Khó hiểu
T.T. Cẩm Tiên
2024-09-08 16:16:03
Mới hơn 7 giờ sáng, Quỳnh Như, Tuấn Dương và Nhật Minh cùng chạy xe đến trước cổng nhà của Hân Vy thì chứng kiến cảnh tượng này.
Minh Hạo mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp cùng quần tây đen ống suông thẳng tấp, anh dắt chiếc xe đi ra ngoài sân. Hân Vy đi theo phía sau. Minh Hạo vừa đội mũ bảo hiểm vừa căn dặn cô.
“ Em ở nhà có gì thì gọi cho tôi, nhớ uống thuốc đúng giờ…có thể là trưa nay tôi không về nhà ăn cơm nên em cứ ăn đi đừng chờ tôi”
Hân Vy ngoan ngoãn đứng im nghe anh căn dặn rồi nhanh chóng đi ra mở cổng, nào ngờ vừa mới đi được vài bước, cô mới phát hiện ba người bạn thân đã đứng ở đó từ lúc nào không hay. Hân Vy vội mở cổng, mời họ vào. Quỳnh Như đôi mắt như phát sáng, miệng cười tủm tỉm đi lại trước mặt Minh Hạo.
“ Em chào anh”
Minh Hạo chỉ gật đầu một cái rồi lên xe rời đi. Nhật Minh đi ở cuối nên nán lại chờ Hân Vy đóng cổng rồi mới đi vào. Quỳnh Như và Tuấn Dương ngồi xuống ghế sô pha lớn ở giữa, Nhật Minh ngồi một mình ở ghế con bên cạnh, đối diện là Hân Vy.
“ Để tôi đi lấy nước, mọi người xem tivi chờ chút nha”
Quỳnh Như thấy thế vội đứng dậy.
“ Đi chung đi”
Nói rồi, hai người đi vào trong bếp. Hân Vy mở tủ lạnh lấy ra 4 chai nước ép cam, tiện thể láy luôn 4 cái ly cho đá vào sẵn. Lúc định đi ra ngoài thì Quỳnh Như đã vội kéo cô vào một góc, ánh mắt nham hiểm quét lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Hân Vy vội hỏi.
“ Có chuyện gì sao?”
Quỳnh Như khoanh tay đặt trước ngực, nghiêm nghị nói.
“ Tôi cần lời giải thích về chuyện hôm qua”
Hân Vy chột dạ lo lắng hỏi.
“ Bà nghe được gì vậy?”
Quỳnh Như nở một nụ cười nham hiểm nhìn cô sao đó lại thay đổi sắc mặt 180 độ, gương mặt lạnh tanh nói.
“ Nghe thấy hết”
Hân Vy căng thẳng không biết phải làm sao, ấp úng mãi.
“ Tình thế bất phản kháng thôi, bà cũng biết tôi sợ sấm chớp mà nên là lúc đó tôi có sợ quá nên không ý thức được mà ôm chú ấy”
Quỳnh Như hai mắt kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tò mò hỏi tiếp.
“ Sao đó thì sao? Người ta có ôm cậu không?”
Hân Vy cố nhớ lại rồi mơ hồi nói.
“ Chắc là có…hình như là không…tôi cũng không nhớ kĩ”
Nhật Minh từ đâu đi đến lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
“ Hai bà đi lấy nước mà lâu quá vậy? Khát muốn khô cổ rồi này”
Hân Vy vội vã bưng nước đi nhanh lên phía Nhật Minh.
“ Đây, nước tới đây”
Quỳnh Như vẻ mặt như không cam tâm, nhăn nhó đi theo hai người họ.
Học được một lúc thì cũng đã trưa, tầm hơn 10 giờ. Hân Vy đưa ba người họ ra cổng rồi nói lời chào tạm biệt. Nhật Minh đi ra sau cùng, xe dắt ra được tới cổng thì dừng lại, cậu nhìn cô quan tâm nói.
“ Đừng có thức khuya quá, nghỉ ngơi cho tốt để mau khỏe đó”
Hân Vy mỉm cười gật đầu.
“ Tôi biết rồi mà”
“ Mọi người về cẩn thận nha”
“ Ừm” - ba người đồng thanh đáp rồi rời đi.
Hân Vy vừa định xoay người đi vào trong nhà thì Minh Hạo cũng chạy xe tới. Nghe tiếng xe quen thuộc, Hân Vy xoay người lại nhìn, cô ngạc nhiên, vội đi lại mở cổng.
“ Hồi sáng chú nói trưa không về mà”
Minh Hạo bước xuống xe, bình thnahr dẫn xe vào trong nhà, Hân Vy cũng kẻo đẻo như cái đuôi đi theo phía sau. Minh Hạo đang đi thì đột nhiên đứng im, Hân Vy không hay biết cứ cúi đầu xuống đi phía sau, đầu cô cứ thế đụng trúng vào lưng của anh.
“ Ui” - Cô lấy tay xoa xoa chổ trán.
Minh Hạo xoay lại nhìn cô, lo lắng xem trán của cô.
“ Đau lắm không?”
Hân Vy lắc đầu, ngước lên nhìn anh, rồi lại né tránh ánh mắt sang chổ khác.
“ Không sao ạ”
Minh Hạo lại nói tiếp.
“ Tôi không yên tâm để em ở nhà một mình nên tranh thủ về sớm”
Hân Vy mĩm môi nói nhỏ.
“ Cháu lớn rồi có phải con nít đâu mà chú lo”
Minh Hạo đi thẳng lại chổ bàn trà, thong thả ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, tựa lưng vào ghế nhìn cô nói.
“ Ba mẹ em tin tưởng giao em cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc em đàng hoàng, lỡ em mà bị gì thì tôi phải ăn nói với ba mẹ em thế nào”
Hân Vy vẫn đứng đó, tay nghịch một góc áo.
“ Ồ”
Minh Hạo vỗ tay xuống ghế rồi nhìn cô.
“ Lại đây”
Hân Vy ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống bên cạnh anh, cô kín đáo nhìn anh rồi lại lấy bình trà rót vào tách, cẩn thận đưa sang trước mặt anh, cô nhỏ giọng nói.
“ Mời chú uống trà”
Đôi mắt thâm sâu tựa như mực của Minh Hạo nhìn cô chăm chú, Hân Vy bị nhìn đến khó chịu, cô hỏi.
“ Mặt cháu bị dính gì hay sao?” - Vừa nói cô vừa lấy khăn giấy ở trên bàn lau mặt.
Minh Hạo lắc đầu không đáp, ánh mắt kiên định vẫn dán chặt lên mặt cô, Hân Vy mặt nóng bừng bừng, hai tai cũng bất giác đỏ theo. Cô từ từ đứng dậy, vội nói.
“ Cháu vào phòng học bài đây ạ”
Minh Hạo lúc này mới điềm đạm lên tiếng “ừm” một cái rồi lặng lặng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô dần khuất khỏi tầm mắt.
Minh Hạo mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp cùng quần tây đen ống suông thẳng tấp, anh dắt chiếc xe đi ra ngoài sân. Hân Vy đi theo phía sau. Minh Hạo vừa đội mũ bảo hiểm vừa căn dặn cô.
“ Em ở nhà có gì thì gọi cho tôi, nhớ uống thuốc đúng giờ…có thể là trưa nay tôi không về nhà ăn cơm nên em cứ ăn đi đừng chờ tôi”
Hân Vy ngoan ngoãn đứng im nghe anh căn dặn rồi nhanh chóng đi ra mở cổng, nào ngờ vừa mới đi được vài bước, cô mới phát hiện ba người bạn thân đã đứng ở đó từ lúc nào không hay. Hân Vy vội mở cổng, mời họ vào. Quỳnh Như đôi mắt như phát sáng, miệng cười tủm tỉm đi lại trước mặt Minh Hạo.
“ Em chào anh”
Minh Hạo chỉ gật đầu một cái rồi lên xe rời đi. Nhật Minh đi ở cuối nên nán lại chờ Hân Vy đóng cổng rồi mới đi vào. Quỳnh Như và Tuấn Dương ngồi xuống ghế sô pha lớn ở giữa, Nhật Minh ngồi một mình ở ghế con bên cạnh, đối diện là Hân Vy.
“ Để tôi đi lấy nước, mọi người xem tivi chờ chút nha”
Quỳnh Như thấy thế vội đứng dậy.
“ Đi chung đi”
Nói rồi, hai người đi vào trong bếp. Hân Vy mở tủ lạnh lấy ra 4 chai nước ép cam, tiện thể láy luôn 4 cái ly cho đá vào sẵn. Lúc định đi ra ngoài thì Quỳnh Như đã vội kéo cô vào một góc, ánh mắt nham hiểm quét lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Hân Vy vội hỏi.
“ Có chuyện gì sao?”
Quỳnh Như khoanh tay đặt trước ngực, nghiêm nghị nói.
“ Tôi cần lời giải thích về chuyện hôm qua”
Hân Vy chột dạ lo lắng hỏi.
“ Bà nghe được gì vậy?”
Quỳnh Như nở một nụ cười nham hiểm nhìn cô sao đó lại thay đổi sắc mặt 180 độ, gương mặt lạnh tanh nói.
“ Nghe thấy hết”
Hân Vy căng thẳng không biết phải làm sao, ấp úng mãi.
“ Tình thế bất phản kháng thôi, bà cũng biết tôi sợ sấm chớp mà nên là lúc đó tôi có sợ quá nên không ý thức được mà ôm chú ấy”
Quỳnh Như hai mắt kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tò mò hỏi tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Sao đó thì sao? Người ta có ôm cậu không?”
Hân Vy cố nhớ lại rồi mơ hồi nói.
“ Chắc là có…hình như là không…tôi cũng không nhớ kĩ”
Nhật Minh từ đâu đi đến lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
“ Hai bà đi lấy nước mà lâu quá vậy? Khát muốn khô cổ rồi này”
Hân Vy vội vã bưng nước đi nhanh lên phía Nhật Minh.
“ Đây, nước tới đây”
Quỳnh Như vẻ mặt như không cam tâm, nhăn nhó đi theo hai người họ.
Học được một lúc thì cũng đã trưa, tầm hơn 10 giờ. Hân Vy đưa ba người họ ra cổng rồi nói lời chào tạm biệt. Nhật Minh đi ra sau cùng, xe dắt ra được tới cổng thì dừng lại, cậu nhìn cô quan tâm nói.
“ Đừng có thức khuya quá, nghỉ ngơi cho tốt để mau khỏe đó”
Hân Vy mỉm cười gật đầu.
“ Tôi biết rồi mà”
“ Mọi người về cẩn thận nha”
“ Ừm” - ba người đồng thanh đáp rồi rời đi.
Hân Vy vừa định xoay người đi vào trong nhà thì Minh Hạo cũng chạy xe tới. Nghe tiếng xe quen thuộc, Hân Vy xoay người lại nhìn, cô ngạc nhiên, vội đi lại mở cổng.
“ Hồi sáng chú nói trưa không về mà”
Minh Hạo bước xuống xe, bình thnahr dẫn xe vào trong nhà, Hân Vy cũng kẻo đẻo như cái đuôi đi theo phía sau. Minh Hạo đang đi thì đột nhiên đứng im, Hân Vy không hay biết cứ cúi đầu xuống đi phía sau, đầu cô cứ thế đụng trúng vào lưng của anh.
“ Ui” - Cô lấy tay xoa xoa chổ trán.
Minh Hạo xoay lại nhìn cô, lo lắng xem trán của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Đau lắm không?”
Hân Vy lắc đầu, ngước lên nhìn anh, rồi lại né tránh ánh mắt sang chổ khác.
“ Không sao ạ”
Minh Hạo lại nói tiếp.
“ Tôi không yên tâm để em ở nhà một mình nên tranh thủ về sớm”
Hân Vy mĩm môi nói nhỏ.
“ Cháu lớn rồi có phải con nít đâu mà chú lo”
Minh Hạo đi thẳng lại chổ bàn trà, thong thả ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, tựa lưng vào ghế nhìn cô nói.
“ Ba mẹ em tin tưởng giao em cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc em đàng hoàng, lỡ em mà bị gì thì tôi phải ăn nói với ba mẹ em thế nào”
Hân Vy vẫn đứng đó, tay nghịch một góc áo.
“ Ồ”
Minh Hạo vỗ tay xuống ghế rồi nhìn cô.
“ Lại đây”
Hân Vy ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống bên cạnh anh, cô kín đáo nhìn anh rồi lại lấy bình trà rót vào tách, cẩn thận đưa sang trước mặt anh, cô nhỏ giọng nói.
“ Mời chú uống trà”
Đôi mắt thâm sâu tựa như mực của Minh Hạo nhìn cô chăm chú, Hân Vy bị nhìn đến khó chịu, cô hỏi.
“ Mặt cháu bị dính gì hay sao?” - Vừa nói cô vừa lấy khăn giấy ở trên bàn lau mặt.
Minh Hạo lắc đầu không đáp, ánh mắt kiên định vẫn dán chặt lên mặt cô, Hân Vy mặt nóng bừng bừng, hai tai cũng bất giác đỏ theo. Cô từ từ đứng dậy, vội nói.
“ Cháu vào phòng học bài đây ạ”
Minh Hạo lúc này mới điềm đạm lên tiếng “ừm” một cái rồi lặng lặng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô dần khuất khỏi tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro