Bá Đạo Cảnh Cáo
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Lông mày Ngũ Hạ Liên nhíu lại, xoay người đi về phía bàn làm việc rồi ngồi vào ghế, lại bắt đầu hút thuốc, “Đi vào phòng nghỉ mà mặc !”
Cố Hiểu Thần mặc anh sai khiến, đem quần áo cúi đầu đi vào trong phòng nghỉ.
Đưa tay đóng cửa lại, cô dựa vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy mình sắp ngất đi. Ở trong phòng nghỉ mặc lại y phục, chỉnh trang diện mạo, Cố Hiểu Thần mím môi sợ hãi. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa với cô, nhưng ai mà biết anh vậy mà bắt cô cởi y phục sau đó lại mặc trở lại.
Đây không phải là chơi cô sao?
Cố Hiểu Thần ảo não cau mày, nắm chặt áo vest âu phục, chỉ cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục đùa bỡn.
Điều chỉnh xong tâm trạng, cô lúc này mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Trong văn phòng bên ngoài, Ngũ Hạ Liên trầm lặng ngồi trên ghế điều hành đang hút thuốc.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Cố Hiểu Thần một chữ cũng không nói, chỉ đem áo vest âu phục treo lại lên giá, sau đó im lặng đi đến trước bàn làm việc. Kiên cường nói bản thân mình phải quên đi chuyện vừa rồi, cứ xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy. Cô cầm văn kiện trên bàn lên, một dáng vẻ chuyên nghiệp, nhưng chỉ có bản thân mới biết cô có bao nhiêu bất ổn.
“Liên thiếu gia, phần báo biểu này là bảng dự toán chi tiết ngân sách giai đoạn đầu dự án của Công ty Hoa Vũ, mời Liên thiếu gia xem qua.” Cô nói đồng thời hai tay đưa văn kiện về phía anh.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc, không nhận lấy. Anh nâng mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Tôi đã chỉ đạo qua, dự án dầu mỏ Hoa Vũ toàn bộ giao cho Ngũ Hạo Dương. Hồ sơ dự án liên quan, số liệu báo cáo sau này toàn bộ không cần đưa cho tôi xem.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Hiểu Thần đành phải thu hồi văn kiện về, nhẹ giọng nói, “Nếu như Liên thiếu gia không còn chuyện gì nữa, vậy tôi ra ngoài làm việc.”
Căn bản không đợi anh hồi đáp, cô theo bản năng xoay người muốn rời đi.
“Tôi đã cho em đi chưa?” Ngũ Hạ Liên đối với động tác muốn nhanh chóng rời đi của cô thì cực kỳ bất mãn, mày kiếm cau lại.
Cố Hiểu Thần đành phải dừng bước chân, lần nữa quay người, “Liên thiếu gia còn có chuyện gì sao?”
“Qua đây.” Anh phun ra hai chữ.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện đôi mắt màu hổ phách kia của anh vô cùng mê hoặc lòng người, giống như đang vẫy gọi cô. Cô nắm chặt văn kiện trong tay, do dự lách qua bàn làm việc, đi đến trước mặt anh. Ngũ Hạ Liên động chân một chút, ghế điều hành quay mặt về phía cô. Anh phun ra một làn khỏi thuốc rồi bất ngờ đưa tay về phía cô.
Lòng bàn tay to sẫm màu chạm vào cổ cô, trực tiếp ôm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình.
Cố Hiểu Thần không kịp phản ứng, càng không chống lại được sức mạnh của anh. Cơ thể đổ vào người anh, rơi vào một khuôn ngực cường tráng, mùi cơ thể của anh khiến cô choáng váng. Đột nhiên, anh xoa nhẹ khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hấp dẫn xinh đẹp của cô, đầu lưỡi ngang ngược cạy miệng cô mở ra, một trận càn quét tới lui.
“Uh-------” Cô sắp ngạt thở rồi !
Nhưng anh không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục quấn lấy lưỡi cô, không ngừng không ngừng hôn sâu. Ban đầu cả người cô căng cứng, bởi vì nụ hôn của anh mà dần dần buông lỏng sức lực, ngã vào ngực anh, không có cách nào phản kháng lại được. Anh gặm cắn môi cô, in dấu răng như một lời cảnh cáo.
“Em là người phụ nữ của anh, đừng quá thân cận với người đàn ông khác.” Anh dán sát vào tai cô, thở ra hơi thở đục ngầu không rõ.
Hơi thở đó tràn về phía cô, làm cho cô nhẹ run rẩy.
Cố Hiểu Thần chỉ biết gật đầu, giọng nam trầm thấp của anh lại lần nữa tập kích đến, “Còn có, sau này không cho phép đem hộp đồ ăn vào công ty ! Nghe thấy chưa?”
Đột nhiên, có chút chuyện dần dần đã sáng tỏ.
Cố Hiểu Thần liền tỉnh ngộ, cuối cũng cũng biết tại sao anh lại có hành động khác thường như thế này.
Chẳng lẽ là bởi vì cô làm hộp đồ ăn cho Ngôn Húc Đông sao?
Vì vậy, anh cho rằng cô và Ngôn Húc Đông có mối quan hệ không đúng đắn?
Cô sững sờ, chậm rãi hoàn hồn, trong ngực anh nhẹ nhàng mở miệng, “Liên thiếu gia xin hãy buông ra, tôi không làm trái lời giao hẹn.”
“Cô gái ngoan.” Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói lời mê hoặc như đang an ủi tâm trí cô, đối với câu trả lời của cô dường như cuối cùng cũng đã hài lòng. Đưa tay đỡ cô dậy, ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn thấy nét mặt của cô ngưng trọng vô vị, không được tự nhiên nữa. Đôi môi mấy giây trước vừa bị anh hôn qua lại quyến rũ mê người như vậy.
Không biết vì lý do gì, cô bắt đầu chán ghét cái danh xưng đó. Cô gái ngoan.
Cố Hiểu Thần lần nữa gật đầu, không muốn nói thêm nửa chữ.
Ngậm thuốc vào trong miệng, Ngũ Hạ Liên đưa tay cài hết cúc áo sơ mi của cô lại, làn da trắng nõn kia cũng bị che kín hoàn toàn.
Anh thu tay lại, hờ hững nói, “Ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, cầm văn kiện xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần vừa mới đi ra khỏi văn phòng tổng tài, đã gặp ngay thư ký Hạ. Nét mặt thong thả của Hạ Viện lạnh lùng nhìn cô, sắc bén chú ý đến sự khác thường của cô. Đặc biệt là môi cô, giống như bị người tàn nhẫn sủng ái. Cố Hiểu Thần hơi gật đầu với cô, rồi nhanh chóng đi qua người cô, đi vào thang máy.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, thang máy chậm rãi đi xuống, cô mới dựa lưng vào vách thang máy, đôi chân chợt mềm nhũn.
***
Về đến bộ phận đầu tư, Cố Hiểu Thần lấy lược ra chải lại mái tóc hơi rối của mình cho gọn gàng. Sau đó cô nhìn vào bảng lịch trình, hai giờ chiều phải đi Công ty Hoa Vũ, thảo luận về thủ tục hợp đồng dự án dầu mỏ. Cô không dám trì hoãn, lập tức đi đến văn phòng phó tổng gõ cửa rồi đi vào.
Trong văn phòng, Ngũ Hạo Dương đang buồn chán chơi trò chơi trên máy tính để giết thời gian.
Nhìn thấy Cố Hiểu Thần đi vào, lông mày anh tuấn Ngũ Hạo Dương hơi nhíu lại, động tay tác cũng dừng lại.
“Phó tổng, cuộc hẹn đàm phán với Công ty Hoa Vũ, thời gian đã sắp đến.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, nhàn nhạt mỉm cười, “Xe đã chuẩn bị xong.”
Ngũ Hạo Dương tắt trò chơi, lấy áo vest âu phục rồi đứng dậy.
Sau đó đoàn người ngồi lên xe, đi đến Công ty Hoa Vũ.
Ngũ Hạo Dương với tư cách là đại diện, đi theo còn có Cố Hiểu Thần và hai người cấp dưới khác nữa.
Công ty Hoa Vũ cách Ngũ thị hơi xa, xe chạy hơn nửa tiếng mới tới nơi.
Sau khi Ngũ Hạo Dương và đoàn đến Hoa Vũ, cô gái lễ tân phụ trách đón tiếp ra nghênh đón, dẫn đoàn bốn người bọn họ đi thang máy đến phòng họp để đàm phán thảo luận. Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, cô gái lễ tân dịu dàng mỉm cười, “Các vị, mời bên này.”
Phòng họp ở cuối dãy hành lang, cô gái lễ tân có diện mạo lịch sự gõ cửa.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Cố Hiểu Thần mặc anh sai khiến, đem quần áo cúi đầu đi vào trong phòng nghỉ.
Đưa tay đóng cửa lại, cô dựa vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy mình sắp ngất đi. Ở trong phòng nghỉ mặc lại y phục, chỉnh trang diện mạo, Cố Hiểu Thần mím môi sợ hãi. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa với cô, nhưng ai mà biết anh vậy mà bắt cô cởi y phục sau đó lại mặc trở lại.
Đây không phải là chơi cô sao?
Cố Hiểu Thần ảo não cau mày, nắm chặt áo vest âu phục, chỉ cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục đùa bỡn.
Điều chỉnh xong tâm trạng, cô lúc này mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Trong văn phòng bên ngoài, Ngũ Hạ Liên trầm lặng ngồi trên ghế điều hành đang hút thuốc.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Cố Hiểu Thần một chữ cũng không nói, chỉ đem áo vest âu phục treo lại lên giá, sau đó im lặng đi đến trước bàn làm việc. Kiên cường nói bản thân mình phải quên đi chuyện vừa rồi, cứ xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy. Cô cầm văn kiện trên bàn lên, một dáng vẻ chuyên nghiệp, nhưng chỉ có bản thân mới biết cô có bao nhiêu bất ổn.
“Liên thiếu gia, phần báo biểu này là bảng dự toán chi tiết ngân sách giai đoạn đầu dự án của Công ty Hoa Vũ, mời Liên thiếu gia xem qua.” Cô nói đồng thời hai tay đưa văn kiện về phía anh.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc, không nhận lấy. Anh nâng mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Tôi đã chỉ đạo qua, dự án dầu mỏ Hoa Vũ toàn bộ giao cho Ngũ Hạo Dương. Hồ sơ dự án liên quan, số liệu báo cáo sau này toàn bộ không cần đưa cho tôi xem.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Hiểu Thần đành phải thu hồi văn kiện về, nhẹ giọng nói, “Nếu như Liên thiếu gia không còn chuyện gì nữa, vậy tôi ra ngoài làm việc.”
Căn bản không đợi anh hồi đáp, cô theo bản năng xoay người muốn rời đi.
“Tôi đã cho em đi chưa?” Ngũ Hạ Liên đối với động tác muốn nhanh chóng rời đi của cô thì cực kỳ bất mãn, mày kiếm cau lại.
Cố Hiểu Thần đành phải dừng bước chân, lần nữa quay người, “Liên thiếu gia còn có chuyện gì sao?”
“Qua đây.” Anh phun ra hai chữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện đôi mắt màu hổ phách kia của anh vô cùng mê hoặc lòng người, giống như đang vẫy gọi cô. Cô nắm chặt văn kiện trong tay, do dự lách qua bàn làm việc, đi đến trước mặt anh. Ngũ Hạ Liên động chân một chút, ghế điều hành quay mặt về phía cô. Anh phun ra một làn khỏi thuốc rồi bất ngờ đưa tay về phía cô.
Lòng bàn tay to sẫm màu chạm vào cổ cô, trực tiếp ôm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình.
Cố Hiểu Thần không kịp phản ứng, càng không chống lại được sức mạnh của anh. Cơ thể đổ vào người anh, rơi vào một khuôn ngực cường tráng, mùi cơ thể của anh khiến cô choáng váng. Đột nhiên, anh xoa nhẹ khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hấp dẫn xinh đẹp của cô, đầu lưỡi ngang ngược cạy miệng cô mở ra, một trận càn quét tới lui.
“Uh-------” Cô sắp ngạt thở rồi !
Nhưng anh không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục quấn lấy lưỡi cô, không ngừng không ngừng hôn sâu. Ban đầu cả người cô căng cứng, bởi vì nụ hôn của anh mà dần dần buông lỏng sức lực, ngã vào ngực anh, không có cách nào phản kháng lại được. Anh gặm cắn môi cô, in dấu răng như một lời cảnh cáo.
“Em là người phụ nữ của anh, đừng quá thân cận với người đàn ông khác.” Anh dán sát vào tai cô, thở ra hơi thở đục ngầu không rõ.
Hơi thở đó tràn về phía cô, làm cho cô nhẹ run rẩy.
Cố Hiểu Thần chỉ biết gật đầu, giọng nam trầm thấp của anh lại lần nữa tập kích đến, “Còn có, sau này không cho phép đem hộp đồ ăn vào công ty ! Nghe thấy chưa?”
Đột nhiên, có chút chuyện dần dần đã sáng tỏ.
Cố Hiểu Thần liền tỉnh ngộ, cuối cũng cũng biết tại sao anh lại có hành động khác thường như thế này.
Chẳng lẽ là bởi vì cô làm hộp đồ ăn cho Ngôn Húc Đông sao?
Vì vậy, anh cho rằng cô và Ngôn Húc Đông có mối quan hệ không đúng đắn?
Cô sững sờ, chậm rãi hoàn hồn, trong ngực anh nhẹ nhàng mở miệng, “Liên thiếu gia xin hãy buông ra, tôi không làm trái lời giao hẹn.”
“Cô gái ngoan.” Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói lời mê hoặc như đang an ủi tâm trí cô, đối với câu trả lời của cô dường như cuối cùng cũng đã hài lòng. Đưa tay đỡ cô dậy, ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn thấy nét mặt của cô ngưng trọng vô vị, không được tự nhiên nữa. Đôi môi mấy giây trước vừa bị anh hôn qua lại quyến rũ mê người như vậy.
Không biết vì lý do gì, cô bắt đầu chán ghét cái danh xưng đó. Cô gái ngoan.
Cố Hiểu Thần lần nữa gật đầu, không muốn nói thêm nửa chữ.
Ngậm thuốc vào trong miệng, Ngũ Hạ Liên đưa tay cài hết cúc áo sơ mi của cô lại, làn da trắng nõn kia cũng bị che kín hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh thu tay lại, hờ hững nói, “Ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, cầm văn kiện xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần vừa mới đi ra khỏi văn phòng tổng tài, đã gặp ngay thư ký Hạ. Nét mặt thong thả của Hạ Viện lạnh lùng nhìn cô, sắc bén chú ý đến sự khác thường của cô. Đặc biệt là môi cô, giống như bị người tàn nhẫn sủng ái. Cố Hiểu Thần hơi gật đầu với cô, rồi nhanh chóng đi qua người cô, đi vào thang máy.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, thang máy chậm rãi đi xuống, cô mới dựa lưng vào vách thang máy, đôi chân chợt mềm nhũn.
***
Về đến bộ phận đầu tư, Cố Hiểu Thần lấy lược ra chải lại mái tóc hơi rối của mình cho gọn gàng. Sau đó cô nhìn vào bảng lịch trình, hai giờ chiều phải đi Công ty Hoa Vũ, thảo luận về thủ tục hợp đồng dự án dầu mỏ. Cô không dám trì hoãn, lập tức đi đến văn phòng phó tổng gõ cửa rồi đi vào.
Trong văn phòng, Ngũ Hạo Dương đang buồn chán chơi trò chơi trên máy tính để giết thời gian.
Nhìn thấy Cố Hiểu Thần đi vào, lông mày anh tuấn Ngũ Hạo Dương hơi nhíu lại, động tay tác cũng dừng lại.
“Phó tổng, cuộc hẹn đàm phán với Công ty Hoa Vũ, thời gian đã sắp đến.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, nhàn nhạt mỉm cười, “Xe đã chuẩn bị xong.”
Ngũ Hạo Dương tắt trò chơi, lấy áo vest âu phục rồi đứng dậy.
Sau đó đoàn người ngồi lên xe, đi đến Công ty Hoa Vũ.
Ngũ Hạo Dương với tư cách là đại diện, đi theo còn có Cố Hiểu Thần và hai người cấp dưới khác nữa.
Công ty Hoa Vũ cách Ngũ thị hơi xa, xe chạy hơn nửa tiếng mới tới nơi.
Sau khi Ngũ Hạo Dương và đoàn đến Hoa Vũ, cô gái lễ tân phụ trách đón tiếp ra nghênh đón, dẫn đoàn bốn người bọn họ đi thang máy đến phòng họp để đàm phán thảo luận. Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, cô gái lễ tân dịu dàng mỉm cười, “Các vị, mời bên này.”
Phòng họp ở cuối dãy hành lang, cô gái lễ tân có diện mạo lịch sự gõ cửa.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro