ĐÊM ĐỘNG PHÒNG ĐÁNG NHỚ
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
Nam Bách Thần bước ra khỏi phòng
họp gia đình với tấm lưng dính máu. Vừa rồi còn say rượu, còn đau đầu
đến thần hồn điên đảo chứ giờ thì hết say cũng hết đau đầu rồi, mà
chuyển sang đau lưng.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy La Vân Hạ đứng đó giương đôi mắt áy náy nhìn, cứ tưởng anh sẽ bực tức chất vấn cô, nhưng không. Người đàn ông ấy đang cười với cô, dù sắc mặt đã khá tệ so với trước.
"Sợ tôi đi không nổi nữa nên đứng đây chờ để dìu về phòng à?"
"Đúng rồi, sợ anh chết thì tôi lại mang tiếng sát phu."
Vẫn là không ai nhường ai, rõ là quan tâm nhau nhưng vẫn thích nói lời cay đắng, thế mới vừa lòng nhau. Mà Vân Hạ nói xong cũng đã vào tư thế dìu anh về phòng.
Hơn ba giờ sáng sau hôn lễ, không phải một đêm động phòng khó quên mà là cô đang ngồi bôi thuốc cho anh.
"Đau không?"
"Không. Bôi nhanh để còn đi ngủ."
"Gần sáng rồi, ngủ chi nữa." Vân Hạ trả lời ỉu xìu.
Nghe vậy, Nam Bách Thần liền quay lại nhìn, thì cô xụ mặt xuống như đang rất buồn. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chiếc biểu cảm thục nữ, mỏng manh này của cô nên có chút buồn cười.
"Đã bị thằng oắt con đó kịp làm gì đâu mà mặt mày bí xị. Hay cảm thấy bấy nhiêu đòn đánh tôi dành cho nó vẫn chưa đủ?"
Nhận được mấy câu hỏi, La Vân Hạ đã nhìn lên người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Anh đâu nhất thiết phải đánh hắn tới mức đó, để rồi hại bản thân phải ra nông nổi này. Suy cho cùng, cũng tại tôi mà ra..."
"Đã diễn thì phải diễn cho tới chứ sao. Cô phải cảm ơn vì tôi vào vai quá đỉnh mới đúng."
"Thế anh biết hết tâm tư của tôi rồi à? Biết từ khi nào hay vậy?"
"Tôi đã biết gì đâu, ý tôi nói là tôi vào vai người chồng thương vợ cơ." Nam Bách Thần cười cười.
Anh như này cứ như đang cố tình chọc cô vậy, cơ mà cũng thành công nha, Vân Hạ đã chịu tỏ thái độ.
"Ba anh ác thật, vừa ác vừa thiên vị con trai của vợ nhỏ. Biết rõ Nam Sơn Nhật sai rành ràng ra đó mà vẫn bênh, vẫn nỡ lòng đánh anh ra nông nổi này. Gia pháp, quy tắc cái nỗi gì chứ? Gia trưởng, độc đoán thì đúng hơn."
Thấy cô hậm hực, ấm ức thay Nam Bách Thần, thì anh lại bật cười:
"Đang xót cho tôi đấy à?"
Anh hỏi, mà cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào Vân Hạ, khiến cô nhất thời chột dạ, thần sắc bối rối một cách kì lạ.
"Không thích cách hành xử của ba anh thôi, chứ mắc gì tôi phải xót cho anh."
Nói xong, cô liền lấy điều khiển tắt đèn, rồi chủ động nằm xuống giường trước, nhưng vẫn tinh tế chừa một phần trống cho anh.
"Mau nằm xuống ngủ đi, không nằm ngửa được thì nằm sấp. Tôi ngủ trước đây." Cô hết lời, thì cặp mắt bồ câu tròn xoe, trong sáng như sao cũng nhắm lại.
Nam Bách Thần ngồi đó ngây ngốc nhìn cô. Cứ càng ở bên cô thế này, trong lòng anh càng xuất hiện nhiều luồng cảm xúc phức tạp đan xen.
Vân Hạ là một thứ gì đó rất cuốn... Và anh thích nói chuyện với cô, đặc biệt là trong những lần đấu khẩu, từng biểu cảm trên gương mặt cô đều khiến anh thích thú đến buồn cười.
"Nhìn tôi không giúp ngủ ngon hơn đâu, mau nằm xuống hộ tôi cái."
Rõ là mắt nhắm rồi mà cô vẫn biết có người đang nhìn lén mình, thế là phán liền một câu khiến đối phương chột dạ, vội dời tầm nhìn sang hướng khác. Và cuối cùng trên một chiếc giường, hai người họ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm động phòng cứ thế "nhẹ nhàng" trôi qua...
[...]
Sáng hôm sau, La Vân Hạ cố tình dậy từ sớm dù đêm qua ngủ muộn chỉ để nấu cháo cho Nam Bách Thần, vì cô phát hiện anh phát sốt rồi, sốt mê man đến không thể bước xuống khỏi giường.
Cất công cả mấy tiếng cũng lo được bát cháo cho anh, thế mà vừa định mang lên phòng lại bị Nhị phu nhân chắn đường.
"Biết bản thân có lỗi nên nấu cháo để bù đắp cho con trai tôi sao? Cô định chơi trò lạt mềm buộc chặt?" Hồ Điệp Loan khinh khỉnh cất lời.
Nhưng có vẻ như La Vân Hạ không để tâm gì mấy tới lời bà ấy vừa nói, chỉ nhẹ nhàng cười khẩy một cái, rồi bình tâm đáp trả:
"Buộc chặt với ai đó tốt như Bách Thần thì tôi còn mong, chứ với một kẻ chẳng ra gì như Nhị thiếu gia, thì tôi thà cạo đầu đi tu cho rồi chứ chẳng muốn bước chung một đường. Nên là Nhị phu nhân đừng hiểu lầm rằng tôi còn có tình ý với chú ấy nữa nha, kẻo chồng tôi mà nghe được lại lớn chuyện."
"La Vân Hà, cô dám ăn nói xấc xược thế hả?"
Hồ Điệp Loan thẹn quá hóa giận, nên lại giơ tay muốn đánh người và Vân Hạ vẫn đứng đó, đứng im xem bà ta sẽ làm gì, nhưng cánh tay vừa sắp hạ xuống lại khựng lại vì Nam Sơn Nhật lên tiếng:
"Mẹ, con muốn ăn cháo, là bát cháo trên tay cô ta đang cầm."
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy La Vân Hạ đứng đó giương đôi mắt áy náy nhìn, cứ tưởng anh sẽ bực tức chất vấn cô, nhưng không. Người đàn ông ấy đang cười với cô, dù sắc mặt đã khá tệ so với trước.
"Sợ tôi đi không nổi nữa nên đứng đây chờ để dìu về phòng à?"
"Đúng rồi, sợ anh chết thì tôi lại mang tiếng sát phu."
Vẫn là không ai nhường ai, rõ là quan tâm nhau nhưng vẫn thích nói lời cay đắng, thế mới vừa lòng nhau. Mà Vân Hạ nói xong cũng đã vào tư thế dìu anh về phòng.
Hơn ba giờ sáng sau hôn lễ, không phải một đêm động phòng khó quên mà là cô đang ngồi bôi thuốc cho anh.
"Đau không?"
"Không. Bôi nhanh để còn đi ngủ."
"Gần sáng rồi, ngủ chi nữa." Vân Hạ trả lời ỉu xìu.
Nghe vậy, Nam Bách Thần liền quay lại nhìn, thì cô xụ mặt xuống như đang rất buồn. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chiếc biểu cảm thục nữ, mỏng manh này của cô nên có chút buồn cười.
"Đã bị thằng oắt con đó kịp làm gì đâu mà mặt mày bí xị. Hay cảm thấy bấy nhiêu đòn đánh tôi dành cho nó vẫn chưa đủ?"
Nhận được mấy câu hỏi, La Vân Hạ đã nhìn lên người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Anh đâu nhất thiết phải đánh hắn tới mức đó, để rồi hại bản thân phải ra nông nổi này. Suy cho cùng, cũng tại tôi mà ra..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã diễn thì phải diễn cho tới chứ sao. Cô phải cảm ơn vì tôi vào vai quá đỉnh mới đúng."
"Thế anh biết hết tâm tư của tôi rồi à? Biết từ khi nào hay vậy?"
"Tôi đã biết gì đâu, ý tôi nói là tôi vào vai người chồng thương vợ cơ." Nam Bách Thần cười cười.
Anh như này cứ như đang cố tình chọc cô vậy, cơ mà cũng thành công nha, Vân Hạ đã chịu tỏ thái độ.
"Ba anh ác thật, vừa ác vừa thiên vị con trai của vợ nhỏ. Biết rõ Nam Sơn Nhật sai rành ràng ra đó mà vẫn bênh, vẫn nỡ lòng đánh anh ra nông nổi này. Gia pháp, quy tắc cái nỗi gì chứ? Gia trưởng, độc đoán thì đúng hơn."
Thấy cô hậm hực, ấm ức thay Nam Bách Thần, thì anh lại bật cười:
"Đang xót cho tôi đấy à?"
Anh hỏi, mà cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào Vân Hạ, khiến cô nhất thời chột dạ, thần sắc bối rối một cách kì lạ.
"Không thích cách hành xử của ba anh thôi, chứ mắc gì tôi phải xót cho anh."
Nói xong, cô liền lấy điều khiển tắt đèn, rồi chủ động nằm xuống giường trước, nhưng vẫn tinh tế chừa một phần trống cho anh.
"Mau nằm xuống ngủ đi, không nằm ngửa được thì nằm sấp. Tôi ngủ trước đây." Cô hết lời, thì cặp mắt bồ câu tròn xoe, trong sáng như sao cũng nhắm lại.
Nam Bách Thần ngồi đó ngây ngốc nhìn cô. Cứ càng ở bên cô thế này, trong lòng anh càng xuất hiện nhiều luồng cảm xúc phức tạp đan xen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Hạ là một thứ gì đó rất cuốn... Và anh thích nói chuyện với cô, đặc biệt là trong những lần đấu khẩu, từng biểu cảm trên gương mặt cô đều khiến anh thích thú đến buồn cười.
"Nhìn tôi không giúp ngủ ngon hơn đâu, mau nằm xuống hộ tôi cái."
Rõ là mắt nhắm rồi mà cô vẫn biết có người đang nhìn lén mình, thế là phán liền một câu khiến đối phương chột dạ, vội dời tầm nhìn sang hướng khác. Và cuối cùng trên một chiếc giường, hai người họ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm động phòng cứ thế "nhẹ nhàng" trôi qua...
[...]
Sáng hôm sau, La Vân Hạ cố tình dậy từ sớm dù đêm qua ngủ muộn chỉ để nấu cháo cho Nam Bách Thần, vì cô phát hiện anh phát sốt rồi, sốt mê man đến không thể bước xuống khỏi giường.
Cất công cả mấy tiếng cũng lo được bát cháo cho anh, thế mà vừa định mang lên phòng lại bị Nhị phu nhân chắn đường.
"Biết bản thân có lỗi nên nấu cháo để bù đắp cho con trai tôi sao? Cô định chơi trò lạt mềm buộc chặt?" Hồ Điệp Loan khinh khỉnh cất lời.
Nhưng có vẻ như La Vân Hạ không để tâm gì mấy tới lời bà ấy vừa nói, chỉ nhẹ nhàng cười khẩy một cái, rồi bình tâm đáp trả:
"Buộc chặt với ai đó tốt như Bách Thần thì tôi còn mong, chứ với một kẻ chẳng ra gì như Nhị thiếu gia, thì tôi thà cạo đầu đi tu cho rồi chứ chẳng muốn bước chung một đường. Nên là Nhị phu nhân đừng hiểu lầm rằng tôi còn có tình ý với chú ấy nữa nha, kẻo chồng tôi mà nghe được lại lớn chuyện."
"La Vân Hà, cô dám ăn nói xấc xược thế hả?"
Hồ Điệp Loan thẹn quá hóa giận, nên lại giơ tay muốn đánh người và Vân Hạ vẫn đứng đó, đứng im xem bà ta sẽ làm gì, nhưng cánh tay vừa sắp hạ xuống lại khựng lại vì Nam Sơn Nhật lên tiếng:
"Mẹ, con muốn ăn cháo, là bát cháo trên tay cô ta đang cầm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro