Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Khổ Nhục Kế (1)

2024-10-08 00:17:06

Lại Như Hương sượng cứng mặt mày, trong lòng phần nhiều bất mãn hơn là tức giận. Từ khi bà được gả vào phủ tướng quân, Tô Thiệu chưa bao giờ trách móc bà điều gì. Vậy mà chỉ vì việc nhỏ nhặt ngày hôm nay, ông ấy chưa suy nghĩ đã liền trách móc. Đứng trước thái độ này của Tô Thiệu, Lại Như Hương ít nhiều cũng cảm thấy bị tổn

thướng.

Bà ta cố nuốt nỗi uất ức xuống, nhỏ nhẹ đáp lại một câu:

"Là lỗi của thiếp. Sau này thiếp sẽ chú ý tới Thống nhi hơn."

Dường như Tô Thiệu thoáng nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt bà ta, lòng có hơi hối hận.

Khách mời đã đến đông đủ, Tô Thiệu lệnh cho hạ nhân dâng thức ăn, rượu thịt lên, bắt đầu nhập tiệc. Lôi Hiển thân phận cao quý được sắp xếp ngồi bàn phía trên gần gia chủ. Đám người Lương Vân, Ngô Hà họp mặt với Lục Chính ngồi bên dưới.

Sau khi mọi người kính rượu, gửi lời chúc mừng, Lục Chính mới lân la tiến lại bàn của Tô Uyển Thư để chào hỏi.

Hai người bọn họ trò chuyện khá lâu.

Ở chỗ Tô Thống, Triệu Hoa cần thận lấy ra từ thắt lưng một mảnh ngọc lưu ly giao vào tay y:

"Trả lại cho con."

Nhan Thi tinh mắt nhận ra mảnh ngọc đó là vật mà sinh mẫu Tô Thống để lại, y cất giữ nó quý hơn cả châu báu.

Khi nàng đang không hiểu chuyện gì, Triệu Hoa cười hiền hậu:

"May mà mấy hôm trước con sai người hỏa tốc gửi thư đến, còn lấy ngọc bội này làm tin. Chúng ta vừa nhận được thì lập tức xuất phát bất kể ngày đêm mới tới kịp."

Y nắm chặt mảnh ngọc, trân quý cất vào ngực áo:

"Đích mẫu từ xưa đã bất hòa với nhị thẩm, mà người lại hết lòng che chở cho con. Nếu con không đi trước bà ấy một bước, cấp tốc gửi thư báo bình an, thì e là cuộc trùng phùng hôm nay sẽ đến rất muộn."

"Ngoài lý do đó ra, con buộc phải mời người tới kịp bữa tiệc hôm nay là vì còn một lý do khác." Tô Thống nói khẽ.

Trông sắc mặt y có vẻ quan trọng, Triệu Hoa buông vội tách trà. Nghi hoặc suy đoán:

"Có phải nữ nhân họ Lại đó lại ức hiếp con không?"

Bà ấy nổi giận đùng đùng, vỗ "bộp" xuống bàn một cái:

"Giỏi lắm, huynh trưởng đang ở nhà mà bà ta cũng ngang nhiên tác oai tác quái. Lúc trước ta không tiện xen vào vì lo sợ bà ta dùng cái danh đích mẫu để trút giận lên người con. Nhưng cuối cùng ả vẫn khiến con chịu khổ, suýt thì mất mạng."

Triệu Hoa "hừ" lạnh một tiếng:

"Trời cao thương xót mới bảo vệ được con trở về. Lần này ta quyết không để ả có cơ hội làm hại con thêm nữa."

"Nhị thẩm, xin người nguôi giận. Nghe con nói hết đã." Tô Thống từ tốn khuyên ngăn.

Thấy Triệu Hoa kích động như vậy, việc y dự định cũng không thể để người khác nghe được. Tô Thống ghé vào tai bà, thì thào gì đó. Sắc mặt nóng nảy của Triệu Hoa dần hồng hào trở lại, đồi chút kinh ngạc bảo:

"Thì ra là thế."

Trầm tư giây lát, bà ấy cảm thấy không yên tâm:

"Nhất thiết phải làm cách này sao?"

Tô Thống quyết đoán đáp:

"Hôm nay là cơ hội tốt nhất."

"Có hơi nguy hiểm quá không?" Triệu Hoa thấp thỏm.

Y trấn an và cố gắng thuyết phục bà:

"Người yên tâm, con đã có tính toán."

Trông Tô Thống kiên định và tự tin với việc này, Triệu Hoa mặc dù e ngại nhưng cũng suy nghĩ kỹ lưỡng. Đắn đo hồi lâu bà mới chịu gật đầu đồng ý.

Nhan Thi tò mò hỏi khẽ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có chuyện gì sao?"

Tô Thống quay sang nàng, thần bí nói:

"Chút nữa sẽ cho cô xem một vở kịch hay."

"Là kịch gì?"

Y cười:

"Đừng vội, đợi thêm một lát nữa."

"Vị cô nương này là..?" Triệu Hoa đưa mắt nhìn nàng.

Nhan Thi lễ phép gật đầu chào hỏi bà, Tô Thống từ từ giới thiệu nàng với bà ấy.

Ở dãy bàn ghế phía trên, Lôi Hiển nâng cao chung rượu chúc mừng Tô Thiệu, cùng ông trò chuyện một lúc, nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến việc hôn sự của Tô Uyển Thư và hắn. Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Tô Thiệu, khiến ông cảm thấy kỳ lạ.

Dạ Trúc, nô tài bên cạnh Lôi Hiền sau hồi lâu đi nghe ngóng xung quanh đã quay lại. Lôi Hiển hỏi nhỏ:

"Tại sao ta không nhìn thấy Lại Hầu?"

"Hồi vương gia, nghe nói Hầu gia hôm nay không khỏe, có lẽ vì vậy mà vắng mặt." Tên nô tài cẩn thận chia thức ăn vào bát cho Lôi Hiển, cung kính đáp.

Hắn trầm mặc:

"Lúc sáng ông ấy còn tham gia buổi thượng triều kia mà."

Lôi Hiển nghi hoặc nhưng chưa dám khẳng định:

"Ốm rồi à?"

"Điều này thì nô tài không rõ."

Dạ Trúc nói tiếp:

"Nhưng theo như nô tài được biết, bình thường Lại Hầu cũng không mấy quan tâm tới người cháu ngoại này." Ám chỉ Tô Thống.

Lôi Hiển uống một ngụm rượu, vị cay nồng lan đi khắp khoang miệng. Đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện bóng lưng vô cùng quen thuộc. Hắn kinh ngạc tột độ, khẩn trương ngầng đầu tìm cô gái mặc y phục màu trắng sữa nền nã. Giữa đám đồng dập dìu, dáng vẻ tao nhã thoát tục của nàng vẫn đặc biệt nổi bật.

Nhan Thi bỗng có cảm giác bị ai đó nhìn mình chằm chằm, nàng quay người lại, chạm phải ánh mắt đen lạnh của

Lôi Hiển, khoảnh khắc đó nhịp tim nàng gần như ngắt quãng.

"Cô nương đó là ai?" Lôi Hiển chỉ về phía nàng, hỏi.

Dạ Trúc đứng trên cao ngó xuống, trông thấy một mỹ nhân dung mạo như hoa như ngọc ngồi bên cạnh Tô Thống:

"Có lẽ là vị ân nhân đã cứu giúp đại công tử nhà họ Tô, được Tô tướng quân giữ lại trong phủ."

"Giống quá." Lôi Hiển nheo mắt, ngờ vực nói thầm.

Dạ Trúc chưa hỏi đã thấu tâm tư hắn:

"Nô tài biết vương gia đang nghĩ gì? Nhưng đó là chuyện không thể nào."

Bắt được tia ngạc nhiên trên mặt hắn, Dạ Trúc chậm rãi giải thích:

"Thể gian này người giống người nhiều vô kể. Huống hồ ba chữ vực vô vọng không phải chỉ để dọa người, một nữ nhân yếu đuối rơi xuống vực muốn sống sót trừ phi cô ta có thần tiên bảo hộ."

"Cô nương kia tuy dáng dấp mảnh mai, thon thả như nhành Dương Liễu. Thoạt nhìn, so với ả ta cũng có bảy, tám nét tương đồng."

Dạ Trúc nhịp ngón trỏ lên gò má mình:

"Nhưng người vương gia nhắc tới, khuyết điểm này khó mà che giấu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tròng mắt co lại của Lôi Hiển dần giãn ra, chẩm chậm phe phẩy chiếc quạt thư pháp. Hắn không hoàn toàn phủ nhận những lời của Dạ Trúc, nhưng vốn tính đa nghi:

"Năm đó trưởng tử nhà họ Tô cũng chỉ mới lên mười tuổi, chẳng phải bây giờ cậu ta đang đứng ở đây như kỳ tích hay sao. Á đã là một người trưởng thành, đầu ai dám chắc nghi ngờ của bồn vương là không thề."

"Mấy tháng qua các thị vệ y lệnh vương gia, nhiều lần mạo hiểm xuống đáy vực tìm kiếm, lục tung từng cành cây bụi rậm. Nhưng lần nào cũng chẳng thu hoạch được gì. Có lẽ ả thật sự đã làm mồi cho thú hoang rồi."

Hắn cố chấp bảo:

"Tìm một cơ hội đưa cô ta đến gặp bổn vương."

Da Truc khom lung cung kinh:

"Vâng."

Ngay thời điểm này tại dãy bàn bên trái gian phòng, trong tiếng ồn ào cười nói xen nhau của các khách mời, Tô Uyển Thư liên tục bị Lục Chính làm phiền. Từ lâu ở Học Đường mọi người đều biết hắn có mơ tưởng với ái nữ phủ tướng quân, nhưng nàng ta thì chưa bao giờ để hắn vào mắt. Khi tin Nhị Vương Gia xin hạ chỉ ban hôn lan truyền,

Lục Chính càng không còn hy vọng.

Mà nãy giờ, sự chú ý đặc biệt của Lôi Hiển dành cho Nhan Thi từ đầu tới cuối đều bị hắn phát hiện, vậy là hắn bèn mang chuyện này đi chọc tức Tô Uyển Thư:

"Tô tiều thư không qua đó chào hỏi nhị vương gia một tiếng sao?"

Nàng ta buồn chán chẳng thèm để ý tới câu chuyện phiếm của những nữ nhân ngồi cùng, chỉ thích thinh lặng một mình. Nói cho thật lòng nếu không vì Lôi Hiển cũng có mặt thì dù bị Lại Như Hương đánh chết, nàng ta cũng không tới lui nơi này nửa bước. Nghe ai đó gọi ở phía sau, nàng ta ngoảnh đầu, nhận ra là Lục Chính thì liền ghét bỏ quay đi.

Lục Chính chẳng để bụng việc bị nàng ta phớt lờ. Hắn thở dài, giọng điệu biến thành thương hoa tiếc ngọc:

"Ta cảm thấy tội nghiệp cho nàng."

Tô Uyển Thư một mặt lạnh lùng:

"Huynh có ý gì?"

Lục Chính cười nhạt, hất cằm về phía bàn trên bậc cao của phòng tiệc. Tô Uyển Thư nhìn theo hắn, thấy Lôi Hiển tay hờ hững nâng chung rượu, một ngụm rồi lại một ngụm, ánh mắt rơi xuống Nhan Thi bằng vẻ thần hồn điên đảo.

"Nàng xem, cử chỉ kia của nhị vương gia có phải là ngắm trúng cô nương đó rồi không?" Lục Chính cố ý thêm dầu vào lửa. Quả nhiên như hắn nghĩ, Tô Uyển Thư đứng bật dậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lục Chính đắc ý trong lòng: Sự đố ky của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời.

Hắn uống cạn chung rượu, khoan khoái "khà" một tiếng:

"Cũng phải. Cô nương đó xinh đẹp như vậy, ngay cả ta suýt chút cũng bị cái mĩ miều ấy câu hồn đoạt phách.

Người phong lưu như nhị vương gia sao tránh khỏi sinh lòng mến mộ?"

"Hỗn xược."

Tô Uyển Thư tức giận:

"Huynh dám mang vương gia ra bàn luận, có tin ta bẩm báo lại với ngài ấy trừng phạt huynh không?"

Hắn hạ giọng, chế giều:

"Ôi trời ơi Tô tiểu thư, nàng đừng vì cảm thấy bản thân bực dọc nên muốn tìm chỗ trút giận, rồi tùy tiện gán tội

cho ta chu."

Một nữ nhân ngồi trong bàn tiệc nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, bất bình xen vào:

"Nhị vương gia thể hiện sự mến mộ nữ nhân khác lộ liễu ở chốn đông người thế này cũng thật quá đáng. Kẻ không biết còn tưởng hôn sự giữa ngài ấy với nhà họ Tô đã bị thánh thượng phản đối rồi đấy."

Câu nói đi vào tai lập tức trở thành khối băng sắc nhọn. Mặc dù thái độ của vị tiểu thư kia chẳng mang chút mỉa mai nào, nhưng Tô Uyển Thư vẫn cứ cảm giác bị người ta cười nhạo, vương phi tương lai như nàng ta hoàn toàn mất hết thể diện.

Quen biết Lôi Hiển lâu như vậy, chưa bao giờ hắn dùng ánh mắt ngây ngất đó để ngắm nhìn nàng ta, nhìn tới nỗi

nua say nua tinh. Cang nghi, T6 Uyen Thu cang chang cam tam, long nguc nhu co vat gi do bam chat vita vuing

víu vừa khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Số ký tự: 0