Bớt Tiếc Nuối M...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trong văn phòng có bật hệ thống sưởi ấm, Cố Hiểu Thần đang báo cáo tiến trình với Ngũ Hạo Dương.
“Phó tổng, dự án hợp tác dầu mỏ với Công ty Hoa Vũ, tôi đã thu thập xong hồ sơ của các đối công ty cạnh tranh liên quan. Đây là hồ sơ.” Cô đem văn kiện dày cộp đặt ở trước mặt anh, lúc này mới nói tiếp, “Các thành viên của tổ hạng mục đã bắt đầu hoàn chỉnh văn bản hợp đồng.”
“Vào hai giờ chiều nay, có cuộc họp tổ.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng bẩm báo xong xuôi, ánh mắt chuyển từ văn kiện nhìn lên mặt Ngũ Hạo Dương, lại bị đôi mắt sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm vào điểm nào đó làm cho giật mình kinh ngạc.
Ngũ Hạo Dương nheo mắt, mắt không chớp, nhưng ánh mắt đó lại không có tiêu cự, hiển nhiên là đã mất hồn rồi.
Cố Hiểu Thần có chút hoài nghi, lưỡng lự gọi, “Phó tổng?”
Ngũ Hạo Dương lúc này mới từ từ hoàn hồn, ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu cự. Anh ngẩng đầu nhìn cô đang đứng trước bàn làm việc, mày kiếm cau lại, trầm giọng quát, “Cố Hiểu Thần.”
Cô giật mình, Ngũ Hạo Dương rất ít khi gọi thẳng tên cô, luôn gọi cô là “thư ký Cố”
Ánh mắt thâm sâu của Ngũ Hạo Dương càng thêm ngưng tự, vẻ mặt đó mang theo sự hoài nghi, sâu xa hỏi, “Anh ta rốt cuộc đã cho cô lời hứa gì mà cô lại nghe lời giúp anh ta làm việc như vậy. Tôi thật nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Cô làm việc cần cù nghiêm túc, nhẫn nhục chịu khó, từ trước đến giờ cũng không kêu than một tiếng. Hạng mục dự án vừa được phân công xuống, cô đã tập trung toàn bộ tinh thần làm việc cật lực đến quên ăn quên ngủ. Đối với sự đay nghiến của anh, cô cũng không mách lẻo, càng không thấy cô cau mày, chỉ lặng lẽ làm thật tốt từng công việc.
Nhưng cô bởi vì cái gì lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
Kỳ thực đừng cho rằng anh không biết gì, anh ta cử cô ở bên cạnh mình chẳng qua là cử đi tai mắt.
Bầu không khí hơi đặc lại, thời gian đứng im mấy giây ở một khắc này.
Cố Hiểu Thần đem văn kiện ôm ở trong ngực, ánh mắt nhìn xuống, nước da trắng của cô được phủ bởi một màu vàng nhạt, nhẹ giọng nói, “Thực ra tôi cũng không nghĩ sẽ mệt như vậy, mỗi ngày đi làm lại tan làm, về nhà vẫn phải xử lý tài liệu. Tôi chẳng qua chỉ là một thư ký, vốn dĩ hoàn thành xong công việc của bản thân là được rồi. Tôi cũng không cần phải dồn hết tâm trí như vậy.”
“Nhưng….” Cố Hiểu Thần ngừng một chút, ngại ngùng mỉm cười, “Tôi cảm thấy, không cần biết là làm chuyện gì, cho dù là thất bại cũng không sao, chỉ cần tôi thật sự cố gắng là được.”
“Nếu không, chờ đến sau khi về già có thể sẽ rất tiếc nuối. Bản thân lúc đó sao không ráng kiên trì thêm chút nữa, biết đâu chỉ cần suy nghĩ thêm chút nữa thì có thể giải quyết được vấn đề.”
“Tôi chỉ muốn bản thân mình bớt tiếc nuối một chút. Chỉ là như vậy mà thôi.”
Giọng nữ của Cố Hiểu Thần mềm mại dịu dàng cứ vang lên quanh quẩn trong văn phòng, dư âm còn chưa tiêu tán, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên cô phân tích bản thân mình, nói ra những lời trong lòng với một giọng điệu bình thản như vậy.
Đột nhiên lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Lời nói của cô, nụ cười bướng bỉnh của cô dừng ở trong đáy mắt Ngũ Hạo Dương lại là một bức tranh tĩnh mặc.
Nửa buổi sau, Ngũ Hạo Dương cụp mắt, lạnh giọng mỉa mai, “Cách nói thật là quang minh chính đại. Ra ngoài làm việc.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lời, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng Ngũ Hạo Dương lại trầm mặc, nhắm mắt lại và chìm vào suy tư.
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc giơ tay mở cửa, cô ngồi lên ghế, tâm tư đã bay đi rất xa, không kìm được nghĩ về lúc trước.
Chuyện tiếc nuối suốt đời nhất chính là ngày Cố Thanh qua đời, cô đang học ở trên trường. Nghe được bệnh tình chuyển nặng, cô lập tức xin giáo viên đưa đến bệnh viện. Nhưng trên đường kẹt xe, cô bị kẹt lại ở nửa đường. Đợi đến khi cô đến được bệnh viện, Cố Thanh sớm đã nhắm mắt rồi. Cô ngay cả gặp mặt Cố Thanh lần cuối cũng không được.
Nếu như, nếu như lúc đó cô xuống xe chạy thật nhanh đến bệnh viện, có lẽ vẫn có thể gặp lần cuối.
Nhưng cũng không có nếu như này nữa.
***
Cuộc họp tổ bắt đầu từ hai giờ đến mãi bốn giờ mới kết thúc.
Trước lúc tan làm, Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần cùng nhau đến tầng cao nhất, hò sơ thủ tục đầu tiên của hạng mục dự án đã hoàn thiện, cần phải trình lên cấp trên báo cáo. Bởi vì Cố Hiểu Thần tương đối quen thuộc với tình hình chi tiết của dự án nên cô cũng đến đó. Hai người vào thang máy đi đến tầng cao nhất, Cố Hiểu Thần gõ cửa văn phòng tổng tài.
“Vào đi.” Ngăn cách bởi một cánh cửa, giọng nam trầm thấp của anh xuyên qua cánh cửa truyền đến lại khiến Cố Hiểu Thần lo sợ.
Cố Hiểu Thần mở cửa, đi vào văn phòng, nghiêng người cho Ngũ Hạo Dương đi qua.
Cô cũng đồng thời quay đầu nhìn đi, chỉ thấy trên sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, người phụ nữ đang thân mật ôm lấy người đàn ông, cô ấy dựa đầu vào vai anh ta, tư thế đó kiểu nhìn đó, hoàn toàn là sự nóng bỏng của những người đang trong thời kỳ yêu đương. Mà người phụ nữ này, Cố Hiểu Thần cũng biết, cô ấy là Y Lâm, lúc ở Nhật Bản cũng gặp gỡ quen biết mấy ngày.
Người đàn ông bên cạnh cô, đương nhiên là Ngũ Hạ Liên.
Ngũ Hạo Dương sải bước vào văn phòng, nhìn thấy Ngũ Hạ Liên và người phụ nữ bên cạnh. Liền nhíu lông mày, ánh mắt lộ ra một tia chế giễu xem thường, cợt nhả một câu, “Hoá ra Hạ tổng đang bận, sớm biết vậy tôi nên chào trước một tiếng. Tránh để Hạ tổng mất hứng.”
“Em ra ngoài đợi tôi.” Ngũ Hạ Liên thấp giọng dặn dò Y Lâm, Y Lâm liền ngoan ngoãn đứng dậy. Cô lịch sự mỉm cười với Ngũ Hạo Dương, lúc đi qua người Cố Hiểu Thần lại gật đầu, xem như là lời chào.
Cố Hiểu Thần cũng nhẹ gật đầu với cô ấy, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Cố Hiểu Thần trình văn kiện lên, ngẩng đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh xa lạ như vậy.
Cuộc nói chuyện xoay quanh công việc. Đợi đến khi duyệt xong hồ sơ dự án công trình giai đoạn đầu cũng đã quá nửa tiếng. Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng. Mà Y Lâm ở ngoài văn phòng đã kiên nhẫn đợi một lúc lâu cuối cùng cũng được đứng dậy, sau đó đi vào trong.
Lúc cửa vừa đóng lại, cô nghe thấy giọng nữ dễ nghe của Y Lâm nũng nịu nói, “Liên, làm việc xong chưa? Cuối tuần là Lễ giáng sinh rồi, chúng ta đi Thuỵ Sĩ được không?”
Giọng nữ sau đó dần dần biến mất, đột nhiên Ngũ Hạo Dương đang đi thì bất thình lình dừng lại khiến Cố Hiểu Thần đụng đầu vào anh.
“Đi đường đừng nghĩ này nghĩ nọ ! Có thời gian rảnh để nghĩ, không bằng đi làm đẹp chăm chút cho bản thân. Như vậy vẫn còn gả đi được !” Ngũ Hạo Dương mắng, thâm trầm nhìn cô.
Cố Hiểu Thần “Ồ” một tiếng, cúi đầu, trong lòng âm thầm không khỏi suy nghĩ: Mấy ngày này anh không trở về căn hộ, hoá ra là ở cùng Y Lâm tiểu thư.
Sao đột nhiên có một loại cảm giác chua xót.
“Phó tổng, dự án hợp tác dầu mỏ với Công ty Hoa Vũ, tôi đã thu thập xong hồ sơ của các đối công ty cạnh tranh liên quan. Đây là hồ sơ.” Cô đem văn kiện dày cộp đặt ở trước mặt anh, lúc này mới nói tiếp, “Các thành viên của tổ hạng mục đã bắt đầu hoàn chỉnh văn bản hợp đồng.”
“Vào hai giờ chiều nay, có cuộc họp tổ.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng bẩm báo xong xuôi, ánh mắt chuyển từ văn kiện nhìn lên mặt Ngũ Hạo Dương, lại bị đôi mắt sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm vào điểm nào đó làm cho giật mình kinh ngạc.
Ngũ Hạo Dương nheo mắt, mắt không chớp, nhưng ánh mắt đó lại không có tiêu cự, hiển nhiên là đã mất hồn rồi.
Cố Hiểu Thần có chút hoài nghi, lưỡng lự gọi, “Phó tổng?”
Ngũ Hạo Dương lúc này mới từ từ hoàn hồn, ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu cự. Anh ngẩng đầu nhìn cô đang đứng trước bàn làm việc, mày kiếm cau lại, trầm giọng quát, “Cố Hiểu Thần.”
Cô giật mình, Ngũ Hạo Dương rất ít khi gọi thẳng tên cô, luôn gọi cô là “thư ký Cố”
Ánh mắt thâm sâu của Ngũ Hạo Dương càng thêm ngưng tự, vẻ mặt đó mang theo sự hoài nghi, sâu xa hỏi, “Anh ta rốt cuộc đã cho cô lời hứa gì mà cô lại nghe lời giúp anh ta làm việc như vậy. Tôi thật nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Cô làm việc cần cù nghiêm túc, nhẫn nhục chịu khó, từ trước đến giờ cũng không kêu than một tiếng. Hạng mục dự án vừa được phân công xuống, cô đã tập trung toàn bộ tinh thần làm việc cật lực đến quên ăn quên ngủ. Đối với sự đay nghiến của anh, cô cũng không mách lẻo, càng không thấy cô cau mày, chỉ lặng lẽ làm thật tốt từng công việc.
Nhưng cô bởi vì cái gì lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
Kỳ thực đừng cho rằng anh không biết gì, anh ta cử cô ở bên cạnh mình chẳng qua là cử đi tai mắt.
Bầu không khí hơi đặc lại, thời gian đứng im mấy giây ở một khắc này.
Cố Hiểu Thần đem văn kiện ôm ở trong ngực, ánh mắt nhìn xuống, nước da trắng của cô được phủ bởi một màu vàng nhạt, nhẹ giọng nói, “Thực ra tôi cũng không nghĩ sẽ mệt như vậy, mỗi ngày đi làm lại tan làm, về nhà vẫn phải xử lý tài liệu. Tôi chẳng qua chỉ là một thư ký, vốn dĩ hoàn thành xong công việc của bản thân là được rồi. Tôi cũng không cần phải dồn hết tâm trí như vậy.”
“Nhưng….” Cố Hiểu Thần ngừng một chút, ngại ngùng mỉm cười, “Tôi cảm thấy, không cần biết là làm chuyện gì, cho dù là thất bại cũng không sao, chỉ cần tôi thật sự cố gắng là được.”
“Nếu không, chờ đến sau khi về già có thể sẽ rất tiếc nuối. Bản thân lúc đó sao không ráng kiên trì thêm chút nữa, biết đâu chỉ cần suy nghĩ thêm chút nữa thì có thể giải quyết được vấn đề.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi chỉ muốn bản thân mình bớt tiếc nuối một chút. Chỉ là như vậy mà thôi.”
Giọng nữ của Cố Hiểu Thần mềm mại dịu dàng cứ vang lên quanh quẩn trong văn phòng, dư âm còn chưa tiêu tán, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên cô phân tích bản thân mình, nói ra những lời trong lòng với một giọng điệu bình thản như vậy.
Đột nhiên lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Lời nói của cô, nụ cười bướng bỉnh của cô dừng ở trong đáy mắt Ngũ Hạo Dương lại là một bức tranh tĩnh mặc.
Nửa buổi sau, Ngũ Hạo Dương cụp mắt, lạnh giọng mỉa mai, “Cách nói thật là quang minh chính đại. Ra ngoài làm việc.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lời, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng Ngũ Hạo Dương lại trầm mặc, nhắm mắt lại và chìm vào suy tư.
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc giơ tay mở cửa, cô ngồi lên ghế, tâm tư đã bay đi rất xa, không kìm được nghĩ về lúc trước.
Chuyện tiếc nuối suốt đời nhất chính là ngày Cố Thanh qua đời, cô đang học ở trên trường. Nghe được bệnh tình chuyển nặng, cô lập tức xin giáo viên đưa đến bệnh viện. Nhưng trên đường kẹt xe, cô bị kẹt lại ở nửa đường. Đợi đến khi cô đến được bệnh viện, Cố Thanh sớm đã nhắm mắt rồi. Cô ngay cả gặp mặt Cố Thanh lần cuối cũng không được.
Nếu như, nếu như lúc đó cô xuống xe chạy thật nhanh đến bệnh viện, có lẽ vẫn có thể gặp lần cuối.
Nhưng cũng không có nếu như này nữa.
***
Cuộc họp tổ bắt đầu từ hai giờ đến mãi bốn giờ mới kết thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước lúc tan làm, Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần cùng nhau đến tầng cao nhất, hò sơ thủ tục đầu tiên của hạng mục dự án đã hoàn thiện, cần phải trình lên cấp trên báo cáo. Bởi vì Cố Hiểu Thần tương đối quen thuộc với tình hình chi tiết của dự án nên cô cũng đến đó. Hai người vào thang máy đi đến tầng cao nhất, Cố Hiểu Thần gõ cửa văn phòng tổng tài.
“Vào đi.” Ngăn cách bởi một cánh cửa, giọng nam trầm thấp của anh xuyên qua cánh cửa truyền đến lại khiến Cố Hiểu Thần lo sợ.
Cố Hiểu Thần mở cửa, đi vào văn phòng, nghiêng người cho Ngũ Hạo Dương đi qua.
Cô cũng đồng thời quay đầu nhìn đi, chỉ thấy trên sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, người phụ nữ đang thân mật ôm lấy người đàn ông, cô ấy dựa đầu vào vai anh ta, tư thế đó kiểu nhìn đó, hoàn toàn là sự nóng bỏng của những người đang trong thời kỳ yêu đương. Mà người phụ nữ này, Cố Hiểu Thần cũng biết, cô ấy là Y Lâm, lúc ở Nhật Bản cũng gặp gỡ quen biết mấy ngày.
Người đàn ông bên cạnh cô, đương nhiên là Ngũ Hạ Liên.
Ngũ Hạo Dương sải bước vào văn phòng, nhìn thấy Ngũ Hạ Liên và người phụ nữ bên cạnh. Liền nhíu lông mày, ánh mắt lộ ra một tia chế giễu xem thường, cợt nhả một câu, “Hoá ra Hạ tổng đang bận, sớm biết vậy tôi nên chào trước một tiếng. Tránh để Hạ tổng mất hứng.”
“Em ra ngoài đợi tôi.” Ngũ Hạ Liên thấp giọng dặn dò Y Lâm, Y Lâm liền ngoan ngoãn đứng dậy. Cô lịch sự mỉm cười với Ngũ Hạo Dương, lúc đi qua người Cố Hiểu Thần lại gật đầu, xem như là lời chào.
Cố Hiểu Thần cũng nhẹ gật đầu với cô ấy, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Cố Hiểu Thần trình văn kiện lên, ngẩng đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh xa lạ như vậy.
Cuộc nói chuyện xoay quanh công việc. Đợi đến khi duyệt xong hồ sơ dự án công trình giai đoạn đầu cũng đã quá nửa tiếng. Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng. Mà Y Lâm ở ngoài văn phòng đã kiên nhẫn đợi một lúc lâu cuối cùng cũng được đứng dậy, sau đó đi vào trong.
Lúc cửa vừa đóng lại, cô nghe thấy giọng nữ dễ nghe của Y Lâm nũng nịu nói, “Liên, làm việc xong chưa? Cuối tuần là Lễ giáng sinh rồi, chúng ta đi Thuỵ Sĩ được không?”
Giọng nữ sau đó dần dần biến mất, đột nhiên Ngũ Hạo Dương đang đi thì bất thình lình dừng lại khiến Cố Hiểu Thần đụng đầu vào anh.
“Đi đường đừng nghĩ này nghĩ nọ ! Có thời gian rảnh để nghĩ, không bằng đi làm đẹp chăm chút cho bản thân. Như vậy vẫn còn gả đi được !” Ngũ Hạo Dương mắng, thâm trầm nhìn cô.
Cố Hiểu Thần “Ồ” một tiếng, cúi đầu, trong lòng âm thầm không khỏi suy nghĩ: Mấy ngày này anh không trở về căn hộ, hoá ra là ở cùng Y Lâm tiểu thư.
Sao đột nhiên có một loại cảm giác chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro