Buổi Tiệc Long...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sau khi Cố Hiểu Thần về đến nhà, thậm chí đến cơm cũng không kịp ăn. Cô sợ đến trễ, vậy thì không hay. Đứng ở trước tủ quần áo, ánh mắt quét qua một lượt, y phục trong tủ quần áo chỉ có ba màu đen, trắng, xám, vậy mà không có màu nào khác. Thật không dễ gì mới chọn được chiếc váy liền màu trắng, sau khi thay xong nhìn lại, cảm thấy quá thanh lịch.
Một ý nghĩ hiện ra, Cố Hiểu Thần từ trong hộp lấy ra một chiếc khăn lụa màu phấn hồng, thắt thành hình dáng một bông hoa trên cổ.
Cố Hiểu Thần nhìn mình trong gương, đẩy mắt kính trên sống mũi, hài lòng gật đầu.
“Ai ya, đi không kịp rồi.” Cố Hiểu Thần liếc nhìn đồng hồ trên bàn, vội vàng đem quà tặng bỏ vào trong túi đeo rồi ra khỏi chung cư.
Tầm này đang là giờ cao điểm tan tầm, bắt xe vô cùng khó khăn.
Đi qua đi lại nửa tiếng, Cố Hiểu Thần mới bắt được xe.
Biệt thự của Châu gia nằm ở khu vực đắt đỏ của Hồng Kông, ngồi trong xe taxi, Cố Hiểu Thần thưởng thức phong cảnh trên đường. Xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy ở xa xa một toà biệt thự nguy nga lộng lẫy, khiến cô không khỏi do dự. Thanh toán tiền rồi xuống xe, Cố Hiểu Thần đứng ở bên đường đối diện, nhìn thẳng về biệt thự phía trước, cô băng qua đường.
Ấn chuông cửa, người đàn ông ở đầu bộ đàm bên kia hỏi, “Trong đây là biệt thự họ Châu. Xin hỏi tìm ai.”
“Tôi tìm…” Cố Hiểu Thần ngập ngừng, nhẹ giọng nói, “Châu phu nhân, làm phiền chuyển lời một tiếng, tôi họ Cố.”
Chốc lát sau, cửa bên hông được người mở ra, Cố Hiểu Thần đi theo người giúp việc vào trong biệt thự. Sàn nhà được lau dọn sáng bóng, đồ dùng trong nhà và cầu thang xoắn ốc toàn bộ được nhập khẩu, Cố Hiểu Thần đứng ở trong đại sảnh, cúi đầu nhìn thấy bóng hình phản chiếu của mình trên nền nhà.
Tiếng bước chân từ phía trước vang lên, Cố Hiểu Thần vui mừng ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy một gương mặt anh tuấn nho nhã.
Châu Thành Trạch một thân tây phục, mắt kính gọng bạc phát ra ánh sáng lạnh, khách sáo mà xa lạ nói, “Nhã Như muốn đi làm tóc, dì Phân dẫn con bé đi rồi. Bọn họ sẽ quay về ngay.”
Cố Hiểu Thần được người giúp việc dẫn đến hậu hoa viên của biệt thự để đợi, hoa viên chim hót hoa thơm, toàn là hoa bạch lan. Cố Hiểu Thần nhìn hoa bạch lan, bỗng dưng chua xót.
Đây là… hoa mẹ thích nhất.
***
Trời dần dần tối, Cố Hiểu Thần đợi đã mấy tiếng đồng hồ. Chớp mắt, đã là bảy giờ rồi. Cố Hiểu Thần lẻ loi một mình ngồi trên ghế ở hậu hoa viên chờ đợi, thỉnh thoảng cô nghe thấy từ xa truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt, cô chỉ là tĩnh tâm chờ đợi.
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Cố Hiểu Thần cũng không ngồi yên được nữa.
Đại sảnh Châu gia lúc này đã bài trí làm đại sảnh yến tiệc, tháp ly rượu dựng trên chiếc bàn hình tròn trải khăn phủ màu trắng. Mùi rượu Champagne bao phủ trong đại sảnh, nữ giúp việc xếp thành một hàng ở một bên chờ phục vụ bất cứ lúc nào. Các vị quan khách cầm ly rượu tụm năm tụm ba tụ họp ở một chỗ đang tán gẫu, trò chuyện vui vẻ.
Cố Hiểu Thần nhìn một màn này, quá đỗi ngạc nhiên ngẩn ra đứng yên tại chỗ.
Cô vốn cho rằng chỉ là bữa tiệc gia đình, không nghĩ đến vậy mà lại là buổi tiệc trang trọng như vậy. Điều này hoàn toàn không ngờ đến.
Bỗng nhiên, có người đem một ly rượu không đưa cho cô.
Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía người kia, do dự nhận lấy, đối phương lại xoay người rời đi. Cố Hiểu Thần bất chợt ý thức được người kia đem mình xem như người giúp việc, khuôn mặt trắng nõn một trận đỏ bừng.
“Em làm sao ở trong này, thảo nào tìm em không ra.” Ngữ khí của Châu Thành Trạch giản dị, thân hình cao lớn che phía trước cô.
Cố Hiểu Thần trong tay vẫn cầm ly rượu không, không nói một lời.
“Nhã Như và dì Phân đang thay đồ, sẽ xuống ngay thôi.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, có người đi đến gần anh, thấp giọng nói mấy câu. Châu Thành Trạch dặn dò, “Em tự mình tuỳ ý, đừng gò bó.”
Châu Thành Trạch đi rồi, Cố Hiểu Thần đứng ở trong góc, nhìn anh đi về phía mấy nhân vật lão tổng cấp cao ân cần chào hỏi. Cô liếc mắt đến ly rượu không trong tay, không để bụng, đặt ly rượu lên trên bàn.
Bất thình lình, trong yến tiệc vang lên tiếng hô lớn, “Châu tổng, Châu phu nhân.”
“Châu tiểu thư thật là càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, Châu tổng rất có phúc khí.”
“Đâu có đâu có, quá khen rồi.”
Cố Hiểu Thần nhanh chóng ngẩng đầu nhìn đến, nhìn thấy Châu Mặc Sinh một tay dắt Lâm Phân, một tay dắt Châu Nhã Như đi xuống dưới lầu, ánh mắt của cô căng thẳng, chăm chú nhìn Lâm Phân. Đã lâu không gặp mẹ, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ. Cô nhìn ba người bọn họ đi một vòng quanh sảnh tiệc, chào hỏi với quan khách, ánh mắt chưa từng dời đi nửa phút.
Mẹ, thật là xinh đẹp. Cố Hiểu Thần nghĩ.
Lâm Phân quét qua mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở trong góc, Cố Hiểu Thần cười lắc đầu, ý nói là không sao.
Sau khi Lâm Phân chào hỏi các vị quan khách xong, nhanh chóng đi dến bên cạnh Cố Hiểu Thần lo lắng hỏi, “Hiểu Thần, đợi rất lâu rồi phải không? Có đói không?”
“Mẹ…” Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng, ý thức được cách gọi này không đúng, lập tức đổi thành, “Châu phu nhân.”
Lâm Phân thoáng giật mình, sâu thẳm nói, “Đi ăn chút gì đi, xem xem có món nào con thích ăn không.”
“Dì Phân.” Châu Nhã Như giẫm giày cao gót đi đến bên cạnh Lâm Phân, “Bố nói dì qua đó.”
“Dì biết rồi.” Lâm Phân gật đầu, lần nữa dặn dò, “Hiểu Thần, con tự mình ăn chút gì nhé. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện.”
Cố Hiểu Thần ngoan ngoãn giương lên nụ cười, “Vâng.”
Lâm Phân vừa đi, Châu Nhã Như cao ngạo nhìn Cố Hiểu Thần, cười nói, “Món ăn hôm nay đều là do đầu bếp cao cấp chuẩn bị, cô có thể cả đời cũng không được ăn, có thể ăn thì ăn nhiều một chút.”
Cố Hiểu Thần không tức giận, “Tôi nhất định sẽ ăn nhiều một chút.”
Châu Nhã Như mắt thấy mỉa mai không thành, lạnh lùng một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Buổi tiệc náo nhiệt, ai cũng không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở trong góc, cũng giống như năm đó.
Bỗng nhiên, đại sảnh yên lặng.
Hướng cửa chính có người tiến vào.
Mọi người vây quanh ở phía trước, che khuất tầm nhìn, Cố Hiểu Thần nhìn không thấy người đến, nghe thấy có người hô “Hạ tổng”, Cố Hiểu Thần cả người ngơ ngác, tức khắc giống như gặp phải đại địch. Trong lòng ngầm cầu nguyện không phải là anh ấy, ngẩng đầu nhìn đến.
Trái tim thắt chặt.
Ngũ Hạ Liên mặc một bộ âu phục đen như thường ngày, tóc đen rũ xuống dày như tảo biển, sống mũi anh thẳng như dao găm, đôi mắt giống như là của loài chim ưng trong đêm vắng, hai phiến môi mỏng bạc trầm sâu giống như anh ấy, xuất kích ra luồng khí mạnh mẽ. Không cần bất kỳ ngôn từ nào, phút chốc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Bạn nữ đồng hành bên cạnh anh, chính là thư ký Hạ Viện.
Thư ký Hạ trong công ty băng giá lạnh lùng, lúc này biến thành cô gái gợi cảm quyến rũ.
Một ý nghĩ hiện ra, Cố Hiểu Thần từ trong hộp lấy ra một chiếc khăn lụa màu phấn hồng, thắt thành hình dáng một bông hoa trên cổ.
Cố Hiểu Thần nhìn mình trong gương, đẩy mắt kính trên sống mũi, hài lòng gật đầu.
“Ai ya, đi không kịp rồi.” Cố Hiểu Thần liếc nhìn đồng hồ trên bàn, vội vàng đem quà tặng bỏ vào trong túi đeo rồi ra khỏi chung cư.
Tầm này đang là giờ cao điểm tan tầm, bắt xe vô cùng khó khăn.
Đi qua đi lại nửa tiếng, Cố Hiểu Thần mới bắt được xe.
Biệt thự của Châu gia nằm ở khu vực đắt đỏ của Hồng Kông, ngồi trong xe taxi, Cố Hiểu Thần thưởng thức phong cảnh trên đường. Xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy ở xa xa một toà biệt thự nguy nga lộng lẫy, khiến cô không khỏi do dự. Thanh toán tiền rồi xuống xe, Cố Hiểu Thần đứng ở bên đường đối diện, nhìn thẳng về biệt thự phía trước, cô băng qua đường.
Ấn chuông cửa, người đàn ông ở đầu bộ đàm bên kia hỏi, “Trong đây là biệt thự họ Châu. Xin hỏi tìm ai.”
“Tôi tìm…” Cố Hiểu Thần ngập ngừng, nhẹ giọng nói, “Châu phu nhân, làm phiền chuyển lời một tiếng, tôi họ Cố.”
Chốc lát sau, cửa bên hông được người mở ra, Cố Hiểu Thần đi theo người giúp việc vào trong biệt thự. Sàn nhà được lau dọn sáng bóng, đồ dùng trong nhà và cầu thang xoắn ốc toàn bộ được nhập khẩu, Cố Hiểu Thần đứng ở trong đại sảnh, cúi đầu nhìn thấy bóng hình phản chiếu của mình trên nền nhà.
Tiếng bước chân từ phía trước vang lên, Cố Hiểu Thần vui mừng ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy một gương mặt anh tuấn nho nhã.
Châu Thành Trạch một thân tây phục, mắt kính gọng bạc phát ra ánh sáng lạnh, khách sáo mà xa lạ nói, “Nhã Như muốn đi làm tóc, dì Phân dẫn con bé đi rồi. Bọn họ sẽ quay về ngay.”
Cố Hiểu Thần được người giúp việc dẫn đến hậu hoa viên của biệt thự để đợi, hoa viên chim hót hoa thơm, toàn là hoa bạch lan. Cố Hiểu Thần nhìn hoa bạch lan, bỗng dưng chua xót.
Đây là… hoa mẹ thích nhất.
***
Trời dần dần tối, Cố Hiểu Thần đợi đã mấy tiếng đồng hồ. Chớp mắt, đã là bảy giờ rồi. Cố Hiểu Thần lẻ loi một mình ngồi trên ghế ở hậu hoa viên chờ đợi, thỉnh thoảng cô nghe thấy từ xa truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt, cô chỉ là tĩnh tâm chờ đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Cố Hiểu Thần cũng không ngồi yên được nữa.
Đại sảnh Châu gia lúc này đã bài trí làm đại sảnh yến tiệc, tháp ly rượu dựng trên chiếc bàn hình tròn trải khăn phủ màu trắng. Mùi rượu Champagne bao phủ trong đại sảnh, nữ giúp việc xếp thành một hàng ở một bên chờ phục vụ bất cứ lúc nào. Các vị quan khách cầm ly rượu tụm năm tụm ba tụ họp ở một chỗ đang tán gẫu, trò chuyện vui vẻ.
Cố Hiểu Thần nhìn một màn này, quá đỗi ngạc nhiên ngẩn ra đứng yên tại chỗ.
Cô vốn cho rằng chỉ là bữa tiệc gia đình, không nghĩ đến vậy mà lại là buổi tiệc trang trọng như vậy. Điều này hoàn toàn không ngờ đến.
Bỗng nhiên, có người đem một ly rượu không đưa cho cô.
Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía người kia, do dự nhận lấy, đối phương lại xoay người rời đi. Cố Hiểu Thần bất chợt ý thức được người kia đem mình xem như người giúp việc, khuôn mặt trắng nõn một trận đỏ bừng.
“Em làm sao ở trong này, thảo nào tìm em không ra.” Ngữ khí của Châu Thành Trạch giản dị, thân hình cao lớn che phía trước cô.
Cố Hiểu Thần trong tay vẫn cầm ly rượu không, không nói một lời.
“Nhã Như và dì Phân đang thay đồ, sẽ xuống ngay thôi.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, có người đi đến gần anh, thấp giọng nói mấy câu. Châu Thành Trạch dặn dò, “Em tự mình tuỳ ý, đừng gò bó.”
Châu Thành Trạch đi rồi, Cố Hiểu Thần đứng ở trong góc, nhìn anh đi về phía mấy nhân vật lão tổng cấp cao ân cần chào hỏi. Cô liếc mắt đến ly rượu không trong tay, không để bụng, đặt ly rượu lên trên bàn.
Bất thình lình, trong yến tiệc vang lên tiếng hô lớn, “Châu tổng, Châu phu nhân.”
“Châu tiểu thư thật là càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, Châu tổng rất có phúc khí.”
“Đâu có đâu có, quá khen rồi.”
Cố Hiểu Thần nhanh chóng ngẩng đầu nhìn đến, nhìn thấy Châu Mặc Sinh một tay dắt Lâm Phân, một tay dắt Châu Nhã Như đi xuống dưới lầu, ánh mắt của cô căng thẳng, chăm chú nhìn Lâm Phân. Đã lâu không gặp mẹ, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ. Cô nhìn ba người bọn họ đi một vòng quanh sảnh tiệc, chào hỏi với quan khách, ánh mắt chưa từng dời đi nửa phút.
Mẹ, thật là xinh đẹp. Cố Hiểu Thần nghĩ.
Lâm Phân quét qua mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở trong góc, Cố Hiểu Thần cười lắc đầu, ý nói là không sao.
Sau khi Lâm Phân chào hỏi các vị quan khách xong, nhanh chóng đi dến bên cạnh Cố Hiểu Thần lo lắng hỏi, “Hiểu Thần, đợi rất lâu rồi phải không? Có đói không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ…” Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng, ý thức được cách gọi này không đúng, lập tức đổi thành, “Châu phu nhân.”
Lâm Phân thoáng giật mình, sâu thẳm nói, “Đi ăn chút gì đi, xem xem có món nào con thích ăn không.”
“Dì Phân.” Châu Nhã Như giẫm giày cao gót đi đến bên cạnh Lâm Phân, “Bố nói dì qua đó.”
“Dì biết rồi.” Lâm Phân gật đầu, lần nữa dặn dò, “Hiểu Thần, con tự mình ăn chút gì nhé. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện.”
Cố Hiểu Thần ngoan ngoãn giương lên nụ cười, “Vâng.”
Lâm Phân vừa đi, Châu Nhã Như cao ngạo nhìn Cố Hiểu Thần, cười nói, “Món ăn hôm nay đều là do đầu bếp cao cấp chuẩn bị, cô có thể cả đời cũng không được ăn, có thể ăn thì ăn nhiều một chút.”
Cố Hiểu Thần không tức giận, “Tôi nhất định sẽ ăn nhiều một chút.”
Châu Nhã Như mắt thấy mỉa mai không thành, lạnh lùng một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Buổi tiệc náo nhiệt, ai cũng không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở trong góc, cũng giống như năm đó.
Bỗng nhiên, đại sảnh yên lặng.
Hướng cửa chính có người tiến vào.
Mọi người vây quanh ở phía trước, che khuất tầm nhìn, Cố Hiểu Thần nhìn không thấy người đến, nghe thấy có người hô “Hạ tổng”, Cố Hiểu Thần cả người ngơ ngác, tức khắc giống như gặp phải đại địch. Trong lòng ngầm cầu nguyện không phải là anh ấy, ngẩng đầu nhìn đến.
Trái tim thắt chặt.
Ngũ Hạ Liên mặc một bộ âu phục đen như thường ngày, tóc đen rũ xuống dày như tảo biển, sống mũi anh thẳng như dao găm, đôi mắt giống như là của loài chim ưng trong đêm vắng, hai phiến môi mỏng bạc trầm sâu giống như anh ấy, xuất kích ra luồng khí mạnh mẽ. Không cần bất kỳ ngôn từ nào, phút chốc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Bạn nữ đồng hành bên cạnh anh, chính là thư ký Hạ Viện.
Thư ký Hạ trong công ty băng giá lạnh lùng, lúc này biến thành cô gái gợi cảm quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro