Hệ Thống Phi Pháp Vạn Nhân Mê (5)
Du Công ( 游公 )
2024-07-12 19:19:30
Từ Sách cũng không hoài nghi Trần Khâm Thanh lừa gạt mình, nói dối đối tượng ngoại tình của Chu Dương chính là Diệp Thiên.
Cho nên, sau khi xác định nam sinh vừa mới rời đi kia chính là Diệp Thiên, lại nghĩ đến lúc trước Diệp Thiên ở trước mặt Trần Khâm Thanh, ba năm câu không rời Chu Dương, có thể nói dụng tâm tương đối hiểm ác.
Mặc dù Từ Sách khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng giờ khắc này vẫn không nhịn được dâng lên vài phần lửa giận: “ Hắn đây là ý gì?”
“ Hắn đại khái cho rằng không ai biết mình là kẻ phá hoại tình cảm của tôi và Chu Dương, cho nên mới dám trắng trợn xuất hiện trước mặt tôi như vậy, dùng tư thái của người thắng sau lưng, hy vọng có thể nhìn thấy bộ dáng thương tâm muốn chết của tôi." Trần Khâm Thanh nhớ tới sự đắc ý không thể ức chế lúc ban đầu của Diệp Thiên, phân tích.
Vẻ mặt Từ Sách có thêm vài phần trịnh trọng: “ Cậu và hắn ta có thù oán sao?”
Tiểu quỷ khó chơi, nam sinh kia vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu.
Trần Khâm Thanh lắc đầu: “ Không có, nhưng như vậy sẽ mang đến cảm giác sảng khoái cho hắn”.
Từ Sách: “......”
Trần Khâm Thanh nhìn chằm chằm kịch bản trong tay mình: “ Anh phải biết rằng, khoái cảm như vậy thường có thể kích thích sự nhiệt tình sáng tạo của con người”.
Từ Sách: “......”
Trần Khâm Thanh mở kịch bản đã sớm bị cậu nhìn thấu ra: “Cho nên, hành vi vừa rồi của hắn ta đả kích tôi, lại kích thích chính mình, nhất cử lưỡng tiện”.
Từ Sách nhíu mày: “ May mà vừa rồi cậu cắt đứt lời hắn ta”.
Trần Khâm Thanh không nói gì, lại mô phỏng phương thức biểu diễn trong đầu, giống như Diệp Thiên đối với cậu mà nói đã là người không cần đàm luận nữa.
Từ Sách nhìn thấy cậu đang đắm chìm trong kịch bản, cũng không quấy rầy nữa.
Chỉ là, làm người đại diện trà trộn trong giới giải trí nhiều năm, đã lâu không có gặp qua người can đảm như vậy dám đùa giỡn bọn họ, đến cùng vẫn là khó có thể nuốt xuống cơn giận này.
Để không ảnh hưởng đến Trần Khâm Thanh, Từ Sách lặng lẽ đứng dậy, đi tới một góc không người, gọi một cú điện thoại, bảo người ta điều tra Diệp Thiên.
Nghĩ đến vách ngăn có tai, Từ Sách cũng không giải thích thêm gì trong điện thoại.
Sau đó, Từ Sách lại nhanh chóng biên tập một tin nhắn, gửi cho Triệu Cẩm Tân.
Nếu như nói lúc trước Từ Sách còn cho rằng Diệp Thiên là một nhân tài có thể tạo ra, thậm chí có ý niệm ký hợp đồng với hắn trong nháy mắt, hiện tại Từ Sách chỉ cảm thấy người này tâm tư bất chính, khó thành đại khí.
Từ Sách hít sâu một hơi, cất điện thoại đi về bên cạnh Trần Khâm Thanh.
Lúc này, buổi thử vai của 《 Tiên đạo 》vừa vặn vừa mới bắt đầu.
Diệp Thiên cũng đã trở lại, ngồi một mình, không tiến đến bên cạnh Trần Khâm Thanh.
Đến phiên Trần Khâm Thanh, Từ Sách vỗ vai cậu, động viên cậu: “ Cậu đừng khẩn trương, giữ bình tĩnh, cố lên”.
Trần Khâm Thanh gật đầu, đi vào phòng thử vai.
Trần Khâm Thanh là thử vai nam chính, sau khi đạo diễn bảo cậu bắt đầu, cậu nhanh chóng nhập vai, đem nhân vật mình luôn mô phỏng trong đầu hiện ra trước mặt bọn họ.
Một người một lòng cầu đạo, vô dục vô cầu, khổ tu ngàn năm, cuối cùng có thể phi thăng, lại phát hiện thế giới này là một âm mưu to lớn.
Bọn họ tu đạo phi thăng cũng bất quá là thoát khỏi lao tù mà thôi, phẫn nộ cùng không cam lòng sinh ra tâm ma.
Sau khi nhìn thấu chân tướng thiên đạo, hắn nên tu đạo gì?
Buổi thử vai kết thúc, sau khi đạo diễn bảo cậu trở về chờ tin tức, Trần Khâm Thanh liền ra khỏi phòng.
Từ Sách nhìn Trần Khâm Thanh đi ra, cũng không lập tức hỏi kết quả thử vai của Trần Khâm Thanh, chỉ nói với Trần Khâm Thanh chuyện hành trình kế tiếp.
Diệp Thiên dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay mình, oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Khâm Thanh.
Nhận thấy ánh mắt Diệp Thiên, Trần Khâm Thanh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên lúc này đã nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú, giống như hắn từ đầu đến cuối đều là động tác này, không có gì thay đổi.
“ Đi thôi”. Thấy động tác của Trần Khâm Thanh, Từ Sách cũng không khỏi liếc Diệp Thiên, trong ánh mắt mang theo khinh thường.
Trần Khâm Thanh gật đầu, không nhìn Diệp Thiên nữa, đi theo người đại diện Từ Sách rời đi.
Bởi vì năm điểm mị lực kia, Diệp Thiên chỉ sợ là đã ghi hận cậu.
Sau khi kết thúc một ngày hoạt động, Từ Sách đưa Trần Khâm Thanh về nhà.
Ngay lúc Trần Khâm Thanh muốn xuống xe, Từ Sách nói: “ Vừa rồi lúc cậu làm việc, Triệu tổng gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi về chuyện Diệp Thiên, tôi liền đem chuyện buổi sáng thử vai nói cho Triệu tổng, cậu không ngại chứ?”
Trần Khâm Thanh cởi dây an toàn trên người: “ Không ngại”.
Từ Sách nhìn vẻ mệt mỏi lộ ra trên mặt Trần Khâm Thanh, quan tâm nói: “ Cậu cũng mệt mỏi một ngày rồi, trở về sớm nghỉ ngơi đi”.
“ Tôi biết rồi”. Trần Khâm Thanh mở cửa xe, xuống xe, nói với Từ Sách trong xe: “ Mấy ngày trước đã khiến anh quan tâm, hôm nay cảm ơn anh đã chăm sóc, sau này còn phải làm phiền anh Từ nữa”.
Người đại diện Từ Sách sửng sốt, trong lòng tràn ngập vui mừng: “ Cậu là nghệ sĩ tôi dẫn theo, đây đều là chuyện tôi nên làm”.
Nghệ sĩ của mình thật sự là đã trưởng thành, đã là một nghệ sĩ thành thục.
Trần Khâm Thanh không biết Từ Sách cảm khái trong lòng, sau khi cậu trở lại cửa nhà mình, liền đứng ở cửa nhà mình, cùng chú chó con trắng như tuyết đứng ở trước cửa nhà mình hai mặt nhìn nhau.
Hắn rất là xác định mình không có nuôi chó, cho nên Trần Khâm Thanh suy nghĩ, con chó con này có thể là chạy nhầm nhà.
Mà con chó nhỏ ngồi cứng ngắc dưới đất ngẩng đầu nhìn Trần Khâm Thanh, cũng là một bộ dáng bị kinh hách.
Trần Khâm Thanh tuy rằng không thích nhớ chuyện, nhưng cậu có thể khẳng định, mình không có kinh nghiệm nuôi chó, cho nên cậu cũng không biết nên ở chung với chó như thế nào, làm sao có thể giao tiếp hiệu quả với một con chó con.
Trần Khâm Thanh suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, không có đi vuốt ve chú chó nhỏ trước mặt mình, dùng thái độ cùng người trao đổi, đứng đắn hỏi: "Nhà ngươi ở nơi nào?"
Chẳng biết vì sao, chó con nóng nảy, gâu gâu kêu lên, giống như bức thiết muốn nói cho Trần Khâm Thanh cái gì đó.
Nhưng thật đáng tiếc, tuy rằng trợ thủ của Trần Khâm Thanh là hệ thống toàn năng, nhưng mà, dưới điều kiện thế giới này không cần, cũng không có năng lực thắp sáng có thể giao tiếp với động vật.
Cho nên cho dù con chó nhỏ này vẫn kêu không ngừng, Trần Khâm Thanh cũng nghe không hiểu.
Chó con thấy Trần Khâm Thanh trước mặt mình không có phản ứng, càng thêm nóng nảy, gấp đến độ muốn xoay vòng.
Chỉ là, chó con dùng chân ngắn của mình còn chưa chạy được hai bước, chân trước liền lảo đảo một cái, ngã rạp trên mặt đất.
Trần Khâm Thanh không hiểu lắm thao tác này rơi vào trầm mặc.
Không khí đột nhiên im lặng.
Chó con quỳ rạp trên mặt đất ngồi dậy, lắc lắc lông của mình, nhìn chằm chằm chân của mình, một bộ bị đả kích lớn, hoài nghi cẩu sinh.
Trần Khâm Thanh khẽ cười ra tiếng.
Chó con nghe được, tâm tình càng sa sút, rũ đầu xuống, hai lỗ tai rũ xuống, đôi mắt to tròn tròn tràn đầy ủy khuất, nức nở một tiếng.
Trần Khâm Thanh nhìn con chó nhỏ đáng thương này, không khỏi vươn tay, xoa xoa đầu nó.
Chó con lại cúi đầu nức nở một tiếng, không hiểu có loại cảm xúc nhận mệnh.
Trần Khâm Thanh đứng dậy, nhập vân tay, mở cửa: "Bây giờ đã khuya rồi, mày có muốn vào trước không, ngày mai tao sẽ dẫn mày đến quản lý, tìm chủ nhân của mày.
Con chó nhỏ cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, do dự một chút, mới chậm rãi bước ra móng vuốt trước của mình, đi vào trong cửa.
Chó con mỗi một bước đều phá lệ cẩn thận, tựa hồ sợ mình lại nháo ra chuyện cười vừa rồi.
Trần Khâm Thanh lấy ra một hộp sữa, đổ vào trong bát, đặt trước mặt chú chó: “Uống đi”.
Chó con nhìn chằm chằm sữa trước mặt mình, có chút ghét bỏ, dùng chân trước đẩy sữa ra.
“ ...” Trần Khâm Thanh: “ Mày không thích uống sữa?”
Chó con: “Gâu!”
Trần Khâm Thanh nhận được xác nhận, bưng sữa đi, cũng không chuẩn bị thức ăn khác cho nó.
Anh không nuôi chó, cũng không biết chó lớn như vậy còn có thể ăn cái gì mà không uống sữa.
Hơn nữa, chú chó con này rất sạch sẽ, vừa nhìn chính là có chủ nhân, cho nên cậu vẫn là không nên đút loạn tương đối tốt hơn.
Đợi đến ngày mai đưa đến chỗ quản lý, hẳn là có thể tìm được chủ nhân của nó.
Trần Khâm Thanh bước chân không ngừng đi vào phòng ngủ, chó con nhắm mắt đi theo Trần Khâm Thanh.
Con chó nhỏ ngồi xổm trước cửa phòng khách, ngơ ngác nhìn Trần Khâm dọn giường gọn gàng, chỉ vào giường nói với nó: “ Đêm nay mày ngủ ở đây đi”.
Chó con: “......”
Trong lòng chó con có chút phức tạp, hành động này của Trần Khâm Thanh khiến nó ảo giác bây giờ nó vẫn còn một mình.
Tuy rằng phương thức như vậy làm cho nó càng thêm tự tại một chút.
Trần Khâm Thanh không cảm thấy hành vi đối đãi với chó của mình có chỗ nào không đúng, cậu thậm chí không nghĩ đến sự phân biệt giữa người và chó.
Thấy chó con bất động, cậu cũng chỉ cho rằng chó con còn quá nhỏ, hoàn cảnh nơi này lại quá xa lạ, cho nên có chút khiếp đảm.
Trần Khâm Thanh trấn an: “Chỉ là một đêm, ngày mai sẽ dẫn mày đi tìm chủ nhân, an tâm đi”.
Chó con: “......”
Chó con nâng lên móng vuốt của mình, xác định mình thật sự là CẨU, lại nghĩ đến ngày mai, u buồn.
Con chó nhỏ u buồn xoay người, đối mặt với góc tường, đưa lưng về phía Trần Khâm Thanh, tự bế.
Trần Khâm Thanh sửng sốt, khóe miệng bất giác nhếch lên, khẽ cười ra tiếng.
Trần Khâm Thanh thử ôm con chó nhỏ, thấy nó không giãy dụa, mới ôm nó lên giường, để nó có thể ngủ ở một nơi thoải mái.
Trần Khâm Thanh thu xếp ổn thỏa cho con chó, xoa đầu nó: “ Ngủ ngon”.
Dứt lời, Trần Khâm Thanh còn thập phần tri kỷ vì nó đóng cửa và tắt đèn lại.
Sau khi Trần Khâm Thanh rời đi, chó con trở mình, chổng vó, mở to mắt, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Khâm Thanh nghe được tiếng chó nhỏ kêu, liền đi mở cửa phòng khách.
Trong nháy mắt cửa mở, chó con bên trong lao ra, vây quanh Trần Khâm Thanh vui mừng vẫy đuôi.
Trần Khâm Thanh nhìn con chó nhỏ vui vẻ dưới chân, nhíu mày, lại giãn ra, cho con chó nhỏ uống sữa, mới đưa nó tới quản lý.
Con chó nhỏ này đi lạc, chủ nhân tất nhiên là ở trong tiểu khu tìm kiếm qua, quản lý bên kia có ghi chép, rất nhanh liền liên lạc được với chủ nhân của con chó nhỏ.
Trần Khâm Thanh đương nhiên không có khả năng ở chỗ này chờ chủ nhân của con chó nhỏ dẫn nó đi, sau khi bên quản lý thay chủ nhân mất chó biểu đạt lòng biết ơn, Trần Khâm Thanh liền trở về nhà của mình.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tầng cao nhất của Tinh Hoàng cao ốc, nam nhân ngồi trên ghế văn phòng đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn nhìn hai tay của mình, nhịn không được vui mừng mà khóc.
Hắn không phải là chó!
Cho nên, sau khi xác định nam sinh vừa mới rời đi kia chính là Diệp Thiên, lại nghĩ đến lúc trước Diệp Thiên ở trước mặt Trần Khâm Thanh, ba năm câu không rời Chu Dương, có thể nói dụng tâm tương đối hiểm ác.
Mặc dù Từ Sách khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng giờ khắc này vẫn không nhịn được dâng lên vài phần lửa giận: “ Hắn đây là ý gì?”
“ Hắn đại khái cho rằng không ai biết mình là kẻ phá hoại tình cảm của tôi và Chu Dương, cho nên mới dám trắng trợn xuất hiện trước mặt tôi như vậy, dùng tư thái của người thắng sau lưng, hy vọng có thể nhìn thấy bộ dáng thương tâm muốn chết của tôi." Trần Khâm Thanh nhớ tới sự đắc ý không thể ức chế lúc ban đầu của Diệp Thiên, phân tích.
Vẻ mặt Từ Sách có thêm vài phần trịnh trọng: “ Cậu và hắn ta có thù oán sao?”
Tiểu quỷ khó chơi, nam sinh kia vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu.
Trần Khâm Thanh lắc đầu: “ Không có, nhưng như vậy sẽ mang đến cảm giác sảng khoái cho hắn”.
Từ Sách: “......”
Trần Khâm Thanh nhìn chằm chằm kịch bản trong tay mình: “ Anh phải biết rằng, khoái cảm như vậy thường có thể kích thích sự nhiệt tình sáng tạo của con người”.
Từ Sách: “......”
Trần Khâm Thanh mở kịch bản đã sớm bị cậu nhìn thấu ra: “Cho nên, hành vi vừa rồi của hắn ta đả kích tôi, lại kích thích chính mình, nhất cử lưỡng tiện”.
Từ Sách nhíu mày: “ May mà vừa rồi cậu cắt đứt lời hắn ta”.
Trần Khâm Thanh không nói gì, lại mô phỏng phương thức biểu diễn trong đầu, giống như Diệp Thiên đối với cậu mà nói đã là người không cần đàm luận nữa.
Từ Sách nhìn thấy cậu đang đắm chìm trong kịch bản, cũng không quấy rầy nữa.
Chỉ là, làm người đại diện trà trộn trong giới giải trí nhiều năm, đã lâu không có gặp qua người can đảm như vậy dám đùa giỡn bọn họ, đến cùng vẫn là khó có thể nuốt xuống cơn giận này.
Để không ảnh hưởng đến Trần Khâm Thanh, Từ Sách lặng lẽ đứng dậy, đi tới một góc không người, gọi một cú điện thoại, bảo người ta điều tra Diệp Thiên.
Nghĩ đến vách ngăn có tai, Từ Sách cũng không giải thích thêm gì trong điện thoại.
Sau đó, Từ Sách lại nhanh chóng biên tập một tin nhắn, gửi cho Triệu Cẩm Tân.
Nếu như nói lúc trước Từ Sách còn cho rằng Diệp Thiên là một nhân tài có thể tạo ra, thậm chí có ý niệm ký hợp đồng với hắn trong nháy mắt, hiện tại Từ Sách chỉ cảm thấy người này tâm tư bất chính, khó thành đại khí.
Từ Sách hít sâu một hơi, cất điện thoại đi về bên cạnh Trần Khâm Thanh.
Lúc này, buổi thử vai của 《 Tiên đạo 》vừa vặn vừa mới bắt đầu.
Diệp Thiên cũng đã trở lại, ngồi một mình, không tiến đến bên cạnh Trần Khâm Thanh.
Đến phiên Trần Khâm Thanh, Từ Sách vỗ vai cậu, động viên cậu: “ Cậu đừng khẩn trương, giữ bình tĩnh, cố lên”.
Trần Khâm Thanh gật đầu, đi vào phòng thử vai.
Trần Khâm Thanh là thử vai nam chính, sau khi đạo diễn bảo cậu bắt đầu, cậu nhanh chóng nhập vai, đem nhân vật mình luôn mô phỏng trong đầu hiện ra trước mặt bọn họ.
Một người một lòng cầu đạo, vô dục vô cầu, khổ tu ngàn năm, cuối cùng có thể phi thăng, lại phát hiện thế giới này là một âm mưu to lớn.
Bọn họ tu đạo phi thăng cũng bất quá là thoát khỏi lao tù mà thôi, phẫn nộ cùng không cam lòng sinh ra tâm ma.
Sau khi nhìn thấu chân tướng thiên đạo, hắn nên tu đạo gì?
Buổi thử vai kết thúc, sau khi đạo diễn bảo cậu trở về chờ tin tức, Trần Khâm Thanh liền ra khỏi phòng.
Từ Sách nhìn Trần Khâm Thanh đi ra, cũng không lập tức hỏi kết quả thử vai của Trần Khâm Thanh, chỉ nói với Trần Khâm Thanh chuyện hành trình kế tiếp.
Diệp Thiên dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay mình, oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Khâm Thanh.
Nhận thấy ánh mắt Diệp Thiên, Trần Khâm Thanh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thiên lúc này đã nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú, giống như hắn từ đầu đến cuối đều là động tác này, không có gì thay đổi.
“ Đi thôi”. Thấy động tác của Trần Khâm Thanh, Từ Sách cũng không khỏi liếc Diệp Thiên, trong ánh mắt mang theo khinh thường.
Trần Khâm Thanh gật đầu, không nhìn Diệp Thiên nữa, đi theo người đại diện Từ Sách rời đi.
Bởi vì năm điểm mị lực kia, Diệp Thiên chỉ sợ là đã ghi hận cậu.
Sau khi kết thúc một ngày hoạt động, Từ Sách đưa Trần Khâm Thanh về nhà.
Ngay lúc Trần Khâm Thanh muốn xuống xe, Từ Sách nói: “ Vừa rồi lúc cậu làm việc, Triệu tổng gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi về chuyện Diệp Thiên, tôi liền đem chuyện buổi sáng thử vai nói cho Triệu tổng, cậu không ngại chứ?”
Trần Khâm Thanh cởi dây an toàn trên người: “ Không ngại”.
Từ Sách nhìn vẻ mệt mỏi lộ ra trên mặt Trần Khâm Thanh, quan tâm nói: “ Cậu cũng mệt mỏi một ngày rồi, trở về sớm nghỉ ngơi đi”.
“ Tôi biết rồi”. Trần Khâm Thanh mở cửa xe, xuống xe, nói với Từ Sách trong xe: “ Mấy ngày trước đã khiến anh quan tâm, hôm nay cảm ơn anh đã chăm sóc, sau này còn phải làm phiền anh Từ nữa”.
Người đại diện Từ Sách sửng sốt, trong lòng tràn ngập vui mừng: “ Cậu là nghệ sĩ tôi dẫn theo, đây đều là chuyện tôi nên làm”.
Nghệ sĩ của mình thật sự là đã trưởng thành, đã là một nghệ sĩ thành thục.
Trần Khâm Thanh không biết Từ Sách cảm khái trong lòng, sau khi cậu trở lại cửa nhà mình, liền đứng ở cửa nhà mình, cùng chú chó con trắng như tuyết đứng ở trước cửa nhà mình hai mặt nhìn nhau.
Hắn rất là xác định mình không có nuôi chó, cho nên Trần Khâm Thanh suy nghĩ, con chó con này có thể là chạy nhầm nhà.
Mà con chó nhỏ ngồi cứng ngắc dưới đất ngẩng đầu nhìn Trần Khâm Thanh, cũng là một bộ dáng bị kinh hách.
Trần Khâm Thanh tuy rằng không thích nhớ chuyện, nhưng cậu có thể khẳng định, mình không có kinh nghiệm nuôi chó, cho nên cậu cũng không biết nên ở chung với chó như thế nào, làm sao có thể giao tiếp hiệu quả với một con chó con.
Trần Khâm Thanh suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, không có đi vuốt ve chú chó nhỏ trước mặt mình, dùng thái độ cùng người trao đổi, đứng đắn hỏi: "Nhà ngươi ở nơi nào?"
Chẳng biết vì sao, chó con nóng nảy, gâu gâu kêu lên, giống như bức thiết muốn nói cho Trần Khâm Thanh cái gì đó.
Nhưng thật đáng tiếc, tuy rằng trợ thủ của Trần Khâm Thanh là hệ thống toàn năng, nhưng mà, dưới điều kiện thế giới này không cần, cũng không có năng lực thắp sáng có thể giao tiếp với động vật.
Cho nên cho dù con chó nhỏ này vẫn kêu không ngừng, Trần Khâm Thanh cũng nghe không hiểu.
Chó con thấy Trần Khâm Thanh trước mặt mình không có phản ứng, càng thêm nóng nảy, gấp đến độ muốn xoay vòng.
Chỉ là, chó con dùng chân ngắn của mình còn chưa chạy được hai bước, chân trước liền lảo đảo một cái, ngã rạp trên mặt đất.
Trần Khâm Thanh không hiểu lắm thao tác này rơi vào trầm mặc.
Không khí đột nhiên im lặng.
Chó con quỳ rạp trên mặt đất ngồi dậy, lắc lắc lông của mình, nhìn chằm chằm chân của mình, một bộ bị đả kích lớn, hoài nghi cẩu sinh.
Trần Khâm Thanh khẽ cười ra tiếng.
Chó con nghe được, tâm tình càng sa sút, rũ đầu xuống, hai lỗ tai rũ xuống, đôi mắt to tròn tròn tràn đầy ủy khuất, nức nở một tiếng.
Trần Khâm Thanh nhìn con chó nhỏ đáng thương này, không khỏi vươn tay, xoa xoa đầu nó.
Chó con lại cúi đầu nức nở một tiếng, không hiểu có loại cảm xúc nhận mệnh.
Trần Khâm Thanh đứng dậy, nhập vân tay, mở cửa: "Bây giờ đã khuya rồi, mày có muốn vào trước không, ngày mai tao sẽ dẫn mày đến quản lý, tìm chủ nhân của mày.
Con chó nhỏ cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, do dự một chút, mới chậm rãi bước ra móng vuốt trước của mình, đi vào trong cửa.
Chó con mỗi một bước đều phá lệ cẩn thận, tựa hồ sợ mình lại nháo ra chuyện cười vừa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Khâm Thanh lấy ra một hộp sữa, đổ vào trong bát, đặt trước mặt chú chó: “Uống đi”.
Chó con nhìn chằm chằm sữa trước mặt mình, có chút ghét bỏ, dùng chân trước đẩy sữa ra.
“ ...” Trần Khâm Thanh: “ Mày không thích uống sữa?”
Chó con: “Gâu!”
Trần Khâm Thanh nhận được xác nhận, bưng sữa đi, cũng không chuẩn bị thức ăn khác cho nó.
Anh không nuôi chó, cũng không biết chó lớn như vậy còn có thể ăn cái gì mà không uống sữa.
Hơn nữa, chú chó con này rất sạch sẽ, vừa nhìn chính là có chủ nhân, cho nên cậu vẫn là không nên đút loạn tương đối tốt hơn.
Đợi đến ngày mai đưa đến chỗ quản lý, hẳn là có thể tìm được chủ nhân của nó.
Trần Khâm Thanh bước chân không ngừng đi vào phòng ngủ, chó con nhắm mắt đi theo Trần Khâm Thanh.
Con chó nhỏ ngồi xổm trước cửa phòng khách, ngơ ngác nhìn Trần Khâm dọn giường gọn gàng, chỉ vào giường nói với nó: “ Đêm nay mày ngủ ở đây đi”.
Chó con: “......”
Trong lòng chó con có chút phức tạp, hành động này của Trần Khâm Thanh khiến nó ảo giác bây giờ nó vẫn còn một mình.
Tuy rằng phương thức như vậy làm cho nó càng thêm tự tại một chút.
Trần Khâm Thanh không cảm thấy hành vi đối đãi với chó của mình có chỗ nào không đúng, cậu thậm chí không nghĩ đến sự phân biệt giữa người và chó.
Thấy chó con bất động, cậu cũng chỉ cho rằng chó con còn quá nhỏ, hoàn cảnh nơi này lại quá xa lạ, cho nên có chút khiếp đảm.
Trần Khâm Thanh trấn an: “Chỉ là một đêm, ngày mai sẽ dẫn mày đi tìm chủ nhân, an tâm đi”.
Chó con: “......”
Chó con nâng lên móng vuốt của mình, xác định mình thật sự là CẨU, lại nghĩ đến ngày mai, u buồn.
Con chó nhỏ u buồn xoay người, đối mặt với góc tường, đưa lưng về phía Trần Khâm Thanh, tự bế.
Trần Khâm Thanh sửng sốt, khóe miệng bất giác nhếch lên, khẽ cười ra tiếng.
Trần Khâm Thanh thử ôm con chó nhỏ, thấy nó không giãy dụa, mới ôm nó lên giường, để nó có thể ngủ ở một nơi thoải mái.
Trần Khâm Thanh thu xếp ổn thỏa cho con chó, xoa đầu nó: “ Ngủ ngon”.
Dứt lời, Trần Khâm Thanh còn thập phần tri kỷ vì nó đóng cửa và tắt đèn lại.
Sau khi Trần Khâm Thanh rời đi, chó con trở mình, chổng vó, mở to mắt, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Khâm Thanh nghe được tiếng chó nhỏ kêu, liền đi mở cửa phòng khách.
Trong nháy mắt cửa mở, chó con bên trong lao ra, vây quanh Trần Khâm Thanh vui mừng vẫy đuôi.
Trần Khâm Thanh nhìn con chó nhỏ vui vẻ dưới chân, nhíu mày, lại giãn ra, cho con chó nhỏ uống sữa, mới đưa nó tới quản lý.
Con chó nhỏ này đi lạc, chủ nhân tất nhiên là ở trong tiểu khu tìm kiếm qua, quản lý bên kia có ghi chép, rất nhanh liền liên lạc được với chủ nhân của con chó nhỏ.
Trần Khâm Thanh đương nhiên không có khả năng ở chỗ này chờ chủ nhân của con chó nhỏ dẫn nó đi, sau khi bên quản lý thay chủ nhân mất chó biểu đạt lòng biết ơn, Trần Khâm Thanh liền trở về nhà của mình.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tầng cao nhất của Tinh Hoàng cao ốc, nam nhân ngồi trên ghế văn phòng đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn nhìn hai tay của mình, nhịn không được vui mừng mà khóc.
Hắn không phải là chó!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro