Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc
Khổ Nhục Kế (3)
2024-10-08 00:17:06
Ngô Hà nhìn Lục Chính trút hết số rắn bên trong chiếc túi xuống miệng giếng, lòng hắn thấp thỏm:
"Ném Tô Thống xuống đó xem như cho hắn một bài học là được rồi."
Ngập ngừng, tỏ ra e ngại trước Lục Chính:
"Làm vậy có hơi tàn nhẫn."
Lục Chính quay sang lườm Ngô Hà:
"Huynh lo lắng cho hắn sao? Hay để ta giúp huynh xuống đấy chăm sóc hắn?"
Ngô Hà khiếp vía, lắc đầu nguầy nguậy. Lương Vân cười hắn nhát gan:
"Yên tâm đi, tên ngốc đó không chết được đâu."
"Các người đang làm gì vậy?"
Nghe tiếng ai đó quát lớn, ba người họ cấp tốc quay đầu. Sự xuất hiện của Triệu Hoa nằm ngoài kế hoạch. Thoạt tiên chúng kinh hãi vô cùng, lo sợ chuyện đã làm sẽ bị bà phát hiện.
Đám người Lục Chính đứng chắn trước giếng, Lương Vân âm thầm giấu chủy thủ vào trong tay áo, nhưng lại bất cần làm rơi nó xuống giếng:
"Chúng tôi chỉ đi dạo một chút, không ngờ đã lạc đến đây."
"Thì ra là ba vị công tử."
Triệu Hoa tiến lại gần:
"Nơi này là chốn riêng tư của phủ tướng quân, các người ở đây không tiện cho lắm."
Bọn họ nhìn nhau, Lục Chính cười gượng:
"Chúng tôi sẽ đi ngay."
Linh cảm thái độ của từng người có điều mờ ám, họ vừa lướt qua, Triệu Hoa nhanh chóng đến bên giếng xem xét.
Dưới đáy giếng sâu, hình ảnh Tô Thống nằm bất động đập vào mắt bà. Triệu Hoa thảng thốt tột độ:
"Giết người rồi. Giết..."
Một đòn đánh vô cùng mạnh giáng sau đầu, khiến tiếng thét của Triệu Hoa trở nên ngắt quãng rồi ngất lịm. Bà tạm thời mất hết ý thức, ngã xuống ngay bên cạnh giếng.
Tay cầm thanh gỗ của Ngô Hà run lẩy bẩy, hắn chưa từng nghĩ sẽ hạ thủ với một thiếu phụ yếu đuối như bà.
Thâm tâm hắn rõ hành động này còn chẳng bằng cầm thú. Lương Vân thấy Triệu Hoa chảy rất nhiều máu, lòng hắn bắt đầu có chút sợ hãi, bất an:
"Hình như đánh chết người rồi."
Thanh gỗ trong tay Ngô Hà rơi "lốp cốp" xuống đất, mặt hắn hết xám rồi lại xanh:
"Không thể nào."
Hắn run như cầy sấy, chụp vạt áo của Lục Chính:
"Ta chỉ muốn bà ấy ngậm miệng, đừng để mọi người chạy đến đây. Ta không cố ý. Lục Chính, huynh phải giúp ta."
"Im lặng đi." Lục Chính bực mình hất hắn ra.
"Nhân lúc không có ai nhìn thấy mau rời khỏi đây trước đã." Lục Chính chỉ vào mặt Ngô Hà, ẩn ý đe dọa:
"Chuyện hôm nay tuyệt đối phải giữ bí mật, kẻ nào dám hé nửa chữ ta sẽ cắt lưỡi của kẻ đó."
Dưới đáy giếng cũ ẩm thấp xông lên một mùi tanh rêu khó chịu. Cơn đau do bụi trắng ban nãy gây ra đã dần dịu đi, Tô Thống lần mò ngồi dậy. Y cổ gẳng mở mắt, con ngươi vừa tiếp xúc với không khí liền cay sè, buộc phải nhắm chặt lại lần nữa, lệ ứa đầm đìa. Y gục đầu, phát ra tiếng rít khẽ qua kẽ răng.
Tô Thống sờ soạng tìm điểm bám để đứng lên, phát hiện xung quanh là vách cao sần sùi. Y lau nước mắt. Khi màn sương mỏng phủ mờ đồng tử tan đi, Tô Thống mới nhận ra tình hình hiện tại của bản thân.
Âm thanh "phì phì" như hơi gió xuyên qua bóng tối thổi tới bên tai y, Tô Thống bất giác rùng mình. Linh cảm quen thuộc nào đó cùng lúc trối dậy khiến lòng y càng nơm nớp lo sợ. Mò mẫn trong màn đêm đen kịt, y vô tình chạm phải một thứ gì đó trơn nhấy. Cơ thể lạnh buốt của nó vội vàng tụt khỏi lòng bàn tay Tô Thống.
Rặng trúc bên ngoài miệng giếng bị trận gió lớn thổi ngả nghiêng, khiến ánh sáng soi vào đáy giếng khi mờ khi tỏ. Lúc này Tô Thống mới có cơ hội nhìn rõ những thứ xung quanh mình, y kinh hoảng vô cùng:
"Là rắn."
Nỗi ám ảnh khắc sâu nơi tâm trí chợt bùng lên, Tô Thống điên cuồng đạp chân lùi lại, tấm lưng mảnh khảnh va chạm lên thành giếng phát ra tiếng kêu khó chịu. Bên dưới là vô số những thân thể dài ngoằng đang ngóc đầu nhìn y, liên tục thè lưỡi ra tín hiệu đe dọa kẻ địch.
Tô Thống móc từ trong ngực áo một chiếc lọ nhỏ, động tác quẫn bách như mất trí. Mở nắp và vung loạn tinh chất vào lũ rắn. Nhưng dường như thuốc đuổi côn trùng do y tự bào chế đối với chúng không hề có tác dụng.
"Dược Lão." Y sợ đến mức giọng nói cũng run run, lại quên mất Dược Đức chẳng còn bên cạnh nữa.
Bả vai phải truyền tới loạt cảm giác ngứa ngáy, tiếng gió "phì phì" thổi qua vành tai y ngày càng lớn dần. Tô Thống gấp gáp quay đầu lại, nhìn thấy một con rắn đang bám trên người mình, chậm chạm di chuyển vòng xuống cổ. Y lại vô thức hét lên.
Con rắn không ngoan ngoãn há ngoạc mồm tấn công y. Tô Thống cố vùng vấy khỏi nối sợ hãi của chính mình, lấy hết can đảm hất văng nó khỏi người. Nhặt thanh chủy thủ, ra sức phản kháng, ra sức chém về phía lũ rắn. Cuối cùng cũng vượt qua được nỗi ám ảnh trong lòng mình, giết hết đám bò sát xung quanh y.
Tô Thống thất thần nhớ lại đêm đó, bầu trời ở vực Vô Vọng trong mắt Tô Thống xa thăm thắm, mây cuộn thành vòng xoáy khổng lồ tựa hỗ sâu hiện ra từ địa ngục. Mưa rơi rả rích trên những chiếc lá to, dội vào tai y từng tiếng
"lộp độp" ảm đạm. Lúc y tỉnh lại, xung quanh đã bị bóng tối bao trùm, ánh sáng cũng nhạt nhòa và u ám như đáy giếng này.
Đứa bé mười tuổi dùng sức trở mình, vừa cử động cơn đau thấu tim óc đã làm nó ngã quy. Nó nằm ngửa trên mặt đất, nước mưa tạt lên hóc mắt, khóe môi, quật vào từng vết thương, y phục rách bươm.
Trong mịch tối, tiếng cầu cứu yếu ớt lẫn vào âm thanh "sành sạch" của lũ côn trùng vang lên giữa rừng rậm. Đứa trẻ khó khăn trườn trên mặt đất đen nhẻm, cố gắng di chuyển về phía tận cùng của cánh rừng, nơi phát ra tia sáng le lói mơ hồ.
Một con rắn lớn nắm cuộn tròn bên dưới gốc cây to bị đánh động. Nó rời tổ. Thân thể ngoắn ngoèo lướt tới trước mặt y, bộ vầy trắng óng ánh trơn nhẫy, hai mắt đỏ ngầu như hai hòn lửa, chiếc lưỡi tím chẻ đôi linh hoạt. Nó giương đầu phòng thủ nhưng cũng cẩn thận thăm dò kẻ ngoại xâm.
Đứa trẻ hoảng loạn tột cùng, chỉ biết nín thở nhìn con rắn lớn. Nó rất muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng đôi chân không thể dùng sức. Tiếng hét bắt đầu khàn đặc và lẫn vào tiếng khóc. Đằng xa có âm thanh nhánh cây khô bị giẫm gãy, nó hy vọng không thôi, ngoái đầu nhìn. Nhưng thứ chờ đợi tiếp theo lại là một mối nguy hiểm khác.
Bức màn đen kịt của đáy vực hiện ra rất nhiều đốm sáng, mỗi lúc càng rõ dần, rõ dần. Khi chỉ còn cách đứa trẻ khoảng sáu, bảy bước chân, không khí u lạnh của cánh rừng bị xé toạc bằng tiếng tru vang dội của một đàn sói.
Đứa trẻ sợ đến mức lặng người. Con rắn như cảm nhận được mối đe dọa to lớn khác, nó chậm chạp rút lui. Bầy sói hung hăng nhảy bổ tới, một con lao lên đứng trên người đứa trẻ, nhe hàm răng nhọn hoắt nhầy nhụa nước bọt.
Đứa trẻ sợ hãi hét thất thanh, vung tay loạn xạ xua đuổi chúng. Thấy con mồi phản kháng, nó lập tức cắn mạnh vào cánh tay đứa trẻ để khống chế. Những con sói còn lại bao vây xung quanh.
Tưởng rằng cuộc đời mình sẽ phải kết thúc trong bụng thú dữ thì có thứ gì đó vụt qua tầm mắt đứa trẻ rất nhanh.
Phóng "vèo" một tiếng, nhánh cây xuyên thủng lồng ngực con sói đầu đàn, rồi cắm chặt lên thân đại thụ treo cơ thể nó lủng lẳng.
Đứa trẻ bò dậy, thấy một người đàn ông bước đi khập khiếng, trên khuôn mặt lốm đốm máu tanh, không rõ là của con sói vừa rồi hay từ những vết thương trên cơ thể ông. Dáng dấp tuy mảnh khảnh, nhưng ánh mắt toát lên chính khí mạnh mẽ, là vẻ không sợ quỷ thần.
Những con còn lại chứng kiến thủ lĩnh bị đánh hạ, cảm nhận được sát thương của mũi tên vừa rồi. Chúng mọp xuống, e ngại đề phòng chuyển động của người đàn ông đang đến gần. Sau cùng bỏ chạy tán loạn. Vì quá kiệt sức, đứa trẻ cũng ngất đi. Đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong một mái tranh nhỏ, người đàn ông đêm đó nói mình tên là Dược Đức.
Đại Bảo theo sau lưng Nhan Thi tiến vào lối mòn dẫn tới viện Quang Minh, sốt vó thuật lại mọi chuyện:
"Lúc nãy đại thiếu gia nói muốn tự mình về phòng, nhưng khi nô tài đến đó thì không thấy ai cả."
Nhan Thi ngẫm nghĩ:
"Vậy ngươi đã thử tìm xung quanh chưa?"
"Hồi cô nương, nô tài đã tìm khắp viện phía tây rồi, nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của đại thiếu gia."
Hắn lo lắng tới mặt nhăn mày nhó:
"Có khi nào ngài ấy say quá, dọc đường bị ngã ở đâu không?"
Nàng mau chóng trấn an:
"Ngươi bình tĩnh đi, ta cùng ngươi chia ra tìm huynh ấy."
Nói chưa dứt lời, Đại Bảo bị thứ gì đó ngáng chân làm ngã nhào xuống đất. Hắn bò dậy, miệng xuýt xoa. Lúc nhìn lại mới phát hiện Triệu Hoa nằm bất tỉnh bên cạnh giếng.
'Là Tô phu nhân." Nhan Thi sững sờ, vội vàng đến đỡ bà.
Phát hiện phần đầu Triệu Hoa chảy nhiều máu, nàng hốt hoảng:
"Bà ấy bị thương rồi."
"Bây giờ phải làm sao đây?" Đại Bảo lúng túng.
"Ngươi mau đưa Tô phu nhân về phòng trước đã." Nàng choàng tay Triệu Hoa qua vai Đại Bảo.
"Vậy còn đại thiếu gia thì thế nào?" Hắn rối bời.
"Ta sẽ tiếp tục tìm huynh ấy." Nhan Thi đáp, đồng thời dặn dò: "Mau bẩm báo với Tô tướng quân cho người mời đại phu tới gấp."
Đại Bảo khần trương:
"Vâng."
Rồi cõng Triệu Hoa chạy một mạch đến viện gần nhất.
Chẳng biết vì đâu mà lòng dạ Nhan Thi trở nên bồn chồn khó tả. Ở trong nội trạch phủ tướng quân vốn được canh phòng nghiêm ngặt, lại xảy ra tận hai chuyện hoang đường. Mà Tô Thống hiện giờ cũng đột nhiên mất tích, điều này khiến Nhan Thi bất an vô cùng.
Quay lưng đi thêm vài bước, Nhan Thi nhìn thấy một thanh gỗ bị vứt bên đường, trên thân gỗ vẫn còn dính chất lỏng màu đỏ thầm. Nàng vươn tay chấm một ít lên ngón trỏ, ngửi thử, mới dám khẳng định đây chính là máu.
Dưới đất in nhiều dấu hài, hơi hỗn loạn. Dường như từng có rất nhiều người xuất hiện ở đây. Nàng bồng dấy lên những nghi hoặc mơ hổ, càng nghĩ càng khiến lòng nàng hoảng sợ.
"Tô Thống." Nhan Thi gọi to. Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Khi nàng định rời đi, bỗng từ bên trong miệng giếng vọng ra hai tiếng:
"Mục Ý."
Nhan Thi giật mình, nhận ra giọng của Tô Thống nàng lập tức quay lại nhìn xuống đáy giếng. Ánh trăng nhàn nhạt rọi vào lòng giếng sâu, chiếu sáng nửa gương mặt trắng trẻo của Tô Thống. Y như một đứa trẻ bơ vơ, ngồi co ro với đôi vai run rẩy.
"Tô Thống."
Y ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, con ngươi óng ánh nước như đang chìm dần vào tuyệt vọng.
Nàng cấp tốc tìm một sợi dây dài, thả xuống giếng kéo Tô Thống ra ngoài. Vết thương cũ ở lòng bàn tay phải của nàng vẫn chưa lành hẳn, bởi vì ma sát mạnh mẽ nên lại rách miệng chảy máu.
"Ném Tô Thống xuống đó xem như cho hắn một bài học là được rồi."
Ngập ngừng, tỏ ra e ngại trước Lục Chính:
"Làm vậy có hơi tàn nhẫn."
Lục Chính quay sang lườm Ngô Hà:
"Huynh lo lắng cho hắn sao? Hay để ta giúp huynh xuống đấy chăm sóc hắn?"
Ngô Hà khiếp vía, lắc đầu nguầy nguậy. Lương Vân cười hắn nhát gan:
"Yên tâm đi, tên ngốc đó không chết được đâu."
"Các người đang làm gì vậy?"
Nghe tiếng ai đó quát lớn, ba người họ cấp tốc quay đầu. Sự xuất hiện của Triệu Hoa nằm ngoài kế hoạch. Thoạt tiên chúng kinh hãi vô cùng, lo sợ chuyện đã làm sẽ bị bà phát hiện.
Đám người Lục Chính đứng chắn trước giếng, Lương Vân âm thầm giấu chủy thủ vào trong tay áo, nhưng lại bất cần làm rơi nó xuống giếng:
"Chúng tôi chỉ đi dạo một chút, không ngờ đã lạc đến đây."
"Thì ra là ba vị công tử."
Triệu Hoa tiến lại gần:
"Nơi này là chốn riêng tư của phủ tướng quân, các người ở đây không tiện cho lắm."
Bọn họ nhìn nhau, Lục Chính cười gượng:
"Chúng tôi sẽ đi ngay."
Linh cảm thái độ của từng người có điều mờ ám, họ vừa lướt qua, Triệu Hoa nhanh chóng đến bên giếng xem xét.
Dưới đáy giếng sâu, hình ảnh Tô Thống nằm bất động đập vào mắt bà. Triệu Hoa thảng thốt tột độ:
"Giết người rồi. Giết..."
Một đòn đánh vô cùng mạnh giáng sau đầu, khiến tiếng thét của Triệu Hoa trở nên ngắt quãng rồi ngất lịm. Bà tạm thời mất hết ý thức, ngã xuống ngay bên cạnh giếng.
Tay cầm thanh gỗ của Ngô Hà run lẩy bẩy, hắn chưa từng nghĩ sẽ hạ thủ với một thiếu phụ yếu đuối như bà.
Thâm tâm hắn rõ hành động này còn chẳng bằng cầm thú. Lương Vân thấy Triệu Hoa chảy rất nhiều máu, lòng hắn bắt đầu có chút sợ hãi, bất an:
"Hình như đánh chết người rồi."
Thanh gỗ trong tay Ngô Hà rơi "lốp cốp" xuống đất, mặt hắn hết xám rồi lại xanh:
"Không thể nào."
Hắn run như cầy sấy, chụp vạt áo của Lục Chính:
"Ta chỉ muốn bà ấy ngậm miệng, đừng để mọi người chạy đến đây. Ta không cố ý. Lục Chính, huynh phải giúp ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Im lặng đi." Lục Chính bực mình hất hắn ra.
"Nhân lúc không có ai nhìn thấy mau rời khỏi đây trước đã." Lục Chính chỉ vào mặt Ngô Hà, ẩn ý đe dọa:
"Chuyện hôm nay tuyệt đối phải giữ bí mật, kẻ nào dám hé nửa chữ ta sẽ cắt lưỡi của kẻ đó."
Dưới đáy giếng cũ ẩm thấp xông lên một mùi tanh rêu khó chịu. Cơn đau do bụi trắng ban nãy gây ra đã dần dịu đi, Tô Thống lần mò ngồi dậy. Y cổ gẳng mở mắt, con ngươi vừa tiếp xúc với không khí liền cay sè, buộc phải nhắm chặt lại lần nữa, lệ ứa đầm đìa. Y gục đầu, phát ra tiếng rít khẽ qua kẽ răng.
Tô Thống sờ soạng tìm điểm bám để đứng lên, phát hiện xung quanh là vách cao sần sùi. Y lau nước mắt. Khi màn sương mỏng phủ mờ đồng tử tan đi, Tô Thống mới nhận ra tình hình hiện tại của bản thân.
Âm thanh "phì phì" như hơi gió xuyên qua bóng tối thổi tới bên tai y, Tô Thống bất giác rùng mình. Linh cảm quen thuộc nào đó cùng lúc trối dậy khiến lòng y càng nơm nớp lo sợ. Mò mẫn trong màn đêm đen kịt, y vô tình chạm phải một thứ gì đó trơn nhấy. Cơ thể lạnh buốt của nó vội vàng tụt khỏi lòng bàn tay Tô Thống.
Rặng trúc bên ngoài miệng giếng bị trận gió lớn thổi ngả nghiêng, khiến ánh sáng soi vào đáy giếng khi mờ khi tỏ. Lúc này Tô Thống mới có cơ hội nhìn rõ những thứ xung quanh mình, y kinh hoảng vô cùng:
"Là rắn."
Nỗi ám ảnh khắc sâu nơi tâm trí chợt bùng lên, Tô Thống điên cuồng đạp chân lùi lại, tấm lưng mảnh khảnh va chạm lên thành giếng phát ra tiếng kêu khó chịu. Bên dưới là vô số những thân thể dài ngoằng đang ngóc đầu nhìn y, liên tục thè lưỡi ra tín hiệu đe dọa kẻ địch.
Tô Thống móc từ trong ngực áo một chiếc lọ nhỏ, động tác quẫn bách như mất trí. Mở nắp và vung loạn tinh chất vào lũ rắn. Nhưng dường như thuốc đuổi côn trùng do y tự bào chế đối với chúng không hề có tác dụng.
"Dược Lão." Y sợ đến mức giọng nói cũng run run, lại quên mất Dược Đức chẳng còn bên cạnh nữa.
Bả vai phải truyền tới loạt cảm giác ngứa ngáy, tiếng gió "phì phì" thổi qua vành tai y ngày càng lớn dần. Tô Thống gấp gáp quay đầu lại, nhìn thấy một con rắn đang bám trên người mình, chậm chạm di chuyển vòng xuống cổ. Y lại vô thức hét lên.
Con rắn không ngoan ngoãn há ngoạc mồm tấn công y. Tô Thống cố vùng vấy khỏi nối sợ hãi của chính mình, lấy hết can đảm hất văng nó khỏi người. Nhặt thanh chủy thủ, ra sức phản kháng, ra sức chém về phía lũ rắn. Cuối cùng cũng vượt qua được nỗi ám ảnh trong lòng mình, giết hết đám bò sát xung quanh y.
Tô Thống thất thần nhớ lại đêm đó, bầu trời ở vực Vô Vọng trong mắt Tô Thống xa thăm thắm, mây cuộn thành vòng xoáy khổng lồ tựa hỗ sâu hiện ra từ địa ngục. Mưa rơi rả rích trên những chiếc lá to, dội vào tai y từng tiếng
"lộp độp" ảm đạm. Lúc y tỉnh lại, xung quanh đã bị bóng tối bao trùm, ánh sáng cũng nhạt nhòa và u ám như đáy giếng này.
Đứa bé mười tuổi dùng sức trở mình, vừa cử động cơn đau thấu tim óc đã làm nó ngã quy. Nó nằm ngửa trên mặt đất, nước mưa tạt lên hóc mắt, khóe môi, quật vào từng vết thương, y phục rách bươm.
Trong mịch tối, tiếng cầu cứu yếu ớt lẫn vào âm thanh "sành sạch" của lũ côn trùng vang lên giữa rừng rậm. Đứa trẻ khó khăn trườn trên mặt đất đen nhẻm, cố gắng di chuyển về phía tận cùng của cánh rừng, nơi phát ra tia sáng le lói mơ hồ.
Một con rắn lớn nắm cuộn tròn bên dưới gốc cây to bị đánh động. Nó rời tổ. Thân thể ngoắn ngoèo lướt tới trước mặt y, bộ vầy trắng óng ánh trơn nhẫy, hai mắt đỏ ngầu như hai hòn lửa, chiếc lưỡi tím chẻ đôi linh hoạt. Nó giương đầu phòng thủ nhưng cũng cẩn thận thăm dò kẻ ngoại xâm.
Đứa trẻ hoảng loạn tột cùng, chỉ biết nín thở nhìn con rắn lớn. Nó rất muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng đôi chân không thể dùng sức. Tiếng hét bắt đầu khàn đặc và lẫn vào tiếng khóc. Đằng xa có âm thanh nhánh cây khô bị giẫm gãy, nó hy vọng không thôi, ngoái đầu nhìn. Nhưng thứ chờ đợi tiếp theo lại là một mối nguy hiểm khác.
Bức màn đen kịt của đáy vực hiện ra rất nhiều đốm sáng, mỗi lúc càng rõ dần, rõ dần. Khi chỉ còn cách đứa trẻ khoảng sáu, bảy bước chân, không khí u lạnh của cánh rừng bị xé toạc bằng tiếng tru vang dội của một đàn sói.
Đứa trẻ sợ đến mức lặng người. Con rắn như cảm nhận được mối đe dọa to lớn khác, nó chậm chạp rút lui. Bầy sói hung hăng nhảy bổ tới, một con lao lên đứng trên người đứa trẻ, nhe hàm răng nhọn hoắt nhầy nhụa nước bọt.
Đứa trẻ sợ hãi hét thất thanh, vung tay loạn xạ xua đuổi chúng. Thấy con mồi phản kháng, nó lập tức cắn mạnh vào cánh tay đứa trẻ để khống chế. Những con sói còn lại bao vây xung quanh.
Tưởng rằng cuộc đời mình sẽ phải kết thúc trong bụng thú dữ thì có thứ gì đó vụt qua tầm mắt đứa trẻ rất nhanh.
Phóng "vèo" một tiếng, nhánh cây xuyên thủng lồng ngực con sói đầu đàn, rồi cắm chặt lên thân đại thụ treo cơ thể nó lủng lẳng.
Đứa trẻ bò dậy, thấy một người đàn ông bước đi khập khiếng, trên khuôn mặt lốm đốm máu tanh, không rõ là của con sói vừa rồi hay từ những vết thương trên cơ thể ông. Dáng dấp tuy mảnh khảnh, nhưng ánh mắt toát lên chính khí mạnh mẽ, là vẻ không sợ quỷ thần.
Những con còn lại chứng kiến thủ lĩnh bị đánh hạ, cảm nhận được sát thương của mũi tên vừa rồi. Chúng mọp xuống, e ngại đề phòng chuyển động của người đàn ông đang đến gần. Sau cùng bỏ chạy tán loạn. Vì quá kiệt sức, đứa trẻ cũng ngất đi. Đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong một mái tranh nhỏ, người đàn ông đêm đó nói mình tên là Dược Đức.
Đại Bảo theo sau lưng Nhan Thi tiến vào lối mòn dẫn tới viện Quang Minh, sốt vó thuật lại mọi chuyện:
"Lúc nãy đại thiếu gia nói muốn tự mình về phòng, nhưng khi nô tài đến đó thì không thấy ai cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Thi ngẫm nghĩ:
"Vậy ngươi đã thử tìm xung quanh chưa?"
"Hồi cô nương, nô tài đã tìm khắp viện phía tây rồi, nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của đại thiếu gia."
Hắn lo lắng tới mặt nhăn mày nhó:
"Có khi nào ngài ấy say quá, dọc đường bị ngã ở đâu không?"
Nàng mau chóng trấn an:
"Ngươi bình tĩnh đi, ta cùng ngươi chia ra tìm huynh ấy."
Nói chưa dứt lời, Đại Bảo bị thứ gì đó ngáng chân làm ngã nhào xuống đất. Hắn bò dậy, miệng xuýt xoa. Lúc nhìn lại mới phát hiện Triệu Hoa nằm bất tỉnh bên cạnh giếng.
'Là Tô phu nhân." Nhan Thi sững sờ, vội vàng đến đỡ bà.
Phát hiện phần đầu Triệu Hoa chảy nhiều máu, nàng hốt hoảng:
"Bà ấy bị thương rồi."
"Bây giờ phải làm sao đây?" Đại Bảo lúng túng.
"Ngươi mau đưa Tô phu nhân về phòng trước đã." Nàng choàng tay Triệu Hoa qua vai Đại Bảo.
"Vậy còn đại thiếu gia thì thế nào?" Hắn rối bời.
"Ta sẽ tiếp tục tìm huynh ấy." Nhan Thi đáp, đồng thời dặn dò: "Mau bẩm báo với Tô tướng quân cho người mời đại phu tới gấp."
Đại Bảo khần trương:
"Vâng."
Rồi cõng Triệu Hoa chạy một mạch đến viện gần nhất.
Chẳng biết vì đâu mà lòng dạ Nhan Thi trở nên bồn chồn khó tả. Ở trong nội trạch phủ tướng quân vốn được canh phòng nghiêm ngặt, lại xảy ra tận hai chuyện hoang đường. Mà Tô Thống hiện giờ cũng đột nhiên mất tích, điều này khiến Nhan Thi bất an vô cùng.
Quay lưng đi thêm vài bước, Nhan Thi nhìn thấy một thanh gỗ bị vứt bên đường, trên thân gỗ vẫn còn dính chất lỏng màu đỏ thầm. Nàng vươn tay chấm một ít lên ngón trỏ, ngửi thử, mới dám khẳng định đây chính là máu.
Dưới đất in nhiều dấu hài, hơi hỗn loạn. Dường như từng có rất nhiều người xuất hiện ở đây. Nàng bồng dấy lên những nghi hoặc mơ hổ, càng nghĩ càng khiến lòng nàng hoảng sợ.
"Tô Thống." Nhan Thi gọi to. Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Khi nàng định rời đi, bỗng từ bên trong miệng giếng vọng ra hai tiếng:
"Mục Ý."
Nhan Thi giật mình, nhận ra giọng của Tô Thống nàng lập tức quay lại nhìn xuống đáy giếng. Ánh trăng nhàn nhạt rọi vào lòng giếng sâu, chiếu sáng nửa gương mặt trắng trẻo của Tô Thống. Y như một đứa trẻ bơ vơ, ngồi co ro với đôi vai run rẩy.
"Tô Thống."
Y ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, con ngươi óng ánh nước như đang chìm dần vào tuyệt vọng.
Nàng cấp tốc tìm một sợi dây dài, thả xuống giếng kéo Tô Thống ra ngoài. Vết thương cũ ở lòng bàn tay phải của nàng vẫn chưa lành hẳn, bởi vì ma sát mạnh mẽ nên lại rách miệng chảy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro