Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Bách Hương Hợp
2024-10-10 23:43:29
“Biết mặt của Thẩm Dung tại sao xảy ra chuyện không? Đó là bởi vì ta cho Tiểu Bạch liếm nhẹ gương mặt nàng ta, các người có muốn thử không?”
“Thái Tử Phi tha mạng…”
“Vậy mau nói nhanh..”
Trương mama lấy lại bình tĩnh nói: “Ý Quý Phi năm năm trước nhập cung là tú nữ, trong nhóm tú nữ mười hai người, trong đó có Ý Quý Phi và Hoa phi là tài nghệ xuất chúng. Mà Hoa phi tài nghệ mua kinh hồng vũ mê đắm, trở thành tú nữ đầu tiên được Hoàng Thượng thị tẩm, sau đó Hoàng Thượng đối với Hoa phi sủng ái tận trời, liên tục ba tháng đều chỉ thị tẩm mỗi Hoa Phi. Thái hậu bà Hoàng Hậu đều khuyên Hoàng Thượng nên ban đều ân huệ, Hoàng Thượng mới miễn cưỡng lật thẻ của Ý Quý Phi.
Sau đó, Ý Quý Phi cũng nhận được sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng so với Hoa Phi là chênh lệch một chút. Về sau, không hiểu thế nào, Hoa Phi một mực cáo bệnh không gặp mặt Hoàng Thượng, lúc đầu Hoàng Thượng rất lo lắng, mời rất nhiều thái y đến xem bệnh nhưng đều bị Hoa phi cự tuyệt không cho vào.
Hoàng Thượng càng ngày càng không vui, một hôm Hoàng thượng say rượu nổi cơn thịnh nộ đạp cửa phòng Hoa phi xông vào, lại nhìn thấy…”
Trương mama sợ hãi nhìn Trang Nguyệt, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Nhìn thấy cái gì?”
“Nhìn thấy trên thân Hoa Phi mọc ra nhánh hoa…”
“Trên thân mộc ra cánh hoa? Ngươi tận mắt nhìn thấy?” - Trang Nguyệt vội hỏi.
“Không chỉ chúng nô tỳ nhìn thấy, trong cung có rất nhiều người nhìn thấy. Hoàng thượng bị dọa đến mức lúc ấy liền ngất đi, Hoàng Hậu hạ lệnh phong tỏa Liên Hoa Cung, mời quốc sư đến, quốc sư nói Hoa phi chính là hoa yêu, cuối cùng chính là thiêu chết Hoa Phi ngay tại Liên Hoa Cung.” - Trương mama run rẩy nói.
“Hoa yêu quái quỷ gì, tên quốc sư đúng là tên ngu như heo.” - Trang Nguyệt khinh thường nói.
“Thái Tử Phi, như người nói chính là Hoa Phi không phải là hoa yêu?” - Lan Nhi hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, nếu Hoa phi là hoa yêu, sẽ bị một đám phàm phu tử ngu dốt bọn chúng thiêu chết? Hoa Phi này tám chính phần là bị hãm hại, có phải là Ý Quý Phi không?” - Trang Nguyệt đầy khẳng định.
Lan Nhi nghe vậy liên tục dập đầu với Trang Nguyệt, khóc đến nghẹn ngào: “Thái Tử Phi, người thật là thánh minh, nếu như có người lúc đó Hoa Phi sẽ không chết. Hoa Phi thật sự là bị Ý Quý Phi bỏ độc hại chết.”
“Ồ, nha đầu nhà ngươi cùng Hoa phi có quan hệ gì?”
“Nô tỳ từng là tỳ nữ của Hoa Phi. Hoa Phi không những đẹp như tiên tử, tâm địa lương thiện, đối với chúng nô tỳ vô cùng tốt, nô tỳ lúc đó chỉ là một người quét dọn bên ngoài nhưng đôi với Thư Nhi là tỳ nữ thân tính của Hoa phi quan hệ không tệ. Sau đó Thư nhi bị Ý Quý Phi mang gia đình nàng ấy ra uy hiếp phải hạ độc Hoa Phi, sau đó Thư Nhi thấy Hoa Phi ngày ngày đau khổ, nàng ấy hối hận không chịu được mà tự sát. Về sau, Hoa Phi bị thiêu chết ở Liên Hoa Cung, các tỳ nữ đều phân bỏ đi cung khác, nô tỳ may mắn được phân đến hầu hạ Thái Tử Phi.” - Lan Nhi bi thương khóc.
“Ôi, mọi người đều có số mệnh của mình, nhưng mà Liên Hoa Cung kia bây giờ thế nào?”
“Đã bị khóa lại, Hoa Phi là Hoa yêu trong cung ai cũng biết, nhưng Hoàng hậu ra lệnh cấm khẩu không cho phép bàn tán tới, bây giờ Liên Hoa Cung còn đáng sợ hơn Lãnh cung.” - Trương mama đáp.
“Lan Nhi, ngươi cùng ta đi tới Liên Hoa Cung một chuyến.”
“Không thể, Thái Tử Phi, tuyệt đối không thể, chuyện này nếu để Hoàng Hậu biết, người sẽ trách phạt nặng nề lên Thái Tử Phi.” - Trương mama lo sợ nói.
“Đúng là nhát gan, ta liền giả làm thái giám là được.” - Trang Nguyệt không vui nói.
“Như vậy cũng không được.”
“Câm miệng, ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử, ta chiều chuộng các ngươi đến mức các ngươi dám ra lệnh cho ta?” - Trang Nguyệt trừng mắt nhìn Trương mama.
….
Đêm khuya Trang Nguyệt cùng Lan nhi mặc trang phục thái giám rón rén rời khỏi Dực Càn Cung, dựa vào ánh trăng đi đến Liên Hoa Cung.
Hai người đi tới trước cửa Liên Hoa cung đã bị khóa.
Trang Nguyệt nhìn cái cây đại thụ liền nhìn Lan Nhi đang sợ hãi nói: “Ta trèo lên trước nhảy vào tường, ngươi theo sau ta, ta đỡ ngươi.”
“Thái Tử Phi, hay là để nô tỳ đi trước đỡ người.”
“Nhiều lời, cứ như ta nói đi, mau theo ta.”
Trang Nguyệt nhanh chóng leo lên cây, tìm một cái cành đu xuống, sau đó Lan nhi cũng làm theo, được Trang Nguyệt đỡ tiếp đất an toàn.
Lan Nhi đưa Trang Nguyệt đi vào trong tẩm điện Liên Hoa Cung.
Trang Nguyệt nhìn tẩm cung bị cháy đến hoang tàn rách nát không chịu nổi nhìn Lan Nhi nói: “Ngươi có biết Hoa Phi bị thiêu ở chỗ nào không?”
“Huhu, Thái Tử Phi, nô tỳ sợ quá.”
“Sợ cái gì, có ta ở đây, quỷ ma nhìn thấy ta cũng phải đi đường vòng, đừng sợ, đưa ta đi tìm.” - Trang Nguyệt run rẩy an ủi Lan nhi đang run rẩy.
Lan Nhi đột nhiên dừng lại, hai mắt lóe sáng nhìn vào một góc nói: “Ở nơi đó, chính là ở nơi đó, nơi phát ra tia sáng chính là vật trên người Hoa phi.”
Trang Nguyệt đi tới, nhìn thấy một cây trâm sáng nằm lẳng lặng trong đóng tro tàn, cô đưa tay cẩn thận nhặt lên.
“Cái này là cóng phẩm của phương Bắc, chỉ có một cái duy nhất, Hoàng thượng đã ban thưởng cho Hoa Phi, Hoa Phi rất yêu thích, một mực mang bên người.” - Lan Nhi nói.
“Tốt, giữ lại nó, về sau hữu dụng.” - Trang Nguyệt nhếch môi cười thu lại cây trâm, sau đó đưa tay vào tro tàn cẩn thận tìm kiếm.
“Thái Tử Phi, người muốn tìm cái gì?”
“Hạt giống hoa.”
“Thái Tử Phi, người đang đùa sao, đêm hôm khuya khoắt đến đây tìm hạt giống hoa, người đừng đùa nghịch nữa, người muốn giống hoa nào nô tỳ sẽ lấy cho người.”
“Ngươi biết cái gì, ta đang tìm hạt giống hoa được trồng trong cơ thể Hoa Phi.”
“Hoa Phi đã bị đốt thành tro, sao còn hạt giống hoa gì?”
“Hoa Phi có thể ăn phải một loại hạt giống hoa Bách Hương Hợp, loại hoa này ký sinh trong cơ thể động vật, hấp thu dinh dưỡng từ động vật. Sau đó mang động vật biến thành dưỡng chất của nó, hạt giống của Bách Hương Hợp cực kỳ cứng rắn, không dễ hư thối.” - Trang Nguyệt vừa tìm vừa nói.
“Ôi, thế gian còn có loại hoa đáng sợ như vậy?”
“Thế gian còn có rất nhiều điều kỳ lạ, còn sẽ kinh khủng hơn điều này.”
Trang Nguyệt mò mẫn tìm một lúc, trong đóng tro tàn đột nhiên dừng tay lại, giơ tay nhặt lên một hạt giống hoa lớn bằng hạt gạo.
“Thái Tử Phi, đây chính là hạt giống Bách Hương Hợp sao? Nương nương, người tìm nó muốn làm gì, không phải là muốn gieo nó bên trong… Ý Quý Phi?” - Lan Nhi kinh ngạc nhìn Trang Nguyệt.
“Ngươi rất thông minh, ta tìm là để xác minh Hoa phi chết là do Bách Hương Hợp, nhưng ngươi sai rồi, hạt giống hoa trên tay ta đã không dùng được nữa.”
Lan Nhi thở dài nói: “Cũng may là không còn dùng được, nếu không người thật sự sẽ gặp phải đại họa.”
“Đồ nhát gan, ngươi không nói thì ai biết ta đã làm, hay là ngươi nghĩ muốn phản bội ta.” - Trang Nguyệt ngoan độc liếc nhìn Lan Nhi đang run sợ.
Lan Nhi vội vàng xua tay: “Không, nô tỳ tuyệt đối sẽ không phản bội Thái Tử Phi, nếu sai lời sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
“Ha ha, ta đùa thôi, ngươi còn nghĩ thật, được rồi, chúng ta về thôi.” - Trang Nguyệt kéo Lan Nhi rời khỏi Liên Hoa Cung.
“Thái Tử Phi tha mạng…”
“Vậy mau nói nhanh..”
Trương mama lấy lại bình tĩnh nói: “Ý Quý Phi năm năm trước nhập cung là tú nữ, trong nhóm tú nữ mười hai người, trong đó có Ý Quý Phi và Hoa phi là tài nghệ xuất chúng. Mà Hoa phi tài nghệ mua kinh hồng vũ mê đắm, trở thành tú nữ đầu tiên được Hoàng Thượng thị tẩm, sau đó Hoàng Thượng đối với Hoa phi sủng ái tận trời, liên tục ba tháng đều chỉ thị tẩm mỗi Hoa Phi. Thái hậu bà Hoàng Hậu đều khuyên Hoàng Thượng nên ban đều ân huệ, Hoàng Thượng mới miễn cưỡng lật thẻ của Ý Quý Phi.
Sau đó, Ý Quý Phi cũng nhận được sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng so với Hoa Phi là chênh lệch một chút. Về sau, không hiểu thế nào, Hoa Phi một mực cáo bệnh không gặp mặt Hoàng Thượng, lúc đầu Hoàng Thượng rất lo lắng, mời rất nhiều thái y đến xem bệnh nhưng đều bị Hoa phi cự tuyệt không cho vào.
Hoàng Thượng càng ngày càng không vui, một hôm Hoàng thượng say rượu nổi cơn thịnh nộ đạp cửa phòng Hoa phi xông vào, lại nhìn thấy…”
Trương mama sợ hãi nhìn Trang Nguyệt, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Nhìn thấy cái gì?”
“Nhìn thấy trên thân Hoa Phi mọc ra nhánh hoa…”
“Trên thân mộc ra cánh hoa? Ngươi tận mắt nhìn thấy?” - Trang Nguyệt vội hỏi.
“Không chỉ chúng nô tỳ nhìn thấy, trong cung có rất nhiều người nhìn thấy. Hoàng thượng bị dọa đến mức lúc ấy liền ngất đi, Hoàng Hậu hạ lệnh phong tỏa Liên Hoa Cung, mời quốc sư đến, quốc sư nói Hoa phi chính là hoa yêu, cuối cùng chính là thiêu chết Hoa Phi ngay tại Liên Hoa Cung.” - Trương mama run rẩy nói.
“Hoa yêu quái quỷ gì, tên quốc sư đúng là tên ngu như heo.” - Trang Nguyệt khinh thường nói.
“Thái Tử Phi, như người nói chính là Hoa Phi không phải là hoa yêu?” - Lan Nhi hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, nếu Hoa phi là hoa yêu, sẽ bị một đám phàm phu tử ngu dốt bọn chúng thiêu chết? Hoa Phi này tám chính phần là bị hãm hại, có phải là Ý Quý Phi không?” - Trang Nguyệt đầy khẳng định.
Lan Nhi nghe vậy liên tục dập đầu với Trang Nguyệt, khóc đến nghẹn ngào: “Thái Tử Phi, người thật là thánh minh, nếu như có người lúc đó Hoa Phi sẽ không chết. Hoa Phi thật sự là bị Ý Quý Phi bỏ độc hại chết.”
“Ồ, nha đầu nhà ngươi cùng Hoa phi có quan hệ gì?”
“Nô tỳ từng là tỳ nữ của Hoa Phi. Hoa Phi không những đẹp như tiên tử, tâm địa lương thiện, đối với chúng nô tỳ vô cùng tốt, nô tỳ lúc đó chỉ là một người quét dọn bên ngoài nhưng đôi với Thư Nhi là tỳ nữ thân tính của Hoa phi quan hệ không tệ. Sau đó Thư nhi bị Ý Quý Phi mang gia đình nàng ấy ra uy hiếp phải hạ độc Hoa Phi, sau đó Thư Nhi thấy Hoa Phi ngày ngày đau khổ, nàng ấy hối hận không chịu được mà tự sát. Về sau, Hoa Phi bị thiêu chết ở Liên Hoa Cung, các tỳ nữ đều phân bỏ đi cung khác, nô tỳ may mắn được phân đến hầu hạ Thái Tử Phi.” - Lan Nhi bi thương khóc.
“Ôi, mọi người đều có số mệnh của mình, nhưng mà Liên Hoa Cung kia bây giờ thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã bị khóa lại, Hoa Phi là Hoa yêu trong cung ai cũng biết, nhưng Hoàng hậu ra lệnh cấm khẩu không cho phép bàn tán tới, bây giờ Liên Hoa Cung còn đáng sợ hơn Lãnh cung.” - Trương mama đáp.
“Lan Nhi, ngươi cùng ta đi tới Liên Hoa Cung một chuyến.”
“Không thể, Thái Tử Phi, tuyệt đối không thể, chuyện này nếu để Hoàng Hậu biết, người sẽ trách phạt nặng nề lên Thái Tử Phi.” - Trương mama lo sợ nói.
“Đúng là nhát gan, ta liền giả làm thái giám là được.” - Trang Nguyệt không vui nói.
“Như vậy cũng không được.”
“Câm miệng, ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử, ta chiều chuộng các ngươi đến mức các ngươi dám ra lệnh cho ta?” - Trang Nguyệt trừng mắt nhìn Trương mama.
….
Đêm khuya Trang Nguyệt cùng Lan nhi mặc trang phục thái giám rón rén rời khỏi Dực Càn Cung, dựa vào ánh trăng đi đến Liên Hoa Cung.
Hai người đi tới trước cửa Liên Hoa cung đã bị khóa.
Trang Nguyệt nhìn cái cây đại thụ liền nhìn Lan Nhi đang sợ hãi nói: “Ta trèo lên trước nhảy vào tường, ngươi theo sau ta, ta đỡ ngươi.”
“Thái Tử Phi, hay là để nô tỳ đi trước đỡ người.”
“Nhiều lời, cứ như ta nói đi, mau theo ta.”
Trang Nguyệt nhanh chóng leo lên cây, tìm một cái cành đu xuống, sau đó Lan nhi cũng làm theo, được Trang Nguyệt đỡ tiếp đất an toàn.
Lan Nhi đưa Trang Nguyệt đi vào trong tẩm điện Liên Hoa Cung.
Trang Nguyệt nhìn tẩm cung bị cháy đến hoang tàn rách nát không chịu nổi nhìn Lan Nhi nói: “Ngươi có biết Hoa Phi bị thiêu ở chỗ nào không?”
“Huhu, Thái Tử Phi, nô tỳ sợ quá.”
“Sợ cái gì, có ta ở đây, quỷ ma nhìn thấy ta cũng phải đi đường vòng, đừng sợ, đưa ta đi tìm.” - Trang Nguyệt run rẩy an ủi Lan nhi đang run rẩy.
Lan Nhi đột nhiên dừng lại, hai mắt lóe sáng nhìn vào một góc nói: “Ở nơi đó, chính là ở nơi đó, nơi phát ra tia sáng chính là vật trên người Hoa phi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Nguyệt đi tới, nhìn thấy một cây trâm sáng nằm lẳng lặng trong đóng tro tàn, cô đưa tay cẩn thận nhặt lên.
“Cái này là cóng phẩm của phương Bắc, chỉ có một cái duy nhất, Hoàng thượng đã ban thưởng cho Hoa Phi, Hoa Phi rất yêu thích, một mực mang bên người.” - Lan Nhi nói.
“Tốt, giữ lại nó, về sau hữu dụng.” - Trang Nguyệt nhếch môi cười thu lại cây trâm, sau đó đưa tay vào tro tàn cẩn thận tìm kiếm.
“Thái Tử Phi, người muốn tìm cái gì?”
“Hạt giống hoa.”
“Thái Tử Phi, người đang đùa sao, đêm hôm khuya khoắt đến đây tìm hạt giống hoa, người đừng đùa nghịch nữa, người muốn giống hoa nào nô tỳ sẽ lấy cho người.”
“Ngươi biết cái gì, ta đang tìm hạt giống hoa được trồng trong cơ thể Hoa Phi.”
“Hoa Phi đã bị đốt thành tro, sao còn hạt giống hoa gì?”
“Hoa Phi có thể ăn phải một loại hạt giống hoa Bách Hương Hợp, loại hoa này ký sinh trong cơ thể động vật, hấp thu dinh dưỡng từ động vật. Sau đó mang động vật biến thành dưỡng chất của nó, hạt giống của Bách Hương Hợp cực kỳ cứng rắn, không dễ hư thối.” - Trang Nguyệt vừa tìm vừa nói.
“Ôi, thế gian còn có loại hoa đáng sợ như vậy?”
“Thế gian còn có rất nhiều điều kỳ lạ, còn sẽ kinh khủng hơn điều này.”
Trang Nguyệt mò mẫn tìm một lúc, trong đóng tro tàn đột nhiên dừng tay lại, giơ tay nhặt lên một hạt giống hoa lớn bằng hạt gạo.
“Thái Tử Phi, đây chính là hạt giống Bách Hương Hợp sao? Nương nương, người tìm nó muốn làm gì, không phải là muốn gieo nó bên trong… Ý Quý Phi?” - Lan Nhi kinh ngạc nhìn Trang Nguyệt.
“Ngươi rất thông minh, ta tìm là để xác minh Hoa phi chết là do Bách Hương Hợp, nhưng ngươi sai rồi, hạt giống hoa trên tay ta đã không dùng được nữa.”
Lan Nhi thở dài nói: “Cũng may là không còn dùng được, nếu không người thật sự sẽ gặp phải đại họa.”
“Đồ nhát gan, ngươi không nói thì ai biết ta đã làm, hay là ngươi nghĩ muốn phản bội ta.” - Trang Nguyệt ngoan độc liếc nhìn Lan Nhi đang run sợ.
Lan Nhi vội vàng xua tay: “Không, nô tỳ tuyệt đối sẽ không phản bội Thái Tử Phi, nếu sai lời sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
“Ha ha, ta đùa thôi, ngươi còn nghĩ thật, được rồi, chúng ta về thôi.” - Trang Nguyệt kéo Lan Nhi rời khỏi Liên Hoa Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro