Ai Hôn Ai
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Vui không?” Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn cô mắt đang trợn lớn, một bộ dạng không có cách nào tin được. Không nhịn được đến gần thấp giọng nói bên tai cô.
Cố Hiểu Thần cười, gật đầu “Vâng” một tiếng.
“Từ trước đến giờ chưa từng chơi qua loại trò này đúng không?” Ngôn Húc Đông lại hỏi, anh bị đôi mắt hồn nhiên chất phác của cô thu hút.
Cố Hiểu Thần có hơi xấu hổ, thành thật nói, “Chưa từng chơi qua.”
Hai người thì thào bàn tán riêng, nói chuyện rất vui vẻ hài hoà.
Mà ở đầu bên kia, Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược cuối cùng cũng chui bàn rượu xong. Thẩm Nhược liền nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh chỉnh lại dung mạo, Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương, tóc ngắn của cô hơi rối, hai má cũng đã đỏ bừng, hạ “chiến thư” với Ngũ Hạo Dương, “Nếu như tôi làm quốc vương, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị cậu. Cậu đợi đấy cho tôi.”
“OK, tôi đợi.” Ngũ Hạo Dương vui vẻ đáp, dáng vẻ kia vẫn cuồng ngạo như cũ.
Ngũ Hạ Liên im lặng hút thuốc, ánh mắt của anh mờ ảo nhìn vào góc bên kia. Ở góc đó, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đang cúi đầu nói chuyện. Nụ cười trên khuôn mặt cô xấu hổ thẹn thùng, khiến anh bất giác cau mày, thu hồi tầm mắt, hút sâu một hơi thuốc.
“Liên, hút thuốc ít thôi.” Diêu Vịnh Tâm quan tâm nhắc nhở, “Hút quá nhiều không tốt cho sức khoẻ.”
Ngôn Húc Đông chậm rãi nhìn cô, ánh mắt lạnh băng dịu dàng đi mấy phần, sâu xa phun ra mấy chữ, “Chết không được.”
“Muốn chết thì sớm đã chết rồi.” Ngũ Hạo Dương lắc ly rượu trong tay, nói một câu như vậy. Thái độ của anh lạnh lùng, ngữ khí mang theo một chút mỉa mai chế giễu.
Diêu Vịnh Tâm cau mày, đi đến bên cạnh Ngũ Hạo Dương, im lặng nhéo cánh tay anh ta.
“Cậu nhéo tôi làm gì?” Ngũ Hạo Dương không nhịn được nữa, trực tiếp quát lớn, lại nói tiếp, “Tôi nói sự thật thôi.”
Diêu Vịnh Tâm liền tức giận, sắc mặt thay đổi.
Thẩm Nhược đã chỉnh trang xong dung mạo từ phòng vệ sinh đi ra, cười nói, “Tiếp tục, tiếp tục thôi !”
Thời gian trôi qua lúc nào không hay, cuộc vui đã qua ngày mới.
Mỗi người lần lượt đều bị trêu chọc, Thẩm Nhược trở thành quốc vương, cô ấy gọi hai con số, nheo mắt cười xảo quyệt, “Hai người cùng nhau ăn táo mà không được chạm tay vào.”
“Sao lại là tôi.” Diêu Vịnh Tâm sắp choáng váng, tối nay cô thật là xui xẻo.
“Người còn lại là ai?” Thẩm Nhược rêu rao.
Ngũ Hạo Dương đưa tấm số trong tay ra, Thẩm Nhược rú lên, nhanh chóng lấy dây buộc quả táo lại, thả xuống khoảng không giữa hai người bọn họ.
Ngũ Hạo Dương đành phải cùng Diêu Vịnh Tâm đứng dậy, hai người bắt đầu cùng ăn một qủa táo.
Nhưng ăn tới ăn lui, thỉnh thoảng sẽ chạm vào môi nhau, Diêu Vịnh Tâm không khỏi đỏ mặt.
Thật không dễ mới ăn hết quả táo, Ngũ Hạo Dương hào phóng ngồi vào chỗ cũ, “Mọi người hài lòng chưa?”
Ngôn Húc Đông giơ ly rượu về phía cậu ta, Cố Hiểu Thần lần nữa cười kinh ngạc.
Diêu Vịnh Tâm nhanh chóng uống một ly nước đá lớn, bỗng cảm thấy nhiệt độ trên mặt quá nóng. Mọi người đã rút số, cô đành phải rút sau cùng. Cầm lên rồi nhìn, hết sức phấn khởi hét to, “Tôi là quốc vương ! Tôi là quốc vuơng ! Lần này các người đều cẩn thận cho tôi !”
Cô cười nói ra hai con số, “Tôi muốn các người dùng miệng truyền mười lá bài ! Ai bị tôi gọi ? Nhanh ra báo danh cho tôi !”
“Lần này đến lượt tôi rồi.” Ngôn Húc Đông thả tấm số xuống, từ trong tay Diêu Vịnh Tâm nhận lấy mười tấm bài.
“Còn ai nữa?” Diêu Vịnh Tâm hoài nghi truy hỏi, cười, “Không phải Liên đấy chứ?”
Trong miệng Ngũ Hạ Liên ngậm điếu thuốc, im lặng giơ ra con số của mình, thể hiện “không phải tôi”.
“Cũng không phải tôi, vậy đến cùng là ai nhỉ?” Thẩm Nhược cũng rất sốt sắng, ánh mắt nhìn về phía hai người còn lại.
Cố Hiểu Thần căng thẳng cầm lá số trong tay, nhẹ giọng nói, “Là tôi.”
“Ha ha ha, dùng miệng truyền mười tấm bài !” Thẩm Nhược bắt đầu ồn ào, bầu không khí liền náo nhiệt hẳn lên.
Ngôn Húc Đông đã đứng dậy, Cố Hiểu Thần đành phải đứng theo. Hai người bọn họ đứng đối mặt vào nhau, Ngôn Húc Đông cười với cô, dùng miệng hút lá bài đưa về phía cô. Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức không để mình bị mắc lỗi, vô cùng cẩn thận nhận lấy lá bài. Một tấm lại một tấm, hai người phải ăn ý truyền đủ mười tấm.
“Rơi bài đi ! Rơi đi !”
Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đang ầm ĩ trêu chọc, Ngũ Hạo Dương thong dong ngồi chờ xem.
Điếu thuốc trong tay Ngũ Hạ Liên chầm chậm cháy, đóm lửa lập loè.
Chỉ còn một lá bài cuối cùng thôi, Ngôn Húc Đông hút tấm bài đưa về phía cô. Trong lòng Cố Hiểu Thần hỏi thả lỏng một chút, lần này chắc cũng thuận lợi nhận bài giống như chín lá trước, nhưng đối phương thả ra quá nhanh. Chỉ trong một khắc, môi anh chạm lên môi cô, một trận nóng bỏng.
“Á---” Có người hét lớn.
Cố Hiểu Thần lùi về sau một bước, túm chặt vạt áo của mình. Xấu hổ ngồi lại sô pha, Ngôn Húc Đông cũng ngồi lại bên cạnh cô. Cô nâng ly nước hoa quả, không biết phải làm sao cho tốt, bên tai truyền đến giọng nam phóng khoáng thoải mái của Ngôn Húc Đông, “Chỉ là trò chơi thôi, em đừng để ý.”
“Vâng.” Cô liền vội uống nước trái cây, dùng nó che đi sự hoảng sợ của mình. Hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía một người nào đó, anh không có nhìn mình, lạnh lùng xa cách như vậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, chơi thêm một ván nữa thôi.” Thẩm Nhược mắt nhìn thời gian, phát hiện đã rạng sáng.
“Lại là tôi, lại là tôi ! Quốc vương lại là tôi !” Diêu Vịnh Tâm phấn khởi hô to, đôi mắt lanh lợi xoay chuyển, nói ra con số, “Tôi muốn các người dùng miệng đút rượu cho nhau !”
“Thảm rồi, là tôi !” Thẩm Nhược ai oán than vãn.
Mọi người đều đưa ra con số của mình rồi đồng thời nhìn về phía Ngũ Hạ Liên.
“Liên ! Anh rơi vào tay tôi rồi !” Diêu Vịnh Tâm thoả mãn cười lớn.
Cố Hiểu Thần cảm thấy điện thoại trong túi đang rung, cô lấy ra. Cúi đầu xem, thấy một dãy số hiển thị trên màn hình, cô nhận ra dãy số này, là Châu Thành Trạch.
Điện thoại chợt ngừng rung, giây tiếp theo chuyển đến một đoạn tin nhắn.
Cố Hiểu Thần vừa nhấn nút đọc, vừa ngẩng đầu lên. Thấy Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía Thẩm Nhược, anh cầm ly rượu trên bàn trà, ngửa đầu uống một ngụm. Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nhược, anh chạm vào khuôn mặt cô, cúi người hôn lên môi cô ấy, đem chất lỏng trong miệng truyền vào miệng cô ấy.
Thẩm Nhược hoàn toàn không có phản ứng, một đôi mắt mơ mơ màng màng, khờ dại nhìn Ngũ Hạ Liên.
Cố Hiểu Thần liền hốt hoảng, cúi đầu nhìn một dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Tối thứ bảy, em đến Châu gia cùng ăn bữa cơm.”
Cố Hiểu Thần cười, gật đầu “Vâng” một tiếng.
“Từ trước đến giờ chưa từng chơi qua loại trò này đúng không?” Ngôn Húc Đông lại hỏi, anh bị đôi mắt hồn nhiên chất phác của cô thu hút.
Cố Hiểu Thần có hơi xấu hổ, thành thật nói, “Chưa từng chơi qua.”
Hai người thì thào bàn tán riêng, nói chuyện rất vui vẻ hài hoà.
Mà ở đầu bên kia, Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược cuối cùng cũng chui bàn rượu xong. Thẩm Nhược liền nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh chỉnh lại dung mạo, Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương, tóc ngắn của cô hơi rối, hai má cũng đã đỏ bừng, hạ “chiến thư” với Ngũ Hạo Dương, “Nếu như tôi làm quốc vương, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị cậu. Cậu đợi đấy cho tôi.”
“OK, tôi đợi.” Ngũ Hạo Dương vui vẻ đáp, dáng vẻ kia vẫn cuồng ngạo như cũ.
Ngũ Hạ Liên im lặng hút thuốc, ánh mắt của anh mờ ảo nhìn vào góc bên kia. Ở góc đó, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đang cúi đầu nói chuyện. Nụ cười trên khuôn mặt cô xấu hổ thẹn thùng, khiến anh bất giác cau mày, thu hồi tầm mắt, hút sâu một hơi thuốc.
“Liên, hút thuốc ít thôi.” Diêu Vịnh Tâm quan tâm nhắc nhở, “Hút quá nhiều không tốt cho sức khoẻ.”
Ngôn Húc Đông chậm rãi nhìn cô, ánh mắt lạnh băng dịu dàng đi mấy phần, sâu xa phun ra mấy chữ, “Chết không được.”
“Muốn chết thì sớm đã chết rồi.” Ngũ Hạo Dương lắc ly rượu trong tay, nói một câu như vậy. Thái độ của anh lạnh lùng, ngữ khí mang theo một chút mỉa mai chế giễu.
Diêu Vịnh Tâm cau mày, đi đến bên cạnh Ngũ Hạo Dương, im lặng nhéo cánh tay anh ta.
“Cậu nhéo tôi làm gì?” Ngũ Hạo Dương không nhịn được nữa, trực tiếp quát lớn, lại nói tiếp, “Tôi nói sự thật thôi.”
Diêu Vịnh Tâm liền tức giận, sắc mặt thay đổi.
Thẩm Nhược đã chỉnh trang xong dung mạo từ phòng vệ sinh đi ra, cười nói, “Tiếp tục, tiếp tục thôi !”
Thời gian trôi qua lúc nào không hay, cuộc vui đã qua ngày mới.
Mỗi người lần lượt đều bị trêu chọc, Thẩm Nhược trở thành quốc vương, cô ấy gọi hai con số, nheo mắt cười xảo quyệt, “Hai người cùng nhau ăn táo mà không được chạm tay vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao lại là tôi.” Diêu Vịnh Tâm sắp choáng váng, tối nay cô thật là xui xẻo.
“Người còn lại là ai?” Thẩm Nhược rêu rao.
Ngũ Hạo Dương đưa tấm số trong tay ra, Thẩm Nhược rú lên, nhanh chóng lấy dây buộc quả táo lại, thả xuống khoảng không giữa hai người bọn họ.
Ngũ Hạo Dương đành phải cùng Diêu Vịnh Tâm đứng dậy, hai người bắt đầu cùng ăn một qủa táo.
Nhưng ăn tới ăn lui, thỉnh thoảng sẽ chạm vào môi nhau, Diêu Vịnh Tâm không khỏi đỏ mặt.
Thật không dễ mới ăn hết quả táo, Ngũ Hạo Dương hào phóng ngồi vào chỗ cũ, “Mọi người hài lòng chưa?”
Ngôn Húc Đông giơ ly rượu về phía cậu ta, Cố Hiểu Thần lần nữa cười kinh ngạc.
Diêu Vịnh Tâm nhanh chóng uống một ly nước đá lớn, bỗng cảm thấy nhiệt độ trên mặt quá nóng. Mọi người đã rút số, cô đành phải rút sau cùng. Cầm lên rồi nhìn, hết sức phấn khởi hét to, “Tôi là quốc vương ! Tôi là quốc vuơng ! Lần này các người đều cẩn thận cho tôi !”
Cô cười nói ra hai con số, “Tôi muốn các người dùng miệng truyền mười lá bài ! Ai bị tôi gọi ? Nhanh ra báo danh cho tôi !”
“Lần này đến lượt tôi rồi.” Ngôn Húc Đông thả tấm số xuống, từ trong tay Diêu Vịnh Tâm nhận lấy mười tấm bài.
“Còn ai nữa?” Diêu Vịnh Tâm hoài nghi truy hỏi, cười, “Không phải Liên đấy chứ?”
Trong miệng Ngũ Hạ Liên ngậm điếu thuốc, im lặng giơ ra con số của mình, thể hiện “không phải tôi”.
“Cũng không phải tôi, vậy đến cùng là ai nhỉ?” Thẩm Nhược cũng rất sốt sắng, ánh mắt nhìn về phía hai người còn lại.
Cố Hiểu Thần căng thẳng cầm lá số trong tay, nhẹ giọng nói, “Là tôi.”
“Ha ha ha, dùng miệng truyền mười tấm bài !” Thẩm Nhược bắt đầu ồn ào, bầu không khí liền náo nhiệt hẳn lên.
Ngôn Húc Đông đã đứng dậy, Cố Hiểu Thần đành phải đứng theo. Hai người bọn họ đứng đối mặt vào nhau, Ngôn Húc Đông cười với cô, dùng miệng hút lá bài đưa về phía cô. Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức không để mình bị mắc lỗi, vô cùng cẩn thận nhận lấy lá bài. Một tấm lại một tấm, hai người phải ăn ý truyền đủ mười tấm.
“Rơi bài đi ! Rơi đi !”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đang ầm ĩ trêu chọc, Ngũ Hạo Dương thong dong ngồi chờ xem.
Điếu thuốc trong tay Ngũ Hạ Liên chầm chậm cháy, đóm lửa lập loè.
Chỉ còn một lá bài cuối cùng thôi, Ngôn Húc Đông hút tấm bài đưa về phía cô. Trong lòng Cố Hiểu Thần hỏi thả lỏng một chút, lần này chắc cũng thuận lợi nhận bài giống như chín lá trước, nhưng đối phương thả ra quá nhanh. Chỉ trong một khắc, môi anh chạm lên môi cô, một trận nóng bỏng.
“Á---” Có người hét lớn.
Cố Hiểu Thần lùi về sau một bước, túm chặt vạt áo của mình. Xấu hổ ngồi lại sô pha, Ngôn Húc Đông cũng ngồi lại bên cạnh cô. Cô nâng ly nước hoa quả, không biết phải làm sao cho tốt, bên tai truyền đến giọng nam phóng khoáng thoải mái của Ngôn Húc Đông, “Chỉ là trò chơi thôi, em đừng để ý.”
“Vâng.” Cô liền vội uống nước trái cây, dùng nó che đi sự hoảng sợ của mình. Hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía một người nào đó, anh không có nhìn mình, lạnh lùng xa cách như vậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, chơi thêm một ván nữa thôi.” Thẩm Nhược mắt nhìn thời gian, phát hiện đã rạng sáng.
“Lại là tôi, lại là tôi ! Quốc vương lại là tôi !” Diêu Vịnh Tâm phấn khởi hô to, đôi mắt lanh lợi xoay chuyển, nói ra con số, “Tôi muốn các người dùng miệng đút rượu cho nhau !”
“Thảm rồi, là tôi !” Thẩm Nhược ai oán than vãn.
Mọi người đều đưa ra con số của mình rồi đồng thời nhìn về phía Ngũ Hạ Liên.
“Liên ! Anh rơi vào tay tôi rồi !” Diêu Vịnh Tâm thoả mãn cười lớn.
Cố Hiểu Thần cảm thấy điện thoại trong túi đang rung, cô lấy ra. Cúi đầu xem, thấy một dãy số hiển thị trên màn hình, cô nhận ra dãy số này, là Châu Thành Trạch.
Điện thoại chợt ngừng rung, giây tiếp theo chuyển đến một đoạn tin nhắn.
Cố Hiểu Thần vừa nhấn nút đọc, vừa ngẩng đầu lên. Thấy Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía Thẩm Nhược, anh cầm ly rượu trên bàn trà, ngửa đầu uống một ngụm. Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nhược, anh chạm vào khuôn mặt cô, cúi người hôn lên môi cô ấy, đem chất lỏng trong miệng truyền vào miệng cô ấy.
Thẩm Nhược hoàn toàn không có phản ứng, một đôi mắt mơ mơ màng màng, khờ dại nhìn Ngũ Hạ Liên.
Cố Hiểu Thần liền hốt hoảng, cúi đầu nhìn một dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Tối thứ bảy, em đến Châu gia cùng ăn bữa cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro