Một mình
T.T. Cẩm Tiên
2024-09-08 16:16:03
Minh Hạo vẫn không hề từ bỏ, anh đi theo phía sau cô xuống lầu. Đứng trước ba anh, cô cúi người chào ông một cái rồi mới rời đi.
“ Thưa ba, con đi ạ”
Minh Hạo quay sang nhìn ba anh, đôi mắt đỏ ngầu đã ngấn nước. Ba anh vừa nhìn cũng đã hiểu ý anh, ông từ tốn nói.
“ Cứ để con bé về nhà ba mẹ nghỉ ngơi một thời gian đi, rồi ba sẽ xuống nói chuyện với ba mẹ vợ của con sau”
Trước khi đi, cô cũng không quên nhìn sang bộ mặt dửng dưng đắc ý của Minh Anh, cô cố nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng kéo vali rời đi.
Cô vừa ra đến cổng thì đã có taxi đỗ sẵn ở đó. Trong lúc tài xế để vali vào cốp xe, Hân Vy vừa định mở cửa xe thì anh đã nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mà ôm.
Nhìn dáng vẻ của anh, Hân Vy đau lòng vô cùng, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm một góc áo của anh.
“ Em đừng đi có được không?”
"
'Mình tạm thời xa nhau một thời gian đi...nếu như em với anh vẫn còn duyên nợ thì mình tiếp tục, còn không thì đành thôi vậy”
Minh Hạo biết không ngăn được cô, anh từ từ buông cô ra, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô rồi hôn lên trán cô một cái thật lâu.
“ Em chờ anh nha, anh sẽ về tìm em...vợ à”
Hân Vy cố nở một nụ cười, gật đầu nhìn anh.
“ Em sẽ chờ”
Nói rồi, cô cũng lên chiếc taxi rời đi, anh không cầm lòng được mà đuổi theo phía sau cô. Đợi đến khi nam tài xế nói.
“ Cô ơi, chồng cô đang chạy theo phía sau”
Hân Vy có chút bất ngờ, cô xoay đầu lại nhìn, anh vẫn không ngừng cố gắng chạy theo phía sau xe. Cô nhìn anh mà lòng đau xót vô cùng, cố để nước mắt không được rơi nhưng không được.
Sức người có hạn, chạy được một lúc thì xe cô đã chạy mất. Minh Hạo đứng khom người, hai tay chống xuống đầu gối, mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hen.
Anh nhìn theo phía cuối đường, mà nói.
"Hãy chờ anh”
Mãi đến chiều, Hân Vy cũng đã về đến nhà. Nghe tiếng gọi, ba mẹ cô đang ăn cơm cũng ngạc nhiên mà nhìn nhau.
“ Sao tôi nghe tiếng con bé Vy”
“ Tôi cũng nghe” - Ba cô nói.
“ Để tôi đi xem” - Mẹ cô nghi hoặc đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô với cái vali, bà vui mừng chạy nhanh đến ôm cô vào lòng.
“ Sao về mà không nói trước với ba mẹ?...Ông ơi, con về”
Ba cô nghe xong thì vội chạy nhanh phía ngoài. Hân Vy mím môi như muốn khóc nhìn ba mẹ.
"Ba...me"
“ Vào trong nhà ngồi nghỉ” - Vừa nói, ba cô vừa kéo vali giúp cô, rồi cả ba cùng vào trong.
Ngồi xuống ghế sopha, mẹ cô ân cần hỏi.
“ Đi đường có mệt không?”
Cô lắc đầu nhìn bà, rồi nói.
“ Con không mệt”
Ba cô nhìn cô rồi lại nhìn ra phía cổng nhà.
“ Minh Hạo không về cùng con à?”
Nghe đến tên anh, đôi mắt cô có chút đượm buồn nhưng vẫn cố tỏ ra là không có gì, cô nói.
“ Anh ấy đang đi công tác nên con về một mình...với lại lần này có thể con sẽ ở đây một thời gian dài”
Mẹ cô có vẻ lo lắng hỏi.
“ Hai vợ chồng con cãi nhau sao?”
Hân Vy nghe xong thì vội lắc đầu, xua tay.
“ Không có, chỉ là lâu rồi con không về thăm ba mẹ, con muốn dành thời gian này để nghỉ ngơi, ở bên ba mẹ nhiều hơn”
Mẹ cô trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng đã bị ba cô chen ngang.
“ Thôi, về là được rồi, vào trong ăn cơm cùng ba mẹ”
Trở lại nhà anh.
Minh Hạo với đôi mắt đỏ, lạnh lùng ngồi ở ghế sô pha đối mặt với bà Xuân và Minh Anh.
Ba anh khẽ thở dài, trong tình thế khó xử như này, ông hắn giọng nói.
“ Hai đứa cũng đã trưởng thành, đủ để nhận thức được hành vi, cảm xúc của mình ra sao, nếu như Minh Anh có thai thì nhà bác sẽ chu cấp cho cháu tới lúc sinh em bé, nhà bác sẽ nuôi, nhưng còn việc cho cháu một danh phận thì rất tiếc nhà bác chỉ có một người con dâu là Hân Vy mà thôi”
Minh Anh nghe xong thì không kìm được, tức giận nói.
“ Tại sao chứ? Tại sao con không được danh chính ngôn thuận bước vào nhà này chứ?”
Ba anh bình thản trả lời.
“ Đừng tưởng bác không biết, lúc Minh Hạo chưa lấy vợ, cháu cũng một hai bám dính lấy nó...với lại chuyện này, bác sẽ cho người điều tra rõ ràng”
Bà Xuân vội lên tiếng.
“ Ý anh hai là con bé Minh Anh gài bẫy Minh Hạo hay sao?”
Ba anh nhìn sang bà Xuân bằng ánh mắt sắt bén.
“ Anh không có nói, tự em nói ra thôi...bây giờ thì hai người về được rồi, anh còn có chuyện để giải quyết nữa”
Bà Xuân tức giận đứng dậy nói.
“ Anh hai, anh cũng bị con nhỏ Hân Vy bỏ bùa rồi”
Ba anh không thèm để ý đến họ mà đứng dậy, nói vọng vào sau nhà.
"
'Người đâu...tiễn khách”
Minh Anh cũng tức giận không thua kém gì bà Xuân, nhưng lại không thể ở lại đây thêm được nữa, đành ngậm ngùi kéo tay bà Xuân cùng rời đi.
Tối hôm đó.
Hân Vy nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô mở máy lên xem, là tin nhắn của anh.
[ Anh biết giờ này chắc em vẫn chưa ngủ được, em yên tâm ba anh chỉ chấp nhận em là con dâu duy nhất của nhà mình thôi, còn chuyện của Minh Anh, ba đã cho người điều tra rõ ràng, em đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Anh xin lỗi vì ngay từ đầu không nói với em là có Minh Anh đi công tác cùng vì anh sợ em lại nghĩ ngợi rồi lo lắng. Anh đã đợi gần 5 năm mới có thể mang cau trầu rước em về làm vợ thì nhất định anh sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt mà bỏ rơi em, anh cũng không cho phép em rời xa anh, cả cuộc đời này của anh chỉ có mình em là vợ. Anh yêu em]
Nhìn dòng tin nhắn mà cô không cầm được nước mắt. Dẫu biết anh là người chung thủy, yêu thương cô thật lòng nhưng cô lại không thể ích kỷ mà ở bên cạnh anh mãi được. Cô phải nghĩ cho anh, gia đình anh.
Hân Vy cố để không khóc, cô nhìn vào màn hình một lúc lâu nhưng vẫn không hồi đáp lại anh. Có lẽ, im lặng sẽ tốt hơn cho cô và anh lúc này?
“ Thưa ba, con đi ạ”
Minh Hạo quay sang nhìn ba anh, đôi mắt đỏ ngầu đã ngấn nước. Ba anh vừa nhìn cũng đã hiểu ý anh, ông từ tốn nói.
“ Cứ để con bé về nhà ba mẹ nghỉ ngơi một thời gian đi, rồi ba sẽ xuống nói chuyện với ba mẹ vợ của con sau”
Trước khi đi, cô cũng không quên nhìn sang bộ mặt dửng dưng đắc ý của Minh Anh, cô cố nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng kéo vali rời đi.
Cô vừa ra đến cổng thì đã có taxi đỗ sẵn ở đó. Trong lúc tài xế để vali vào cốp xe, Hân Vy vừa định mở cửa xe thì anh đã nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mà ôm.
Nhìn dáng vẻ của anh, Hân Vy đau lòng vô cùng, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm một góc áo của anh.
“ Em đừng đi có được không?”
"
'Mình tạm thời xa nhau một thời gian đi...nếu như em với anh vẫn còn duyên nợ thì mình tiếp tục, còn không thì đành thôi vậy”
Minh Hạo biết không ngăn được cô, anh từ từ buông cô ra, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô rồi hôn lên trán cô một cái thật lâu.
“ Em chờ anh nha, anh sẽ về tìm em...vợ à”
Hân Vy cố nở một nụ cười, gật đầu nhìn anh.
“ Em sẽ chờ”
Nói rồi, cô cũng lên chiếc taxi rời đi, anh không cầm lòng được mà đuổi theo phía sau cô. Đợi đến khi nam tài xế nói.
“ Cô ơi, chồng cô đang chạy theo phía sau”
Hân Vy có chút bất ngờ, cô xoay đầu lại nhìn, anh vẫn không ngừng cố gắng chạy theo phía sau xe. Cô nhìn anh mà lòng đau xót vô cùng, cố để nước mắt không được rơi nhưng không được.
Sức người có hạn, chạy được một lúc thì xe cô đã chạy mất. Minh Hạo đứng khom người, hai tay chống xuống đầu gối, mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hen.
Anh nhìn theo phía cuối đường, mà nói.
"Hãy chờ anh”
Mãi đến chiều, Hân Vy cũng đã về đến nhà. Nghe tiếng gọi, ba mẹ cô đang ăn cơm cũng ngạc nhiên mà nhìn nhau.
“ Sao tôi nghe tiếng con bé Vy”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Tôi cũng nghe” - Ba cô nói.
“ Để tôi đi xem” - Mẹ cô nghi hoặc đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô với cái vali, bà vui mừng chạy nhanh đến ôm cô vào lòng.
“ Sao về mà không nói trước với ba mẹ?...Ông ơi, con về”
Ba cô nghe xong thì vội chạy nhanh phía ngoài. Hân Vy mím môi như muốn khóc nhìn ba mẹ.
"Ba...me"
“ Vào trong nhà ngồi nghỉ” - Vừa nói, ba cô vừa kéo vali giúp cô, rồi cả ba cùng vào trong.
Ngồi xuống ghế sopha, mẹ cô ân cần hỏi.
“ Đi đường có mệt không?”
Cô lắc đầu nhìn bà, rồi nói.
“ Con không mệt”
Ba cô nhìn cô rồi lại nhìn ra phía cổng nhà.
“ Minh Hạo không về cùng con à?”
Nghe đến tên anh, đôi mắt cô có chút đượm buồn nhưng vẫn cố tỏ ra là không có gì, cô nói.
“ Anh ấy đang đi công tác nên con về một mình...với lại lần này có thể con sẽ ở đây một thời gian dài”
Mẹ cô có vẻ lo lắng hỏi.
“ Hai vợ chồng con cãi nhau sao?”
Hân Vy nghe xong thì vội lắc đầu, xua tay.
“ Không có, chỉ là lâu rồi con không về thăm ba mẹ, con muốn dành thời gian này để nghỉ ngơi, ở bên ba mẹ nhiều hơn”
Mẹ cô trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng đã bị ba cô chen ngang.
“ Thôi, về là được rồi, vào trong ăn cơm cùng ba mẹ”
Trở lại nhà anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hạo với đôi mắt đỏ, lạnh lùng ngồi ở ghế sô pha đối mặt với bà Xuân và Minh Anh.
Ba anh khẽ thở dài, trong tình thế khó xử như này, ông hắn giọng nói.
“ Hai đứa cũng đã trưởng thành, đủ để nhận thức được hành vi, cảm xúc của mình ra sao, nếu như Minh Anh có thai thì nhà bác sẽ chu cấp cho cháu tới lúc sinh em bé, nhà bác sẽ nuôi, nhưng còn việc cho cháu một danh phận thì rất tiếc nhà bác chỉ có một người con dâu là Hân Vy mà thôi”
Minh Anh nghe xong thì không kìm được, tức giận nói.
“ Tại sao chứ? Tại sao con không được danh chính ngôn thuận bước vào nhà này chứ?”
Ba anh bình thản trả lời.
“ Đừng tưởng bác không biết, lúc Minh Hạo chưa lấy vợ, cháu cũng một hai bám dính lấy nó...với lại chuyện này, bác sẽ cho người điều tra rõ ràng”
Bà Xuân vội lên tiếng.
“ Ý anh hai là con bé Minh Anh gài bẫy Minh Hạo hay sao?”
Ba anh nhìn sang bà Xuân bằng ánh mắt sắt bén.
“ Anh không có nói, tự em nói ra thôi...bây giờ thì hai người về được rồi, anh còn có chuyện để giải quyết nữa”
Bà Xuân tức giận đứng dậy nói.
“ Anh hai, anh cũng bị con nhỏ Hân Vy bỏ bùa rồi”
Ba anh không thèm để ý đến họ mà đứng dậy, nói vọng vào sau nhà.
"
'Người đâu...tiễn khách”
Minh Anh cũng tức giận không thua kém gì bà Xuân, nhưng lại không thể ở lại đây thêm được nữa, đành ngậm ngùi kéo tay bà Xuân cùng rời đi.
Tối hôm đó.
Hân Vy nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô mở máy lên xem, là tin nhắn của anh.
[ Anh biết giờ này chắc em vẫn chưa ngủ được, em yên tâm ba anh chỉ chấp nhận em là con dâu duy nhất của nhà mình thôi, còn chuyện của Minh Anh, ba đã cho người điều tra rõ ràng, em đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Anh xin lỗi vì ngay từ đầu không nói với em là có Minh Anh đi công tác cùng vì anh sợ em lại nghĩ ngợi rồi lo lắng. Anh đã đợi gần 5 năm mới có thể mang cau trầu rước em về làm vợ thì nhất định anh sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt mà bỏ rơi em, anh cũng không cho phép em rời xa anh, cả cuộc đời này của anh chỉ có mình em là vợ. Anh yêu em]
Nhìn dòng tin nhắn mà cô không cầm được nước mắt. Dẫu biết anh là người chung thủy, yêu thương cô thật lòng nhưng cô lại không thể ích kỷ mà ở bên cạnh anh mãi được. Cô phải nghĩ cho anh, gia đình anh.
Hân Vy cố để không khóc, cô nhìn vào màn hình một lúc lâu nhưng vẫn không hồi đáp lại anh. Có lẽ, im lặng sẽ tốt hơn cho cô và anh lúc này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro