Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
“Thái Tử Phi, n...
2024-10-10 23:43:29
Tân Thiên Thịnh ra lệnh cho cận vệ dọn dẹp thi thể của đám sát thủ. Căn dặn không được động vào tên đã nuốt kim tằm.
Sau khi dọn dẹp xong, Trang Nguyệt ôm lấy cánh tay Tân Thiên Thịnh: “Đi thôi, đưa ta ra ngoài chơi.”
Tân Thiên Thịnh nhìn lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Trang Nguyệt thầm than oán. Vẫn cho là trong lòng định lực cực lớn, kể từ khi gặp được tiểu yêu tinh này, vẫn luôn để cho nàng làm dục vọng đốt người, nàng thật sự chính là khắc tinh của cuộc đời hắn.
Y nghĩ muốn chiếm lấy nàng làm của riêng càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng có một thanh âm đang nói: Vì nàng, dù cho mang tiếng xấu thiên cổ, cũng sẽ không hối tiếc.
“Nói gì đi, ngươi có phải lại đổi ý, ta nói cho ngươi biết…”
Tân Thiên Thịnh một phát bắt được cái tay đang chỉ vào mũi hắn, nhìn về phía Hàn Quân: “Hàn Quân, gần đây có địa phương nào vui chơi không?”
Hàn Quân hưng phấn chạy tới nói: “Vương gia, người muốn mang Trang Nguyệt tiểu thư đi ra ngoài chơi sao?”
“Bớt nói nhảm.” - Tân Thiên Thịnh lạnh giọng nói.
Hàn Quân bị chủ tử mắng nhưng trên mặt càng vui mừng hơn lại nói: “Muốn tìm nơi vui chơi, vậy liền đi đến bờ sông Tân Hoàn, nơi đó ngày đêm đều náo nhiệt, nhìn ngắm nhìn phong cảnh liền chèo thuyền du ngoạn trên sông, nhìn ngắm phố xá náo nhiệt, vào buổi tối, còn có hàng đèn chiếu dưới sông đẹp đến tận cùng.”
“Được được được, ta liền đi đến bờ sông Tân Hoàn chơi.” - Trang Nguyệt vỗ tay cười nói.
“Mang xe ngựa đến đây.” - Tân Thiên Thịnh ra lệnh.
“Vâng.” - Hàn Quân cười thối lui.
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt đang mừng rỡ: “Ta cảnh cáo ngươi trước, Độc Sát đã ra tay với ngươi, tất nhiên sẽ không một lần liền thu tay, ta mang ngươi ra ngoài, ngươi tuyệt đối phải nghe lời ta, tuyệt đối không được tự ý làm việc gì, không được…”
“Tốt, tốt, tốt, tất cả đều nghe theo ngươi.” - Trang Nguyệt cười nói, một tay nhéo má Tân Thiên Thịnh, xoay người ngồi xuống ăn cá nướng một cách vui vẻ: “Soái ca nướng cá có khác, ngon quá haha.”
Hàn Quân và thị vệ mang xác hung thủ rời đi.
“À, suýt nữa thì quên mất.” - Trang Nguyệt từ trong túi móc ra tờ giấy đưa cho Tân Thiên Thịnh: “Giúp ta tìm hạt giống loại hoa này.”
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn hình vẽ, đôi mắt long lên sự kinh ngạc: “Ngươi, tìm nó làm cái gì, ngươi có biết nó là…”
Trang Nguyệt nhìn biểu tình của Tân Thiên Thịnh liền đoán biết hắn biết chuyện của Hoa Phi nên cười nói: “Nó gọi là Bách Hương Hợp, mặc dù bên ngoài tương tự Bách Hợp nhưng không phải là Bách Hợp. Là một loại ký sinh trong thân thể động vật.”
Trang Nguyệt đem chuyện Hoa yêu Hoa Phi nói với Tân Thiên Thịnh xong, gương mặt của nàng ngạo nghễ cười nói: “Hoa yêu cái quái gì, lời đồn vô căn cứ như vậy… người ta nói không có học thức thật đáng sợ.”
Tân Thiên Thịnh nghe nàng giải thích thì cau mày kiếm: “Ngươi ở trong cung vốn đã không dễ dàng, chuyện của Hoa Phi là cấm kỵ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, ngươi sao lại muốn tự tìm phiền phức, ta thấy ngươi yên tĩnh chút đi.”
Nghe vậy, Trang Nguyệt không vui trừng mắt lên: “Cái gì gọi là tự tìm phiền phức, con ả Ý Quý Phi và Thẩm Dung cấu kết làm chuyện xấu. Hoa Bách Hương Hợp không hề dễ tìm và cũng không dễ dùng, Ý Quý Phi thế nào lại làm được, hiện Độc Sát muốn giết ta, ta hoài nghi Ý Quý Phi và Độc Sát có chút liên quan. Đối với kẻ thù trước giờ ta đều rất chủ động, muốn hại ta sao…ha ha…”
Tân Thiên Thịnh thở dài một tiếng, đem tờ giấy vẽ hoa Bách Hương Hợp nhét vào trong ngực nói: “Tóm lại, ngươi phải cẩn thận.”
Trang Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ bả vai hắn, trên môi lộ ra nụ cười: “Được được, đừng xem ta là trẻ con mà cứ mãi căn dặn, đợi khi nào tìm được hạt giống Bách Hương Hơp, ta cho ngươi xem một vở kịch hay, ha ha.”
Hàn Quân và mười hai thị vệ mang theo xe ngựa tới. Còn cẩn thận mang cho Trang Nguyệt một bộ y phục nam trang, Trang Nguyệt rất hài lòng sự cẩn thận của Hàn Quân, nhanh chóng lên xe ngựa thay y phục.
Một lát sau, Tân Thiên Thịnh nhìn thấy một mỹ nam anh tuấn tuyệt mỹ Trang Nguyệt bước ra, đôi mắt lạnh lùng lóe lên, không nói gì, môi hơi nhếch cười rồi xoay người lên xe.
“Này…” - Trang Nguyệt nhìn Hàn Quân và mười hai thị vệ phía sau hỏi: “Ngươi thấy ta mặc nam trang có được không?”
Hàn Quân và mười hai thị vệ đều gật đầu: “Rất soái, rất soái, Trang Nguyệt tiểu thư là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, mặc gì cũng đẹp.”
Trang Nguyệt ngẩng đầu cười vui vẻ, chế nhạo nhìn Tân Thiên Thịnh trên xe ngựa: “Lão già Tân Thiên Thịnh đó chắc ghen tỵ vì ta mặc nam trang soái hơn hắn.”
Đi đến bờ sông Tân Hoàn, những tiểu thương bày bán san sát nhau thứ gì cũng có, phố xá đông người phi thường náo nhiệt, Trang Nguyệt cực kỳ vui vẻ nhìn đông nhìn tây, bên cạnh có một đại gia Tân Thiên Thịnh, nàng một đường mua mua mua.
Đi nửa ngày, Hàn Quân cùng mười hai thị vệ trên tay ôm đầy hộp lớn hộp nhỏ, ngay cả Tân Thiên Thịnh cũng đang cầm đồ ăn vặt cho nàng, hắn thật sự sợ hãi thán phục cái bụng nhỏ kia của Trang Nguyệt.
Ngoài việc mua đủ thứ trên phố, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của nằng còn ăn không ngừng nghỉ.
Nhưng nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, bản tính vốn dĩ lạnh lùng của hắn lại hiện ra nụ cười.
Sắc trời tối dần, Hàn Quân đi thuê thuyền, Tân Thiên Thịnh đưa Trang Nguyệt vào một lúp lều trà nghỉ ngơi.
Trang Nguyệt nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, dùng bàn tay nhỏ bé tóm lấy mặt trời đỏ chói. Tân Thiên Thịnh bước tới lan can, nhìn chiếc thuyền lớn Hàn Quân thuê ở bến tàu.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống người hắn, tựa như một vị thần giáng thế với muôn ngàn tia sáng, Trang Nguyệt bị mê hoặc, không khỏi ngưỡng mộ: “Tiểu thúc soái ca này thật sự là tồn tại ở thế gian sao, ôi trời ơi quá soái, quá soái…”
Tân Thiên Thịnh đi về phía Trang Nguyệt đang nhìn hắn chằm chằm liền nói: “Trên mặt ta có hoa sao?”
“Không có hoa nhưng lại đẹp hơn hoa… Tân Thiên Thịnh, sao thúc lại soái như vậy? May mắn là thúc sống ẩn trong núi, nếu không sẽ có rất nhiều nữ nhân si mê vì thúc.”
Vẻ mặt Tân Thiên Thịnh không chút cảm xúc uống một ngụm trà, không để ý đến Trang Nguyệt đang mê đắm, nhưng hai tai có chút ửng đỏ.
Họ đợi trong quán trà cho đến lúc đèn lồng lên, bầu trời đêm trên sông Tân Hoàn được trang trí bằng những chiếc đèn lồng, trên sông có vài chiếc thuyền sáng rực rỡ, lộng lẫy và lấp lánh.
Một số người đã chuẩn bị rời quán trà, bắt đầu lên những con thuyền để thưởng ngoạn cảnh đêm tuyệt đẹp của sông Tân Hoàn.
“Hay, hay…”
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khiến Trang Nguyệt nhìn sang, thấy một đình lầu sang trọng, trên đó có một mỹ nhân đang múa theo điệu nhạc, khiến khán giả vỗ tay tán thưởng.
“Ở đây náo nhiệt quá, chúng ta đi xem múa hát trước khi lên thuyền nhé.” - Trang Nguyệt vui vẻ nói, kéo Tân Thiên Thịnh chạy về phía đình lầu cao.
Tìm được chỗ ngồi xuống, nhưng vẻ mặt Tân Thiên Thịnh không vui: “Không có gì để xem, thô tục.”
“Thô tục, cái gì mà thô tục? Ta thấy mỹ nhân đó múa rất đẹp.” - Trang Nguyệt cười nói.
Ngồi xem một lúc, cuối cùng Trang Nguyệt cũng hiểu được Tân Thiên Thịnh nói thô tục là có ý gì.
Đình lầu là một kỷ viện, hằng đêm các cô gái sẽ đứng ở đình lầu thể hiện tài năng của mình, những kẻ ở dưới đều là khách, ai có thể trả nhiều tiền nhất sẽ được đưa cô gái mình chọn lên thuyền của họ.
Trang Nguyệt nhìn bọn giàu có vun tiền tranh giành một cô gái, nàng quay đầu nhìn Tân Thiên Thịnh, lại thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cười khẩy thầm nghĩ, tên già giả vờ thanh cao.
“Ôi… đau bụng quá…”
Tân Thiên Thịnh mở mắt, thấy Trang Nguyệt ôm bụng đau đớn, cau mày lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Ta muốn đi nhà xí.” - Trang Nguyệt nhăn mặt nói.
Tân Thiên Thịnh bất lực thở dài: “Ta đã nói ngươi đừng ăn nhiều quá mà không nghe.”
Vừa nói hắn vừa định đứng lên.
Trang Nguyệt vội ngăn lại: “Ta đi nhà xí mà ngươi cũng muốn theo? Không cho phép, yên tâm, ta sẽ quay lại ngay.”
Trang Nguyệt nói xong ôm bụng chạy đi.
Tân Thiên Thịnh nhìn bóng dáng nhỏ bé, lắc đầu thở dài, xua tay, Hàn Quân lập tức đi theo Trang Nguyệt.
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn cô gái đang múa trên đình lầu, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái đang múa hát cuối cùng cũng được một nam nhân giàu có ôm xuống thuyền với nụ cười toe toét với ánh mắt ghen tỵ của mọi người.
Trên đài cao im lặng một lúc, lần này khác với những lần trước, một cô gái che mặt bước ra, có vẻ bí ẩn khiến mọi người vươn cổ nhìn lên sân khấu.
Cô gái che mạng mặt bắt đầu múa hát, giọng hát ngọt ngào du dương kèm theo điệu múa mới lạ lập tức khơi dậy sự tò mò của tất cả khách quan.
Ngay từ khi giọng hát vang lên, Tân Thiên Thịnh lập tức mở mắt, nhìn lên đình lầu.
Tuy không lộ dung nhan, nhưng nhìn thân hình uyển chuyển khiến khách quan bắt đầu hò hét.
Tân Thiên Thịnh từ từ đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trang Nguyệt như một thiếu nữ quyến rũ trên sân khấu, đến bản thân hắn cũng mê hoặc bởi giọng hát du dương và điệu nhảy đẹp mắt của nàng.
Hào vào giọng hát của nàng, bỗng nhiên có một tiếng sáo vang lên, khiến giọng hát của Trang Nguyệt trở nên xa xăm và đẹp đẽ hơn.
Một thân áo xanh, nam nhân cầm cây sáo lộ ra sự ôn tồn lễ độ, từ xa xa nhìn Trang Nguyệt đang nhảy múa.
Đến điệu khúc cuối cùng, Trang Nguyệt nhìn về nam nhân kia nhẹ nhàng gật đầu thi lễ, nàng ca hát không phải là nhạc của thời đại này nhưng nam nhân kia bắt lấy giai điệu rất tốt.
Dưới đình lầu, nam nhân bắt đầu gào lên ra giá.
“Ta một trăm lượng…”
“Ta năm trăm lượng…”
“Đều là bọn keo kiệt, nàng ấy là của ta, ta trả một nghìn lượng…”
“Ta trả ba nghìn lượng, kẻ nào dám tranh với ta, ta đoạt mất cái chân thứ ba của hắn…”
Tân Thiên Thịnh trực tiếp đi lên đài, kéo Trang Nguyệt đi.
Trang Nguyệt hất tay Tân Thiên Thịnh ra, lấy tay giữ lấy màng che khuôn mặt: “Vị công tử này, làm sao lại vô lễ như thế, mọi người đều ra giá, người cũng phải ra giá đi a~~~ muốn mang mỹ nữ đi ngài sẽ trả giá bao nhiêu?”
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn Trang Nguyệt bằng đôi mắt lạnh lùng: “Thái Tử Phi, ngươi chơi đủ rồi.”
Trang Nguyệt hừ lạnh: “Ta đã che mặt lại còn bị ngươi nhận ta, thật nhàm chán.”
Sau khi dọn dẹp xong, Trang Nguyệt ôm lấy cánh tay Tân Thiên Thịnh: “Đi thôi, đưa ta ra ngoài chơi.”
Tân Thiên Thịnh nhìn lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Trang Nguyệt thầm than oán. Vẫn cho là trong lòng định lực cực lớn, kể từ khi gặp được tiểu yêu tinh này, vẫn luôn để cho nàng làm dục vọng đốt người, nàng thật sự chính là khắc tinh của cuộc đời hắn.
Y nghĩ muốn chiếm lấy nàng làm của riêng càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng có một thanh âm đang nói: Vì nàng, dù cho mang tiếng xấu thiên cổ, cũng sẽ không hối tiếc.
“Nói gì đi, ngươi có phải lại đổi ý, ta nói cho ngươi biết…”
Tân Thiên Thịnh một phát bắt được cái tay đang chỉ vào mũi hắn, nhìn về phía Hàn Quân: “Hàn Quân, gần đây có địa phương nào vui chơi không?”
Hàn Quân hưng phấn chạy tới nói: “Vương gia, người muốn mang Trang Nguyệt tiểu thư đi ra ngoài chơi sao?”
“Bớt nói nhảm.” - Tân Thiên Thịnh lạnh giọng nói.
Hàn Quân bị chủ tử mắng nhưng trên mặt càng vui mừng hơn lại nói: “Muốn tìm nơi vui chơi, vậy liền đi đến bờ sông Tân Hoàn, nơi đó ngày đêm đều náo nhiệt, nhìn ngắm nhìn phong cảnh liền chèo thuyền du ngoạn trên sông, nhìn ngắm phố xá náo nhiệt, vào buổi tối, còn có hàng đèn chiếu dưới sông đẹp đến tận cùng.”
“Được được được, ta liền đi đến bờ sông Tân Hoàn chơi.” - Trang Nguyệt vỗ tay cười nói.
“Mang xe ngựa đến đây.” - Tân Thiên Thịnh ra lệnh.
“Vâng.” - Hàn Quân cười thối lui.
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt đang mừng rỡ: “Ta cảnh cáo ngươi trước, Độc Sát đã ra tay với ngươi, tất nhiên sẽ không một lần liền thu tay, ta mang ngươi ra ngoài, ngươi tuyệt đối phải nghe lời ta, tuyệt đối không được tự ý làm việc gì, không được…”
“Tốt, tốt, tốt, tất cả đều nghe theo ngươi.” - Trang Nguyệt cười nói, một tay nhéo má Tân Thiên Thịnh, xoay người ngồi xuống ăn cá nướng một cách vui vẻ: “Soái ca nướng cá có khác, ngon quá haha.”
Hàn Quân và thị vệ mang xác hung thủ rời đi.
“À, suýt nữa thì quên mất.” - Trang Nguyệt từ trong túi móc ra tờ giấy đưa cho Tân Thiên Thịnh: “Giúp ta tìm hạt giống loại hoa này.”
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn hình vẽ, đôi mắt long lên sự kinh ngạc: “Ngươi, tìm nó làm cái gì, ngươi có biết nó là…”
Trang Nguyệt nhìn biểu tình của Tân Thiên Thịnh liền đoán biết hắn biết chuyện của Hoa Phi nên cười nói: “Nó gọi là Bách Hương Hợp, mặc dù bên ngoài tương tự Bách Hợp nhưng không phải là Bách Hợp. Là một loại ký sinh trong thân thể động vật.”
Trang Nguyệt đem chuyện Hoa yêu Hoa Phi nói với Tân Thiên Thịnh xong, gương mặt của nàng ngạo nghễ cười nói: “Hoa yêu cái quái gì, lời đồn vô căn cứ như vậy… người ta nói không có học thức thật đáng sợ.”
Tân Thiên Thịnh nghe nàng giải thích thì cau mày kiếm: “Ngươi ở trong cung vốn đã không dễ dàng, chuyện của Hoa Phi là cấm kỵ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, ngươi sao lại muốn tự tìm phiền phức, ta thấy ngươi yên tĩnh chút đi.”
Nghe vậy, Trang Nguyệt không vui trừng mắt lên: “Cái gì gọi là tự tìm phiền phức, con ả Ý Quý Phi và Thẩm Dung cấu kết làm chuyện xấu. Hoa Bách Hương Hợp không hề dễ tìm và cũng không dễ dùng, Ý Quý Phi thế nào lại làm được, hiện Độc Sát muốn giết ta, ta hoài nghi Ý Quý Phi và Độc Sát có chút liên quan. Đối với kẻ thù trước giờ ta đều rất chủ động, muốn hại ta sao…ha ha…”
Tân Thiên Thịnh thở dài một tiếng, đem tờ giấy vẽ hoa Bách Hương Hợp nhét vào trong ngực nói: “Tóm lại, ngươi phải cẩn thận.”
Trang Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ bả vai hắn, trên môi lộ ra nụ cười: “Được được, đừng xem ta là trẻ con mà cứ mãi căn dặn, đợi khi nào tìm được hạt giống Bách Hương Hơp, ta cho ngươi xem một vở kịch hay, ha ha.”
Hàn Quân và mười hai thị vệ mang theo xe ngựa tới. Còn cẩn thận mang cho Trang Nguyệt một bộ y phục nam trang, Trang Nguyệt rất hài lòng sự cẩn thận của Hàn Quân, nhanh chóng lên xe ngựa thay y phục.
Một lát sau, Tân Thiên Thịnh nhìn thấy một mỹ nam anh tuấn tuyệt mỹ Trang Nguyệt bước ra, đôi mắt lạnh lùng lóe lên, không nói gì, môi hơi nhếch cười rồi xoay người lên xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này…” - Trang Nguyệt nhìn Hàn Quân và mười hai thị vệ phía sau hỏi: “Ngươi thấy ta mặc nam trang có được không?”
Hàn Quân và mười hai thị vệ đều gật đầu: “Rất soái, rất soái, Trang Nguyệt tiểu thư là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, mặc gì cũng đẹp.”
Trang Nguyệt ngẩng đầu cười vui vẻ, chế nhạo nhìn Tân Thiên Thịnh trên xe ngựa: “Lão già Tân Thiên Thịnh đó chắc ghen tỵ vì ta mặc nam trang soái hơn hắn.”
Đi đến bờ sông Tân Hoàn, những tiểu thương bày bán san sát nhau thứ gì cũng có, phố xá đông người phi thường náo nhiệt, Trang Nguyệt cực kỳ vui vẻ nhìn đông nhìn tây, bên cạnh có một đại gia Tân Thiên Thịnh, nàng một đường mua mua mua.
Đi nửa ngày, Hàn Quân cùng mười hai thị vệ trên tay ôm đầy hộp lớn hộp nhỏ, ngay cả Tân Thiên Thịnh cũng đang cầm đồ ăn vặt cho nàng, hắn thật sự sợ hãi thán phục cái bụng nhỏ kia của Trang Nguyệt.
Ngoài việc mua đủ thứ trên phố, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của nằng còn ăn không ngừng nghỉ.
Nhưng nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, bản tính vốn dĩ lạnh lùng của hắn lại hiện ra nụ cười.
Sắc trời tối dần, Hàn Quân đi thuê thuyền, Tân Thiên Thịnh đưa Trang Nguyệt vào một lúp lều trà nghỉ ngơi.
Trang Nguyệt nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, dùng bàn tay nhỏ bé tóm lấy mặt trời đỏ chói. Tân Thiên Thịnh bước tới lan can, nhìn chiếc thuyền lớn Hàn Quân thuê ở bến tàu.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống người hắn, tựa như một vị thần giáng thế với muôn ngàn tia sáng, Trang Nguyệt bị mê hoặc, không khỏi ngưỡng mộ: “Tiểu thúc soái ca này thật sự là tồn tại ở thế gian sao, ôi trời ơi quá soái, quá soái…”
Tân Thiên Thịnh đi về phía Trang Nguyệt đang nhìn hắn chằm chằm liền nói: “Trên mặt ta có hoa sao?”
“Không có hoa nhưng lại đẹp hơn hoa… Tân Thiên Thịnh, sao thúc lại soái như vậy? May mắn là thúc sống ẩn trong núi, nếu không sẽ có rất nhiều nữ nhân si mê vì thúc.”
Vẻ mặt Tân Thiên Thịnh không chút cảm xúc uống một ngụm trà, không để ý đến Trang Nguyệt đang mê đắm, nhưng hai tai có chút ửng đỏ.
Họ đợi trong quán trà cho đến lúc đèn lồng lên, bầu trời đêm trên sông Tân Hoàn được trang trí bằng những chiếc đèn lồng, trên sông có vài chiếc thuyền sáng rực rỡ, lộng lẫy và lấp lánh.
Một số người đã chuẩn bị rời quán trà, bắt đầu lên những con thuyền để thưởng ngoạn cảnh đêm tuyệt đẹp của sông Tân Hoàn.
“Hay, hay…”
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khiến Trang Nguyệt nhìn sang, thấy một đình lầu sang trọng, trên đó có một mỹ nhân đang múa theo điệu nhạc, khiến khán giả vỗ tay tán thưởng.
“Ở đây náo nhiệt quá, chúng ta đi xem múa hát trước khi lên thuyền nhé.” - Trang Nguyệt vui vẻ nói, kéo Tân Thiên Thịnh chạy về phía đình lầu cao.
Tìm được chỗ ngồi xuống, nhưng vẻ mặt Tân Thiên Thịnh không vui: “Không có gì để xem, thô tục.”
“Thô tục, cái gì mà thô tục? Ta thấy mỹ nhân đó múa rất đẹp.” - Trang Nguyệt cười nói.
Ngồi xem một lúc, cuối cùng Trang Nguyệt cũng hiểu được Tân Thiên Thịnh nói thô tục là có ý gì.
Đình lầu là một kỷ viện, hằng đêm các cô gái sẽ đứng ở đình lầu thể hiện tài năng của mình, những kẻ ở dưới đều là khách, ai có thể trả nhiều tiền nhất sẽ được đưa cô gái mình chọn lên thuyền của họ.
Trang Nguyệt nhìn bọn giàu có vun tiền tranh giành một cô gái, nàng quay đầu nhìn Tân Thiên Thịnh, lại thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cười khẩy thầm nghĩ, tên già giả vờ thanh cao.
“Ôi… đau bụng quá…”
Tân Thiên Thịnh mở mắt, thấy Trang Nguyệt ôm bụng đau đớn, cau mày lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta muốn đi nhà xí.” - Trang Nguyệt nhăn mặt nói.
Tân Thiên Thịnh bất lực thở dài: “Ta đã nói ngươi đừng ăn nhiều quá mà không nghe.”
Vừa nói hắn vừa định đứng lên.
Trang Nguyệt vội ngăn lại: “Ta đi nhà xí mà ngươi cũng muốn theo? Không cho phép, yên tâm, ta sẽ quay lại ngay.”
Trang Nguyệt nói xong ôm bụng chạy đi.
Tân Thiên Thịnh nhìn bóng dáng nhỏ bé, lắc đầu thở dài, xua tay, Hàn Quân lập tức đi theo Trang Nguyệt.
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn cô gái đang múa trên đình lầu, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái đang múa hát cuối cùng cũng được một nam nhân giàu có ôm xuống thuyền với nụ cười toe toét với ánh mắt ghen tỵ của mọi người.
Trên đài cao im lặng một lúc, lần này khác với những lần trước, một cô gái che mặt bước ra, có vẻ bí ẩn khiến mọi người vươn cổ nhìn lên sân khấu.
Cô gái che mạng mặt bắt đầu múa hát, giọng hát ngọt ngào du dương kèm theo điệu múa mới lạ lập tức khơi dậy sự tò mò của tất cả khách quan.
Ngay từ khi giọng hát vang lên, Tân Thiên Thịnh lập tức mở mắt, nhìn lên đình lầu.
Tuy không lộ dung nhan, nhưng nhìn thân hình uyển chuyển khiến khách quan bắt đầu hò hét.
Tân Thiên Thịnh từ từ đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trang Nguyệt như một thiếu nữ quyến rũ trên sân khấu, đến bản thân hắn cũng mê hoặc bởi giọng hát du dương và điệu nhảy đẹp mắt của nàng.
Hào vào giọng hát của nàng, bỗng nhiên có một tiếng sáo vang lên, khiến giọng hát của Trang Nguyệt trở nên xa xăm và đẹp đẽ hơn.
Một thân áo xanh, nam nhân cầm cây sáo lộ ra sự ôn tồn lễ độ, từ xa xa nhìn Trang Nguyệt đang nhảy múa.
Đến điệu khúc cuối cùng, Trang Nguyệt nhìn về nam nhân kia nhẹ nhàng gật đầu thi lễ, nàng ca hát không phải là nhạc của thời đại này nhưng nam nhân kia bắt lấy giai điệu rất tốt.
Dưới đình lầu, nam nhân bắt đầu gào lên ra giá.
“Ta một trăm lượng…”
“Ta năm trăm lượng…”
“Đều là bọn keo kiệt, nàng ấy là của ta, ta trả một nghìn lượng…”
“Ta trả ba nghìn lượng, kẻ nào dám tranh với ta, ta đoạt mất cái chân thứ ba của hắn…”
Tân Thiên Thịnh trực tiếp đi lên đài, kéo Trang Nguyệt đi.
Trang Nguyệt hất tay Tân Thiên Thịnh ra, lấy tay giữ lấy màng che khuôn mặt: “Vị công tử này, làm sao lại vô lễ như thế, mọi người đều ra giá, người cũng phải ra giá đi a~~~ muốn mang mỹ nữ đi ngài sẽ trả giá bao nhiêu?”
Tân Thiên Thịnh liếc nhìn Trang Nguyệt bằng đôi mắt lạnh lùng: “Thái Tử Phi, ngươi chơi đủ rồi.”
Trang Nguyệt hừ lạnh: “Ta đã che mặt lại còn bị ngươi nhận ta, thật nhàm chán.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro