Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Giết Chết Tiện...

2024-10-10 23:43:29

Trang Nguyệt gật đầu không do dự: “Ừ, đẹp trai lắm, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất mà ta từng nhìn thấy, nói thật đó, ta không lừa ngươi đâu.”

Tân Thiên Thịnh nhếch môi cười, nụ cười nhẹ khiến vẻ tuấn mỹ của hắn thêm chói mắt.

Hàn Quân hoài nghi nhìn chủ nhân đang mỉm cười, ngài ấy không phải ghét nhất kẻ nào nói ngài ấy đẹp sao? Nhưng bây giờ Trang Nguyệt tiểu thư nói như vậy, chủ nhân lại bật cười. Trong trí nhớ của hắn, kể từ khi chủ nhân mắc phải căn bệnh kỳ lạ, ngài ấy gần như chưa nở nụ cười.

Nhìn Trang Nguyệt tiểu thư hoạt bát thanh tú, nàng là nữ nhân duy nhất có thể tới gần chủ nhân, nhìn hai người xứng đôi như vậy, Hàn Quân không khỏi cảm thấy đáng tiếc của Vương gia của hắn.

Sau khi ăn xong, Trang Nguyệt bắt đầu thi châm cho Tân Thiên Thịnh.

Trước khi rời đi, cô dặn dò Hàn Quân kỹ càng về việc nấu thuốc, sau đó nhìn Tân Thiên Thịnh nói: “Quá trình lọc máu ta vừa nói rất đau đớn, ngươi phải dũng cảm lên, ta tin ngươi có thể làm được.”

“Ta không phải trẻ con, ngươi không cần phải nhắc nhở.” -Tân Thiên Thịnh đáp.

“Tốt, rất ngoan, ta đi đây.” - Trang Nguyệt cười nói.

Tân Thiên Thịnh cũng mỉm cười với cô, sai Hàn Quân hộ tống Trang Nguyệt rời đi.

……..

Trang Nguyệt bước vào Dực Cảnh Cung liền bị mấy tỳ nữ quỳ xung quanh với gương mặt đau khổ: “Thái Tử Phi, người một đêm không quay về, chúng nô tỳ cứ ngỡ… người xảy ra chuyện, van xin người đừng xuất cung nữa có được không?”

Trang Nguyệt bỏ chiếc mũ thái giám xuống, ngửa đẩu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thở dài một tiếng: “Ta không xuất cung đi chơi, vậy ta sẽ nghẹn chết.”

“Vậy nô tỳ sẽ tìm trò chơi cho người…”

Trang Nguyệt nhìn xem nhóm cung nữ, đưa ngón tay vung cằm Hân nhi lên, cười nói: “Không muốn ta xuất cung, vậy là liền chơi các ngươi đi.”

Hân nhi tròn mắt: “A… chơi chúng nô tỳ…”

Sau đó, Trang Nguyệt điều phối ra loại cao dược, cho mấy tỳ nữ trong cung bôi mặt, chưa tới một tháng, nhưng nô tỳ ai nấy da mặt đều căng bóng, u cục, tàn nhang, nám mặt đều biến mất không thấy gì, gương mặt phấn nộn như em bé xuất hiện.

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh tin tức Thái Tử Phi có cao dược mỹ dung truyền khắp Hoàng cung, khiến cả các Tần phi đều mê muội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả các nữ nhân trong cung đều trở nên xinh đẹp hơn, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, nhưng có một nữ nhân thì ngược lại, trên tay cầm gương đồng suốt ngày than thở.

Thẩm Dung cởi bỏ tấm màng che mặt xuống, nửa gương mặt bên trái vốn xinh đẹp nay bị bao phủ bởi những sợi tơ đỏ thẫm chằng chịt, gần quai hàm một mảng những sợi chỉ đẫm máu.

Thái Y từ trong cung đều đến khâm, Thẩm Dung uống rất nhiều thuốc cũng không khỏi, vết đỏ ngày càng lan rộng, rất ngứa, chỉ gần gãi nhẹ sẽ trốc một lớp da.

Cơn đau và ngứa ngáy khiến nàng ta mất ngủ cả đêm, sụt cân trông thấy. Đau lòng hơn chính là nàng ta luôn trốn tránh Tân Thiên Hạo, nàng ta không dám để hắn nhìn thấy dung mạo này.

Tân Thiên Hạo rất lo lắng về bệnh tình của Thẩm Dung và luôn kiên nhẫn an ủi nàng ta. Nhưng nếu tình trạng không khả quan, chỉ sợ Thái Tử sẽ không còn để ý đến nữa.

Nếu mất đi sự sủng ái của Thái Tử thì mọi nỗ lực của nàng ta sẽ trở nên vô nghĩa.

Nghĩ đến vị trí Thái Tử Phi, Thẩm Dung không ngờ Trang Nguyệt đó lại không bị độc chết, sao có thể như vậy được? Nhớ lại chuyện ngày đại hôn, Trang Nguyệt trước kia yếu đuối luôn bị bắt nạt, sao có thể như vậy?

Dù thế nào đi nữa, Trang Nguyệt kia không thể cản trở đường của Thẩm Dung ta, vị trí hoàng hậu phải thuộc về Thẩm Dung ta.

“Nương nương, đến giờ dùng bữa.” - Ngoài cửa vang lên thanh âm của tỳ nữ.

“Ừm, vào đi.” - Thẩm Dung đáp, đem màng che mặt kéo lên.

Đám cung nữ mang đồ ăn bày biện trên bàn, nhìn mỹ thực, Thâm Dung không có chút nào muốn ăn. Nàng ta thở dài nhìn về phía tỳ nữ, nhìn thấy làn da của tỳ nữ này đếu trắng hồng rạng rỡ.

“Mặt của ngươi, có chút khác ngày thường.” - Thẩm Dung hỏi.

“Bẩm nương nương, chúng nô tỳ là dùng cao dược, không riêng gì chúng nô tỳ, hiện tại các nương nương trong cung đều dùng, hiệu quả rất tốt.” - Một tỳ nữ đáp lại, nàng không dám nói dược cao là của Thái Tử Phi, sợ chọc giận vị Trắc Phi này.

“Cái cao dược này như thần, những đốt ban nám trên mặt đều tiêu trừ, ngay cả Trương ma ma trên mặt đốm nhiều như vậy đều dần biến mất.” - Một tỳ nữ khác nói.

“Nương nương, hay là người cũng thử xem, có lẽ sẽ trị hết…” - Tỳ nữ cẩn thận nói.

“Cao dược? Có đồ tốt như vậy tại sao Thái y viện không nói với ta?” - Thẩm Dung nói.

Tân Thiên Hạo cưng chiều nàng ta, trong Đông cung có vật gì tốt đều mặc cho nàng ta chọn. Đám nô tỳ nói có đồ tốt, chỉ có mình nàng ta không biết, liền rất không vui.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nương nương, tha thứ nô tỳ lắm miệng, cái cao dược này không phải từ Thái y viện, mà là… là Thái Tử Phi tự mình làm ra…” - Tỳ nữ e sợ nói.

“Trang Nguyệt, các ngươi nói cao dược kia là do Trang Nguyệt làm?” - Thẩm Dung ngạc nhiên trừng đôi mắt đẹp.

“Vâng, chính là Thái Tử Phi tự mình làm, từ đầu là làm cho đám Hân nhi tỳ nữ của Dực Cảnh Cung, sau đó truyền ra bên ngoài…”

Thẩm Dung nghe tỳ nữ kể ra, càng thêm khó hiểu nói: “Mang cao dược đó ra cho ta xem.”

Đám tỳ nữ nhanh chóng mang ra cao dược đăt trước mặt Thẩm Dung.

Thẩm Dung đưa cao dược lên mũi ngửi lấy, nàng ta có chút hiểu biết về y dược, nghe mùi có chút quen thuộc, nhưng không hiểu được loại cao dược này được dùng từ cái gì.

Nàng ta khen thưởng nhóm tỳ nữ một ít bạc, giữ lại lọ cao dược kia.

Nhìn chằm chằm lọ cao dược, lại nhìn gương mặt kinh khủng của mình. Cuối cùng duỗi tay ra dính chút cao dược bôi lên mặt mình.

Bắt đầu là từng tia lành lạnh cảm giác rất dễ chịu.

Cảm giác mát lạnh dần dần biến mất, nàng ta lại nhìn vào gương, những vết sợi đỏ dần dần biến mất, nàng ta mừng rỡ bưng lấy gương mặt cười như điên.

Đột nhiên, trên gương mặt truyền đến cảm giác đau rát, tựa như bị lửa cháy bừng bừng đốt cháy, nàng ta hoảng hốt lau gương mặt, chỉ là nhẹ đụng một cái, một mảng da mặt mỏng kèm máu tươi rơi xuống.

“A a a a a… mặt của ta… aaaaa mặt của ta…”

Tiếng hét của Thẩm Dung khiến các nô tỳ hoảng sợ, vội chạy đến báo cho Thái tử Tân Thiên Hạo.

Tân Thiên Hạo vội vàng chạy tới, đi vào gian phòng của Thẩm Dung, nhìn thấy thái y đang xem cho Thẩm Dung gương mặt bê bết máu đang hôn mê bất tỉnh. Trái tim hắn đau đến chảy cả nước mắt, cầm chặt tay nàng ta nói: “Dung nhi, tỉnh lại, Dung nhi, ta đã đến với nàng, tỉnh lại đi…”

Thẩm Dung từ từ mở mắt, nhìn thấy Tân Thiên Hạo lập tức đưa tay muốn che khuôn mặt, lại bị Tân Thiên Hạo ngăn lại: “Dung nhi đừng đụng, đừng lo, ta nhất định sẽ cho Thái Y chữa khỏi cho nàng.”

Thẩm Dung nắm chặt tay Tân Thiên Hạo, khóc lóc kể lễ: “Thái tử, là Trang Nguyệt hạ độc thiếp, chính là tại ngày chúng ta đại hôn thiếp liền bị Trang Nguyệt hạ độc thành thế này, là nàng ta hại thiếp, Thái Tử hãy báo thù cho thiếp.”

“Lại là tiện nhân Trang Nguyệt này, Dung nhi chờ ta, ta sẽ đi giết nàng ta.” - Tân Thiên Hạo giận dữ đứng dậy xong ra khỏi gian phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Số ký tự: 0