sĩ mặt tròn đã mỉm cười bước lên nghênh đón nhóm tộc nhân của Lý gia: "Các vị đồng môn đừng quá e dè, ngại ngùng như vậy, đã tới Đăng Tiên đài rồi, các ngươi cũng trở thành đệ tử của Ngũ Độc môn chúng ta, lập tức sẽ có người đưa khoát y [1] hắc bào của bổn môn tới."
[1] : khoát y hay còn gọi là Hwarot, là loại áo làm từ lụa tơ tằm, thêu nhiều hoa văn dát vàng. Loại áo này được công chúa hoặc con gái quan lại thời xưa mới được mặc. Hiểu nôm na là loại áo vô cùng rộng rãi.
"Hẳn là các vị cũng đói bụng rồi. Xin chờ một chút, chốc lát nữa ta sẽ cho người đưa một chút đồ ăn đến."
"Đa tạ sư huynh."
"Ha hả... Không cần đa lễ."
Mọi người lần lượt tiến vào tiểu viện. Rất nhanh đã có người đưa tới mười hai kiện "Khoát y hắc bào" , chỉ cần mặc vào khoát y hắc bào, cũng tương đương với chuyện trở thành đệ tử chính thức của Ngũ Độc môn.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng mặc vào, bên trong bộ y phục này có rất nhiều dây thừng, để bất cứ loại hình thể nào cũng có thể mặc vừa được.
Bích ngọc thiềm thừ trực tiếp nhảy lên, chui vào bên trong ống tay áo rộng rãi của khoát y hắc bào, lập tức không còn bóng dáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng tham của người khác cũng nhẹ nhành chui vào bên trong khoát y, không hề lộ ra ngoài.
Ngũ Độc môn.
Đăng Tiên đài cũng là tiểu viện tạm thời dùng để đón khách.
Lúc này mười mấy tộc nhân của Lý thị đang ngồi vây quanh cùng một chỗ, đống lửa trại ở giữa hừng hực cháy, chiếu rọi khuôn mặt của mỗi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã đổi sang mặc hắc bào, tay áo vô cùng rộng rãi.
Thoạt nhìn, loại phục trang này giống hệt như những đệ tử Ngũ Độc môn phụ trách tiếp đãi bọn họ, không có bất cứ điểm gì khác nhau.
Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng cảm nhận được, bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay đang dán lên vị trí giữa thắt lưng và bụng của hắn, băng băng lạnh lạnh, trơn trơn nhẵn nhẵn...
Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm chiều. Cơm chiều của bọn họ là bánh bột mì nhân thịt kèm với rượu ngon.
Trong lúc mọi người quây quần tại nơi này dùng cơm, Lý Hải Mặc khẽ ho một tiếng rồi cao giọng nói: "Các vị đệ tử, hiện tại, các ngươi đã thành công đạt được đồng tham. Đồng tham là thứ cần thiết để tu hành, cho nên các ngươi phải bảo vệ đồng tham cho thật tốt, đừng đánh mất đồng tham giống lão phu, khiến cho một thân tu vi không thể tiến thêm được nữa, chỉ có thể mắc kẹt tại Dung Linh trung kỳ này chờ chết già."
"Tộc trưởng đại nhân, đồng tham đã đánh mất thì không thể thu một con khác sao?" Lý Thủy Lãng ôm quyền dò hỏi.
"Đương nhiên có thể thu một con khác, nhưng đồng tham của lão phu là một con hải ngư, nếu muốn thu một con đồng tham, nhất định phải tìm kiếm giống hải ngư tương tự như vậy. Hơn nữa, hải ngư không thể rời khỏi biển, trừ phi tu vi của lão phu đạt tới Nạp Hư cảnh, có thể nhét hải ngư vào bên trong tu di, nếu không, tuyệt đối không thể tùy ý đi lại trên đất liền." Lý Hải Mặc giải thích.
Nghe xong lời giải thích như vậy, trong lòng mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng yên tâm hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro