Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Nụ Hôn Đầu

2024-10-10 23:43:29

Ngày sau, Hoàng thượng truyền ý chỉ phong Trấn quốc tướng quân làm An Bình Vương.

Trang Ngạo tạ ơn, giao lại Hổ Phù quân quyền.

Tân Thiên Hạo đứng nhìn đoàn người long trọng đưa Thái Tử Phi xuất cung, hắn nhíu chặt mày, gương mặt u ám, hắn vung tay lên.

Cận vệ bên cạnh cúi người hành lễ.

"Ngươi mang theo hai người, đi theo Thái Tử Phi xuất cung nhìn chằm chằm nàng cho ta, xem nàng gặp ai, đặc biệt là Tân Thiên Thịnh." - Tân Thiên Hạo nói.

"Tuân mệnh." - Cận vệ đáp quay người rời đi.

Tân Thiên Hạo nhìn xem đoàn người từng bước đi, nặng nề nói: "Thái Tử Phi của ta, những ngày nàng xuất cung, nhất định phải giữ gìn bổn phận, đừng nên chọc giận bổn Thái tử ta."

Trang Ngạo mang theo nữ nhi về phủ tướng quân, lập tức đóng chặt cửa, miễn tiếp khách.

Trang Nguyệt không bị trong cùng gò bó, còn được tình cảm của cha bên cạnh, rất là vui vẻ.

Một tuần trôi qua, một đêm trăng đã lên cao, Trang Nguyệt vừa nằm xuống đã nghe tiếng đập cửa.

"Thái Tử Phi, lão gia mời người đến tiền đường."

"Ồ, được rồi." - Trang Nguyệt chỉnh chu quần áo, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy nô tỳ đang cầm đèn lồng hỏi:

"Cha ta không phải đã ngủ sao? Có chuyện gì lại gọi ta?'

"Nô tỳ không biết, lão gia sai bảo nô tỳ đến mời Thái Tử Phi."

"Um."

Vừa vào tiền đường, nàng nhìn thấy Trang Ngạo đang nói chuyện cùng Tân Thiên Thịnh, khẽ cười: "Ố, đây chẳng phải là Thịnh thân vương sao, đến thăm nhà cũng không đi đường thường."

Tân Thiên Thịnh quay người nhìn về phía Trang Nguyệt đang đi vào, khẽ nhếch môi mỏng hiện lên vòng cung mê người: "Làm chuyện không thể cho ai biết, nửa đêm là lựa chọn tốt nhất."

"Ngươi có ý đồ xấu cũng đừng kéo theo cha ta."

"Các ngươi... gặp nhau liền đùa giỡn..." - Trang Ngạo bật cười.

"Không phải ngươi nói, muốn đi săn ăn thịt nướng sao?" - Tân Thiên Thịnh hỏi.

"Ừm, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ, chỉ là... ngươi làm gì nữa đêm đến, muốn đi săn con cú sao? Ta không có ăn chim cú đâu." - Trang Nguyệt xinh đẹp bật cười.

"Nguyệt nhi, con thân là Thái Tử Phi trở về thăm nhà, sao có thể để cho người ngoài biết con chạy ra ngoài chơi,

Tiểu Thịnh là hao tâm tốn trí suy nghĩ cho chúng ta." - Trang Ngạo nói.

"Ta đến vào đêm khuya là có nguyên nhân, hiện bên ngoài phủ tướng quân có người nghiêm ngặt giám thị..." -

Tân Thiên Thịnh nói.

"Giám thị? Hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Cha ta vừa giao quân quyền liền muốn giam cầm cha ta?"

"Người bên ngoài không phải là Hoàng thượng phái tới, là phu quân của ngươi, có vẻ là sợ phủ tưởng quân có một con hồng hạnh xuất tường." - Tân Thiên Thịnh trêu chọc.

"Hồng hạnh xuất tường? Tên khốn Tân Thiên Hạo, hắn sợ, ta liền nhảy tường cho hắn xem." - Trang Nguyệt tức giận nói.

"Để tránh phiền toái không cần thiết, ta đành phải thừa dịp ban đêm đến mang các người xuất phủ." - Tân Thiên Thịnh nói.

"Ta là Thái Tử Phi muốn đi ra ngoài còn phải lén lén lút lút, quá đủ, ta ra ngoài đuổi bọn hắn đi." - Trang Nguyệt tức giận nói.

Tân Thiên Thịnh giữ nàng lại: "Đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà tăng thêm phiền não, bọn hắn muốn nhìn thì cứ để hắn nhìn, ta như thường vẫn có thể mang ngươi ra ngoài chơi, đi thôi."

"Hừ, ai nói ta phiền não, hắn đừng nghĩ được tốt, Tân Thiên Thịnh, ngươi chờ đó cho ta." - Trang Nguyệt nghiễn răng nghiến lợi mà nói.

Trong bóng đêm, ba cái bóng đen không một tiếng động vượt qua tường cao của phủ tướng quân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trang Nguyệt nhìn thấy xa xa ẩn nấp mấy tên, trong mắt lóe lên, chợt lách người biến mất trong màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trang Nguyệt bị tiếng chim hót đánh thức, đưa tay che ánh nắng mặt trời chiếu vào, nghĩ đến hôm nay đi săn, nghiêng người ngội dậy, vội đi rửa mặt..

Nàng đi đến đình viện, nhìn thấy cha và Tân Thiên Thịnh đang luyện võ đánh nhau.

Nhìn xem hai người luyện võ, Trang Nguyệt hào hứng cười lớn: "Cha ơi, ngày khác cha dạy nữ nhi hai chiêu nhé."

Hai người không để ý đến nàng, vẫn chăm chú vào chiêu thức của đối phương.

"Trang Nguyệt tiểu thư, mời đi dùng đồ ăn sáng." - Tỳ nữ tiến đến nói.

"Ừm." - Trang Nguyệt vẫn thích thú nhìn hai người luyện võ, đi vào bên trong.

Hai người kết thúc, Tân Thiên Thịnh hướng Trang Ngạo ôm quyền nói: "Trang thúc công lực so với năm đó không giảm, xin bái phục chịu thua."

Trang Ngạo cười: "Tiểu tử nhà ngươi, căn bản là không dùng toàn lực, đang muốn dỗ dành lão phu đi."

Tân Thiên Thịnh tới gần Trang Ngạo nhỏ giọng: "Cái nay ngài cứ coi như, con rể đang lấy lòng nhạc phụ đi."

"Ha ha, lời này ta thích nghe." - Trang Ngạo cười lớn.

Hai người đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Trang Nguyệt đang dùng bữa sáng.

Tân Thiên Thịnh rót cho Trang Ngạo và Trang Nguyệt chén trà, sau đó mới rót cho mình.

"Cái viện này ở trong núi sâu, yên tĩnh trong lành, khó trách không ai tìm thấy ngươi, hóa ra ngươi ở chốn này trải qua cuộc sống thần tiên, lão phu cũng muốn học ngươi ở ẩn." - Trang Ngạo nhìn xung quanh khen ngợi không thôi.

"Nếu Trang thúc thích, vậy liền chuyển đến đây ở." - Tân Thiên Thịnh đáp.

"Biệt viện này tốt, nhưng cuộc sống của hắn không phải thần tiên, hẳn là giống như một con ma cô độc hơn." -

Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Thịnh nháy mắt cười.

"Nguyệt nhi, đừng nói bậy." - Trang Ngạo nhìn nữ nhi có chút không hài lòng.

"Nàng không có nói sai, ta đúng là như thế." - Tân Thiên Thịnh cười nhẹ.

"Tân Thiên Thịnh, ăn xong chúng ta nhanh xuất phát đi." - Trang Nguyệt đứng lên, lau cái miệng nhỏ béo nguậy, chạy ra ngoài.

"Nha đầu này, nếu không phải là gương mặt này, ta đều tưởng là một người khác." - Trang Ngạo cười nói.

"Ngài không cảm thấy, Trang Nguyệt của hiện tại mới thật sự vui vẻ sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần con bé vui vẻ, như thế nào cũng tốt."

Đến chuồng ngựa, Tân Thiên Thịnh đưa có Trang Nguyệt một bộ áo giáp, Trang Nguyệt bĩu môi không muốn mặc, bị Tân Thiên Thịnh cưỡng ép mặc vào.

Ba người cùng bảy tám vệ binh đi vào rừng, Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt đang hào hứng, miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu.

"Chúng ta đang ở rừng sâu, nơi này khắp nơi đều ẩn nấp dã thú hung mãnh, ngươi không thể làm ẩu, nhất định phải đi theo bên cạnh ta, không được tách ra, có hiểu chưa?" - Tân Thiên Thịnh cảnh cáo Trang Nguyệt.

"Biết rồi, biết rồi, ngươi nói một trăm lần rồi." - Trang Nguyệt trừng mắt liếc Tân Thiên Thịnh

"Ta nhìn thấy một con nai, nó là của ta." - Trang Ngạo nhìn thấy cách đó không xa một con nai, lập tức dựng cung nhắm băn.

Mũi tên rời cung giống như sấm sét hối hả đánh về phía con nai đang ăn cỏ.

Con nai như cảm nhận thấy nguy hiểm, đột nhiên hướng vào rừng sâu phi nước đại, mũi tên thất bại.

"Con nai này thế mà rất tinh, lão phu không tin không bắt được ngươi." - Trang Ngạo thúc ngựa đuổi theo.

"Các người nhanh theo trợ lão tướng quân." - Tân Thiên Thịnh ra lệnh cho mấy vệ binh, vệ binh lập tức đuối theo.

"Cha ta bây giờ cũng chỉ có thể khi đi săn bắn mới nhìn thấy dũng mãnh của người." - Trang Nguyệt nhìn theo, trong mắt hiện tia ưu thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Kỳ thật, Trang thúc ngay tại lúc mẹ ngươi qua đời, ngài ấy đã muốn giải giáp về với ngươi, nhưng ngươi nói ngươi muốn gả cho Thái Tử, ngài ấy lại khoác lên áo giáp, ngài ấy biết chỉ khi giữ vững vị trí Trấn quốc đại tướng quân, mới là hậu thuẫn cho vị trí Thái Tử Phi kiên cố nhất. Bây giờ, ngươi muốn rời khỏi hoàng cung, Trang thúc tất nhiên không còn lưu luyến vị trí đại tướng quân kia." - Tân Thiên Thịnh nói.

"Cha.." - Trang Nguyệt trong lòng dâng lên chua xót: "Từ giờ, chính là sẽ bảo vệ cha."

Hai người từ từ cưỡi ngựa đi giữa rừng, những tia nắng xen qua khẽ lá, những tiếng chim hót vang, thiên nhiên thật xinh đẹp.

"Tân Thiên Thịnh, ở kia có một con báo vàng, oa, nó đẹp quá, nhìn thật giống một con mèo nhỏ." - Trang Nguyệt chỉ vào một cây đại thụ.

Tân Thiên Hạo nhìn theo hướng tay của nàng, thấy cách bọn hắn không xa có một con báo vàng có bộ lông cực kỳ xinh đẹp, nó lười biếng nằm trên cây đại thụ, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn nàng, chậm rãi quan sát hai người dưới cây.

"Ngươi tuyệt đối không được động, ta săn nó cho ngươi." - Tân Thiên Thịnh dựng cung nhắm vào con báo vàng.

Trang Nguyệt đấy cung của hắn: "Đừng, đừng dùng tên, như vậy sẽ phá hư bên ngoài của nó."

Vừa nói, nàng vừa kéo ngựa chạy về cây đại thự.

"Trang Nguyệt trở về." - Tân Thiên Thịnh lớn giọng gấp gáp đuổi theo.

Khi Trang Nguyệt chạy về phía cây đại thụ, đôi mắt sắc bén của nó cũng chăm chú nhìn chằm chằm Trang Nguyệt, tức khắc cũng nhảy về phía nàng.

"A!"

Động tác của nó quá mức mãnh liệt, chỉ trong chốc lát, cắn phấp vào vai của nàng, quật cả hai xuống ngựa.

Nó gắt gao cắn vào vai Trang Nguyệt, nàng bị ngã xuống có chút choáng, nhưng rất nhanh đua tay vào túi độc trên hông.

Con báo vàng cảm thấy cắn trúng đồ vật quá sức cứng, chiếc răng nanh sắc bén không thể xé rách ra, nó lập tức nhìn về phía Trang Nguyệt.

Nó buông miệng ra khỏi vai, nhắm ngay cuống họng Trang Nguyệt lần nữa cắn.

Trang Nguyệt nhanh chóng vẫy thuốc bột vào trong miệng nó, đột nhiên con báo vàng thân thể cứng đờ, mà cùng lúc đó một thanh trường kiếm sắc bén thẳng tắp đâm vào giữa trán con báo vàng.

Máu của nó bắn tóe ra mềm nhũng nằm trên thân Trang Nguyệt, nhỏ trên đầu và trên mặt nàng.

Tân Thiên Thịnh tung người xuống ngựa nhào về phía Trang Nguyệt, đá con báo ra khỏi người Trang Nguyệt, nhìn thấy Trang Nguyệt máu me đầy mặt, bàn tay run rẩy vuốt gương mặt nàng, sợ hãi mà nói: "Nguyệt nhi,

Nguyệt nhi, nàng...nàng...nàng thế nào?"

Chỉ là một cái chớp mắt, nàng kém chút là chết bởi dã thú kia, Trang Nguyệt nghĩ tới mà sợ.

Lại nhìn thấy gương mặt tái nhợt lo lắng của Tân Thiên Thịnh, nàng mỉm cười: "Ta, ta không sao, ta không sao, nhưng...ngươi đã làm hư lông báo rồi."

Tân Thiên Thịnh xác định Trang Nguyệt không bị thương, ôm thật chặt nàng, nghĩ đến cảnh tượng khi nãy, trong lòng hắn sợ hãi, dù là ở chiến trường đối diện sinh tử, cũng chưa từng sợ hãi như thế.

Hắn sợ mất nàng, sợ mình đến trễ một chút, nàng sẽ...

Hắn buông nàng ra, nhìn xuống nụ cười trên môi nàng, đột nhiên cúi đầu, đôi môi chạm vào môi nàng, dùng sức mà vuốt ve mút lấy.

Nếu như có thể đem nàng nuốt vào bụng để nàng có thể mãi mãi an toàn, và cũng là vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn. (

Trang Nguyệt đột nhiên bị hắn cuồng dã hôn, nàng chỉ cảm thấy đầu ốc mình trống rỗng, rất nhanh, nụ hôn của hắn mang đến cho nàng một cảm giác vui thích chưa bao giờ trải qua.

Nụ hôn cuồng dã dần dần trở nên cực hạn ôn nhu, cực hạn triền miên.

Một đám lửa nhỏ bắt đầu lan tràn giữa hai người, đem dục vọng vọt đến điểm cao nhất.

Bàn tay Tân Thiên Thịnh du tẩu trên thân Trang Nguyệt, áo giáp thật dày làm trở ngại ngọn lửa dục vọng của hắn. Tân Thiên Thịnh chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn xem Trang Nguyệt hai măt đang khép hờ, nàng chậm rãi mở mắt, đôi mắt nhu tình nhìn hắn.

Hắn buông nàng ra, từ trong ngực lấy ra một khăn lụa trắng mà lau đi vết máu trên mặt nàng.

Trang Nguyệt xoa lên trái tim nhảy vọt lên như trống đánh của mình, gương mặt đỏ ửng khi nghĩ đến vừa rồi nàng và Tân Thiên Thịnh vừa hôn nhau.

Nàng có chút mơ màng, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, hóa ra hôn lại thích thú như vậy.

Cánh tay của nàng vòng tay qua cổ hắn, nhìn vào đôi môi mỏng hồng nhuận, đem môi mình áp vào, lần nữa hưởng thụ cảm giác phiêu diêu như lên mây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Số ký tự: 0