Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế
Chương 2
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
2024-06-22 07:07:58
Các loại thiết bị y tế tiên tiến, còn có cả thuốc mới nghiên cứu đều có đủ.
Nàng hài lòng thở ra, rất tốt!
Có không gian trong tay, cái gì cũng có!
Ra khỏi không gian, nàng dựa vào trí nhớ chạy đến cửa hoàng cung.
Đã đến giờ giới nghiêm, cửa cung sắp đóng lại, Tô Mặc ẩn thân nhanh chóng bước vào trước một bước.
"Này! Ngươi có cảm thấy như có thứ gì đó đi vào không?" Một tên thị vệ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Có cái gì đâu? Ngươi uống rượu say rồi phải không?" Một tên thị vệ khác trêu chọc hắn.
Tô Mặc hiện thân, mở bản đồ điện tử trong suốt trên cổ tay, tìm kiếm vị trí quốc khố.
Không lâu sau nàng đã tìm thấy, nằm ở phía Tây Nam của hoàng cung.
Vừa nhìn rõ thì đụng phải một đội thị vệ đang tuần tra, Tô Mặc lại ẩn thân, chạy về phía khố phòng.
Ở cửa có trọng binh canh giữ, Tô Mặc thả bột thuốc mê, sau đó lại lục soát trên người bọn họ lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Trong phòng có một đường hầm dưới lòng đất.
Bảo tàng nàm dưới lòng đất, nàng lấy con dao găm kim cương đặc chế cạy cửa, lấy đèn pin từ không gian chiếu vào trong kho báu.
Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn rất kinh ngạc.
Không ngờ tên cẩu hoàng đế này lại xa hoa đến vậy.
Tất cả các hộp đựng bảo vật trong kho đều dán nhãn, ghi số thứ tự và số lượng.
Chỉ riêng san hô đỏ giá trị liên thành cũng bày một giá vàng đỏ, bạc trắng nguyên chất đủ một trăm hộp lớn.
Tháp vàng bạc mỗi loại tám mươi tòa, đỉnh ngọc hai trăm cái, như ý ngọc ba trăm cây, bát ngọc bình ngọc hai trăm hộp.
Còn có đủ loại ngọc bích mã não, đá mắt mèo, trân châu, dạ minh châu cũng có năm mươi hộp lớn.
Các loại trang sức bằng vàng bạc ngọc bích một trăm hộp lớn.
Tranh chữ quý hiếm năm mươi hộp, đồ cổ năm mươi hộp lớn.
Thu một món, Tô Mặc lại mắng cẩu hoàng đế một tiếng, thu đến tay cũng mềm nhũn, lúc mệt rồi nàng hoạt động cổ tay, vừa mắng vừa thu gom!
Cuối cùng mọi thứ đã xong xuôi, Tô Mặc hài lòng gật đầu.
Không tệ! Thu hoạch khá nhiều.
Nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, mấy tên thị vệ vẫn nằm trên đất, có lẽ lần này nàng dùng thuốc hơi mạnh, ước chừng nửa canh giờ sau mới tỉnh.
"Ọt ọt!"
A, đói bụng rồi!
Xem ra dọn đồ chính là một công việc tốn sức.
Mở bản đồ trong suốt, tìm kiếm ngự trù phòng, đi ăn đồ ngon thôi!
Tô Mặc ẩn thân, lần theo vị trí bản đồ, không lâu sau đã đến ngự trù phòng. Ngự trù phòng trong cung đã khóa chặt, Tô Mặc lấy con dao găm kim cương, mở khóa rất dễ dàng.
Oa! Thật to!
Nàng hài lòng thở ra, rất tốt!
Có không gian trong tay, cái gì cũng có!
Ra khỏi không gian, nàng dựa vào trí nhớ chạy đến cửa hoàng cung.
Đã đến giờ giới nghiêm, cửa cung sắp đóng lại, Tô Mặc ẩn thân nhanh chóng bước vào trước một bước.
"Này! Ngươi có cảm thấy như có thứ gì đó đi vào không?" Một tên thị vệ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Có cái gì đâu? Ngươi uống rượu say rồi phải không?" Một tên thị vệ khác trêu chọc hắn.
Tô Mặc hiện thân, mở bản đồ điện tử trong suốt trên cổ tay, tìm kiếm vị trí quốc khố.
Không lâu sau nàng đã tìm thấy, nằm ở phía Tây Nam của hoàng cung.
Vừa nhìn rõ thì đụng phải một đội thị vệ đang tuần tra, Tô Mặc lại ẩn thân, chạy về phía khố phòng.
Ở cửa có trọng binh canh giữ, Tô Mặc thả bột thuốc mê, sau đó lại lục soát trên người bọn họ lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Trong phòng có một đường hầm dưới lòng đất.
Bảo tàng nàm dưới lòng đất, nàng lấy con dao găm kim cương đặc chế cạy cửa, lấy đèn pin từ không gian chiếu vào trong kho báu.
Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn rất kinh ngạc.
Không ngờ tên cẩu hoàng đế này lại xa hoa đến vậy.
Tất cả các hộp đựng bảo vật trong kho đều dán nhãn, ghi số thứ tự và số lượng.
Chỉ riêng san hô đỏ giá trị liên thành cũng bày một giá vàng đỏ, bạc trắng nguyên chất đủ một trăm hộp lớn.
Tháp vàng bạc mỗi loại tám mươi tòa, đỉnh ngọc hai trăm cái, như ý ngọc ba trăm cây, bát ngọc bình ngọc hai trăm hộp.
Còn có đủ loại ngọc bích mã não, đá mắt mèo, trân châu, dạ minh châu cũng có năm mươi hộp lớn.
Các loại trang sức bằng vàng bạc ngọc bích một trăm hộp lớn.
Tranh chữ quý hiếm năm mươi hộp, đồ cổ năm mươi hộp lớn.
Thu một món, Tô Mặc lại mắng cẩu hoàng đế một tiếng, thu đến tay cũng mềm nhũn, lúc mệt rồi nàng hoạt động cổ tay, vừa mắng vừa thu gom!
Cuối cùng mọi thứ đã xong xuôi, Tô Mặc hài lòng gật đầu.
Không tệ! Thu hoạch khá nhiều.
Nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, mấy tên thị vệ vẫn nằm trên đất, có lẽ lần này nàng dùng thuốc hơi mạnh, ước chừng nửa canh giờ sau mới tỉnh.
"Ọt ọt!"
A, đói bụng rồi!
Xem ra dọn đồ chính là một công việc tốn sức.
Mở bản đồ trong suốt, tìm kiếm ngự trù phòng, đi ăn đồ ngon thôi!
Tô Mặc ẩn thân, lần theo vị trí bản đồ, không lâu sau đã đến ngự trù phòng. Ngự trù phòng trong cung đã khóa chặt, Tô Mặc lấy con dao găm kim cương, mở khóa rất dễ dàng.
Oa! Thật to!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro