Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Hạ Màn (3)

2024-10-08 00:17:06

Vừa nhìn thấy Tô Thống xuất hiện lành lặn trước mặt mình, lòng Lục Chính đột nhiên hơi hoảng sợ. Cái giếng ấy sâu như thế mà chớp mắt y đã thoát ra ngoài, nếu không phải có khinh công tài giỏi thì nhất định đã được người khác giúp đỡ. Giữa đám đồng, hắn nhìn Nhan Thi một cách âm thẩm, bản thân tự có đáp án.

Lại Như Hương vội vàng ra đón, thay Tô Chí Kiền dìu Triệu Hoa bước qua bậc cửa:

"Muội muội nên nghỉ ngơi ở trong phòng."

Như chẳng bằng lòng, bà khéo léo thu tay về từ chối sự ân cần của tướng quân phu nhân. Rồi vươn tay đến phía

nang:

"Nhan cô nương vốn có lòng tốt, nhưng lại bị người ta hiểu lầm là cậy ân nghĩa nên lộng quyền."

Nhan Thi mau chóng tiến lên, thay Lại Như Hương đỡ Triệu Hoa đến dãy ghế bên trong phòng tiệc.

Sau khi yên ổn ngồi xuống, bà mới khẽ cười với đôi môi trắng bệch, hàm ý trách móc:

"Nếu muội còn không chịu ra mặt, chẳng biết bọn họ sẽ nghĩ một cô nương hiền lành, xinh xắn thành cái gì nữa."

Màn nhĩ của Lục đại nhân bị mấy lời sắc nhọn này xuyên thủng một cách khó chịu, nhưng ông ta chẳng nói năng gì, chỉ "hừ" lạnh rồi ngoảnh mặt sang hướng khác.

"Vết thương của phu nhân thế nào rồi?" Lôi Hiển hỏi thăm.

"Tạ ơn nhị vương gia quan tâm, chỉ là bị thương nhẹ, không ảnh hưởng tới sự minh mẫn của thần thiếp." Triệu Hoa cung kính, khí sắc hơi tiều tụy nhưng lời nói cử chỉ vẫn rất tỉnh táo.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội tới rồi thì mau nói đi." Cuối cùng Tô Thiệu cũng mất kiên nhẫn, gặng hỏi Triệu

Hoa.

Bà quét mắt qua gương mặt tái xanh của Ngô Hà, Lương Vân rồi đến Lục Chính. Đột nhiên thút thít, lệ nhỏ thành dòng:

"Bây giờ nhớ lại muội vẫn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi."

Lại Như Hương đặt tay lên vai bà, trấn an:

"Có mọi người ở đây rồi, sẽ không để muội chịu uất ức."

Triệu Hoa cúi mặt lau lệ, giọng rõ từng câu:

"Lúc nãy muội vốn muốn đến phòng ở viện phía tây nghỉ ngơi. Dọc đường vô tình nhìn thấy có một đám người đang thập thò bên cạnh chiếc giếng cũ. Họ nói với muội rằng họ bị lạc đường, nhưng trông thái độ vô cùng mờ ám. Vì vậy, muội quyết định đến gần xem thử."

Nét mặt Triệu Hoa từ ủy khuất dần chuyển sang tức giận:

"Ai mà ngờ lúc tới bên giếng cũ xem xét, muội phát hiện Thống nhi bị bọn chúng hành hung rồi ném xuống dưới giếng. Muội định hô hoán, nhưng liền bị chúng đánh ngất, sau đó thì không còn biết gì nữa."

"Có chuyện như vậy ư?" Những người trong phòng tiệc kinh hoảng thì thầm.

Đặc biệt là Tô Thiệu, ông sửng sốt nhìn từ đầu tới chân Tô Thống bằng ánh mắt lo lắng:

"Con không sao chứ?"

Y điểm tĩnh lắc đầu:

"Con không sao."

Nhan Thi lấy từ khay gỗ được trùm vải đen một chiếc túi nhỏ, mở dây rút, lôi ra một con rắn đã chết, thân màu nâu sẩm, bộ vảy trơn láng. Khi nàng giơ vật chứng thứ hai lên đã vô tình dọa sợ các vị phu nhân có mặt trong phòng tiệc.

"Không những bị người ta đẩy rơi xuống giếng, mà hung thủ còn cổ tình thả rắn vào. Mặc dù loài rắn này không mang nọc độc, nhưng ý đồ của hung thủ rõ ràng là muốn Tô Thống sợ đến hóa điên." Giọng nàng căm phẫn.

Một phu nhân kinh sợ mở to hai mắt, đưa tay che miệng:

"Thủ đoạn thật quá độc ác."

Tô Thiệu sau khi hết bàng hoàng thì liền thịnh nộ:

"Rốt cuộc là những kẻ nào dám làm xằng bậy trong phủ tướng quần?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Hoa dứt khoát chỉ vào đám người Lục Chính, khẳng định:

"Là ba người bọn họ."

Không khí vốn đã hoang mang, Triệu Hoa vừa dứt lời, tiếng bàn tán mỗi lúc càng đẩy lên cao. Người xung quanh che miệng, thủ thỉ vào tai nhau những lời chẳng mấy tốt đẹp về vị công tử họ Lục.

"Nói người khác cả gan làm loạn trong phủ tướng quân tôi có lẽ sẽ không tin, nhưng nếu người đó là Lục Chính thì cũng rất có khả năng."

Giọng ai đó thanh thanh tiếp lời:

"Học trò ở Học Đường ai mà chẳng biết lúc nhỏ Lục Chính thường xuyên bắt nạt đại thiếu gia họ Tô, những trò đùa oái oăm, tàn nhắn thế nào cũng nghĩ ra được."

Tiếng tặc lưỡi khế truyền ra giữa đám đông:

"Còn nhỏ nghịch ngợm thì cũng thôi đi, sau khi lớn lên thói ức hiếp người vẫn không chịu thay đổi."

"Tô thiếu gia mất tích lâu như vậy, từng có hiểu lầm gì mà chưa chịu buông tha cho người ta chứ? Ta thấy vị công tử họ Lục này tâm tính hung ác khó thuần, nên trị tội thật nặng." Tiêu Chấn đứng trầm ngâm ở góc phòng, biểu cảm lạnh lùng, trong lời nói ẩn chứa phẫn uất khó tả.

"Đúng vậy. Nên trừng phạt hắn thật thích đáng." Đa số mọi người đều tỏ ý tán đồng.

"Các người đừng hòng ăn nói xắng bậy." Lục Chính không nhịn nổi nữa, giương mắt quát.

Hắn hếch cằm nhìn Nhan Thi và Triệu Hoa:

"Có bằng chứng không?"

Quay ra đám đồng:

"Có nhân chứng không? Ai đã trông thấy bổn công tử xuất hiện ở lối đi phía tây?"

Thấy tất cả đều im lặng, hắn cười hừ:

"Chỉ là lời một phía của các người. Không có nhân chứng vật chứng thì đừng tùy tiện vu khống."

Triệu Hoa tức tối nhăn mày:

"Ngươi còn chối cãi."

"Đủ rồi."

Lục đại nhân bất ngờ lên tiếng, ngắt lời Triệu Hoa:

"Nói nửa ngày trời đều là những lời vô căn cứ."

Ồng ta đứng dậy, hướng lên Lôi Hiển vòng tay kính cẩn:

"Nhị vương gia, thần không phủ nhận lúc trước Lục Chính trẻ con nghịch ngợm, đã gây ra không ít hiểu lầm với đại công tử nhà tướng quân. Cũng chẳng ít lần tướng quân phu nhân phải nhọc lòng đến gõ cửa nhà thần để nói chuyện của đám trẻ."

"Nhưng không thể vì vậy mà ngày hôm nay tùy tiện vu khống con trai thần cố ý làm hại nhị phu nhân và đại công tử nhà họ được. Lục Chính là máu mủ thần sinh ra, bản tính nó lương thiện sẽ không mang ác tâm hại người.

Những lời vị cô nương này cùng nhị phu nhân vừa nói là điều quá oan ức cho Lục Chính."

Giọng Lục đại nhân trầm thấp:

"Hơn nữa, hung thủ cũng đã nhận tội, mọi chuyện sáng tỏ rõ ràng."

"Vừa đánh ngất người, vừa đẩy Tô Thống rơi xuống giếng âm thầm gọn ghẽ. Một mình Ngô Hà với đôi chân bất tiện thật khó mà hành sự." Tô Kỳ phản bác.

Từ đầu tới cuối Tô Thống chỉ đứng im chẳng ừ hữ lời nào. Thấy con trai mình bị ức hiếp cũng không dám kêu oan, than thở, bỗng lòng Tô Thiệu cảm thấy xót xa. Ông chợt tự hỏi chính mình, có phải bản thân đã quên mất y cần được quan tâm nhiều hơn ông nghĩ.

Trước kia hay bận rộn quân vụ, thường xuyên vắng nhà đã chẳng thể cho y tình thương trọn vẹn. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến Tô Thống hình thành tính tình khép kín, sống nhẫn nhịn lâu dần trở nên nhút nhát, yếu đuối, vì y biết chẳng có ai làm điểm tựa cho mình. Sau lại cách biệt nhiều năm, nên lúc trở về tình cảm phụ tử có phần xa cách.

"Con trai." Tô Thiệu gọi y.

"Nếu gặp phải chuyện uất ức, chịu thiệt thòi gì hãy cứ nói với phụ thân. Con là máu mủ ruột thịt của ta, ta nhất định sẽ đứng về phía con, bảo vệ con." Ông thì thào bên cạnh y.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tròng mắt nâu đồng của Tô Thống nhất thời sững sờ, xúc động di chuyển lên nụ cười ấm áp trên mặt ông:

"Phụ thân."

To Thieu vo vo vai y:

"Vào lúc này rất cần con lên tiếng."

"Con biết."

Tô Thống nói với mọi người:

"Là Lục Chính, Lương Vân, Ngô Hà đã liên thủ để hãm hại ta. Những gì nhị thẩm cùng Nhan cô nương nói đều là sự thật."

"Ta không có."

Lục Chính phủ nhận:

"Cac ngudi ngam mau phun ngudi."

"Hứ." Lục đại nhân tức giận tới bật cười:

"Càng ngày ta càng cảm thấy các người cố ý buộc tội Lục Chính thì đúng hơn."

Ông ta liếc qua Tô Thống, giọng khinh thị:

"Lẽ nào vì chút hiểu lẩm cỏn con thuở bé mà ngươi ôm hận trong lòng, tìm cơ hội muốn đẩy Lục Chính vào đường cùng mới hả dạ."

Tô Thiệu trầm tĩnh vuốt râu:

"Chính vì khi đôi bên xảy ra mâu thuẫn, những bậc làm phụ mẫu như chúng ta không xử lý đến nơi đến chốn, để hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm.”

"Đứa trẻ hiền lành yếu thế ngày càng nhút nhát, vì nghĩ phụ mẫu không yêu thương, không bảo vệ chúng. Đứa trẻ bốc đồng, nghịch ngợm sẽ tiếp tục hành vi của mình mà chẳng hề nhận ra đó là sai trái, vì cho rằng phụ mẫu đang ủng hộ chúng, dù trời sập xuống cũng có người ở đằng sau chống đỡ cho chúng." Lời sau có phần mỉa mai.

Nghĩ Tô Thiệu như đang trách nhà họ Lục dung túng đích tử, Lục đại nhân hậm hực hỏi:

"Tô tướng quân, ông nói vậy là có ý gì?"

Ồng cười:

"Chuyện xảy ra ngày hôm nay phụ mẫu chúng ta đều không tránh khỏi trách nhiệm. Ngô Hà, chỉ cần cậu chịu nói hết sự thật, chỉ ra những người xúi giục đằng sau, ta nhất định sẽ giơ cao đánh khẽ."

Ngô Hà sau một lúc quỳ bên dưới, cúi gằm mặt, nghe thấy lời này thì run rẩy ngước lên nhìn Lục Chính. Tay siết thành quả đấm, ghì chặt vào thân. Lưỡng lự khá lâu hai môi hắn mới miễn cưỡng bật ra một câu:

"Tất cả là do tôi làm."

"Nói cho rõ ràng, cố ý giết người không phải là tội nhẹ, mà còn là hai mạng người." Nhan Thi gây áp lực lên tâm lý đối phương, khơi gợi nỗi sợ hãi trong lòng Ngô Hà.

Im lặng giầy lát, Ngô Hà vẫn khẳng định:

"Tất cả đều là một mình tôi làm, không có đồng bọn, không ai xúi giục tôi cả."

Nhan Thi cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng hận, vì an nguy của người nhà mà cắn răng gánh mọi tội lỗi thay người khác:

"Lý do gì công tử lại làm hại nhị phu nhân và Tô Thống?"

Ngô Hà ngẫm nghĩ, cúi mặt thật sâu để che đi biểu cảm phức tạp của mình:

"Bởi vì tôi thấy Tô Thống chướng mắt, một tên nhu nhược đáng ghét nên muốn dọa hẳn. Đúng lúc bị nhị phu nhân phát hiện, sợ mọi chuyện bại lộ nên... nên ra tay đánh người."

"Thật quá đáng."

Lôi Hiển vỗ bộp xuống bàn một tiếng:

"Chỉ vì lý do như vậy mà có thể đánh người sao? Cả thiếu phụ cũng không tha.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Số ký tự: 0