Bức Ảnh Giấu Kỹ
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Anh sao lại thích em.
……………..
Lời nói đột ngột này làm cho Cố Hiểu Thần choáng váng. Tầm nhìn của cô vẫn mơ hồ không rõ, nheo mắt lại, chỉ thấy hàng lông mày rậm của Châu Thành Trạch, trong cơn tức giận còn tồn tại nỗi đau khôn nguôi. Cô chưa từng nghĩ qua, người đàn ông này vậy mà lại thích cô. Nhưng anh ta thích cô cái gì?
Sự yêu thích của anh ta thật khó hiểu, không có một chút lý do.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần vừa kinh ngạc vừa mù mịt, bàn tay lớn của Châu Thành Trạch nắm chặt cằm của cô đột nhiên nới lỏng một chút, lại hỏi, “Cố Hiểu Thần, anh sao lại thích em! Thích một cô gái như em vậy!”
Lôgn mày của anh ta không hề giãn ra, ban đầu là anh tuỳ hứng, giờ phút này có hơi khổ sở.
Cố Hiểu Thần thận trọng thở gấp, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức. Bên tai lại vang lên câu nói của anh ta khiến cô cảm giác được sự khó xử. Không dễ gì mới hoàn hồn, tim cô vậy mà đã bình tĩnh trở lại, mấp máy môi, nhẹ giọng thì thào, âm thanh thật nhẹ nhàng, “Tôi không nói anh thích tôi.”
“Ha ha.” Châu Thành Trạch cười, tiếng cười càng lạnh, “Quả thật! Là anh tự mình đa tình!”
Cố Hiểu Thần mím môi, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi.
Châu Thành Trạch buông tay ra, quay lưng đi không nhìn cô nữa, không nhìn dấu vết yêu cô của người đàn ông khác nữa. Nhưng khi vừa nhắm mắt, trong đầu vẫn sẽ hiện ra. Anh nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói, “Em đi đi! Sau này anh sẽ không tìm em nữa! Chuyện của em, em tự tìm dì Phân nói đi! Anh sẽ không nói một chữ!”
Cố Hiểu Thần nghẹn lời không đáp, giây tiếp theo liền mở cửa xông ra ngoài.
Cửa “cạch” một tiếng rồi bị đóng lại.
Châu Thành Trạch đứng trong thư phòng yên tĩnh, đứng một mình rất lâu.
Trôi qua một lúc, cửa thư phòng bị người gõ vang, Châu Nhã Như thò đầu vào. Chỉ thấy anh tịch mịch đứng yên một chỗ không có động tĩnh. Nãy giờ cô vẫn luôn đợi ở đại sảnh, biết Cố Hiểu Thần đã đi, cô lập tức chạy lên xem kết quả. Cô không biết tại sao anh trai của cô lại bảo vệ Cố Hiểu Thần như vậy, nhưng lờ mờ cũng có thể đoán được tình cảm của Châu Thành Trạch đối với Cố Hiểu Thần.
“Anh?” Châu Nhã Như thì thào gọi, không dám lớn tiếng.
Châu Thành Trạch không quay lại, lạnh lùng nói, “Chuyện của cô ấy, không được nói với dì Phân. Hiểu chưa?”
“Vâng, hiểu rồi.” Châu Nhã Như tuy trong lòng không phục, nhưng nhìn thấy anh như vậy, trong lúc này cũng không dám xung đột với anh.
Châu Thành Trạch đanh giọng quát, “Ra ngoài.”
“Anh……..” Châu Nhã Như có chút không yên lòng, nhưng anh lại quát, “Ra ngoài!”
“Ra ngoài thì ra ngoài.” Châu Nhã Như bĩu môi, đành phải quay người ra khỏi thư phòng.
Đợi sau khi cô đi, Châu Thành Trạch lúc này mới đi về phía bàn sách, âm trầm ngồi xuống. Anh kéo ngay kéo, lấy một cuốn sách ra. Cuốn sách rất dày, là tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài.
Lật mở trang sách, bên trong cuốn sách kẹp một tấm hình.
Tấm hình đó là một cô gái mặc chiếc váy trắng.
Cô đang ngồi dưới gốc cây, một mình cầm một cuốn sách yêu lặng đọc. Chắc hẳn là mùa hè, nên bức ảnh đều là một màu xanh lá. Một góc mặt cô yên tĩnh giống như cơn gió nhẹ ôn hoà. Mắt kính tháo xuống đặt ở một bên, một sợi tóc đen loà xoà tinh nghịch, khuôn mặt thanh tú thuần khiết xinh đẹp như thiên thần giáng trần khiến người ta kinh ngạc.
Cô gái trong tấm ảnnh không nhìn về phía ống kính, dĩ nhiên tấm ảnh này là chụp trộm.
Người chụp tấm ảnh đó, trình độ dường như không quá tốt.
Ống kính bị rung nên tấm ảnh sau khi rửa ra hơi nhoè, không hề rõ nét.
Châu Thành Trạch cầm một góc bức ảnh, nhìn bức ảnh rất lâu, rất lâu. Đột nhiên ánh mắt siết chặt, xé tấm ảnh thành từng mảnh như để trút căm phẫn. Anh tuỳ ý vung tay, các mảnh của tấm ảnh giống như hoa tuyết từ trong không trung rơi xuống, vương trên mặt đất, một nơi không trọn vẹn, không có cách nào có thể sửa chữa được.
Anh nhắm mắt lại, lông mày cau chặt.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên một mảnh tấm ảnh bị xé, góc mặt của cô gái, vẫn điềm đạm rực rỡ như vậy.
***
Điện thoại của Lâm Phân vẫn không liên lạc được, lòng Cố Hiểu Thần vẫn luôn bất an. Mặc dù Châu Thành Trạch đã nói như vậy, nhưng cô vẫn không có cách nào bình tĩnh được. Mỗi ngày sau khi tan làm, đi thang máy lên lầu đều sẽ đi qua căn hộ đó. Cửa phòng đóng chặt, giống như không có người ở nữa.
Lại đến thứ sáu, sắp đến thời gian tan làm, Ngôn Húc Đông gọi điện thoại đến, “Hiểu Thần, tối nay có rảnh không?”
“Tối nay không có việc gì.” Cố Hiểu Thần nhớ đến buổi gặp lần trước, cô nửa đường đi mất, nên vô cùng áy náy, “Húc Đông, em mời anh ăn cơm được không?”
“Được. Nhưng để lần tới đi. Tối nay mọi người đều đến đông đủ, anh đến đón em.” Anh ở đầu dây bên kia trầm giọng nói, gấp gáp dặn dò, “Trước tiên cứ như vậy nhé. Anh bây giờ có chút việc.”
Không đợi Cố Hiểu Thần trả lời, Ngôn Húc Đông đã cúp máy. Cô cầm điện thoại di động, đột nhiên nghĩ đến buổi hẹn lần trước, thiếu mất một người. Bây giờ người đó cũng đến chứ, anh ấy cũng sẽ đến sao? Vừa nghĩ đến anh, cả người cô lại lần nữa thấp thỏm. Nhưng cũng đã nói là không bận, lại từ chối thì không hay.
Trong lòng còn có suy nghĩ…………. một suy nghĩ khiến cô muốn đi đến cuộc hẹn.
Lúc tan làm, Ngôn Húc Đông vẫn đến sớm đợi ở đại sảnh tầng trệt của toà nhà. Cố Hiểu Thần xa xa đã nhìn thấy, thấy anh đang cùng mấy nữ đồng nghiệp đang cười nói vui vẻ, không quá khoa trương, nụ cười ấm áp thật là có ích. Người đàn ông như anh ấy, quả thực là sẽ khiến phụ nữ động lòng.
Địa điểm tổ chức buổi họp mặt là hộp đêm cao cấp đã từng đến trước đây, phòng bao cũng là phòng bao bạch kim đó.
Lúc Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đến, mấy người kia đều đã đến rồi. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đang ngồi nói chuyện với nhau, Ngôn Húc Đông ôm bạn gái, hai người đang ném phi tiêu. Cố Hiểu Thần đảo mắt, không nhìn thấy anh. Hai người đi vào phòng bao, tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng lại bị người mở ra.
Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chắn ở cửa, khuôn mặt đẹp trai bất kham, trong sự thờ ơ lại toát ra vẻ cuốn hút đặc biệt. Mà trong ngực anh còn ôm một cô gái xinh đẹp, khí chất ngời ngời.
Cố Hiểu Thần chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy cô gái đi cùng anh. Cô nhận ra cô ấy, Ôn Tĩnh Đồng đệ nhất danh viện của Bằng Thành. Hai người đứng cùng nhau, vô cùng xứng đôi, trai đẹp gái xinh.
Cô cúi đầu, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhưng hơi chua xót.
……………..
Lời nói đột ngột này làm cho Cố Hiểu Thần choáng váng. Tầm nhìn của cô vẫn mơ hồ không rõ, nheo mắt lại, chỉ thấy hàng lông mày rậm của Châu Thành Trạch, trong cơn tức giận còn tồn tại nỗi đau khôn nguôi. Cô chưa từng nghĩ qua, người đàn ông này vậy mà lại thích cô. Nhưng anh ta thích cô cái gì?
Sự yêu thích của anh ta thật khó hiểu, không có một chút lý do.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần vừa kinh ngạc vừa mù mịt, bàn tay lớn của Châu Thành Trạch nắm chặt cằm của cô đột nhiên nới lỏng một chút, lại hỏi, “Cố Hiểu Thần, anh sao lại thích em! Thích một cô gái như em vậy!”
Lôgn mày của anh ta không hề giãn ra, ban đầu là anh tuỳ hứng, giờ phút này có hơi khổ sở.
Cố Hiểu Thần thận trọng thở gấp, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức. Bên tai lại vang lên câu nói của anh ta khiến cô cảm giác được sự khó xử. Không dễ gì mới hoàn hồn, tim cô vậy mà đã bình tĩnh trở lại, mấp máy môi, nhẹ giọng thì thào, âm thanh thật nhẹ nhàng, “Tôi không nói anh thích tôi.”
“Ha ha.” Châu Thành Trạch cười, tiếng cười càng lạnh, “Quả thật! Là anh tự mình đa tình!”
Cố Hiểu Thần mím môi, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi.
Châu Thành Trạch buông tay ra, quay lưng đi không nhìn cô nữa, không nhìn dấu vết yêu cô của người đàn ông khác nữa. Nhưng khi vừa nhắm mắt, trong đầu vẫn sẽ hiện ra. Anh nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói, “Em đi đi! Sau này anh sẽ không tìm em nữa! Chuyện của em, em tự tìm dì Phân nói đi! Anh sẽ không nói một chữ!”
Cố Hiểu Thần nghẹn lời không đáp, giây tiếp theo liền mở cửa xông ra ngoài.
Cửa “cạch” một tiếng rồi bị đóng lại.
Châu Thành Trạch đứng trong thư phòng yên tĩnh, đứng một mình rất lâu.
Trôi qua một lúc, cửa thư phòng bị người gõ vang, Châu Nhã Như thò đầu vào. Chỉ thấy anh tịch mịch đứng yên một chỗ không có động tĩnh. Nãy giờ cô vẫn luôn đợi ở đại sảnh, biết Cố Hiểu Thần đã đi, cô lập tức chạy lên xem kết quả. Cô không biết tại sao anh trai của cô lại bảo vệ Cố Hiểu Thần như vậy, nhưng lờ mờ cũng có thể đoán được tình cảm của Châu Thành Trạch đối với Cố Hiểu Thần.
“Anh?” Châu Nhã Như thì thào gọi, không dám lớn tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Thành Trạch không quay lại, lạnh lùng nói, “Chuyện của cô ấy, không được nói với dì Phân. Hiểu chưa?”
“Vâng, hiểu rồi.” Châu Nhã Như tuy trong lòng không phục, nhưng nhìn thấy anh như vậy, trong lúc này cũng không dám xung đột với anh.
Châu Thành Trạch đanh giọng quát, “Ra ngoài.”
“Anh……..” Châu Nhã Như có chút không yên lòng, nhưng anh lại quát, “Ra ngoài!”
“Ra ngoài thì ra ngoài.” Châu Nhã Như bĩu môi, đành phải quay người ra khỏi thư phòng.
Đợi sau khi cô đi, Châu Thành Trạch lúc này mới đi về phía bàn sách, âm trầm ngồi xuống. Anh kéo ngay kéo, lấy một cuốn sách ra. Cuốn sách rất dày, là tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài.
Lật mở trang sách, bên trong cuốn sách kẹp một tấm hình.
Tấm hình đó là một cô gái mặc chiếc váy trắng.
Cô đang ngồi dưới gốc cây, một mình cầm một cuốn sách yêu lặng đọc. Chắc hẳn là mùa hè, nên bức ảnh đều là một màu xanh lá. Một góc mặt cô yên tĩnh giống như cơn gió nhẹ ôn hoà. Mắt kính tháo xuống đặt ở một bên, một sợi tóc đen loà xoà tinh nghịch, khuôn mặt thanh tú thuần khiết xinh đẹp như thiên thần giáng trần khiến người ta kinh ngạc.
Cô gái trong tấm ảnnh không nhìn về phía ống kính, dĩ nhiên tấm ảnh này là chụp trộm.
Người chụp tấm ảnh đó, trình độ dường như không quá tốt.
Ống kính bị rung nên tấm ảnh sau khi rửa ra hơi nhoè, không hề rõ nét.
Châu Thành Trạch cầm một góc bức ảnh, nhìn bức ảnh rất lâu, rất lâu. Đột nhiên ánh mắt siết chặt, xé tấm ảnh thành từng mảnh như để trút căm phẫn. Anh tuỳ ý vung tay, các mảnh của tấm ảnh giống như hoa tuyết từ trong không trung rơi xuống, vương trên mặt đất, một nơi không trọn vẹn, không có cách nào có thể sửa chữa được.
Anh nhắm mắt lại, lông mày cau chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên một mảnh tấm ảnh bị xé, góc mặt của cô gái, vẫn điềm đạm rực rỡ như vậy.
***
Điện thoại của Lâm Phân vẫn không liên lạc được, lòng Cố Hiểu Thần vẫn luôn bất an. Mặc dù Châu Thành Trạch đã nói như vậy, nhưng cô vẫn không có cách nào bình tĩnh được. Mỗi ngày sau khi tan làm, đi thang máy lên lầu đều sẽ đi qua căn hộ đó. Cửa phòng đóng chặt, giống như không có người ở nữa.
Lại đến thứ sáu, sắp đến thời gian tan làm, Ngôn Húc Đông gọi điện thoại đến, “Hiểu Thần, tối nay có rảnh không?”
“Tối nay không có việc gì.” Cố Hiểu Thần nhớ đến buổi gặp lần trước, cô nửa đường đi mất, nên vô cùng áy náy, “Húc Đông, em mời anh ăn cơm được không?”
“Được. Nhưng để lần tới đi. Tối nay mọi người đều đến đông đủ, anh đến đón em.” Anh ở đầu dây bên kia trầm giọng nói, gấp gáp dặn dò, “Trước tiên cứ như vậy nhé. Anh bây giờ có chút việc.”
Không đợi Cố Hiểu Thần trả lời, Ngôn Húc Đông đã cúp máy. Cô cầm điện thoại di động, đột nhiên nghĩ đến buổi hẹn lần trước, thiếu mất một người. Bây giờ người đó cũng đến chứ, anh ấy cũng sẽ đến sao? Vừa nghĩ đến anh, cả người cô lại lần nữa thấp thỏm. Nhưng cũng đã nói là không bận, lại từ chối thì không hay.
Trong lòng còn có suy nghĩ…………. một suy nghĩ khiến cô muốn đi đến cuộc hẹn.
Lúc tan làm, Ngôn Húc Đông vẫn đến sớm đợi ở đại sảnh tầng trệt của toà nhà. Cố Hiểu Thần xa xa đã nhìn thấy, thấy anh đang cùng mấy nữ đồng nghiệp đang cười nói vui vẻ, không quá khoa trương, nụ cười ấm áp thật là có ích. Người đàn ông như anh ấy, quả thực là sẽ khiến phụ nữ động lòng.
Địa điểm tổ chức buổi họp mặt là hộp đêm cao cấp đã từng đến trước đây, phòng bao cũng là phòng bao bạch kim đó.
Lúc Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đến, mấy người kia đều đã đến rồi. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đang ngồi nói chuyện với nhau, Ngôn Húc Đông ôm bạn gái, hai người đang ném phi tiêu. Cố Hiểu Thần đảo mắt, không nhìn thấy anh. Hai người đi vào phòng bao, tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng lại bị người mở ra.
Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chắn ở cửa, khuôn mặt đẹp trai bất kham, trong sự thờ ơ lại toát ra vẻ cuốn hút đặc biệt. Mà trong ngực anh còn ôm một cô gái xinh đẹp, khí chất ngời ngời.
Cố Hiểu Thần chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy cô gái đi cùng anh. Cô nhận ra cô ấy, Ôn Tĩnh Đồng đệ nhất danh viện của Bằng Thành. Hai người đứng cùng nhau, vô cùng xứng đôi, trai đẹp gái xinh.
Cô cúi đầu, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhưng hơi chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro