Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Mưa gió lại nổi...

2024-10-10 23:43:29

Tân Thiên Hạo nhận được tin Thái Tử Phi mời hắn đến ăn tối liền mừng không tả được.

Hắn lập tức thay một bộ y phục mới, tràn đầy hứng thú đi tới Dực Cảnh Cung.

Đi vào trong, nhìn thấy Trang Nguyệt cùng các cung nữ đang chơi đùa, nhìn thấy hắn xuất hiện, cung nữ lập tức thu lại nụ cười quỳ xuống đất hành lễ.

"Miễn lễ."

Hắn đi về phía Trang Nguyệt, mừng rỡ nhìn nàng nói: "Trang Nguyệt, nàng cuối cùng cũng chủ động gọi ta đến, ta rất vui."

Trang Nguyệt cười nhẹ: "Ta mời ngươi đến dùng bữa tối, sao bây giờ lại đến rồi."

"Ta... có chút nhàn rồi liền đi sớm haha." - Tân Thiên Hạo vui vẻ cười.

"Ta vừa có chút chán, đang cùng tỳ nữ muốn chơi trốn tìm, Thái tử có muốn chơi chung không?"

"Chơi trốn tìm, được, ta chơi cùng nàng." - Tân Thiên Hạo hưng phấn nói.

"Chỉ chơi không như vậy không vui, hay là kẻ nào bị bắt được, liền để Thái Tử hôn một cái." - Trang Nguyệt cười nói.

"Thái Tử Phi, chuyện này không tốt, chúng nô tỳ không dám." - Hân Nhi xấu hổ nói.

"Có gì mà không dám, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều là nữ nhân của Hoàng thượng. Đây là Đông cung, tự nhiên tất cả nữ nhân đều là của Thái Tử, được Thái tử thích là phúc phần của các ngươi." - Trang Nguyệt vừa nói, đôi mắt quyến rũ mười phần nhìn về phía Tân Thiên Hạo.

Tân Thiên Hạo lập tức vị nàng làm cho thần hồn điên đảo.

"Tới, tới, mọi người cùng tới chơi, Thái tử, ngài tới đây, ta giúp ngài cột khăn lụa." - Trang Nguyệt dùng khăn lụa che đôi mắt si mê của Tân Thiên Hạo.

Chóp mũi hắn hô hấp một mùi hương thấm vào lòng hắn, để hắn không rượu mà say, hắn lập tức vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, đem đầu vùi vào giữa cổ nàng, tham lam mút lấy hương thơm ngát trên cơ thể nàng.

"Thái Tử, ta sẽ buông ra, đếm đến mười, ngài sẽ đi bắt chúng ta." - Trang Nguyệt ghé sát tai Tân Thiên Hạo nói nhỏ.

Tân Thiên Hạo có thể cảm nhận được hơi thở thơm ngát của nàng, nghĩ đến có thể sa vào cơ thể đầy kiều diễm của nàng, trong cơ thể luồn lên từng đợt khoái cảm mãnh liệt.

"Thái tử, thần thiếp ở đây... hahaha."

"Nguyệt nhi, đừng nghịch ngợm, nhanh đến đây với ta..."

Chơi trốn tìm vốn nhiều người, cuối cùng chỉ còn Tân Thiên Hạo cùng Trang Nguyệt chơi đùa, các tỳ nữ đều trốn ở một góc che miệng cười.

Trang Nguyệt còn trêu chọc lướt qua Tân Thiên Hạo: "Hahaha... thiếp ở đây..."

Tân Thiên Hạo từ đầu chỉ tìm tòi, sau đó liền nhào đến muốn bắt người, thanh âm cười lớn vang vọng khắp Dực Cảnh Cung.

"Nguyệt nhi, bồn Thái tử bắt được nàng, để xem ta sẽ trừng trị nàng."

Trang Nguyệt bật cười bỏ chạy, kéo tiểu thái giám qua nói nhỏ: "Không cho phép ngươi lên tiếng."

Nàng đem khăn lụa trên người treo trên cổ tiểu thái giám đang sợ hãi, sau đó đấy tiểu thái giám nhào tới Tân Thiên Thịnh.

Tiểu thái giám sợ hãi, quay đầu nhìn Thái Tử Phi im lặng xin tha.

Trang Nguyệt trừng mắt cảnh cáo hắn, đẩy hắn nhào vào lòng Tân Thiên Hạo.

Tân Thiên Hạo ôm chặt lấy tiểu thái giám, hít thở mút lấy chiếc cổ thơm ngát say đắm lòng người: "Haha, Nguyệt nhi, bỗn Thái tử cuối cùng cũng bắt được nàng... nhanh, để ta hôn nàng..." - Hắn không kịp chờ đoiej mà bưng lấy mắt tiểu thái giám để môi mình lên.

Tiểu thái giám thống khổ hoảng sợ trợn mắt.

Cứ ngỡ đang hôn Trang Nguyệt, bờ môi Tân Thiên Hạo say đắm, muốn cạy miệng nàng đưa lưỡi vào tìm kiếm lưỡi của nàng. Nhưng hắn làm thế nào bên kia cũng cắn chặt không hé, hắn có chút tức giận vén lên tấm vải lụa, đột nhiên nhìn thấy thân thể cứng ngắt của thái giám trong ngực mình.

"A..." - Tân Thiên Hạo hét lên, tức giận đẩy tiểu thái giám ra, hung hăng đá văng tiểu thái giám, sau đó dùng sức lau miệng mình, khó mà ức chế cảm giác buồn nôn.

"Ha ha ha.

Trang Nguyệt ngồi dưới hiên, ôm bụng cười, tất cả tỳ nữ đều len lén cười trộm.

"Trang Nguyệt, ngươi dám." - Tân Thiên Hạo phẫn nộ chi vào người đang cười đến run rẩy Trang Nguyệt.

"Thái tử, chỉ là một trò chơi thôi mà, làm gì nổi nóng như vậy." - Trang Nguyệt đứng dậy đi về phía hắn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đặt trên ngực hắn, dùng đôi mắt xinh đẹp chớp một cái, khiến Tân Thiên Hạo hồn xiêu phách lạc: "Cổ nhân có câu, quân vương vì muốn có nụ cười của mỹ nhân, chỉ là một trò đùa nhỏ này, thần thiếp cũng không có được sao?"

Tân Thiên Hạo bị Trang Nguyện làm cho ngứa ngáy khó nhịn, bàn tay hắn siết eo nàng, cười nói: "Vừa rồi là ta tính khí có chút nóng nảy, nhưng ta đối với nàng là thật lòng thật dạ, tuyệt không thua kém bất cứ ai, chỉ cần

Nguyệt nhi vui vẻ, ta làm bất cứ chuyện gì cũng không oán than."

Trang Nguyệt nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ u sầu, yếu ớt thở dài: "Nhưng trước kia, Thái tử từng trước mặt thần thiếp thề rằng, đời này kiếp này đừng hy vọng được ngài liếc mắt nhìn thần thiếp."

Trong mắt nàng hiện lên một tia thê lương ai oán, bộ dạng này khiến người người thương hoa tiếc ngọc.

Tân Thiên Hạo vội vàng nắm lấy tay Trang Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, trước đây là ta có mặt như mù, phụ tấm lòng của nàng dành cho ta, bây giờ ta đã biết lỗi của mình, từ nay về sau, ta đảm bảo sẽ yêu thương nàng, sẽ không khiến nàng thương tâm."

Trang Nguyệt thở dài một tiếng: "Những ngày qua tâm ý của Thái Tử dành cho thần thiếp xem ra chỉ là sợ chính do Dung phi đang mang long chủng, Thái tử trống vắng mới nghĩ đến thần thiếp. Đợi đến khi Dung phi hạ sinh,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái tử cũng sẽ quay về với Dung phi, thần thiếp cũng sẽ quay về cảnh phòng không gối chiếc đầy tuyệt vọng như trước kia mà thôi."

Tân Thiên Hạo ôm lấy Trang Nguyệt nói: "Không, Nguyệt nhi, ta sẽ không tuyệt tình với nàng như vậy, nàng và

Dung nhi chính là người quan trọng nhất của ta, ta sẽ yêu thương các nàng."

"Thái tử trái ôm phải ấp hậu cung vô số, thần thiếp trong lòng chỉ có một mình người, thần thiếp cảm thấy ủy khuất." - Trang Nguyệt buồn bã sầu khổ nói.

"Cái này... đây là quy luật xưa nay trong cung... ta cũng không thể vi phạm phép tắc tổ tông để lại, nhưng ta hứa với nàng, về sau sẽ sủng ái nhất Nguyệt nhi, quyết không sai lời." - Tân Thiên Hạo thành khẩn thổ lộ.

"Nhưng mà, thần thiếp..."

"Sao, Nguyệt nhi vẫn không tin tâm ý của ta sao?"

"Thần thiếp..., Thái tử trước đây để thần thiếp tổn thương sâu sắc, thần thiếp đối với ngài phần tình yêu kia đã nguội lạnh, để tránh làm Thái tử không vui, vẫn là cách xa thần thiếp một chút." - Trang Nguyệt nói.

"Trước kia là ta không tốt, không có trân quý nàng, sau này ta sẽ cẩn thận che chở nàng, khiến tình cảm kia từ lạnh thành ấm, để nàng lần nữa sẽ yêu ta." - Tân Thiên Hạo say mê nhìn Trang Nguyệt yêu mị mê người.

"Thái tử, nếu như có thể như thế, thần thiếp đời này không hối tiếc." - Trang Nguyệt đem đầu nhẹ nhàng rúc vào trước ngực Tân Thiên Hạo, tay nhỏ vẽ vòng vòng trước ngực hắn.

Tân Thiên Hạo chỉ cảm thấy dục vọng trong lòng tăng vọt, hắn muốn lập tức chiếm hữu mỹ nhân trong ngực, liền bế Trang Nguyệt đi vào bên trong.

Trang Nguyệt kêu lên một tiếng, cười khanh khách, nhìn xem đôi mắt đầy dục vọng của Tân Thiên Hạo: "Thái Tử, thần thiếp còn muốn từ từ tiếp nhân, ngài chớ nóng lòng."

Tân Thiên Hạo đem Trang Nguyệt đặt lên giường êm, áp chế cơ thể nóng bức: "Được, ta sẽ chờ, sẽ chờ đến ngày

Nguyệt nhi cam tâm tình nguyện."

"Thái tử, ngài thật tốt." - Trang Nguyệt yêu mị cười một tiếng.

Từ đó về sau, Thái Tử Tân Thiên Hạo thường xuyên túc trực tại Dực Cảnh Cung. Từ một cung lạnh lẽo tĩnh mịch trớ nên vui vé náo nhiệt.

Càng ở gần, Thái Tử Tân Thiên Hạo càng phát hiện Trang Nguyệt là người vô cùng thú vị, tinh nghịch, xinh đẹp và đầy lòng nhân hậu, khiến hắn vô cùng si mê.

Hắn tức giận bản thân vì sao không nhận ra sớm hơn, để hắn phụ bạc nàng năm năm.

Buổi tối, Trang Nguyệt khuyên bảo Thái tử muốn cùng hưởng ân huệ. Tân Thiên Hạo vui mừng vì nàng hào phóng hiểu lòng người. Nhưng ở bên cạnh nàng, làm sao có thể cho nữ nhân khác vào mắt, hắn cố chấp ngủ lại

Dực Cảnh Cung. Tuy ngủ cùng phòng nhưng cách nhau một bức tường. Nghĩ tới trước kia nàng lạnh lùng trốn tránh, bây giờ xem như hắn đã gần nàng một chút, trong lòng hắn phi thường vừa lòng.

Dực Cảnh Cung quà tặng không vơi, những đồ vật quý hiếm cống phẩm cũng là mang đến cho Thái Tử Phi đồ tốt nhất.

Trong cung truyền ra, Thái Tử cực kỳ sủng ái Thái Tử Phi. Còn có một tin, Thái Tử Phi muốn nhận con của Dung phi chưa sinh ra làm con thừa tự của nàng, Thái Tử cũng đã đồng ý.

Nhưng Dung phi cũng là sủng phi, lại có hậu thuẫn là Thẩm tể tướng, sao có thể muốn đoạt con là đoạt.

Nhưng tin tức lan truyền rất nhanh, giống như chuyện này đã định đoạt xong.

"Thái Tử Phi, gần đây trong cung truyền ngôn nói, người muốn nhận con của Dung phi làm con thừa tự, con nói

Thái Tử đã đáp ứng, không biết là ai lan truyền tin đồn nhảm." - Lan nhi tức giận nói.

"Ta muốn nhận con của Dung phi làm con thừa tự?" - Trang Nguyệt nhíu mày nhìn Lan nhi.

"Vâng thưa Thái Tử Phi, lúc đầu chỉ là Thái Tử Phi được Thái Tử cực hạn sủng ái, về sau liền biến thành người muốn nhận con thừa tự." - Trương mama nói: "Lão nô cảm thấy nhất định là các phi tần châm ngòi Thái Tử Phi cùng Dung phi hiềm khích, sau đó các nàng sẽ có cơ hội."

Trang Nguyệt lười biếng nằm xuống nhìn lên trần nhà nói: "Hừ, mưa gió lại nổi lên."



"Ào ào, ầm ầm..."

"Một đám vô dụng, cút hết cho ta."

"Nương nương, người cẩn thận phượng thể, cẩn thận long thai..."

"Cút đi."

Thẩm Dung hét lớn, dọa các tỳ nữ và thái giám đều lăn ra khỏi tẩm điện.

"Trang Nguyệt, Trang Nguyệt, ngươi chiếm lấy Thái tử không buông còn muốn cướp con của ta, không có khả năng, không bao giờ ta để ngươi cướp con của ta..."

Thẩm Dung nổi điện gào thét, đôi mắt đẫm nước mắt hiện lên sự giết chóc...

Thái Tử gần đây đều ở bên cạnh Trang Nguyệt cả ngày, nàng ta có đi tìm, Thái Tử cũng chỉ đáp đợn giản một câu, dưỡng thai thật tốt, liền đuổi nàng.

Sau đó, Đông Cung đều lấy Trang Nguyệt làm trọng, ngay cả cống phẩm tốt nhất trước kia đều là của nàng ta, nhưng bây giờ đều thuộc về Trang Nguyệt khiến nàng ta vô cùng uất hận.

Thái tử thay lòng đổi dạ, nàng ta đổ cho Trang Nguyệt có tà thuật, nàng ta không tin Thái Tử yêu nàng nhiều năm như vậy, sẽ nhanh như vậy biến mất.

Thẩm Dung cắn chặt răng: "Tiểu hoàng đế của ta, con hãy giúp mẫu thân một lần."

.....

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đông Cung đại điện, Tân Thiên Hạo đang cùng Thẩm Hùng nghị luận, thái giám ở Tử Quỳnh cung vội vàng chạy vào quỳ gối dưới chân Thái Tử noi: "Thái tử, không tốt, Dung phi nương nương có chuyện, cái thai có dấu hiểu sảy..."

"Cái gì, sao lại như vậy?" - Tân Thiên Hạo nắm lấy cổ áo thái giám, trợn mắt hỏi.

"Thân thể Dung phi vài ngày trước không thoải mái, hôm nay lại nghe tin đám cung nhân nói chuyện, nương nương liền động thai, gọi thái ý, thái y nói là có dấu hiệu sảy thai..."

"Thái tử đừng nên hỏi thêm, nhanh đi Tử Quỳnh cung xem một chút đi." - Thẩm Hùng vội vàng nói.

Tân Thiên Hạo vội chạy đến Tử Quỳnh cũng phía sau Thẩm Hùng cũng đi theo.

Chúng ngự y thấy Thái tử giá lâm, quỳ xuống làm lễ.

"Dung nhi, Dung nhi, nàng thế nào?" - Tân Thiên Thịnh ngồi bên giường gọi nhưng không thấy Thẩm Dung tỉnh lại, quay đầu nhìn thái y đang quỳ hỏi: "Dung phi thế nào, thai nhi thế sao?"

"Bẩm thái tử điện hạ, Dung phi cảm xúc quá mức kích động nên động thai, vừa rồi hạ thần đã châm cứu cho nương nương, hiện thai nhi không có việc gì, nhưng Dung phi không nên trải qua chuyện kích thích như vậy, nhất định phải điều dưỡng thật tốt."

"Bị kích thích, Dung phi vì sao bị kích thích." - Tân Thiên Hạo quở trách thái y.

"Chuyện này, thần không biết được, Thái tử nên hỏi những người bên cạnh nương nương."

"Được rồi, các người ra ngoài chờ đi, nếu như Dung phi có chuyện gì sẽ gọi các người." - Tân Thiên Hạo hướng thái y phất tay.

Tân Thiên Hạo nhìn chỉ đến tên thái giám nói: "Ngươi tới đây."

"Thái tử cho gọi." - Thái giám quỳ xuống trước mặt Tân Thiên Hạo.

"Nói, Dung phi vì sao bị kích thích."

"Chuyện này..."

"Mau nói..."

"Dung phi nương nương nghe được truyền ngôn Thái Tử gần đây sủng ái Thái Tử Pho, còn nói Dung phi dù đã mang long thai cũng thất sủng. Dung phi nương nương trong lòng buồn bã, đến mời Thái Tử mấy lần nhưng Thái Tử đều không đến, nương nương mấy ngày đều dùng bữa không ngon. Hôm nay, nương nương lại nghe được rằng Thái Tử đã hứa sẽ đem hài tử của Dung Phi làm con thừa tự cho Thái Tử Phi, nương nương kích động liền bị động thai." - Thái giám nói.

"Cái gì, mang con làm con thừa tự cho Thái Tử Pho, đây là nơi nào truyền ta, đi thăm dò cho ta, kẻ nào dám đồn tin đồn nhảm, bản cũng sẽ lột da rút gân hắn." - Tân Thiên Hạo giận dữ.

"Chuyện này... là nghe từ Dực Cảnh Cung truyền ra."

"Dực Cảnh Cung, làm sao có thể." - Tân Thiên Hạo nghi ngờ hỏi.

"Um..."

Thấm Dung ưm một tiếng chậm rãi tỉnh lại.

"Dung nhi, Dung nhi..." - Tân Thiên Hạo nắm lấy tay Thẩm Dung, khẽ vuốt gương mặt tiều tụy của nàng, trong lòng vô cùng hối hận vì gần đây không quan tâm nàng.

"Hài tử của thiếp, hài tử của thiếp.." - Thẩm Dung lo sợ ôm lấy bụng mình, trong mắt đầy nước mắt nhìn Tân Thiên Hạo: "Điện ha, Dung nhi van xin chàng, đừng mang hài tử của thiếp đi cho người khác, van xin chàng, đừng làm như vậy, không có hài tử, Dung nhi cũng không muốn sống."

"Dung nhi, đừng sợ, hài tử của chúng ta rất tốt, nàng yên tâm, ta sẽ không mang con của chúng ta cho bất cứ kẻ nào, thái y nói nàng không được kích động, không thì hài tử liền không giữ được. Nàng đừng khóc, đừng khóc, ta cam đoan với nàng, hài tử mãi mãi sẽ ở bên cạnh nàng." - Tân Thiên Hạo ôn nhi an ủi Thẩm Dung.

Thẩm Dung ngồi dậy, ôm lấy Tân Thiên Hạo: "Thái Tử, chàng rốt cuộc cũng đến gặp Dung nhi. Chàng đừng không muốn Dung nhi, Dung nhi một mực chờ đời chàng năm năm, bây giờ cuối cùng cũng là nữ nhân của chàng, cũng đã mang thai con của chàng, chàng đừng đối với Dung nhi tuyệt tình như vậy, có được không?"

"Ta từ khi nào không muốn Dung nhi, mấy ngày nay là ta sơ sẩy không quan tâm nàng, là ta không tốt, về sau ta sẽ ở bên nàng nhiều hơn." - Tân Thiên Hạo nói.

"Thái tử, người có tin Dung nhi không?"

"Ta tất nhiên tin nàng, nàng đừng nghĩ nhiều, nằm xuống ngủ một giấc, ta ở đây với nàng."

"Thái tử, nếu chàng tin tưởng Dung nhi, hãy rời xa Trang Nguyệt, nàng ta không có yêu chàng, nàng ta đang báo thù chúng ta." - Thẩm Dung nói.

"Dung nhi, đừng nói những cái này, nàng nghỉ ngơi trước..."

"Không, Thái tử, hãy để Dung nhi nói. Lần đó sau khi phạt Lâm mama xong, nàng ấy nói với thiếp là không muốn nhìn thấy thiếp và Thái Tử ân ái hạnh phúc, nàng muốn cướp đi hài tử trong, bụng Dung nhi, nàng còn nói sẽ làm cho chàng từ đây rời xa Dung nhi, để cho Dung nhi nếm cảm giác bị chàng vứt bỏ.

Thái tử, chàng ngẫm lại, từ sau khi nàng khỏi bệnh đều ghi hận chúng ta, lần này lại đột nhiên lấy lòng chàng, nàng chính là trả thù chúng ta, chàng đừng tin tưởng nàng ta, đừng trúng kế của nàng ta, đừng bỏ rơi Dung nhi."

- Thẩm Dung suy yếu nằm trong lòng ngực Tân Thiên Hạo khóc nức nở cầu xin.

"Chuyện này..là thật?" - Tân Thiên Hạo nghe Thẩm Dung nói, suy nghĩ có chút loạn.

"Nếu Thái tử không tin thiếp, đều có thể hỏi cung nhân, ngày đó Thái Tử Phi nói, họ đều nghe được."

"Bẩm thái tử, lão nô lắm miệng, ngày đó quả thật Thái Tử Phi có nói với Dung phi rằng: Thâm cung trống vắng,

Dung phi là đồ chơi tốt nhất. Cũng là có nói muốn mang hài tử của Dung phi làm còn thừa tự của Thái Tử Phi." -

Tổng quản thái giám nói.

Tân Thiên Hạo đôi mắt sáng bắn ra tia âm tàn, nghĩ đến những ngày nàng ở cùng hắn vui cười, đều là một tia trêu đùa. Quan trọng là, nàng chưa từng cùng hăn động chạm, nếu như trong lòng Trang Nguyệt có hắn, vì sao lại không tiếp nhận hắn, tại sao lại kháng cự hắn thân mật.

Hóa ra, hắn cũng bị nàng xem như đồ chơi, hắn còn ngu ngốc muốn lấy lòng nàng, tình nguyện vì nàng thủ thân như ngọc chờ một ngày nàng yêu lại hăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Số ký tự: 0