YÊU NÊN BẢO VỆ
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
Đúng như dự đoán, vào sáng ngày hôm sau ở Nam gia đã có thêm thành viên mới, người phụ nữ không hề xa lạ,
Từ Giao Giao.
Ngay trong bữa sáng có đông đủ mọi người, giữa hai cặp đôi La Vân Hạ, Nam Bách Thần và Nam Sơn Nhật, Từ Giao Giao đã có dịp đối mặt.
"Thưa ba mẹ, thưa phu nhân, chúc cả nhà mình buổi sáng an lành ạ!"
Từ Giao Giao vừa xuống tới đã dịu dàng, đầm thắm cất lời chào hỏi, khiến Hồ Điệp Loan liền được dịp tỏ vẻ.
"Đấy, con dâu mẹ thì phải thế."
"Ba, cô con dâu mới này của ba, cưới về khi nào, mà sao gặp ai cũng chào, chỉ mỗi người vợ chồng con là không chào? Có phải ba nên lên tiếng nhắc nhở vài lời cho em nó nhớ không, chứ như này thì thật là vô phép vô tắt."
Đúng ra là La Vân Hạ chuẩn bị cất lời rồi đó, nhưng mà cô vẫn không nhanh bằng cái miệng xéo xắc của Nam Bách Thần.
Mà nghe anh nói xong thì bên nhà Nam Sơn Nhật, mặt ai cũng ngượng nghịu khó coi, khiến cô vô cùng thích thú.
"Hmm.." Nam Thiệu Dương hắng giọng.
Từ Giao Giao liền tự khắc hiểu ra vấn đề. Dù không muốn cũng vẫn phải quay qua cúi đầu với Vân Hạ, Bách Thần.
"Chào buổi sáng, anh hai, chị dâu."
"Chào em!" Vân Hạ khẽ cười, nhưng nụ cười không hề thiện chí.
Sau đó, điểm tâm được mang lên cho từng người, nhưng Từ Giao Giao lại lập tức che miệng, tỏ vẻ không thích vì có ly sữa trong phần ăn.
"Mẹ ơi, Giao Giao bị nghén mùi sữa."
Nghe vậy, Hồ Điệp Loan liền giương mắt nhìn sang Vân Hạ mà ra lệnh:
''La Vân Hà, cô là chị dâu, mau đi pha cho em ly nước cam đi."
"Chị dâu chứ không phải con hầu, nếu con dâu của dì có vấn đề về tay chân, thì cũng phải là chồng nó lo liệu, chứ liên quan gì vợ tôi?" Nam Bách Thần đáp trả không trượt phát nào, khiến bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
'Là chị thì phải làm gương cho em nó noi theo chứ, chị em giúp đỡ lần nhau cũng là chuyện thường tình thôi, sao cậu cứ phải ăn nói nặng lời vậy?"
"Xin lỗi, vợ tôi không có nhu cầu cần người ngoài giúp đỡ. Có tôi là đủ rồi." Nam Bách Thần lại thẳng thắn trả lời.
Lần này, chỉ mình anh thôi cũng đủ khiến cả nhà ba người Nam Sơn Nhật tức tím mặt. Riêng Vân Hạ thì vui khỏi nói rồi, vừa lòng hả dạ hết sức.
"Sơn Nhật, sao anh không nói gì hết vậy? Người ta đang bắt nạt vợ con anh đó."
Từ Giao Giao tưởng rằng quay qua to nhỏ với Nam Sơn Nhật là sẽ được hắn bênh vực, chứ nào ngờ còn đang bị hắn liếc cho.
"Bớt nói cho nó sang. Sau này trong bữa ăn tốt nhất là đừng nói gì hết, vì ba không thích ồn ào, nghe rõ chưa?"
Tưởng được bênh hóa ra lại bị mắng, Từ Giao Giao lúc này đã mếu máo sắp khóc, vừa đứng dậy định bỏ đi, thì hắn lại gắt gỏng lên tiếng:
"Ở Nam gia không có cái thói giận dỗi trên bàn ăn, mau ngồi xuống ăn cho xong đi."
"Nhưng mà em..."
"Giao Giao, con nên nghe lời hơn là trả lời." Hồ Điệp Loan cũng đã lên tiếng.
Từ Giao Giao chỉ còn cách ngồi xuống, nếm trải mùi vị chua chát của bữa sáng đầu tiên tại nhà chồng.
Cứ tưởng dùng cái thai trong bụng để bước vào làm dâu nhà hào môn là sẽ được hưởng sung sướng, nào ngờ phải ở cạnh người chồng gia trưởng.
Sau bữa sáng, La Vân Hạ lại cùng Nam Bách Thần vui vẻ đến công ty trên một chiếc xe, người ngoài nhìn vào ai cũng phải công nhận tình cảm của họ vô cùng mặn nồng.
"Không đi công tác nữa à?"
"Bảo cấp dưới đi rồi."
"Thế là sợ tôi ở nhà bị bắt nạt đây mà." Vân Hạ cười nói.
Nam Bách Thần vậy mà lại im lặng, không phủ nhận cũng không nói gì cho tới khi cô lại hỏi:
"Chuyện lúc sáng anh diễn tốt lắm, chỉ có điều cái tên Nam Sơn Nhật đó không ra mặt bênh vực Từ Giao Giao, nên không thể đạt đến niềm vui cực điểm. Hơi tiếc... Mà sao hắn không đứng ra bảo vệ vợ con của mình nhỉ?"
"Vì không yêu thương, vì chán ghét nên mới thế. Huống hồ, lấy lòng ba mới là chuyện quan trọng của nó."
"Nói thế sao mà phải, anh cũng đâu có yêu tôi nhưng còn diễn được như thật nữa là..." Vân Hạ vô tư nói ra những gì mình nghĩ.
Tới khi không thấy người bên cạnh trả lời đi lời lại mới hồn nhiên quay qua nhìn anh, rồi vẫn ngây ngô hỏi:
"Sao nín thinh rồi?"
"Chứ nói gì cũng không đúng, thì nói thêm làm gì? Kể cả tôi có đang nói thật, em cũng chả tin." Nam Bách Thần điểm đạm đáp.
"Thì anh cứ nói đi, lần này tôi tin anh."
"Thể tôi nói sáng nay tôi không hề diễn thì sao? Tôi yêu em, mới muốn bảo vệ em."
Anh nói, đồng thời cũng đưa đôi mắt ma mị nhìn cô. Hai đôi đồng tử tình cờ giao nhau, người nhanh chóng ngại ngùng lại là Vân Hạ.
"Anh... Anh nói điên nói khùng gì vậy?"
Từ Giao Giao.
Ngay trong bữa sáng có đông đủ mọi người, giữa hai cặp đôi La Vân Hạ, Nam Bách Thần và Nam Sơn Nhật, Từ Giao Giao đã có dịp đối mặt.
"Thưa ba mẹ, thưa phu nhân, chúc cả nhà mình buổi sáng an lành ạ!"
Từ Giao Giao vừa xuống tới đã dịu dàng, đầm thắm cất lời chào hỏi, khiến Hồ Điệp Loan liền được dịp tỏ vẻ.
"Đấy, con dâu mẹ thì phải thế."
"Ba, cô con dâu mới này của ba, cưới về khi nào, mà sao gặp ai cũng chào, chỉ mỗi người vợ chồng con là không chào? Có phải ba nên lên tiếng nhắc nhở vài lời cho em nó nhớ không, chứ như này thì thật là vô phép vô tắt."
Đúng ra là La Vân Hạ chuẩn bị cất lời rồi đó, nhưng mà cô vẫn không nhanh bằng cái miệng xéo xắc của Nam Bách Thần.
Mà nghe anh nói xong thì bên nhà Nam Sơn Nhật, mặt ai cũng ngượng nghịu khó coi, khiến cô vô cùng thích thú.
"Hmm.." Nam Thiệu Dương hắng giọng.
Từ Giao Giao liền tự khắc hiểu ra vấn đề. Dù không muốn cũng vẫn phải quay qua cúi đầu với Vân Hạ, Bách Thần.
"Chào buổi sáng, anh hai, chị dâu."
"Chào em!" Vân Hạ khẽ cười, nhưng nụ cười không hề thiện chí.
Sau đó, điểm tâm được mang lên cho từng người, nhưng Từ Giao Giao lại lập tức che miệng, tỏ vẻ không thích vì có ly sữa trong phần ăn.
"Mẹ ơi, Giao Giao bị nghén mùi sữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Hồ Điệp Loan liền giương mắt nhìn sang Vân Hạ mà ra lệnh:
''La Vân Hà, cô là chị dâu, mau đi pha cho em ly nước cam đi."
"Chị dâu chứ không phải con hầu, nếu con dâu của dì có vấn đề về tay chân, thì cũng phải là chồng nó lo liệu, chứ liên quan gì vợ tôi?" Nam Bách Thần đáp trả không trượt phát nào, khiến bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
'Là chị thì phải làm gương cho em nó noi theo chứ, chị em giúp đỡ lần nhau cũng là chuyện thường tình thôi, sao cậu cứ phải ăn nói nặng lời vậy?"
"Xin lỗi, vợ tôi không có nhu cầu cần người ngoài giúp đỡ. Có tôi là đủ rồi." Nam Bách Thần lại thẳng thắn trả lời.
Lần này, chỉ mình anh thôi cũng đủ khiến cả nhà ba người Nam Sơn Nhật tức tím mặt. Riêng Vân Hạ thì vui khỏi nói rồi, vừa lòng hả dạ hết sức.
"Sơn Nhật, sao anh không nói gì hết vậy? Người ta đang bắt nạt vợ con anh đó."
Từ Giao Giao tưởng rằng quay qua to nhỏ với Nam Sơn Nhật là sẽ được hắn bênh vực, chứ nào ngờ còn đang bị hắn liếc cho.
"Bớt nói cho nó sang. Sau này trong bữa ăn tốt nhất là đừng nói gì hết, vì ba không thích ồn ào, nghe rõ chưa?"
Tưởng được bênh hóa ra lại bị mắng, Từ Giao Giao lúc này đã mếu máo sắp khóc, vừa đứng dậy định bỏ đi, thì hắn lại gắt gỏng lên tiếng:
"Ở Nam gia không có cái thói giận dỗi trên bàn ăn, mau ngồi xuống ăn cho xong đi."
"Nhưng mà em..."
"Giao Giao, con nên nghe lời hơn là trả lời." Hồ Điệp Loan cũng đã lên tiếng.
Từ Giao Giao chỉ còn cách ngồi xuống, nếm trải mùi vị chua chát của bữa sáng đầu tiên tại nhà chồng.
Cứ tưởng dùng cái thai trong bụng để bước vào làm dâu nhà hào môn là sẽ được hưởng sung sướng, nào ngờ phải ở cạnh người chồng gia trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau bữa sáng, La Vân Hạ lại cùng Nam Bách Thần vui vẻ đến công ty trên một chiếc xe, người ngoài nhìn vào ai cũng phải công nhận tình cảm của họ vô cùng mặn nồng.
"Không đi công tác nữa à?"
"Bảo cấp dưới đi rồi."
"Thế là sợ tôi ở nhà bị bắt nạt đây mà." Vân Hạ cười nói.
Nam Bách Thần vậy mà lại im lặng, không phủ nhận cũng không nói gì cho tới khi cô lại hỏi:
"Chuyện lúc sáng anh diễn tốt lắm, chỉ có điều cái tên Nam Sơn Nhật đó không ra mặt bênh vực Từ Giao Giao, nên không thể đạt đến niềm vui cực điểm. Hơi tiếc... Mà sao hắn không đứng ra bảo vệ vợ con của mình nhỉ?"
"Vì không yêu thương, vì chán ghét nên mới thế. Huống hồ, lấy lòng ba mới là chuyện quan trọng của nó."
"Nói thế sao mà phải, anh cũng đâu có yêu tôi nhưng còn diễn được như thật nữa là..." Vân Hạ vô tư nói ra những gì mình nghĩ.
Tới khi không thấy người bên cạnh trả lời đi lời lại mới hồn nhiên quay qua nhìn anh, rồi vẫn ngây ngô hỏi:
"Sao nín thinh rồi?"
"Chứ nói gì cũng không đúng, thì nói thêm làm gì? Kể cả tôi có đang nói thật, em cũng chả tin." Nam Bách Thần điểm đạm đáp.
"Thì anh cứ nói đi, lần này tôi tin anh."
"Thể tôi nói sáng nay tôi không hề diễn thì sao? Tôi yêu em, mới muốn bảo vệ em."
Anh nói, đồng thời cũng đưa đôi mắt ma mị nhìn cô. Hai đôi đồng tử tình cờ giao nhau, người nhanh chóng ngại ngùng lại là Vân Hạ.
"Anh... Anh nói điên nói khùng gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro