Anh Càng Muốn Ă...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Ngũ Hạo Dương trầm tĩnh biểu hiện xuất sắc, khiến cho mọi người có mặt ở đó hết sức kinh ngạc, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Cố Hiểu Thần trong đó. Anh nhìn thẳng Quách tổng, cong khoé miệng. Vẻ mặt đó rất ung dung rất bình thản, điệu bộ gặp chuyện rối cũng không lo sợ, đủ để khiến người ta uỷ thác trọng trách mà vẫn vô cùng yên tâm.
Quách tổng trầm tư một lúc, thong thả nói, “Tôi đợi hồ sơ kế hoạch dự án của Ngũ thị.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy đại diện của các công ty còn lại đều lộ ra sự lúng túng, tự nhiên xem Ngũ thị thành kẻ địch mạnh.
Cố Hiểu Thần đã kinh ngạc đến không thể là chính mình được nữa, cô sững sờ nhìn Ngũ Hạo Dương, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và kinh ngạc. Còn Ngũ Hạo Dương chỉ liếc mắt nhìn cô cười, đã khôi phục bộ dáng đùa giỡn với đời như cũ. Cố Hiểu Thần không khỏi hoài nghi, anh ta như thế này, thái độ trái ngược với lúc nãy, sự trầm ổn lão luyện như vậy, dường như chia ra làm hai người.
Đột nhiên có một ý nghĩ khiến cô cảm thấy hoang mang lo sợ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ thực ra anh ta rất có năng lực.
Nhưng căn bản không để tâm đến?
Nhưng tại sao? Dường như không có lý do. Anh ta là tam thiếu gia của Ngũ thị, Ngũ thị lại là một doanh nghiệp gia đình, anh ấy không có lý do gì không phát huy năng lực và tài cán thực sự của mình.
Cố Hiểu Thần rơi vào trầm tư, đối với Ngũ Hạo Dương, cô cảm thấy rất kinh ngạc mà từ trước đến nay chưa hề có.
Mà cô cũng ý thức được, Ngũ Hạo Dương và người nào đó cùng một kiểu, đều thâm sâu khó dò như vậy.
Người đó….. anh trai của anh ta – Ngũ Hạ Liên.
Ở đầu khác của bàn họp, Từ Chí Minh đại diện của Sam Đạt thỉnh thoảng lại nhìn Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần, hai tay tuỳ ý đan lại trước ngực, ngón tay như có như không gõ lên cánh tay, giống như đang suy tư điều gì đó.
“Được rồi, nếu như không có vấn đề gì nữa, hôm nay đến đây thôi.” Cuộc thảo luận tiến hành được gần một tiếng, Quách tổng nhìn mọi người trầm giọng nói.
Mọi người không còn bất kỳ dị nghị nào, Quách tổng lại nói, “Ngũ tiên sinh, mời ở lại.”
Ý tứ của Quách tổng đã rõ ràng, mấy đại biểu của các công ty liền đứng dậy ra khỏi phòng họp. Cố Hiểu Thần nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Phó tổng, tôi ở bên ngoài đợi anh.”
Ngũ Hạo Dương hơi gật đầu, Cố Hiểu Thần mỉm cười với Quách tổng rồi rời đi.
Ngoài sảnh phòng họp, Cố Hiểu Thần nói hai người cấp dưới quay về Ngũ thị trước rồi bàn giao trọng điểm của cuộc đàm phán, nói tổ dự án đưa ra bản kế hoạch chi tiết càng sớm càng tốt. Còn cô ở lại đợi Ngũ Hạo Dương.
Ở cuối hành lang, có người từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Anh ta nhìn thấy một bóng hình đứng chờ ngoài phòng họp, đáy mắt loé qua một tia sáng, tựa như đã đợi rất lâu rồi. Anh ta cất bước đi về phía thân hình kia.
“Cố tiểu thư.” Phía sau truyền đến tiếng gọi, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến.
Chỉ thấy người đàn ông gầy đứng ở phía sau cô, đang mỉm cười với mình. Cố Hiểu Thần nhận ra anh ta, không phải chính là Từ Chí Minh đại diện của Công ty Sam Đạt sao? Tuy không nghĩ đến sẽ tiếp xúc nhiều với người này, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự, Cố Hiểu Thần vẫn cất tiếng chào, “Đại diện Từ.”
“Cô đang chờ Dương phó tổng à?” Từ Chí Minh cười, liếc ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng họp.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa.” Từ Chí Minh nhã nhặn nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi áo vest lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi. Không biết có thể trao đổi danh thiếp với Cố tiểu thư được không?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Cố Hiểu Thần nghĩ một lúc, vẫn nhận lấy danh thiếp, đồng thời cũng lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh ta.
Từ Chí Minh nhận lấy danh thiếp bỏ vào trong túi áo, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Từ Chí Minh xoay người đi về một đầu khác của hành lang, Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ. Đúng lúc, cửa phòng hội nghị mở ra. Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến, nhìn thấy Ngũ Hạo Dương và Quách tổng đi ra. Hai người dường như nói chuyện rất vui vẻ, từ nét mặt có thể nhìn ra được.
Ngũ Hạo Dương đi qua người Cố Hiểu Thần, ra hiệu bằng mắt với cô, Cố Hiểu Thần liền hiểu ý đi theo. Hai người đi về phía thang máy rồi vào trong. Ngũ Hạo Dương ấn nút thang máy, liếc về phía cô, ánh mắt dừng lại ở thứ trong tay cô, hoài nghi hỏi, “Tay cô cầm gì vậy?”
“Cái này sao?” Cố Hiểu Thần giơ tấm danh thiếp trong tay lên, nói, “Danh thiếp của đại diện Sam Đạt.”
“Thằng cha đó đưa danh thiếp cho cô?” Ngũ Hạo Dương nheo mắt, trực tiếp lấy danh thiếp từ trong tay Cố Hiểu Thần vò thành một đống, “Cái loại người đó, cô ít tiếp xúc thì hơn.”
Cố Hiểu Thần cười, “Vâng.”
“Cô cười cái gì.” Ngũ Hạo Dương không vui chất vấn, “Đừng cứ đối với ai cũng cười ngây ngô như vậy, bị người ta đem bán rồi cũng không biết. Ngu ngốc.”
“Vâng. Tôi biết rồi.” Đối với lời nói châm chọc của anh, Cố Hiểu Thần cũng không còn cảm thấy chói tai nữa.
Suy nghĩ cẩn thận một chút thì thực ra Ngũ Hạo Dương cũng không khó sống chung như vậy.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn anh, nhưng khuôn mặt Ngũ Hạo Dương trước mắt lại mơ hồ thấy có nét tương tự với một người khác.
***
Một ngày mệt mỏi, lê bước chân nặng nề về Yinshen Mansion.
Cầm chìa khoá ra mở cửa, Cố Hiểu Thần đã quen với căn hộ lạnh lẽo vắng vẻ. Nhưng lúc cô mở cửa, lại nghe thấy tiếng ti vi ồn ào truyền đến. Chìa khoá còn chưa rút ra, cô đứng ở ngoài cửa, hoang mang nhìn vào phòng khách. Ngũ Hạ Liên không biết đã trở về từ khi nào, đang ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi.
Mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng, chứng tỏ anh ấy đã hút rất nhiều thuốc.
Nhưng mùi thuốc này, vậy mà khiến cô có cảm giác nhớ nhung. Chí ít, trong căn hộ còn có thêm một người.
Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài cửa, bỗng nhớ ra cái gì, ảo não cau mày, nói với anh ở trong phòng khách, “Liên thiếu gia, em đi siêu thị mua chút đồ. Sẽ trở về ngay.” Lời nói của cô vừa rơi xuống, không đợi anh hồi âm, cô đã lao ra khỏi căn hộ, đóng cửa lại.
Liên thiếu gia? Ngũ Hạ Liên cong khoé môi thành một nụ cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Cô lại quên cách xưng hô, anh muốn nghiêm khắc “trừng phạt” cô.
Cố Hiểu Thần vội vã đến siêu thị, mua nguyên liệu rồi gấp rút quay về. Thở hổn hển, cô đem túi đeo tuỳ tiện bỏ bên cạnh kệ giày, sau đó xách hai túi đồ ăn chạy vào bếp. Vừa rửa vừa nấu, cô đeo tạp dề vào.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy cô.
Cố Hiểu Thần có chút hơi đông cứng lại, cằm của anh đặt trên vai cô, thấp giọng nói, “Anh đói rồi.”
“Em nấu cơm ngay.” Cô vội vàng nói.
Anh nhẹ cười một tiếng, hôn sâu lên làn da trắng mịn trên cổ cô, thốt ra mấy chữ ái muội xấu hổ, “Anh càng muốn ăn em.”
Quách tổng trầm tư một lúc, thong thả nói, “Tôi đợi hồ sơ kế hoạch dự án của Ngũ thị.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy đại diện của các công ty còn lại đều lộ ra sự lúng túng, tự nhiên xem Ngũ thị thành kẻ địch mạnh.
Cố Hiểu Thần đã kinh ngạc đến không thể là chính mình được nữa, cô sững sờ nhìn Ngũ Hạo Dương, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và kinh ngạc. Còn Ngũ Hạo Dương chỉ liếc mắt nhìn cô cười, đã khôi phục bộ dáng đùa giỡn với đời như cũ. Cố Hiểu Thần không khỏi hoài nghi, anh ta như thế này, thái độ trái ngược với lúc nãy, sự trầm ổn lão luyện như vậy, dường như chia ra làm hai người.
Đột nhiên có một ý nghĩ khiến cô cảm thấy hoang mang lo sợ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ thực ra anh ta rất có năng lực.
Nhưng căn bản không để tâm đến?
Nhưng tại sao? Dường như không có lý do. Anh ta là tam thiếu gia của Ngũ thị, Ngũ thị lại là một doanh nghiệp gia đình, anh ấy không có lý do gì không phát huy năng lực và tài cán thực sự của mình.
Cố Hiểu Thần rơi vào trầm tư, đối với Ngũ Hạo Dương, cô cảm thấy rất kinh ngạc mà từ trước đến nay chưa hề có.
Mà cô cũng ý thức được, Ngũ Hạo Dương và người nào đó cùng một kiểu, đều thâm sâu khó dò như vậy.
Người đó….. anh trai của anh ta – Ngũ Hạ Liên.
Ở đầu khác của bàn họp, Từ Chí Minh đại diện của Sam Đạt thỉnh thoảng lại nhìn Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần, hai tay tuỳ ý đan lại trước ngực, ngón tay như có như không gõ lên cánh tay, giống như đang suy tư điều gì đó.
“Được rồi, nếu như không có vấn đề gì nữa, hôm nay đến đây thôi.” Cuộc thảo luận tiến hành được gần một tiếng, Quách tổng nhìn mọi người trầm giọng nói.
Mọi người không còn bất kỳ dị nghị nào, Quách tổng lại nói, “Ngũ tiên sinh, mời ở lại.”
Ý tứ của Quách tổng đã rõ ràng, mấy đại biểu của các công ty liền đứng dậy ra khỏi phòng họp. Cố Hiểu Thần nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Phó tổng, tôi ở bên ngoài đợi anh.”
Ngũ Hạo Dương hơi gật đầu, Cố Hiểu Thần mỉm cười với Quách tổng rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài sảnh phòng họp, Cố Hiểu Thần nói hai người cấp dưới quay về Ngũ thị trước rồi bàn giao trọng điểm của cuộc đàm phán, nói tổ dự án đưa ra bản kế hoạch chi tiết càng sớm càng tốt. Còn cô ở lại đợi Ngũ Hạo Dương.
Ở cuối hành lang, có người từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Anh ta nhìn thấy một bóng hình đứng chờ ngoài phòng họp, đáy mắt loé qua một tia sáng, tựa như đã đợi rất lâu rồi. Anh ta cất bước đi về phía thân hình kia.
“Cố tiểu thư.” Phía sau truyền đến tiếng gọi, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến.
Chỉ thấy người đàn ông gầy đứng ở phía sau cô, đang mỉm cười với mình. Cố Hiểu Thần nhận ra anh ta, không phải chính là Từ Chí Minh đại diện của Công ty Sam Đạt sao? Tuy không nghĩ đến sẽ tiếp xúc nhiều với người này, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự, Cố Hiểu Thần vẫn cất tiếng chào, “Đại diện Từ.”
“Cô đang chờ Dương phó tổng à?” Từ Chí Minh cười, liếc ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng họp.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa.” Từ Chí Minh nhã nhặn nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi áo vest lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi. Không biết có thể trao đổi danh thiếp với Cố tiểu thư được không?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Cố Hiểu Thần nghĩ một lúc, vẫn nhận lấy danh thiếp, đồng thời cũng lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh ta.
Từ Chí Minh nhận lấy danh thiếp bỏ vào trong túi áo, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Từ Chí Minh xoay người đi về một đầu khác của hành lang, Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ. Đúng lúc, cửa phòng hội nghị mở ra. Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến, nhìn thấy Ngũ Hạo Dương và Quách tổng đi ra. Hai người dường như nói chuyện rất vui vẻ, từ nét mặt có thể nhìn ra được.
Ngũ Hạo Dương đi qua người Cố Hiểu Thần, ra hiệu bằng mắt với cô, Cố Hiểu Thần liền hiểu ý đi theo. Hai người đi về phía thang máy rồi vào trong. Ngũ Hạo Dương ấn nút thang máy, liếc về phía cô, ánh mắt dừng lại ở thứ trong tay cô, hoài nghi hỏi, “Tay cô cầm gì vậy?”
“Cái này sao?” Cố Hiểu Thần giơ tấm danh thiếp trong tay lên, nói, “Danh thiếp của đại diện Sam Đạt.”
“Thằng cha đó đưa danh thiếp cho cô?” Ngũ Hạo Dương nheo mắt, trực tiếp lấy danh thiếp từ trong tay Cố Hiểu Thần vò thành một đống, “Cái loại người đó, cô ít tiếp xúc thì hơn.”
Cố Hiểu Thần cười, “Vâng.”
“Cô cười cái gì.” Ngũ Hạo Dương không vui chất vấn, “Đừng cứ đối với ai cũng cười ngây ngô như vậy, bị người ta đem bán rồi cũng không biết. Ngu ngốc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng. Tôi biết rồi.” Đối với lời nói châm chọc của anh, Cố Hiểu Thần cũng không còn cảm thấy chói tai nữa.
Suy nghĩ cẩn thận một chút thì thực ra Ngũ Hạo Dương cũng không khó sống chung như vậy.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn anh, nhưng khuôn mặt Ngũ Hạo Dương trước mắt lại mơ hồ thấy có nét tương tự với một người khác.
***
Một ngày mệt mỏi, lê bước chân nặng nề về Yinshen Mansion.
Cầm chìa khoá ra mở cửa, Cố Hiểu Thần đã quen với căn hộ lạnh lẽo vắng vẻ. Nhưng lúc cô mở cửa, lại nghe thấy tiếng ti vi ồn ào truyền đến. Chìa khoá còn chưa rút ra, cô đứng ở ngoài cửa, hoang mang nhìn vào phòng khách. Ngũ Hạ Liên không biết đã trở về từ khi nào, đang ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi.
Mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng, chứng tỏ anh ấy đã hút rất nhiều thuốc.
Nhưng mùi thuốc này, vậy mà khiến cô có cảm giác nhớ nhung. Chí ít, trong căn hộ còn có thêm một người.
Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài cửa, bỗng nhớ ra cái gì, ảo não cau mày, nói với anh ở trong phòng khách, “Liên thiếu gia, em đi siêu thị mua chút đồ. Sẽ trở về ngay.” Lời nói của cô vừa rơi xuống, không đợi anh hồi âm, cô đã lao ra khỏi căn hộ, đóng cửa lại.
Liên thiếu gia? Ngũ Hạ Liên cong khoé môi thành một nụ cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Cô lại quên cách xưng hô, anh muốn nghiêm khắc “trừng phạt” cô.
Cố Hiểu Thần vội vã đến siêu thị, mua nguyên liệu rồi gấp rút quay về. Thở hổn hển, cô đem túi đeo tuỳ tiện bỏ bên cạnh kệ giày, sau đó xách hai túi đồ ăn chạy vào bếp. Vừa rửa vừa nấu, cô đeo tạp dề vào.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy cô.
Cố Hiểu Thần có chút hơi đông cứng lại, cằm của anh đặt trên vai cô, thấp giọng nói, “Anh đói rồi.”
“Em nấu cơm ngay.” Cô vội vàng nói.
Anh nhẹ cười một tiếng, hôn sâu lên làn da trắng mịn trên cổ cô, thốt ra mấy chữ ái muội xấu hổ, “Anh càng muốn ăn em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro