Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc
Hoa Sơn Nữ
2024-10-08 00:17:06
Tô Thống đi vào một căn phòng ở viện phía tây, bên ngoài treo ba chữ "Quang Minh Viện", y bồi hồi nhìn từng chút trong gian phòng. Nàng chẳng thể đoán suy nghĩ của y lúc này, chỉ biết Tô Thống im lặng khá lâu, đưa mắt khắp nơi như cố tìm kiếm thứ gì đó.
"Thiếu gia." Giọng ai đó run run xúc động, tiếng gọi chứa sự nghi hoặc lẫn mong đợi.
Tô Thống hướng theo âm thanh vừa cất lên, nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi y, ăn vận hết sức đơn giản và sạch sẽ, đang tiến gần với tròng mắt đen đọng nước. Y ngẩn người một lúc mới nhớ ra, như vui mừng, như ngạc nhiên:
"Đại Bảo."
Nghe thấy Tô Thống gọi, gương mặt sáng sủa của Đại Bảo càng rúm ró mếu:
"Thật sự là người rồi, thiếu gia."
Hắn tới quỳ dưới chân y:
"Tạ ơn Trời. Nô tài biết người vẫn còn sống."
Hắn khóc òa.
Tô Thống vành mắt hơi ửng đỏ, khom xuống đỡ Đại Bảo đứng dậy. Trông cử chỉ và thái độ đối với hắn, Tô Thống tỏ ra rất thân thiết:
"Ngươi thay đổi nhiều quá, suýt chút ta đã không nhận ra."
Đại Bảo là trẻ mồ côi, được Tô Thiệu vô tình nhặt về giữa chiến loạn ở vùng biên giới. Cho hắn ở lại phủ tướng quân xem như có nơi nương tựa. Bình thường Đại Bảo kiệm lời và hơi nhút nhát, nhưng phẩm chất thật thà, siêng năng. Tô Thiệu tin tưởng chọn hắn làm nô tài chăm sóc cho Tô Thống. Hai người họ cùng trưởng thành bên nhau, lâu dần nảy sinh tình cảm gắn bó, chủ nhân tử tế, nô bộc biết cung kính.
Hắn nức nở ôm chầm y, vùi đầu vào vai Tô Thống. Nước mắt nước mũi nhem hết sang áo y. Tô Thống bật cười thành tiếng rất khẽ, vỗ vỗ lưng Đại Bảo. Bao năm rồi, nay hắn đã cao lớn hơn cả y, nhưng tính cách vẫn cứ giống như một đứa trẻ dễ vui dễ khóc.
"Những năm con không ở đây, Đại Bảo nhất quyết không rời khỏi Quang Minh Viện. Ngày đêm siêng năng quét dọn, lau chùi. Hy vọng giữ được nguyên vẹn tất cả di vật mà con để lại."
Lại Như Hương nói tiếp:
"Mỗi thứ con từng dùng, y phục từng mặc, thậm chí là nhành hoa bụi cỏ con trồng nó cũng chăm bón cẩn thận."
Y cảm thấy được an ủi, phần vì cảm kích sự trung thành của Đại Bảo:
"Ta quay về rồi, sau này vẫn cần ngươi ở bên cạnh chăm sóc."
Hắn mừng rỡ, cúi đầu cung kính:
"Hầu hạ thiếu gia là bổn phận của nô tài. Chỉ cần người không chê, Đại Bảo nguyện cả đời tận tụy với chủ nhân."
"Quả nhiên ta đã không nhìn lầm."
Tô Thiệu gật gù, vỗ vai hắn:
"Ngươi là đứa trẻ rất có tình có nghĩa."
Hắn đứng dậy, vụng về lau nước mắt:
"Năm đó may mắn được lão gia ra tay cứu giúp, cho Đại Bảo nơi chốn nương thân, tránh được đói no, đao kiếm ở vùng chiến loạn."
Hắn kính trọng tiếp lời:
"Đại ân đại đức này nô tài chẳng biết dùng gì báo đáp. Chỉ có thể dốc lòng chăm sóc thiếu gia, trung thành với lão gia."
Đại Bảo chợt buồn:
"Nhưng mà..."
Hắn ngập ngừng, tỏ ra e ngại điều gì đó.
"Ngươi sao thế?" Tô Thống hỏi.
Đại Bảo không dám ngẩng đầu, hổ thẹn nói:
"Nô tài vô dụng, đã không giữ được bức tranh Hoa Sơn Nữ mà người yêu thích nhất."
Hắn to gan nhìn Lại Như Hương một cái, bị đối phương phát hiện hắn liền cụp mắt.
Tô Thiệu bấy giờ mới nhận ra bức tranh mà ông vẽ tặng Tô Thống năm xưa đã biến mất:
"Chuyện này?"
Lại Như Hương nào ngờ một nô tài nhỏ bé mà dám nhắc tới việc này, bà lập tức chen lời:
"Đều tại thiếp."
Tỏ ra áy náy trước phu quân và y:
"Thống nhi, năm đó ta cứ ngỡ con đã..."
Lại Như Hương nghẹn ngào, ngừng rồi nói tiếp:
"Bình thường biết con yêu quý nhất là bức Hoa Sơn Nữ, đến ngay cả đi ngủ cũng phải ôm chặt bên người, nên ta đã mang nó đốt chung với giấy tiền vàng mã."
Bà ta diễn vẻ khổ tâm cho Tô Thiệu xem, bắt đầu nức nở:
"Thật lòng ta chỉ muốn vật về cố chủ, nào nghĩ sẽ có chuyện đáng tiếc như hôm nay."
Vừa quay đi quay lại bà ta đã phóng ánh mắt nóng bức về phía Đại Bảo.
Hắn cúi gằm mặt, nỗi bất bình không thể nói rõ chỉ dám nuốt lại vào trong. Nếu là trước đây dù bị trách tội bất kính với chủ chịu phạt tới bầm da nát thịt, Đại Bảo cũng sẽ mạnh mẽ giành lấy công bằng. Nhưng từ sau khi Tô Thống xảy ra biến cố, Đại Bảo dường như giỏi kiềm chế hơn nhiều. Đã nhẫn nhịn chờ được tới ngày y quay về, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là Tô Thống có thể bình an vô sự. Ý định than thở lắm lời cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tất cả những chuyện vừa diễn ra đều lọt vào tầm mắt Mục Ý, cùng là thân phận nữ nhi nàng phần nào nhìn thấu vài tâm tư vụn vặt của Lại Như Hương. Nhưng khiến nàng phải nể phục là khả năng vờ vịt của bà ta còn lợi hại hơn cả nàng.
Căn phòng rộng lớn chợt yên tĩnh vô cùng. Lại Như Hương tự tin nhất là dễ dàng suy đoán tâm tư của trượng phu giỏi việc quân, vụng việc nhà. Thủ đoạn bên trong nội trạch Tô Thiệu trước giờ chưa từng để ý.
Nhưng nếu nói đến thăm dò tình cảm của ông dành cho Tô Thống thì quả thật làm khó bà ta. Điểm này cũng chính là cái gai nhức nhối trong lòng Lại Như Hương bấy lâu, nên mỗi khi Tô Thiệu hồi phủ, với trưởng tử bà ta luôn cẩn thận đối đãi. Tránh làm hình ảnh người vợ hiền mẹ tốt của bà trong mắt ông bị phá hủy sau nhiều năm xây dựng.
"Thống nhi, con sẽ không trách ta chứ?" Lại Như Hương hai mắt long lanh nước, giọng hối hận.
Nếu là lúc nhỏ nhìn thấy biểu cảm khó xử đáng thương này của bà ấy, Tô Thống chắc chắn đứa trẻ mười tuổi ngây thơ kia sẽ không do dự, gạt bỏ lợi ích và cảm xúc của bản thân để tha thứ cho bà ấy. Nhưng y đáng tiếc là đứa trẻ năm đó nay đã trở thành một chàng thiếu niên mang đầy oán hận, thấm thía sự thâm sâu nham hiểm của lòng người.
Y thật muốn nói với Lại Như Hương rằng "trên đời này không phải chỉ mỗi mình bà ta biết diễn kịch".
Y quay mặt vào bức tường lớn, chỉ còn mành trúc treo lạnh lẽo ở giữa phòng:
"Tranh Hoa Sơn Nữ là thứ con muốn nhìn thấy nhất sau khi trở về."
Trông y hụt hẫng, khí sắc héo hon khiến lòng dạ Tô Thiệu như bị ai đặt trên ngọn lửa. Ông an ủi:
"Như Hương cũng chỉ thương và nghĩ cho con quá thôi. Con đừng giận đích mẫu."
"Phụ thân, con không có ý này."
Y giải thích:
"Hoa Sơn Nữ là thứ duy nhất cho con cảm giác như mẫu thân hiện diện, mất nó rồi..."
Y chỉ nói một nửa rồi lặng lẽ sờ mành trúc, mặt buồn rười rượi. Khoảng lặng sau đó khiến Tô Thiệu đủ thắt cả ruột gan.
"Hay là để ta sai người tìm họa sư giỏi, vẽ lại Hoa Sơn Nữ cho con." Khóe môi Lại Như Hương cứng đờ, miễn cưỡng mở lời.
Tô Thống thở dài:
"Không cần. Dù họa sư tài giỏi tới đâu cũng chẳng thể vẽ được linh hồn như cũ."
Y chậm rãi bước trong căn phòng, xem xét từng đồ vật lưu giữ đặt ngay ngắn. Dù không quan sát y cũng có thể đoán sắc mặt Lại Như Hương bây giờ chắc rất khó coi, bị dồn vào tình thế khó xử đến mức phải hạ giọng đưa ra đề nghị này quả thật đã để bà ta chịu ấm ức lớn.
Tô Thống biết chừng mực, nếu còn cương quyết chấp nhặt chuyện bức tranh sẽ cho người khác cơ hội bàn tán. Nói y sau nhiều năm sống cơ cực bên ngoài thì mất đi phong thái điềm tĩnh, quy củ lễ nghĩa mà trước kia được dạy. Không những không biết ơn sự yêu thương của đích mẫu, mà còn oán trách tấm lòng Bồ Tát của bà ấy.
"Mất rồi thì bỏ qua vậy."
Y thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Lại Như Hương:
"Con tin rằng đích mẫu cũng không cố ý đốt bức tranh đó đâu. Phải không đích mẫu?"
Nụ cười hòa nhã sau cùng của Tô Thống như thể rộng lượng, nhưng y lẫn bà ta đều hiểu rõ đối phương đang ám chỉ điều gì.
Bà ta chột dạ, miễn cưỡng cười. Tô Thiệu trầm mặc, vuốt chòm râu dài:
"Đừng bận tâm, ta sẽ đích thân vẽ lại bức Hoa Sơn Nữ cho con."
Lại Như Hương lo lắng:
"Phu quân, chàng chỉ vừa mới trở về."
Ông giơ tay chặn lời:
"Vẽ một bức tranh tốn bao nhiêu thì giờ chứ. Ta không mệt."
Tô Thống khuyên ông:
"Phụ thân, con không muốn phiền người. Sức khỏe của người mới là quan trọng nhất."
Tô Thiệu vui vẻ vỗ vai y. Xa cách nhiều năm con trai ông vẫn không thay đổi, vẫn hay lo nghĩ cho người khác mà đôi khi quên bản thân mình:
"Đừng có nói giống như Tô Thiệu ta là một lão già mắt mờ tay run. Phụ thân của con là ai chứ? Là tướng quân anh dũng của Tịch Quốc. Trên chiến trường giương kiếm hạ biết bao nhiêu kẻ thù. Chỉ có mỗi bức tranh có thể an ủi sự buồn tủi của con trai mình ta lại không làm nổi hay sao?"
Lại Như Hương định hé môi, ông nói tiếp:
"Đừng lo, ta nhất định sẽ chú ý sức khỏe của mình. Về chuyện bức tranh Hoa Sơn Nữ con và Như Hương cứ yên tâm, không cần người thì buồn rầu, người thì day dứt mãi."
Thấy Tô Thiệu kiên quyết hai người họ cũng không cố ngăn cản nữa. Lại Như Hương trao đổi với Nhu Nương bằng ánh mắt, sự khó chịu cực điểm được kiềm nén chặt tới mức đau nhói ở cổ họng cũng quyết không để ai nhìn thấy.
Mục Ý đứng một bên chứng kiến lúc lâu, chẳng tiện xen vào. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa nàng mới lên tiếng:
"Tô tướng quân, phu nhân. Nay đại công tử đã trở về nhà bình an, tiểu nữ cũng yên tâm, nên rời đi rồi."
Tô Thống vừa nghe thế liền phản ứng:
"Cô định đi đâu?"
Tô Thiệu và Lại Như Hương nhìn thấy y thân thiết níu tay áo nàng, vài tia suy nghĩ vu vơ chợt xuất hiện. Nhưng chỉ dừng lại ở nghi ngờ, không đường đột khẳng định.
"Nhan cô nương, cô muốn quay về núi Ngự Vân ư?" Tô Thiệu ôn tồn hỏi.
Nàng hơi cúi mặt, chưa trả lời. Tô Thống nôn nóng gọi nhầm:
"Mục..."
Sực nhớ, y đáp lại ánh mắt nhắc nhở của nàng:
"Nhan cô nương, cô không còn người thân. Một mình cô có thể đi đâu được chứ?"
Tô Thiệu ngạc nhiên hỏi:
"Nói thế thì lần rời đi này quá nguy hiểm rồi."
Lại Như Hương lo ngại:
"Bây giờ Tịch Quốc đã chẳng còn được thái bình như trước. Thánh thượng trọng bệnh, nhiếp chính vương lại không được lòng tất cả các triều thần. Bề ngoài bọn họ tỏ ra cung kính, nhưng đằng sau một số người âm thầm cấu kết với nhau nhiễu loạn. Mục đích là gì cũng đều xuất phát từ hai chữ lợi ích."
Ông chắp tay sau lưng, ưu phiền bảo:
"Khi ta hồi kinh mới phát hiện trong Tịch Thành khắp nơi rối rắm, cướp bóc, trộm cắp làm loạn lòng dân. Bá tánh ban ngày mưu sinh cơ cực, tối đến lại bất an bởi đạo tặc lộng hành."
Tô Thiệu nói với nàng:
"Nhan cô nương, cô là nữ nhi, một thân một mình ở bên ngoài lúc này thật quá nguy hiểm."
Nàng lễ phép cúi đầu:
"Đa tạ Tô tướng quân đã lo lắng. Tiểu nữ tin trời đất rộng lớn cũng sẽ có nơi cho tiểu nữ dừng chân."
Y lay tay nàng:
"Cô đừng đi, ta không muốn ở đây một mình."
"Nói bậy. Phủ tướng quân là nhà của huynh, chẳng phải huynh luôn mong mỏi có thể quay về hay sao? Nay Tô tướng quân đã hồi kinh, cả nhà đoàn tụ." Nàng dịu dàng bảo.
"Thiếu gia." Giọng ai đó run run xúc động, tiếng gọi chứa sự nghi hoặc lẫn mong đợi.
Tô Thống hướng theo âm thanh vừa cất lên, nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi y, ăn vận hết sức đơn giản và sạch sẽ, đang tiến gần với tròng mắt đen đọng nước. Y ngẩn người một lúc mới nhớ ra, như vui mừng, như ngạc nhiên:
"Đại Bảo."
Nghe thấy Tô Thống gọi, gương mặt sáng sủa của Đại Bảo càng rúm ró mếu:
"Thật sự là người rồi, thiếu gia."
Hắn tới quỳ dưới chân y:
"Tạ ơn Trời. Nô tài biết người vẫn còn sống."
Hắn khóc òa.
Tô Thống vành mắt hơi ửng đỏ, khom xuống đỡ Đại Bảo đứng dậy. Trông cử chỉ và thái độ đối với hắn, Tô Thống tỏ ra rất thân thiết:
"Ngươi thay đổi nhiều quá, suýt chút ta đã không nhận ra."
Đại Bảo là trẻ mồ côi, được Tô Thiệu vô tình nhặt về giữa chiến loạn ở vùng biên giới. Cho hắn ở lại phủ tướng quân xem như có nơi nương tựa. Bình thường Đại Bảo kiệm lời và hơi nhút nhát, nhưng phẩm chất thật thà, siêng năng. Tô Thiệu tin tưởng chọn hắn làm nô tài chăm sóc cho Tô Thống. Hai người họ cùng trưởng thành bên nhau, lâu dần nảy sinh tình cảm gắn bó, chủ nhân tử tế, nô bộc biết cung kính.
Hắn nức nở ôm chầm y, vùi đầu vào vai Tô Thống. Nước mắt nước mũi nhem hết sang áo y. Tô Thống bật cười thành tiếng rất khẽ, vỗ vỗ lưng Đại Bảo. Bao năm rồi, nay hắn đã cao lớn hơn cả y, nhưng tính cách vẫn cứ giống như một đứa trẻ dễ vui dễ khóc.
"Những năm con không ở đây, Đại Bảo nhất quyết không rời khỏi Quang Minh Viện. Ngày đêm siêng năng quét dọn, lau chùi. Hy vọng giữ được nguyên vẹn tất cả di vật mà con để lại."
Lại Như Hương nói tiếp:
"Mỗi thứ con từng dùng, y phục từng mặc, thậm chí là nhành hoa bụi cỏ con trồng nó cũng chăm bón cẩn thận."
Y cảm thấy được an ủi, phần vì cảm kích sự trung thành của Đại Bảo:
"Ta quay về rồi, sau này vẫn cần ngươi ở bên cạnh chăm sóc."
Hắn mừng rỡ, cúi đầu cung kính:
"Hầu hạ thiếu gia là bổn phận của nô tài. Chỉ cần người không chê, Đại Bảo nguyện cả đời tận tụy với chủ nhân."
"Quả nhiên ta đã không nhìn lầm."
Tô Thiệu gật gù, vỗ vai hắn:
"Ngươi là đứa trẻ rất có tình có nghĩa."
Hắn đứng dậy, vụng về lau nước mắt:
"Năm đó may mắn được lão gia ra tay cứu giúp, cho Đại Bảo nơi chốn nương thân, tránh được đói no, đao kiếm ở vùng chiến loạn."
Hắn kính trọng tiếp lời:
"Đại ân đại đức này nô tài chẳng biết dùng gì báo đáp. Chỉ có thể dốc lòng chăm sóc thiếu gia, trung thành với lão gia."
Đại Bảo chợt buồn:
"Nhưng mà..."
Hắn ngập ngừng, tỏ ra e ngại điều gì đó.
"Ngươi sao thế?" Tô Thống hỏi.
Đại Bảo không dám ngẩng đầu, hổ thẹn nói:
"Nô tài vô dụng, đã không giữ được bức tranh Hoa Sơn Nữ mà người yêu thích nhất."
Hắn to gan nhìn Lại Như Hương một cái, bị đối phương phát hiện hắn liền cụp mắt.
Tô Thiệu bấy giờ mới nhận ra bức tranh mà ông vẽ tặng Tô Thống năm xưa đã biến mất:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này?"
Lại Như Hương nào ngờ một nô tài nhỏ bé mà dám nhắc tới việc này, bà lập tức chen lời:
"Đều tại thiếp."
Tỏ ra áy náy trước phu quân và y:
"Thống nhi, năm đó ta cứ ngỡ con đã..."
Lại Như Hương nghẹn ngào, ngừng rồi nói tiếp:
"Bình thường biết con yêu quý nhất là bức Hoa Sơn Nữ, đến ngay cả đi ngủ cũng phải ôm chặt bên người, nên ta đã mang nó đốt chung với giấy tiền vàng mã."
Bà ta diễn vẻ khổ tâm cho Tô Thiệu xem, bắt đầu nức nở:
"Thật lòng ta chỉ muốn vật về cố chủ, nào nghĩ sẽ có chuyện đáng tiếc như hôm nay."
Vừa quay đi quay lại bà ta đã phóng ánh mắt nóng bức về phía Đại Bảo.
Hắn cúi gằm mặt, nỗi bất bình không thể nói rõ chỉ dám nuốt lại vào trong. Nếu là trước đây dù bị trách tội bất kính với chủ chịu phạt tới bầm da nát thịt, Đại Bảo cũng sẽ mạnh mẽ giành lấy công bằng. Nhưng từ sau khi Tô Thống xảy ra biến cố, Đại Bảo dường như giỏi kiềm chế hơn nhiều. Đã nhẫn nhịn chờ được tới ngày y quay về, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là Tô Thống có thể bình an vô sự. Ý định than thở lắm lời cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tất cả những chuyện vừa diễn ra đều lọt vào tầm mắt Mục Ý, cùng là thân phận nữ nhi nàng phần nào nhìn thấu vài tâm tư vụn vặt của Lại Như Hương. Nhưng khiến nàng phải nể phục là khả năng vờ vịt của bà ta còn lợi hại hơn cả nàng.
Căn phòng rộng lớn chợt yên tĩnh vô cùng. Lại Như Hương tự tin nhất là dễ dàng suy đoán tâm tư của trượng phu giỏi việc quân, vụng việc nhà. Thủ đoạn bên trong nội trạch Tô Thiệu trước giờ chưa từng để ý.
Nhưng nếu nói đến thăm dò tình cảm của ông dành cho Tô Thống thì quả thật làm khó bà ta. Điểm này cũng chính là cái gai nhức nhối trong lòng Lại Như Hương bấy lâu, nên mỗi khi Tô Thiệu hồi phủ, với trưởng tử bà ta luôn cẩn thận đối đãi. Tránh làm hình ảnh người vợ hiền mẹ tốt của bà trong mắt ông bị phá hủy sau nhiều năm xây dựng.
"Thống nhi, con sẽ không trách ta chứ?" Lại Như Hương hai mắt long lanh nước, giọng hối hận.
Nếu là lúc nhỏ nhìn thấy biểu cảm khó xử đáng thương này của bà ấy, Tô Thống chắc chắn đứa trẻ mười tuổi ngây thơ kia sẽ không do dự, gạt bỏ lợi ích và cảm xúc của bản thân để tha thứ cho bà ấy. Nhưng y đáng tiếc là đứa trẻ năm đó nay đã trở thành một chàng thiếu niên mang đầy oán hận, thấm thía sự thâm sâu nham hiểm của lòng người.
Y thật muốn nói với Lại Như Hương rằng "trên đời này không phải chỉ mỗi mình bà ta biết diễn kịch".
Y quay mặt vào bức tường lớn, chỉ còn mành trúc treo lạnh lẽo ở giữa phòng:
"Tranh Hoa Sơn Nữ là thứ con muốn nhìn thấy nhất sau khi trở về."
Trông y hụt hẫng, khí sắc héo hon khiến lòng dạ Tô Thiệu như bị ai đặt trên ngọn lửa. Ông an ủi:
"Như Hương cũng chỉ thương và nghĩ cho con quá thôi. Con đừng giận đích mẫu."
"Phụ thân, con không có ý này."
Y giải thích:
"Hoa Sơn Nữ là thứ duy nhất cho con cảm giác như mẫu thân hiện diện, mất nó rồi..."
Y chỉ nói một nửa rồi lặng lẽ sờ mành trúc, mặt buồn rười rượi. Khoảng lặng sau đó khiến Tô Thiệu đủ thắt cả ruột gan.
"Hay là để ta sai người tìm họa sư giỏi, vẽ lại Hoa Sơn Nữ cho con." Khóe môi Lại Như Hương cứng đờ, miễn cưỡng mở lời.
Tô Thống thở dài:
"Không cần. Dù họa sư tài giỏi tới đâu cũng chẳng thể vẽ được linh hồn như cũ."
Y chậm rãi bước trong căn phòng, xem xét từng đồ vật lưu giữ đặt ngay ngắn. Dù không quan sát y cũng có thể đoán sắc mặt Lại Như Hương bây giờ chắc rất khó coi, bị dồn vào tình thế khó xử đến mức phải hạ giọng đưa ra đề nghị này quả thật đã để bà ta chịu ấm ức lớn.
Tô Thống biết chừng mực, nếu còn cương quyết chấp nhặt chuyện bức tranh sẽ cho người khác cơ hội bàn tán. Nói y sau nhiều năm sống cơ cực bên ngoài thì mất đi phong thái điềm tĩnh, quy củ lễ nghĩa mà trước kia được dạy. Không những không biết ơn sự yêu thương của đích mẫu, mà còn oán trách tấm lòng Bồ Tát của bà ấy.
"Mất rồi thì bỏ qua vậy."
Y thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Lại Như Hương:
"Con tin rằng đích mẫu cũng không cố ý đốt bức tranh đó đâu. Phải không đích mẫu?"
Nụ cười hòa nhã sau cùng của Tô Thống như thể rộng lượng, nhưng y lẫn bà ta đều hiểu rõ đối phương đang ám chỉ điều gì.
Bà ta chột dạ, miễn cưỡng cười. Tô Thiệu trầm mặc, vuốt chòm râu dài:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng bận tâm, ta sẽ đích thân vẽ lại bức Hoa Sơn Nữ cho con."
Lại Như Hương lo lắng:
"Phu quân, chàng chỉ vừa mới trở về."
Ông giơ tay chặn lời:
"Vẽ một bức tranh tốn bao nhiêu thì giờ chứ. Ta không mệt."
Tô Thống khuyên ông:
"Phụ thân, con không muốn phiền người. Sức khỏe của người mới là quan trọng nhất."
Tô Thiệu vui vẻ vỗ vai y. Xa cách nhiều năm con trai ông vẫn không thay đổi, vẫn hay lo nghĩ cho người khác mà đôi khi quên bản thân mình:
"Đừng có nói giống như Tô Thiệu ta là một lão già mắt mờ tay run. Phụ thân của con là ai chứ? Là tướng quân anh dũng của Tịch Quốc. Trên chiến trường giương kiếm hạ biết bao nhiêu kẻ thù. Chỉ có mỗi bức tranh có thể an ủi sự buồn tủi của con trai mình ta lại không làm nổi hay sao?"
Lại Như Hương định hé môi, ông nói tiếp:
"Đừng lo, ta nhất định sẽ chú ý sức khỏe của mình. Về chuyện bức tranh Hoa Sơn Nữ con và Như Hương cứ yên tâm, không cần người thì buồn rầu, người thì day dứt mãi."
Thấy Tô Thiệu kiên quyết hai người họ cũng không cố ngăn cản nữa. Lại Như Hương trao đổi với Nhu Nương bằng ánh mắt, sự khó chịu cực điểm được kiềm nén chặt tới mức đau nhói ở cổ họng cũng quyết không để ai nhìn thấy.
Mục Ý đứng một bên chứng kiến lúc lâu, chẳng tiện xen vào. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa nàng mới lên tiếng:
"Tô tướng quân, phu nhân. Nay đại công tử đã trở về nhà bình an, tiểu nữ cũng yên tâm, nên rời đi rồi."
Tô Thống vừa nghe thế liền phản ứng:
"Cô định đi đâu?"
Tô Thiệu và Lại Như Hương nhìn thấy y thân thiết níu tay áo nàng, vài tia suy nghĩ vu vơ chợt xuất hiện. Nhưng chỉ dừng lại ở nghi ngờ, không đường đột khẳng định.
"Nhan cô nương, cô muốn quay về núi Ngự Vân ư?" Tô Thiệu ôn tồn hỏi.
Nàng hơi cúi mặt, chưa trả lời. Tô Thống nôn nóng gọi nhầm:
"Mục..."
Sực nhớ, y đáp lại ánh mắt nhắc nhở của nàng:
"Nhan cô nương, cô không còn người thân. Một mình cô có thể đi đâu được chứ?"
Tô Thiệu ngạc nhiên hỏi:
"Nói thế thì lần rời đi này quá nguy hiểm rồi."
Lại Như Hương lo ngại:
"Bây giờ Tịch Quốc đã chẳng còn được thái bình như trước. Thánh thượng trọng bệnh, nhiếp chính vương lại không được lòng tất cả các triều thần. Bề ngoài bọn họ tỏ ra cung kính, nhưng đằng sau một số người âm thầm cấu kết với nhau nhiễu loạn. Mục đích là gì cũng đều xuất phát từ hai chữ lợi ích."
Ông chắp tay sau lưng, ưu phiền bảo:
"Khi ta hồi kinh mới phát hiện trong Tịch Thành khắp nơi rối rắm, cướp bóc, trộm cắp làm loạn lòng dân. Bá tánh ban ngày mưu sinh cơ cực, tối đến lại bất an bởi đạo tặc lộng hành."
Tô Thiệu nói với nàng:
"Nhan cô nương, cô là nữ nhi, một thân một mình ở bên ngoài lúc này thật quá nguy hiểm."
Nàng lễ phép cúi đầu:
"Đa tạ Tô tướng quân đã lo lắng. Tiểu nữ tin trời đất rộng lớn cũng sẽ có nơi cho tiểu nữ dừng chân."
Y lay tay nàng:
"Cô đừng đi, ta không muốn ở đây một mình."
"Nói bậy. Phủ tướng quân là nhà của huynh, chẳng phải huynh luôn mong mỏi có thể quay về hay sao? Nay Tô tướng quân đã hồi kinh, cả nhà đoàn tụ." Nàng dịu dàng bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro