Đi công tác
T.T. Cẩm Tiên
2024-09-08 16:16:03
Kể từ hôm đó, trong lòng vẫn luôn ám ảnh đến câu nói của bác sĩ. Đêm đến cô không thể nào ngủ yên giấc, cứ trằn trọc mãi. Có khi nửa đêm vừa chợp mắt được một chút lại mơ thấy những chuyện không đâu.
Hân Vy vội bật người ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại làm tóc dính chặt vào trán, cô đưa tay lên sờ mặt thì mới phát hiện mình đang khóc. Minh Hạo nằm bên cạnh, nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt ra kiểm tra. Nhìn thấy cô, anh lo lắng ngồi dậy, hỏi han.
“ Em sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”
Hân Vy có chút lo lắng, bất an, mãi một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngấn nước. Giọng cô dịu dàng nói.
" Anh sẽ mãi yêu em...có phải không? Anh sẽ không bỏ rơi em chứ? Anh...
Cô còn chưa nói xong thì anh đã vội lên tiếng.
“ Sẽ mãi yêu em, thương em, lo lắng cho em, không bao giờ có chuyện anh bỏ rơi em, anh chỉ sợ em bỏ rơi anh thôi”
Hân Vy nhìn anh, trong lòng thấp thỏm suy nghĩ gì đó rồi cô ấp úng nói.
Em mơ thấy em bị vô sinh, em không có em bé..rồi..rồi anh chán ghét em, anh bỏ em...anh lấy vợ khác..em”
Minh Hạo ôm cô vào lòng an ủi, anh nhỏ giọng nói.
“ Đó chỉ là giấc mơ thôi, em đừng lo lắng...nhưng mà nếu không có con thật thì cũng chả sao, hai vợ chồng mình sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời là được”
Nhưng người ta nói, con cái là cầu nối gắn kết giữa cha mẹ, rồi người ta lại nói ra nói vào, nói em là gái độc không con, anh ít nhiều cũng bị người ta bàn tán không hay”Minh Hạo khẽ thở dài, anh nói.
* Cuộc sống này là của em, không ai sống được cho em, cho nên em không cần bận tâm đến người khác nói gì, bởi vì họ không ở trong trường hợp của em...cuộc sống của em thì em phải làm chủ và mạnh mẽ đối diện với nó, ai nói gì mặc kệ người ta, em chỉ cần biết là phía sau em luôn có anh bảo vệ em”
Nói rồi, anh buông cô ra, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt của cô, anh mỉm cười nói.
Ngoan, đi ngủ nha
Hân Vy thôi nín khóc, tâm trạng cũng khá hơn một chút, cô gật đầu đáp lại anh rồi từ từ nằm xuống, ánh mắt cô vẫn chăm chú dán chặt lên người anh. Như hiểu được tâm ý của cô, anh nhanh chóng nằm xuống rồi đặt tay ngang eo cô, ôm vào lòng. Nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, cô dần dần chìm vào giấc ngủ say lúc nào không hay.
Sáng hôm sau.
Hân Vy có chút mệt mỏi, nên dậy trễ một chút. Lúc cô thức dậy thì anh đã đến công ty. Cô đi xuống phòng khách rồi thẫn thờ nhìn xung quanh, sau đó mới chợt nhớ, cách đây vài ngày, ba anh đã sang công ty bên Nhật để bàn công việc, vì vậy mà bây giờ chỉ có mình cô ở nhà.
Cô ngồi ở ghế sopha, mở laptop lên làm việc thì nữ giúp việc từ bếp bước ra, nói.
“ Cô Hân Vy có muốn dùng bữa sáng chưa để tôi dọn lên”
Hân Vy khẽ lắc đầu, cô nói.
“ Tôi chưa đói, chị cứ để ở bếp đi khi nào đói tôi tự hâm nóng lại”
“ Dạ” - Nữ giúp việc nói.
Vừa nói xong với nữu giúp việc thì cô liền nhận được điện thoại, là anh gọi.
“ Em nghe”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của anh có chút gấp gáp.
“ Vợ ơi, em xếp quần áo vào vali giúp anh, chút nữa anh về nhà lấy, công ty bên Nhật xảy ra chuyện nên anh sẽ đi sang đó giải quyết trong hôm nay”
“ Anh đi mấy ngày?”
“ Chắc là một tuần, vợ soạn giúp anh nha”
“ Em biết rồi, để em đi chuẩn bị”
Vừa tắt máy, cô có chút gấp gáp gọi.
“ Chị ơi, phụ em soạn quần áo cho chồng em với”
Nữ giúp việc nghe cô gọi thì liền từ bếp chạy ra.
‘Dạ tôi đến ngay ạ”
Khoảng tầm trưa, Minh Hạo và thư kí lái xe về đến trước cổng nhà, cô thì đã chuẩn bị vali và các vật dụng cần thiết đứng ở cổng đợi anh từ trước. Xe vừa đỗ vào lề đường là thư kí đã cho ngay vào cốp xe. Minh Hạo bước xuống xe, dặn dò cô mọi chuyện rồi ôm hôn lên trán cô một cái mới luyến tiếc rời đi.
Nhìn thấy chiếc xe dần khuất bóng ở phía xa, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc bất an, cô lo lắng nhìn theo phía cuối đường một lúc rồi mới trở vào nhà.
Hân Vy vội bật người ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại làm tóc dính chặt vào trán, cô đưa tay lên sờ mặt thì mới phát hiện mình đang khóc. Minh Hạo nằm bên cạnh, nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt ra kiểm tra. Nhìn thấy cô, anh lo lắng ngồi dậy, hỏi han.
“ Em sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”
Hân Vy có chút lo lắng, bất an, mãi một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngấn nước. Giọng cô dịu dàng nói.
" Anh sẽ mãi yêu em...có phải không? Anh sẽ không bỏ rơi em chứ? Anh...
Cô còn chưa nói xong thì anh đã vội lên tiếng.
“ Sẽ mãi yêu em, thương em, lo lắng cho em, không bao giờ có chuyện anh bỏ rơi em, anh chỉ sợ em bỏ rơi anh thôi”
Hân Vy nhìn anh, trong lòng thấp thỏm suy nghĩ gì đó rồi cô ấp úng nói.
Em mơ thấy em bị vô sinh, em không có em bé..rồi..rồi anh chán ghét em, anh bỏ em...anh lấy vợ khác..em”
Minh Hạo ôm cô vào lòng an ủi, anh nhỏ giọng nói.
“ Đó chỉ là giấc mơ thôi, em đừng lo lắng...nhưng mà nếu không có con thật thì cũng chả sao, hai vợ chồng mình sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời là được”
Nhưng người ta nói, con cái là cầu nối gắn kết giữa cha mẹ, rồi người ta lại nói ra nói vào, nói em là gái độc không con, anh ít nhiều cũng bị người ta bàn tán không hay”Minh Hạo khẽ thở dài, anh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
* Cuộc sống này là của em, không ai sống được cho em, cho nên em không cần bận tâm đến người khác nói gì, bởi vì họ không ở trong trường hợp của em...cuộc sống của em thì em phải làm chủ và mạnh mẽ đối diện với nó, ai nói gì mặc kệ người ta, em chỉ cần biết là phía sau em luôn có anh bảo vệ em”
Nói rồi, anh buông cô ra, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt của cô, anh mỉm cười nói.
Ngoan, đi ngủ nha
Hân Vy thôi nín khóc, tâm trạng cũng khá hơn một chút, cô gật đầu đáp lại anh rồi từ từ nằm xuống, ánh mắt cô vẫn chăm chú dán chặt lên người anh. Như hiểu được tâm ý của cô, anh nhanh chóng nằm xuống rồi đặt tay ngang eo cô, ôm vào lòng. Nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, cô dần dần chìm vào giấc ngủ say lúc nào không hay.
Sáng hôm sau.
Hân Vy có chút mệt mỏi, nên dậy trễ một chút. Lúc cô thức dậy thì anh đã đến công ty. Cô đi xuống phòng khách rồi thẫn thờ nhìn xung quanh, sau đó mới chợt nhớ, cách đây vài ngày, ba anh đã sang công ty bên Nhật để bàn công việc, vì vậy mà bây giờ chỉ có mình cô ở nhà.
Cô ngồi ở ghế sopha, mở laptop lên làm việc thì nữ giúp việc từ bếp bước ra, nói.
“ Cô Hân Vy có muốn dùng bữa sáng chưa để tôi dọn lên”
Hân Vy khẽ lắc đầu, cô nói.
“ Tôi chưa đói, chị cứ để ở bếp đi khi nào đói tôi tự hâm nóng lại”
“ Dạ” - Nữ giúp việc nói.
Vừa nói xong với nữu giúp việc thì cô liền nhận được điện thoại, là anh gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Em nghe”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của anh có chút gấp gáp.
“ Vợ ơi, em xếp quần áo vào vali giúp anh, chút nữa anh về nhà lấy, công ty bên Nhật xảy ra chuyện nên anh sẽ đi sang đó giải quyết trong hôm nay”
“ Anh đi mấy ngày?”
“ Chắc là một tuần, vợ soạn giúp anh nha”
“ Em biết rồi, để em đi chuẩn bị”
Vừa tắt máy, cô có chút gấp gáp gọi.
“ Chị ơi, phụ em soạn quần áo cho chồng em với”
Nữ giúp việc nghe cô gọi thì liền từ bếp chạy ra.
‘Dạ tôi đến ngay ạ”
Khoảng tầm trưa, Minh Hạo và thư kí lái xe về đến trước cổng nhà, cô thì đã chuẩn bị vali và các vật dụng cần thiết đứng ở cổng đợi anh từ trước. Xe vừa đỗ vào lề đường là thư kí đã cho ngay vào cốp xe. Minh Hạo bước xuống xe, dặn dò cô mọi chuyện rồi ôm hôn lên trán cô một cái mới luyến tiếc rời đi.
Nhìn thấy chiếc xe dần khuất bóng ở phía xa, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc bất an, cô lo lắng nhìn theo phía cuối đường một lúc rồi mới trở vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro