Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Ván Này, Thái T...
2024-10-10 23:43:29
Trang Nguyệt nở một nụ cười tà ác: “Tân Thiên Hạo, ta một chân bước vào Quỷ Môn Quan nhờ món quà của tình nhân của ngươi. Bây giờ ta chỉ dạy nàng ta một bài học nhỏ, nếu ngươi muốn ra mặt, chúng ta cứ đến gặp phụ hoàng lý luận một phen đi.”
“Ngươi, người, người chờ đó cho ta.” - Tân Thiên Hại giận đến đỏ cả mặt, hung ác hất tay Trang Nguyệt ra.
Trang Nguyệt khinh thường nhìn Tân Thiên Hạo cười một tiếng, ngoái nhìn về phía Thẩm Dung đã được tỳ nữ thay lễ phục mỉm cười: “Ôi, quả nhiên vẫn là màu hồng càng thích hợp với dung nhan xinh đẹp của muội muội.”
Triều thần nhìn nhau trong lòng cảm thán, Thái tử tổ chức đại hôn cưới Trắc phi, có thể nhìn ra sự cưng chiều đối với Thẩm Dung, nhưng lại làm sai lễ pháp.
Thái Tử Phi tâm cơ cởi lễ phục đỏ của Trắc Phi là lễ phục của chính thất mới có thể mặc, ván này, Thái Tử Phi thắng.
So với sự tức giận của Tân Thiên Hạo, Thẩm Dung lại khá bình tĩnh.
Cô ta cảm thấy kỳ quái, Trang Nguyệt dường như biến thành người khác, đặc biệt trên người có một áp lực vô hình khiến cô ta không dám khinh thường.
Thẩm Dung nhìn Trang Nguyệt mỉm cười: “Muội muội đa tạ tỷ tỷ chuẩn bị chu toàn.”
“Không cần tạ, không cần tạ, ôi, ta cái thân thể này không tốt, đi ra ngoài một chút liền mệt mỏi, đã cùng Thái tử và muội muội đưa quà chúc phúc, ta cũng nên trở về.” - Trang Nguyệt dịu dàng cười nói.
“Tỷ tỷ hãy lưu lại một chút, Thẩm Dung còn chưa kính trà cho tỷ tỷ.”
“Nhìn xem, muội muội của chúng ta ôn nhu khả ái như vậy, khó trách Thái Tử cảm mến nhiều năm.” - Trang Nguyệt nói, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của Thẩm Dung.
Không có ai chú ý từ trong tay áo Trang Nguyệt chui ra một tiểu bạch xà, duỗi ra cái lưỡi đỏ dài khẽ liếm lên gương mặt Thẩm Dung, lập tức lùi trở về.
“Tỷ tỷ thân thể mệt mỏi, kính trà liền miễn, về sau làm phiền muội muội ra sức hầu hạ Thái Tử thật tốt. Được, không nói nữa, miễn cho chậm trễ hai người bái đường.”
Trang Nguyệt dứt lời, quay người trừng mắt Tân Thiên Hạo một cái thi lễ: “Thần thiếp cáo lui.”
Đối diện với đôi mắt Tân Thiên Hạo tràn ngập hận ý, khóe môi Trang Nguyệt dâng lên một nụ cười gian xảo, sau đó quay người lướt đi.
Tân Thiên Hạo nhìn nụ cười kia, trong lòng không khỏi cảm giác được một tia sợ hãi, từ khi nào, nữ nhân này… lại cho hắn cảm giác gợn tóc gáy.
Trang Nguyệt cùng đám cung nữ quay về Dực Cảnh Cung, tiến vào phòng ngủ, cô ngay lập tức để cung nữ cởi ra lễ phục nặng nề cùng mũ phượng, kéo cung nữ vừa rồi bị nàng đánh, khẽ vuốt lên má: “Còn đau không?”
Cung nữ Hân nhi chớp mắt bật cười: “Không đau, không đau, Thái Tử Phi xem vừa rồi giả vờ có giống không?”
Trang Nguyệt cười một cái gật đầu: “Ừm, diễn rất tốt, có thể đạt được ảnh hậu.”
“Thái Tử Phi ra một chiêu tiên hạ thủ vi cường thật tuyệt, còn trước mặt mọi người lột hỉ phục đỏ chót của Thẩm Dung, thật quá mức khiến nô tỳ vui sướng. Nàng ta dám đầu độc Thái Tử Phi liền nên bị trừng phạt.” - Hân nhi tức giận nói.
Trang Nguyệt hừ lạnh: “Thẩm Dung, buổi gặp mặt hôm nay chỉ là một cuộc khảo nghiệm nhỏ, ta sẽ cho cô ta biết độc thuật là thế nào.”
Cuối cùng, cô cởi hết quần áo nặng nề bên ngoài, đuổi hết cung nữ ra ngoài, ngã người nằm trên chiếc ghế mềm mại, thở dài một hơi: “Mẹ kiếp, thật mệt, mặc bộ quần áo còn nặng hơn thân, Trang Nguyệt kia yếu đuối như vậy mà cũng chịu được, thật đáng thương.”
“Diêm Vương gia, ngài cho ta xuyên vào cái thân thể hư nhược này là có ý gì? Lại còn là Thái Tử Phi thất sủng, ngài cố ý chơi tôi?”
Tiểu Bạch bò ra, dùng cái đầu nhỏ nhẹ nhàng xoa cằm cô.
Cô quay lại, nhặt con rắn lên, nựng một cái: “Tiểu Bạch hôm nay làm rất tốt.”
Tiểu Bạch cuộn trên ngón tay của cô, đôi mắt hồng đậm nhìn chằm chằm vào Trang Nguyệt.
“Tiểu Bạch, ngươi muốn biết ta là ai sao?”
“Ha ha không nói cho ngươi biết… nhưng cũng chỉ có thể nói cho ngươi, Trang Nguyệt đã chết bởi Long Hoàng tuyệt độc, loại độc này rất khó bào chế, người trúng độc sẽ từ từ gây tê thần kinh, chết não, cuối cùng toàn bộ cơ thể suy kiệt mà chết. Không phải là thầy thuốc có nhiều kinh nghiệm thì sẽ không có khả năng phát hiện loại độc này.”
“Mẹ kiếp Thẩm Dung cô ta ác như vậy, ta dù làm kẻ ác cũng phải trừng phạt cô ta…”
…….
Hân nhi cầm trang phục thái giám đến trước mặt Trang Nguyệt nói: “Thái Tử Phi, người xem từ khi khỏi bệnh, người như trở thành người khác, luôn muốn rời cung, mỗi lần người lẻn ra khỏi cung, nô tỳ luôn nơm nớp lo sợ.”
“Sau cơn bệnh nặng, ta cuối cùng cũng hiểu ra, nếu sống thì phải sống cho bản thân mình, phải sống vui vẻ mỗi ngày.” - Trang Nguyệt nhéo má Hân nhi: “Đừng lo lắng cho ta, Thái Tử Phi của người có nặng lực.”
“Truyền khẩu dụ của Thái Tử…”
Đông Hoạn nội vụ đứng trong sân lớn tiếng.
“Thái Tử Phi, Lưu tổng quản đến rồi, nô tỳ dìu người ra nhận khẩu dụ.”
Hân nhi dìu Trang Nguyệt đi ra sân, nhìn thấy đám cung nữ đang quỳ trước đám thái giám kiêu ngạo đứng trong sân.
Lưu tổng quản thấy Trang Nguyệt đi ra, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Khẩu dụ Thái Tử, Thái Tử Phi làm loạn hôn lễ của Thái Tử là trái đạo đức, không tuân đức hạnh. Từ nay sẽ bị cấm túc nửa năm.”
“Thần thiếp tuân mệnh.” - Trang Nguyệt hơi cúi người thi lễ, đưa mắt nhìn Lưu tổng quản ngạo mạn rời đi.
“Mẹ kiếp, một tên thái giám hôi hám có gì mà hách dịch.” - Trang Nguyệt hừ lạnh.
“Thái Tử Phi, người nhỏ tiếng một chút, Lưu tổng quản từng là người bên cạnh Hoàng thượng, được đưa đến Đông cung phò tá Thái Tử. Hắn trước kia được Hoàng thượng tin tưởng, trong cung các nương nương đều nể mặt ba phần.” - Hân nhi cẩn thận báo.
“Ta thèm quản hắn là ai, chỉ là đừng chọc tới ta, chọc đến ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.” - Trang Nguyệt cười lạnh.
Nghĩ tới Thẩm Dung cũng không biết sống chết.
“Muốn chơi độc với ta, Thẩm Dung, cô còn non lắm.”
“Thái Tử Phi, người bị cấm túc nửa năm, lần này hãy ở lại trong cung, đừng nghĩ ra ngoài nữa.” - Hân nhi cười nói.
Trang Nguyệt bĩu môi: “Đến thánh chỉ cũng không ngăn được bước chân đi tìm tự do của ta.”
Hân nhi thở dài nhìn Thái Tử Phi đang chạy vào phòng ngủ để đổi y phục thái giám.
……
Trên thân mặc y phục thái giám, rất nhanh tiếp cận được cổng Hoàng cung, nhìn xem hộ vệ hai bên, cô nhếch lên một nụ cười quỷ dị, cúi đầu đi về phía trước.
“Đứng lại, lấy thẻ bài ra.” - Một hộ vê hét lớn, đi đến trước mặt Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt ngẩng đầu, dũi ngón tay về phía hộ vệ, từ móng tay bắn ra một ít bụi mịn. Đôi mắt hung hăng của hộ vệ trở nên vô thần, lập tức ngẩn người nói: “Ngươi có thể đi.”
Trang Nguyệt mỉm cười một cái liền đi qua.
Vài giây sau, hộ vệ nhíu mày khôi phục thần trí, ngoái nhìn người đã đi ra khỏi cung, gương mặt mơ hồ..
“Ha ha, ngoài cung không khí quả nhiên tươi mát thoải mái, có ngu ở mới ở trong hoàng cung buồn muốn chết. Thật khó hiểu đám phụ nữ đánh nhau đến ngươi chết ta sống ở hậu cung.”
Kiếp trước cô ở mật thất phòng thí nghiệm cả đời, kiếp này lão già Diêm Vương còn cho cô xuyên thành Thái Tử Phi bị nhốt ở trong hoàng cung, nghĩ đến là không thể chấp nhận được.
Trang Nguyệt leo lên đỉnh núi, thật sâu hít lấy khí trời, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều liền hét lớn.
Nghe thấy núi rừng truyền vang giọng của cô, cô cười thật vui vẻ.
“Ngươi, người, người chờ đó cho ta.” - Tân Thiên Hại giận đến đỏ cả mặt, hung ác hất tay Trang Nguyệt ra.
Trang Nguyệt khinh thường nhìn Tân Thiên Hạo cười một tiếng, ngoái nhìn về phía Thẩm Dung đã được tỳ nữ thay lễ phục mỉm cười: “Ôi, quả nhiên vẫn là màu hồng càng thích hợp với dung nhan xinh đẹp của muội muội.”
Triều thần nhìn nhau trong lòng cảm thán, Thái tử tổ chức đại hôn cưới Trắc phi, có thể nhìn ra sự cưng chiều đối với Thẩm Dung, nhưng lại làm sai lễ pháp.
Thái Tử Phi tâm cơ cởi lễ phục đỏ của Trắc Phi là lễ phục của chính thất mới có thể mặc, ván này, Thái Tử Phi thắng.
So với sự tức giận của Tân Thiên Hạo, Thẩm Dung lại khá bình tĩnh.
Cô ta cảm thấy kỳ quái, Trang Nguyệt dường như biến thành người khác, đặc biệt trên người có một áp lực vô hình khiến cô ta không dám khinh thường.
Thẩm Dung nhìn Trang Nguyệt mỉm cười: “Muội muội đa tạ tỷ tỷ chuẩn bị chu toàn.”
“Không cần tạ, không cần tạ, ôi, ta cái thân thể này không tốt, đi ra ngoài một chút liền mệt mỏi, đã cùng Thái tử và muội muội đưa quà chúc phúc, ta cũng nên trở về.” - Trang Nguyệt dịu dàng cười nói.
“Tỷ tỷ hãy lưu lại một chút, Thẩm Dung còn chưa kính trà cho tỷ tỷ.”
“Nhìn xem, muội muội của chúng ta ôn nhu khả ái như vậy, khó trách Thái Tử cảm mến nhiều năm.” - Trang Nguyệt nói, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của Thẩm Dung.
Không có ai chú ý từ trong tay áo Trang Nguyệt chui ra một tiểu bạch xà, duỗi ra cái lưỡi đỏ dài khẽ liếm lên gương mặt Thẩm Dung, lập tức lùi trở về.
“Tỷ tỷ thân thể mệt mỏi, kính trà liền miễn, về sau làm phiền muội muội ra sức hầu hạ Thái Tử thật tốt. Được, không nói nữa, miễn cho chậm trễ hai người bái đường.”
Trang Nguyệt dứt lời, quay người trừng mắt Tân Thiên Hạo một cái thi lễ: “Thần thiếp cáo lui.”
Đối diện với đôi mắt Tân Thiên Hạo tràn ngập hận ý, khóe môi Trang Nguyệt dâng lên một nụ cười gian xảo, sau đó quay người lướt đi.
Tân Thiên Hạo nhìn nụ cười kia, trong lòng không khỏi cảm giác được một tia sợ hãi, từ khi nào, nữ nhân này… lại cho hắn cảm giác gợn tóc gáy.
Trang Nguyệt cùng đám cung nữ quay về Dực Cảnh Cung, tiến vào phòng ngủ, cô ngay lập tức để cung nữ cởi ra lễ phục nặng nề cùng mũ phượng, kéo cung nữ vừa rồi bị nàng đánh, khẽ vuốt lên má: “Còn đau không?”
Cung nữ Hân nhi chớp mắt bật cười: “Không đau, không đau, Thái Tử Phi xem vừa rồi giả vờ có giống không?”
Trang Nguyệt cười một cái gật đầu: “Ừm, diễn rất tốt, có thể đạt được ảnh hậu.”
“Thái Tử Phi ra một chiêu tiên hạ thủ vi cường thật tuyệt, còn trước mặt mọi người lột hỉ phục đỏ chót của Thẩm Dung, thật quá mức khiến nô tỳ vui sướng. Nàng ta dám đầu độc Thái Tử Phi liền nên bị trừng phạt.” - Hân nhi tức giận nói.
Trang Nguyệt hừ lạnh: “Thẩm Dung, buổi gặp mặt hôm nay chỉ là một cuộc khảo nghiệm nhỏ, ta sẽ cho cô ta biết độc thuật là thế nào.”
Cuối cùng, cô cởi hết quần áo nặng nề bên ngoài, đuổi hết cung nữ ra ngoài, ngã người nằm trên chiếc ghế mềm mại, thở dài một hơi: “Mẹ kiếp, thật mệt, mặc bộ quần áo còn nặng hơn thân, Trang Nguyệt kia yếu đuối như vậy mà cũng chịu được, thật đáng thương.”
“Diêm Vương gia, ngài cho ta xuyên vào cái thân thể hư nhược này là có ý gì? Lại còn là Thái Tử Phi thất sủng, ngài cố ý chơi tôi?”
Tiểu Bạch bò ra, dùng cái đầu nhỏ nhẹ nhàng xoa cằm cô.
Cô quay lại, nhặt con rắn lên, nựng một cái: “Tiểu Bạch hôm nay làm rất tốt.”
Tiểu Bạch cuộn trên ngón tay của cô, đôi mắt hồng đậm nhìn chằm chằm vào Trang Nguyệt.
“Tiểu Bạch, ngươi muốn biết ta là ai sao?”
“Ha ha không nói cho ngươi biết… nhưng cũng chỉ có thể nói cho ngươi, Trang Nguyệt đã chết bởi Long Hoàng tuyệt độc, loại độc này rất khó bào chế, người trúng độc sẽ từ từ gây tê thần kinh, chết não, cuối cùng toàn bộ cơ thể suy kiệt mà chết. Không phải là thầy thuốc có nhiều kinh nghiệm thì sẽ không có khả năng phát hiện loại độc này.”
“Mẹ kiếp Thẩm Dung cô ta ác như vậy, ta dù làm kẻ ác cũng phải trừng phạt cô ta…”
…….
Hân nhi cầm trang phục thái giám đến trước mặt Trang Nguyệt nói: “Thái Tử Phi, người xem từ khi khỏi bệnh, người như trở thành người khác, luôn muốn rời cung, mỗi lần người lẻn ra khỏi cung, nô tỳ luôn nơm nớp lo sợ.”
“Sau cơn bệnh nặng, ta cuối cùng cũng hiểu ra, nếu sống thì phải sống cho bản thân mình, phải sống vui vẻ mỗi ngày.” - Trang Nguyệt nhéo má Hân nhi: “Đừng lo lắng cho ta, Thái Tử Phi của người có nặng lực.”
“Truyền khẩu dụ của Thái Tử…”
Đông Hoạn nội vụ đứng trong sân lớn tiếng.
“Thái Tử Phi, Lưu tổng quản đến rồi, nô tỳ dìu người ra nhận khẩu dụ.”
Hân nhi dìu Trang Nguyệt đi ra sân, nhìn thấy đám cung nữ đang quỳ trước đám thái giám kiêu ngạo đứng trong sân.
Lưu tổng quản thấy Trang Nguyệt đi ra, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Khẩu dụ Thái Tử, Thái Tử Phi làm loạn hôn lễ của Thái Tử là trái đạo đức, không tuân đức hạnh. Từ nay sẽ bị cấm túc nửa năm.”
“Thần thiếp tuân mệnh.” - Trang Nguyệt hơi cúi người thi lễ, đưa mắt nhìn Lưu tổng quản ngạo mạn rời đi.
“Mẹ kiếp, một tên thái giám hôi hám có gì mà hách dịch.” - Trang Nguyệt hừ lạnh.
“Thái Tử Phi, người nhỏ tiếng một chút, Lưu tổng quản từng là người bên cạnh Hoàng thượng, được đưa đến Đông cung phò tá Thái Tử. Hắn trước kia được Hoàng thượng tin tưởng, trong cung các nương nương đều nể mặt ba phần.” - Hân nhi cẩn thận báo.
“Ta thèm quản hắn là ai, chỉ là đừng chọc tới ta, chọc đến ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.” - Trang Nguyệt cười lạnh.
Nghĩ tới Thẩm Dung cũng không biết sống chết.
“Muốn chơi độc với ta, Thẩm Dung, cô còn non lắm.”
“Thái Tử Phi, người bị cấm túc nửa năm, lần này hãy ở lại trong cung, đừng nghĩ ra ngoài nữa.” - Hân nhi cười nói.
Trang Nguyệt bĩu môi: “Đến thánh chỉ cũng không ngăn được bước chân đi tìm tự do của ta.”
Hân nhi thở dài nhìn Thái Tử Phi đang chạy vào phòng ngủ để đổi y phục thái giám.
……
Trên thân mặc y phục thái giám, rất nhanh tiếp cận được cổng Hoàng cung, nhìn xem hộ vệ hai bên, cô nhếch lên một nụ cười quỷ dị, cúi đầu đi về phía trước.
“Đứng lại, lấy thẻ bài ra.” - Một hộ vê hét lớn, đi đến trước mặt Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt ngẩng đầu, dũi ngón tay về phía hộ vệ, từ móng tay bắn ra một ít bụi mịn. Đôi mắt hung hăng của hộ vệ trở nên vô thần, lập tức ngẩn người nói: “Ngươi có thể đi.”
Trang Nguyệt mỉm cười một cái liền đi qua.
Vài giây sau, hộ vệ nhíu mày khôi phục thần trí, ngoái nhìn người đã đi ra khỏi cung, gương mặt mơ hồ..
“Ha ha, ngoài cung không khí quả nhiên tươi mát thoải mái, có ngu ở mới ở trong hoàng cung buồn muốn chết. Thật khó hiểu đám phụ nữ đánh nhau đến ngươi chết ta sống ở hậu cung.”
Kiếp trước cô ở mật thất phòng thí nghiệm cả đời, kiếp này lão già Diêm Vương còn cho cô xuyên thành Thái Tử Phi bị nhốt ở trong hoàng cung, nghĩ đến là không thể chấp nhận được.
Trang Nguyệt leo lên đỉnh núi, thật sâu hít lấy khí trời, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều liền hét lớn.
Nghe thấy núi rừng truyền vang giọng của cô, cô cười thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro