Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc
Rời Khỏi Vực Vô...
2024-10-08 00:17:06
Thấm thoắt thời gian trôi nhanh như dòng nước, ngày mà nàng mong đợi nhất cuối cùng cũng đến. Dược Đức rửa thật sạch đôi tay và lau khô bằng khăn mềm, rồi cẩn trọng tháo từng lớp vải trắng quấn quanh mặt Mục Ý.
Nàng nhắm chặt mắt ngồi bất động, hồi hộp tới mức không dám thở mạnh. Dần cảm giác được cơn gió vừa mới mơn đùa đôi gò má nàng, mang theo cái khô lạnh của mùa đông tinh nghịch lướt qua.
"Mục cô nương, cô có thể mở mắt ra rồi." Dược Đức gọi nàng.
Mục Ý chậm rãi sờ mặt. Khi mười đầu ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mịn như lụa, trái tim nàng đã vui sướng nảy lên. Hàng mi cong dài khẽ run run vì kích động.
Tô Thống bị diện mạo mới mẻ của nàng làm ngây ngốc, quên luôn cả việc nên đưa gương cho nàng. Y từng nghĩ ngoại trừ một người, thì trên đời này không còn nữ nhân nào có dung nhan diễm lệ hơn nữa. Ấy vậy mà dưới bàn tay thần kì của Dược Đức, Mục Ý như trở thành tuyệt sắc mỹ nhân. Đôi mắt hoa đào long lanh luôn phủ một màn hơi nước rất mỏng. Sóng mũi cao thẳng thanh tú, nếp môi nhỏ hồng nhạt như son. Trong vẻ đẹp nhu mì thoát tục lại có đôi phần sắc sảo kín đáo. Y nhìn mãi không rời.
Thấy Tô Thống đứng ngẩn ra, Dược Đức huých khuỷu tay vào người y trêu chọc:
"Sao hả? Bị hớp mất hồn rồi à?"
Y sực tỉnh, không giấu được sự ngại ngùng. Hai má bắt đầu tê nóng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Tô Thống cảm giác nhịp tim mình đập nhanh bất thường. Nhất thời chẳng biết lý giải thế nào mới đúng.
Đón lấy chiếc gương từ tay Tô Thống, Mục Ý bất ngờ hóa nghẹn ngào khi ngắm chính mình trong gương. Nàng chưa dám tin bản thân có thể trở thành dáng vẻ hiện tại, dung nhan lành lặn, sạch sẽ. Một trận gió lạnh ùa vào cửa lớn, tưới mát sống mũi cay sè của nàng. Mục Ý chớp mắt mấy bận để ngăn lệ không tràn qua khóe mi, tránh làm mờ hình ảnh người trong gương.
"Đây là ta sao?" Nàng ngỡ ngàng hỏi, xúc động thiếu chút nữa thì bật khóc. Mục Ý niệm thầm, cầu xin những điều trước mắt đừng là giấc mộng.
Dược Đức mỉm cười, tiến đến bàn gỗ giữa gian phòng, âm thanh bánh xe lăn trên nền nhà phát ra cóc cách:
"Năng lực của lão phu chỉ có thể giúp cô thay đổi một vài nét đã bị tổn thương và loại bỏ vết bớt trên gương mặt. Không thể làm tốt hơn được nữa."
Giọng ông thấp thoáng tiếc nuối, chưa hài lòng.
Nàng từng nghĩ dung mạo xấu xí trước kia sẽ theo nàng suốt kiếp, chỉ có thể sống dưới ánh mắt đùa bỡn, cười nhạo của người khác. Dù bề ngoài Mục Ý không hoàn hảo, nhưng phụ mẫu nàng chưa bao giờ chối bỏ con gái mà vẫn đối xử yêu thương. Thế nên nàng không dám hận dáng vẻ của mình, cũng không cho phép bản thân được quyền oán hận. Mỗi lần bị người khác trêu đùa và kỳ thị, nàng sẽ chạy trốn ở một góc nào đó, lặng lẽ ngồi khóc. Cho đến khi gặp được Lôi Hiển, ánh trăng ấy đã soi vào thế giới của nàng những tia sáng dịu dàng, khiến nàng hoàn toàn bị phụ thuộc.
Nàng vội vàng rời giường, kính cẩn hành lễ:
"Đại ân đại đức của Dược tiên sinh Mục Ý suốt đời ghi nhớ."
Ông ôn tồn bảo nàng:
"Cô đứng lên đi, đừng hễ mở miệng là nhắc tới ơn nghĩa."
Mục Ý sụt sịt, vâng lời đứng dậy. Nàng mở nắp hộp gỗ bên cạnh ấm trà, cho từng thìa hoa cúc khô vào ấm.
Dược Đức nghĩ ngợi:
"Ban đầu quyết định làm chuyện này bản thân ta cũng không nắm phần nhiều chắc chắn. Nếu xảy ra sơ suất cô sẽ phải nguy hiểm tính mạng."
Nàng châm nước sôi đã chuẩn bị vào ấm, dùng tâm pha trà: "Được Dược tiên sinh dốc lòng giúp đỡ là điều may mắn của tiểu nữ." Nàng hai tay dâng trà, kính trọng nói:
"Để báo đáp đại ân đại đức dù xuống núi đao biển lửa Mục Ý cũng không từ."
Ông im lặng đón tách trà nóng như đã chấp nhận lòng cảm kích vô vàn của nàng, âm thầm cất giữ điều lo lắng ngược vào trong. Hương hoa cúc nhè nhẹ theo làn khói bốc lên từ miệng tách, sưởi ấm nhân trung đương lúc bị khí lạnh bao trùm. Vốn nghĩ rằng đôi bên cho đi lợi ích cũng chỉ vì mưu toan của riêng mình. Nhưng trông thái độ nàng chân thành và ngay thẳng, dám nói dám làm, hành động lắm khi hơi liều lĩnh và cố chấp song là người đáng tin cậy. Suy đi tính lại kỹ càng, Dược Đức cảm thấy ván cược này vẫn đáng thử.
"Nếu mặt của Mục cô nương đã hồi phục rồi, vậy khi nào thì chúng ta có thể xuất phát?" Tô Thống không kiềm được lòng, đành phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Sáng ngày mai lập tức xuất phát." Nàng nói.
Việc này Mục Ý đã nghĩ tới hàng trăm ngàn lần mỗi đêm trước khi đi ngủ và nôn nóng cũng chẳng kém Tô Thống. Chỉ tiếc rằng nàng không thể mọc ra đôi cánh trực tiếp phi thân lên đỉnh Ngự Vân.
"Thật ư?" Đôi mắt màu nâu đồng của y sáng rực.
Mục Ý quay sang Dược Đức:
"Tiên sinh, ông thấy thế nào?"
Vô tình nàng bắt gặp Dược Đức ngồi trầm tư, ngón tay cái liên tục miết vào tách trà bằng gốm. Nghe thấy nàng hỏi, Dược Đức miễn cưỡng cong môi:
"Ta không có ý kiến gì."
"Tốt quá rồi."
Tô Thống phấn khởi:
"Vậy ta đi chuẩn bị đây." Nói chưa hết câu y đã chân đi chân chạy ra khỏi cửa.
Nàng kéo ghế ngồi vào bàn. Trước hiên nắng nhàn nhạt chiếu lên những mẩu thuốc còn xanh tươi trong nong tre. Dường như Mục Ý vừa nghe thấy tiếng thở dài thật khẽ của Dược Đức lẫn vào cơn gió. Nàng thoáng nhìn ông, nhưng không có cách nào chạm tới những muộn phiền ẩn sâu trên vầng trán rộng.
"Tiên sinh."
Mục Ý ngập ngừng:
"Phải chẳng ông đang có tâm sự gì khó nói?"
Dược Đức ngước mắt rồi lắc đầu:
"Ta chỉ lo đôi chân tàn phế này sẽ làm gánh nặng cho hai người."
Nàng an ủi:
"Tiên sinh đừng nghĩ thế, chúng tôi đều là người trẻ khỏe mạnh, nhất định sẽ đưa ông cùng thoát ra ngoài an toàn."
Dược Đức miễn cưỡng gật gù, nụ cười hiện lên một cách mờ nhạt:
"Mong là như vậy."
Ngày hôm sau khi vừa sáng tinh mơ ba người bọn họ đã bắt đầu xuất phát. Mục Ý mang theo một sợi dây thật dài được bện bằng rất nhiều dây leo dẻo dai. Nàng buộc nó vòng qua thắt lưng Dược Đức và bản thân.
"Tiểu tử."
Ông gọi Tô Thống đang ngửa đầu nhìn phía trên vách Ngự Vân:
"Cẩn thận."
"Ta biết rồi." Y cười đáp lại.
Mục Ý kiểm tra kỹ lưỡng và dặn dò Dược Đức:
"Đừng quá căng thẳng, sau khi chúng tôi đến đỉnh núi sẽ lập tức đưa ông lên."
Dược Đức cười và gật đầu.
Theo kế hoạch, Mục Ý cùng Tô Thống trèo lên trước. Vách Ngự Vân dựng đứng như cột trời, xung quanh là những tảng đá cuội nhô ra chi chít nhưng không chắc chắn, chỉ cần đặt chân thiếu quan sát bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải bẫy thiên nhiên, lần nữa rơi trở lại vực Vô Vọng.
"Sẵn sàng chưa?" Tô Thống hỏi nàng.
Mục Ý buộc gọn suối tóc đen mượt sau đầu, quyết tâm nói:
"Đi thôi."
Hai người họ bám chặt theo sợi dây leo rũ xuống từ gốc cây to trên đỉnh vách. Dùng lực đôi chân đạp vào vách núi, hông giữ thăng bằng, cố gắng bước thật nhanh.
Tốc độ di chuyển và thể lực của Tô Thống mạnh mẽ hơn nàng, y thoắt cái đã đến giữa lưng chừng. Càng lên cao nàng càng cảm nhận rõ sức gió cuồn cuộn đổ qua đỉnh đầu. Khi hàng lông mày chạm tới làn khói trắng đục ở vị trí cheo leo, môi má nàng bị sương mù làm cho lạnh cóng. Mục Ý ngoảnh lại nhìn, Dược Đức chỉ nhỏ bằng chiếc lá phong đang ngồi trên xe lăn dõi theo họ.
Đáy vực nhuộm một màu xanh rờn của rừng rậm. Phía xa xa thấp thoáng mái nhà tranh, nơi đã cưu mang nàng suốt những ngày tuyệt vọng. Bên kia là dòng sông dài, ở khoảng cách này chỉ thấy nước sông trong vắt như mảnh ngọc, không có dòng chảy cũng chẳng có âm thanh rì rào ùa qua ghềnh đá. Như mọi thứ đang đứng lại thật nghiêm chỉnh, thật quyến luyến tạm biệt nàng.
"Mục cô nương."
Tô Thống gọi nàng:
"Nhanh chân lên."
Mục Ý bừng tỉnh sau vài giây trầm mặc, tiếp tục dùng sức bám vào dây leo xù xì đưa thân thể tiến lên. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng không đủ lực, lòng bàn tay bắt đầu nóng đỏ và có dấu hiệu bị ma sát cứa rách thịt, hơi rát da. Nàng cắn chặt hai hàm răng, giơ chân đạp mạnh vào vách núi.
Tới vị trí cao hơn nữa, Tô Thống bước qua phần đất chìa ra bên cạnh bụi cây nhỏ, chân phải giẫm vào một hòn đá phủ đầy rêu. Y bất cẩn bị trượt ngã, hòn đá đó tróc ra khỏi tầng đất cứng cáp rơi vèo xuống đáy vực. Tô Thống mất thăng bằng tụt một tay khỏi dây leo, hai chân lơ lửng ở không trung, y giật mình la rất to.
Nàng cấp tốc ngẩng đầu. Bên dưới tiếng của Dược Đức khẩn trương vọng đến:
"Cẩn thận."
Tô Thống liên tục tìm điểm tựa an toàn nhưng xung quanh đều là bẫy. Âm thanh đá sỏi đổ dốc xuống phía dưới phát ra lạo xạo khiến người ta hoảng loạn cực độ. Lòng bàn tay y ướt sũng mồ hôi, bôi trơn bề mặt dây leo. Y cố gắng giữ lấy, nhưng mỗi phút lại tụt sâu hơn một chút. Khi trọng lượng cơ thể vượt quá mức dẻo dai của dây leo khiến nó đứt lìa, ở độ cao cách mặt đất khoảng sáu bảy tầng lầu, Tô Thống rơi xuống.
"Tiểu tử." Dược Đức hét lên, âm giọng va vào vách núi vang khắp đáy vực. Khoảnh khắc này hô hấp ông gần như ngừng lại.
Tô Thống lướt qua nàng. Mục Ý vừa kịp phản xạ chụp được y, đong đưa giữa lưng chừng vách núi. Sức nặng của hai cơ thể đột ngột dồn về một cánh tay khiến khớp bả vai đau đớn như sắp bị xé rách, không nhịn được miệng nàng phát ra tiếng "hự" khó chịu. Mục Ý nhăn mày, trán vã mồ hôi. Nhìn những hòn đá lao nhanh xuống va vào tảng đá lớn hơn bên dưới rồi vỡ tan tành, trái tim nàng như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
"Mục cô nương." Tô Thống bàng hoàng gọi. Đầu óc bất định bởi cơn khiếp vía chưa tan biến.
"Huynh mau bám lại dây leo đi." Nàng bảo y.
Tô Thống hoàn hồn, nhanh chóng nắm lấy một sợi dây leo khác, giảm gánh nặng cho nàng:
"Cô không sao chứ?"
"Không sao." Nàng nhịn đau, cố gắng giữ bình tĩnh với sắc mặt tái nhợt. Mục Ý ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn lên đỉnh vách núi. Đã đi hơn nửa chặng rồi, nàng không được phép có suy nghĩ bỏ cuộc. Con đường phía trước là do nàng chọn, một khi quyết định bước vào sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa, chút khổ sở này chỉ mới là khởi đầu. Nàng hiểu. Bằng mọi giá nàng phải trở về kinh thành.
Nàng nhắm chặt mắt ngồi bất động, hồi hộp tới mức không dám thở mạnh. Dần cảm giác được cơn gió vừa mới mơn đùa đôi gò má nàng, mang theo cái khô lạnh của mùa đông tinh nghịch lướt qua.
"Mục cô nương, cô có thể mở mắt ra rồi." Dược Đức gọi nàng.
Mục Ý chậm rãi sờ mặt. Khi mười đầu ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mịn như lụa, trái tim nàng đã vui sướng nảy lên. Hàng mi cong dài khẽ run run vì kích động.
Tô Thống bị diện mạo mới mẻ của nàng làm ngây ngốc, quên luôn cả việc nên đưa gương cho nàng. Y từng nghĩ ngoại trừ một người, thì trên đời này không còn nữ nhân nào có dung nhan diễm lệ hơn nữa. Ấy vậy mà dưới bàn tay thần kì của Dược Đức, Mục Ý như trở thành tuyệt sắc mỹ nhân. Đôi mắt hoa đào long lanh luôn phủ một màn hơi nước rất mỏng. Sóng mũi cao thẳng thanh tú, nếp môi nhỏ hồng nhạt như son. Trong vẻ đẹp nhu mì thoát tục lại có đôi phần sắc sảo kín đáo. Y nhìn mãi không rời.
Thấy Tô Thống đứng ngẩn ra, Dược Đức huých khuỷu tay vào người y trêu chọc:
"Sao hả? Bị hớp mất hồn rồi à?"
Y sực tỉnh, không giấu được sự ngại ngùng. Hai má bắt đầu tê nóng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Tô Thống cảm giác nhịp tim mình đập nhanh bất thường. Nhất thời chẳng biết lý giải thế nào mới đúng.
Đón lấy chiếc gương từ tay Tô Thống, Mục Ý bất ngờ hóa nghẹn ngào khi ngắm chính mình trong gương. Nàng chưa dám tin bản thân có thể trở thành dáng vẻ hiện tại, dung nhan lành lặn, sạch sẽ. Một trận gió lạnh ùa vào cửa lớn, tưới mát sống mũi cay sè của nàng. Mục Ý chớp mắt mấy bận để ngăn lệ không tràn qua khóe mi, tránh làm mờ hình ảnh người trong gương.
"Đây là ta sao?" Nàng ngỡ ngàng hỏi, xúc động thiếu chút nữa thì bật khóc. Mục Ý niệm thầm, cầu xin những điều trước mắt đừng là giấc mộng.
Dược Đức mỉm cười, tiến đến bàn gỗ giữa gian phòng, âm thanh bánh xe lăn trên nền nhà phát ra cóc cách:
"Năng lực của lão phu chỉ có thể giúp cô thay đổi một vài nét đã bị tổn thương và loại bỏ vết bớt trên gương mặt. Không thể làm tốt hơn được nữa."
Giọng ông thấp thoáng tiếc nuối, chưa hài lòng.
Nàng từng nghĩ dung mạo xấu xí trước kia sẽ theo nàng suốt kiếp, chỉ có thể sống dưới ánh mắt đùa bỡn, cười nhạo của người khác. Dù bề ngoài Mục Ý không hoàn hảo, nhưng phụ mẫu nàng chưa bao giờ chối bỏ con gái mà vẫn đối xử yêu thương. Thế nên nàng không dám hận dáng vẻ của mình, cũng không cho phép bản thân được quyền oán hận. Mỗi lần bị người khác trêu đùa và kỳ thị, nàng sẽ chạy trốn ở một góc nào đó, lặng lẽ ngồi khóc. Cho đến khi gặp được Lôi Hiển, ánh trăng ấy đã soi vào thế giới của nàng những tia sáng dịu dàng, khiến nàng hoàn toàn bị phụ thuộc.
Nàng vội vàng rời giường, kính cẩn hành lễ:
"Đại ân đại đức của Dược tiên sinh Mục Ý suốt đời ghi nhớ."
Ông ôn tồn bảo nàng:
"Cô đứng lên đi, đừng hễ mở miệng là nhắc tới ơn nghĩa."
Mục Ý sụt sịt, vâng lời đứng dậy. Nàng mở nắp hộp gỗ bên cạnh ấm trà, cho từng thìa hoa cúc khô vào ấm.
Dược Đức nghĩ ngợi:
"Ban đầu quyết định làm chuyện này bản thân ta cũng không nắm phần nhiều chắc chắn. Nếu xảy ra sơ suất cô sẽ phải nguy hiểm tính mạng."
Nàng châm nước sôi đã chuẩn bị vào ấm, dùng tâm pha trà: "Được Dược tiên sinh dốc lòng giúp đỡ là điều may mắn của tiểu nữ." Nàng hai tay dâng trà, kính trọng nói:
"Để báo đáp đại ân đại đức dù xuống núi đao biển lửa Mục Ý cũng không từ."
Ông im lặng đón tách trà nóng như đã chấp nhận lòng cảm kích vô vàn của nàng, âm thầm cất giữ điều lo lắng ngược vào trong. Hương hoa cúc nhè nhẹ theo làn khói bốc lên từ miệng tách, sưởi ấm nhân trung đương lúc bị khí lạnh bao trùm. Vốn nghĩ rằng đôi bên cho đi lợi ích cũng chỉ vì mưu toan của riêng mình. Nhưng trông thái độ nàng chân thành và ngay thẳng, dám nói dám làm, hành động lắm khi hơi liều lĩnh và cố chấp song là người đáng tin cậy. Suy đi tính lại kỹ càng, Dược Đức cảm thấy ván cược này vẫn đáng thử.
"Nếu mặt của Mục cô nương đã hồi phục rồi, vậy khi nào thì chúng ta có thể xuất phát?" Tô Thống không kiềm được lòng, đành phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sáng ngày mai lập tức xuất phát." Nàng nói.
Việc này Mục Ý đã nghĩ tới hàng trăm ngàn lần mỗi đêm trước khi đi ngủ và nôn nóng cũng chẳng kém Tô Thống. Chỉ tiếc rằng nàng không thể mọc ra đôi cánh trực tiếp phi thân lên đỉnh Ngự Vân.
"Thật ư?" Đôi mắt màu nâu đồng của y sáng rực.
Mục Ý quay sang Dược Đức:
"Tiên sinh, ông thấy thế nào?"
Vô tình nàng bắt gặp Dược Đức ngồi trầm tư, ngón tay cái liên tục miết vào tách trà bằng gốm. Nghe thấy nàng hỏi, Dược Đức miễn cưỡng cong môi:
"Ta không có ý kiến gì."
"Tốt quá rồi."
Tô Thống phấn khởi:
"Vậy ta đi chuẩn bị đây." Nói chưa hết câu y đã chân đi chân chạy ra khỏi cửa.
Nàng kéo ghế ngồi vào bàn. Trước hiên nắng nhàn nhạt chiếu lên những mẩu thuốc còn xanh tươi trong nong tre. Dường như Mục Ý vừa nghe thấy tiếng thở dài thật khẽ của Dược Đức lẫn vào cơn gió. Nàng thoáng nhìn ông, nhưng không có cách nào chạm tới những muộn phiền ẩn sâu trên vầng trán rộng.
"Tiên sinh."
Mục Ý ngập ngừng:
"Phải chẳng ông đang có tâm sự gì khó nói?"
Dược Đức ngước mắt rồi lắc đầu:
"Ta chỉ lo đôi chân tàn phế này sẽ làm gánh nặng cho hai người."
Nàng an ủi:
"Tiên sinh đừng nghĩ thế, chúng tôi đều là người trẻ khỏe mạnh, nhất định sẽ đưa ông cùng thoát ra ngoài an toàn."
Dược Đức miễn cưỡng gật gù, nụ cười hiện lên một cách mờ nhạt:
"Mong là như vậy."
Ngày hôm sau khi vừa sáng tinh mơ ba người bọn họ đã bắt đầu xuất phát. Mục Ý mang theo một sợi dây thật dài được bện bằng rất nhiều dây leo dẻo dai. Nàng buộc nó vòng qua thắt lưng Dược Đức và bản thân.
"Tiểu tử."
Ông gọi Tô Thống đang ngửa đầu nhìn phía trên vách Ngự Vân:
"Cẩn thận."
"Ta biết rồi." Y cười đáp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Ý kiểm tra kỹ lưỡng và dặn dò Dược Đức:
"Đừng quá căng thẳng, sau khi chúng tôi đến đỉnh núi sẽ lập tức đưa ông lên."
Dược Đức cười và gật đầu.
Theo kế hoạch, Mục Ý cùng Tô Thống trèo lên trước. Vách Ngự Vân dựng đứng như cột trời, xung quanh là những tảng đá cuội nhô ra chi chít nhưng không chắc chắn, chỉ cần đặt chân thiếu quan sát bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải bẫy thiên nhiên, lần nữa rơi trở lại vực Vô Vọng.
"Sẵn sàng chưa?" Tô Thống hỏi nàng.
Mục Ý buộc gọn suối tóc đen mượt sau đầu, quyết tâm nói:
"Đi thôi."
Hai người họ bám chặt theo sợi dây leo rũ xuống từ gốc cây to trên đỉnh vách. Dùng lực đôi chân đạp vào vách núi, hông giữ thăng bằng, cố gắng bước thật nhanh.
Tốc độ di chuyển và thể lực của Tô Thống mạnh mẽ hơn nàng, y thoắt cái đã đến giữa lưng chừng. Càng lên cao nàng càng cảm nhận rõ sức gió cuồn cuộn đổ qua đỉnh đầu. Khi hàng lông mày chạm tới làn khói trắng đục ở vị trí cheo leo, môi má nàng bị sương mù làm cho lạnh cóng. Mục Ý ngoảnh lại nhìn, Dược Đức chỉ nhỏ bằng chiếc lá phong đang ngồi trên xe lăn dõi theo họ.
Đáy vực nhuộm một màu xanh rờn của rừng rậm. Phía xa xa thấp thoáng mái nhà tranh, nơi đã cưu mang nàng suốt những ngày tuyệt vọng. Bên kia là dòng sông dài, ở khoảng cách này chỉ thấy nước sông trong vắt như mảnh ngọc, không có dòng chảy cũng chẳng có âm thanh rì rào ùa qua ghềnh đá. Như mọi thứ đang đứng lại thật nghiêm chỉnh, thật quyến luyến tạm biệt nàng.
"Mục cô nương."
Tô Thống gọi nàng:
"Nhanh chân lên."
Mục Ý bừng tỉnh sau vài giây trầm mặc, tiếp tục dùng sức bám vào dây leo xù xì đưa thân thể tiến lên. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng không đủ lực, lòng bàn tay bắt đầu nóng đỏ và có dấu hiệu bị ma sát cứa rách thịt, hơi rát da. Nàng cắn chặt hai hàm răng, giơ chân đạp mạnh vào vách núi.
Tới vị trí cao hơn nữa, Tô Thống bước qua phần đất chìa ra bên cạnh bụi cây nhỏ, chân phải giẫm vào một hòn đá phủ đầy rêu. Y bất cẩn bị trượt ngã, hòn đá đó tróc ra khỏi tầng đất cứng cáp rơi vèo xuống đáy vực. Tô Thống mất thăng bằng tụt một tay khỏi dây leo, hai chân lơ lửng ở không trung, y giật mình la rất to.
Nàng cấp tốc ngẩng đầu. Bên dưới tiếng của Dược Đức khẩn trương vọng đến:
"Cẩn thận."
Tô Thống liên tục tìm điểm tựa an toàn nhưng xung quanh đều là bẫy. Âm thanh đá sỏi đổ dốc xuống phía dưới phát ra lạo xạo khiến người ta hoảng loạn cực độ. Lòng bàn tay y ướt sũng mồ hôi, bôi trơn bề mặt dây leo. Y cố gắng giữ lấy, nhưng mỗi phút lại tụt sâu hơn một chút. Khi trọng lượng cơ thể vượt quá mức dẻo dai của dây leo khiến nó đứt lìa, ở độ cao cách mặt đất khoảng sáu bảy tầng lầu, Tô Thống rơi xuống.
"Tiểu tử." Dược Đức hét lên, âm giọng va vào vách núi vang khắp đáy vực. Khoảnh khắc này hô hấp ông gần như ngừng lại.
Tô Thống lướt qua nàng. Mục Ý vừa kịp phản xạ chụp được y, đong đưa giữa lưng chừng vách núi. Sức nặng của hai cơ thể đột ngột dồn về một cánh tay khiến khớp bả vai đau đớn như sắp bị xé rách, không nhịn được miệng nàng phát ra tiếng "hự" khó chịu. Mục Ý nhăn mày, trán vã mồ hôi. Nhìn những hòn đá lao nhanh xuống va vào tảng đá lớn hơn bên dưới rồi vỡ tan tành, trái tim nàng như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
"Mục cô nương." Tô Thống bàng hoàng gọi. Đầu óc bất định bởi cơn khiếp vía chưa tan biến.
"Huynh mau bám lại dây leo đi." Nàng bảo y.
Tô Thống hoàn hồn, nhanh chóng nắm lấy một sợi dây leo khác, giảm gánh nặng cho nàng:
"Cô không sao chứ?"
"Không sao." Nàng nhịn đau, cố gắng giữ bình tĩnh với sắc mặt tái nhợt. Mục Ý ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn lên đỉnh vách núi. Đã đi hơn nửa chặng rồi, nàng không được phép có suy nghĩ bỏ cuộc. Con đường phía trước là do nàng chọn, một khi quyết định bước vào sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa, chút khổ sở này chỉ mới là khởi đầu. Nàng hiểu. Bằng mọi giá nàng phải trở về kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro