HỢP TÁC LÀM VỢ CHỒNG
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
Ngày mới chào đón Nam Bách Thần
bằng một cơn đau đầu dữ dội, dù đã khởi động đôi đồng tử mà trước mắt
vẫn mờ mờ, ảo ảo, mãi mới nhìn rõ mọi vật xung quanh. Đập vào đôi nhãn
quan vẫn là khung cảnh phòng khách sạn quen thuộc, nhưng mùi hương
thoang thoảng bên cánh mũi thì có gì đó sai sai...
Vốn đã hoang mang, cho tới khi Nam Bách Thần lia cặp mắt sắc lạnh nhìn lại cơ thể, thì đôi lông mày đen rậm thiếu điều sắp dính vào nhau. Bởi vì, thứ anh chứng kiến là một cô gái nóng bỏng đang nằm ngay bên cạnh và còn thản nhiên ôm anh.
Dựa theo quán tính không thể chấp nhận, Nam Bách Thần lập tức đẩy cô gái ấy ra, rồi nhanh chóng bước xuống giường mặc lại quần áo.
Bấy giờ, La Vân Hạ cũng bị cách hành xử thô lỗ của anh ta làm cho thức giấc. Nếu Nam Bách Thần căng thẳng bao nhiêu, thì cô nàng lại bình thản bấy nhiêu. Nhẹ nhàng ôm chăn ngồi dậy, cô nhìn anh, bất mãn cất lời:
"Ăn cho ngập họng rồi định quất ngựa truy phong à? Còn mạnh tay với người ta như vậy, thật chẳng biết có phải đàn ông không."
"Đàn ông hay không, cô còn chưa rõ?" Nam Bách Thần đanh giọng đáp.
Ngay sau đó, La Vân Hạ lấy áo choàng ngủ khoác vào người, rồi trực tiếp bước đến chỗ người đàn ông, mạnh dạn túm lấy cổ áo anh ta và giương giương đôi mắt bén ngót như lưỡi dao nhìn thẳng vào mặt anh, mà hỏi:
"Thế tóm lại có chịu trách nhiệm với tôi không thì bảo?"
Cứ thế, hai cặp mắt hình viên đạn cứ nhìn nhau chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, trong khi mới đêm qua còn ân ái, mặn nồng đến tận hai ba giờ sáng.
Sau một hồi nhìn nhau nảy lửa, Nam Bách Thần cũng gỡ đôi tay đang túm lấy cổ áo mình ra, còn phủi phủi như thể vừa có thứ gì đó dơ bẩn dính vào, làm La Vân Hạ một phen tức tối.
"Thái độ gì vậy chứ?"
"Thái độ xem thường này sao mà bằng thái độ vừa ăn cướp, vừa la làng của La tiểu thư được? Đừng tưởng tôi không đoán ra là cô bẫy tôi."
Chả hổ danh là Nam Bách Thần có cái đầu lạnh và tư duy nhạy bén. Đoán một phát không lệch một ly. Nếu La Vân Hạ không nhờ bạn thân giả làm phục vụ để bỏ thuốc vào ly rượu của anh, thì tối qua hai người đâu xảy ra chuyện gì. Mà nếu anh đã đoán đúng, cô cũng chẳng có gì để chối.
Quay trở về giường ngủ ngồi xuống, La Vân Hạ ung dung trả lời:
"Ừ đúng rồi, tôi tính kế anh thì sao nào? Chẳng phải anh cũng dính bẫy đấy sao? Anh hùng cũng đâu qua ải mỹ nhân, giờ thẹn quá hóa giận hả?"
"Cô... Đồ lẳng lơ."
Nam Bách Thần tức muốn bốc khói đầu, cái cảm giác lần đầu tiên bị chơi xỏ khiến anh như sắp phát điên đến nơi.
"Lẳng lơ rồi thì cũng trở thành người phụ nữ của anh thôi. Giờ thì chịu trách nhiệm với bổn tiểu thư đi, đừng có lắm lời." La Vân Hạ nhàn nhã chốt gọn vấn đề.
Người đàn ông lúc bấy giờ cũng đã chán ghét với màn đôi co vô ích. Anh nhanh chóng lấy ra chiếc thẻ đen quyền lực, rồi đưa nó cho cô.
"Cầm lấy và xem như tình một đêm."
"Tiền? Bổn tiểu thư không thiếu." La Vân Hạ khinh khỉnh chê bai.
Thấy cô không cần, thôi thì anh cũng không muốn day dưa thêm. Sau khi cất chiếc thẻ liền xách áo vest muốn bỏ đi, thì lại nghe cô nàng thong dong lên tiếng:
"Nếu Nam tổng đã có ý định vắt chanh bỏ vỏ, vậy thì La Vân Hà tôi cũng chả còn thiết gì mà không tung ra clip nửa đêm xông vào phòng, rồi cư.ỡ.ng bức phụ nữ của Nam Bách Thần anh đây cho cảnh sát được biết, để xem họ sẽ truy tố anh như thế nào, xem ai cứu vớt nổi thanh danh lẫn sự nghiệp của anh."
Ý tứ của La Vân Hạ như nào, thì Nam Bách Thần cũng đã rõ. Anh quay lại nhìn cô, vừa tức vừa ấm ức mà giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt đối phương, song, còn gật đầu tán thưởng một cách không hề phục.
"Nói đi, cô muốn gì?"
Suy cho cùng, thì vẫn là Nam Bách Thần phải thỏa hiệp, điều đó khiến nụ cười đắc ý lập tức xuất hiện trên môi cô gái.
Cô thong thả bước tới gần anh, nhẹ nhàng đem ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình hạ xuống, mãn nhãn nhìn anh và điềm đạm cất tiếng:
"Muốn chúng ta hợp tác làm vợ chồng. Sau đó, anh làm việc anh, tôi làm việc tôi, cho tới khi đánh bại Nam Sơn Nhật, khiến hắn sống dở, chết dở. Tôi biết anh luôn căm ghét tên khốn đó, cho nên là đừng có bày ra cái lương tâm thánh thiện trước mặt tôi nữa, nực cười lắm."
Cục diện trước mắt căn bản là tiến thoái lưỡng nan với Nam Bách Thần và anh chỉ còn cách thỏa hiệp.
Gật đầu với nụ cười trào phúng trên môi, anh khinh khỉnh đáp trả:
"La Vân Hà, cô giỏi lắm."
Vốn đã hoang mang, cho tới khi Nam Bách Thần lia cặp mắt sắc lạnh nhìn lại cơ thể, thì đôi lông mày đen rậm thiếu điều sắp dính vào nhau. Bởi vì, thứ anh chứng kiến là một cô gái nóng bỏng đang nằm ngay bên cạnh và còn thản nhiên ôm anh.
Dựa theo quán tính không thể chấp nhận, Nam Bách Thần lập tức đẩy cô gái ấy ra, rồi nhanh chóng bước xuống giường mặc lại quần áo.
Bấy giờ, La Vân Hạ cũng bị cách hành xử thô lỗ của anh ta làm cho thức giấc. Nếu Nam Bách Thần căng thẳng bao nhiêu, thì cô nàng lại bình thản bấy nhiêu. Nhẹ nhàng ôm chăn ngồi dậy, cô nhìn anh, bất mãn cất lời:
"Ăn cho ngập họng rồi định quất ngựa truy phong à? Còn mạnh tay với người ta như vậy, thật chẳng biết có phải đàn ông không."
"Đàn ông hay không, cô còn chưa rõ?" Nam Bách Thần đanh giọng đáp.
Ngay sau đó, La Vân Hạ lấy áo choàng ngủ khoác vào người, rồi trực tiếp bước đến chỗ người đàn ông, mạnh dạn túm lấy cổ áo anh ta và giương giương đôi mắt bén ngót như lưỡi dao nhìn thẳng vào mặt anh, mà hỏi:
"Thế tóm lại có chịu trách nhiệm với tôi không thì bảo?"
Cứ thế, hai cặp mắt hình viên đạn cứ nhìn nhau chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, trong khi mới đêm qua còn ân ái, mặn nồng đến tận hai ba giờ sáng.
Sau một hồi nhìn nhau nảy lửa, Nam Bách Thần cũng gỡ đôi tay đang túm lấy cổ áo mình ra, còn phủi phủi như thể vừa có thứ gì đó dơ bẩn dính vào, làm La Vân Hạ một phen tức tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thái độ gì vậy chứ?"
"Thái độ xem thường này sao mà bằng thái độ vừa ăn cướp, vừa la làng của La tiểu thư được? Đừng tưởng tôi không đoán ra là cô bẫy tôi."
Chả hổ danh là Nam Bách Thần có cái đầu lạnh và tư duy nhạy bén. Đoán một phát không lệch một ly. Nếu La Vân Hạ không nhờ bạn thân giả làm phục vụ để bỏ thuốc vào ly rượu của anh, thì tối qua hai người đâu xảy ra chuyện gì. Mà nếu anh đã đoán đúng, cô cũng chẳng có gì để chối.
Quay trở về giường ngủ ngồi xuống, La Vân Hạ ung dung trả lời:
"Ừ đúng rồi, tôi tính kế anh thì sao nào? Chẳng phải anh cũng dính bẫy đấy sao? Anh hùng cũng đâu qua ải mỹ nhân, giờ thẹn quá hóa giận hả?"
"Cô... Đồ lẳng lơ."
Nam Bách Thần tức muốn bốc khói đầu, cái cảm giác lần đầu tiên bị chơi xỏ khiến anh như sắp phát điên đến nơi.
"Lẳng lơ rồi thì cũng trở thành người phụ nữ của anh thôi. Giờ thì chịu trách nhiệm với bổn tiểu thư đi, đừng có lắm lời." La Vân Hạ nhàn nhã chốt gọn vấn đề.
Người đàn ông lúc bấy giờ cũng đã chán ghét với màn đôi co vô ích. Anh nhanh chóng lấy ra chiếc thẻ đen quyền lực, rồi đưa nó cho cô.
"Cầm lấy và xem như tình một đêm."
"Tiền? Bổn tiểu thư không thiếu." La Vân Hạ khinh khỉnh chê bai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô không cần, thôi thì anh cũng không muốn day dưa thêm. Sau khi cất chiếc thẻ liền xách áo vest muốn bỏ đi, thì lại nghe cô nàng thong dong lên tiếng:
"Nếu Nam tổng đã có ý định vắt chanh bỏ vỏ, vậy thì La Vân Hà tôi cũng chả còn thiết gì mà không tung ra clip nửa đêm xông vào phòng, rồi cư.ỡ.ng bức phụ nữ của Nam Bách Thần anh đây cho cảnh sát được biết, để xem họ sẽ truy tố anh như thế nào, xem ai cứu vớt nổi thanh danh lẫn sự nghiệp của anh."
Ý tứ của La Vân Hạ như nào, thì Nam Bách Thần cũng đã rõ. Anh quay lại nhìn cô, vừa tức vừa ấm ức mà giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt đối phương, song, còn gật đầu tán thưởng một cách không hề phục.
"Nói đi, cô muốn gì?"
Suy cho cùng, thì vẫn là Nam Bách Thần phải thỏa hiệp, điều đó khiến nụ cười đắc ý lập tức xuất hiện trên môi cô gái.
Cô thong thả bước tới gần anh, nhẹ nhàng đem ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình hạ xuống, mãn nhãn nhìn anh và điềm đạm cất tiếng:
"Muốn chúng ta hợp tác làm vợ chồng. Sau đó, anh làm việc anh, tôi làm việc tôi, cho tới khi đánh bại Nam Sơn Nhật, khiến hắn sống dở, chết dở. Tôi biết anh luôn căm ghét tên khốn đó, cho nên là đừng có bày ra cái lương tâm thánh thiện trước mặt tôi nữa, nực cười lắm."
Cục diện trước mắt căn bản là tiến thoái lưỡng nan với Nam Bách Thần và anh chỉ còn cách thỏa hiệp.
Gật đầu với nụ cười trào phúng trên môi, anh khinh khỉnh đáp trả:
"La Vân Hà, cô giỏi lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro