Cuộc Họp Thành...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Lời nói đột ngột này khiến Cố Hiểu Thần giật mình.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Húc Đông vẫn luôn sáng sủa vào lúc này lại trở nên có chút ngột ngạt, anh hơi nhướn mày, ngón tay vẫn móc chặt tay cầm của tách cà phê, bỗng dùng lực siết chặt. Ánh mắt anh nhìn như ấm áp, nhưng đáy mắt đã sâu thẳm lộ ra sự u ám, trái tim đang đập dữ dội chỉ vì sợ nghe thấy đáp án không muốn nghe thấy.
Đáp án đó, bọn họ………….
“Chúng em………..” giọng nói của cô từ phía trước truyền đến, có chút hốt hoảng. Cố Hiểu Thần cong khoé môi, bình tĩnh nói, “Chúng em là bạn.”
Mối quan hệ thế này, mối quan hệ bạn bè, hoá ra cũng có một ngày có thể dùng cách hình dung như thế này giữa cô và anh.
Đôi mắt màu nâu của Ngôn Húc Đông loé ra một tia sáng rồi mờ đi. Cô không hề chú ý đến, ánh mắt của cô, nụ cười của cô, vào khoảnh khắc này đã rạng rỡ hơn rất nhiều. Anh vẫn ung dung như trước, nhưng chỉ có bản thân mới biết trong đó là loại tư vị gì, trầm giọng nói, “Liên đã không còn là tổng tài của Ngũ thị nữa.”
“Em có xem tin tức.” Trái tim Cố Hiểu Thần chợt căng thẳng, cô muốn hỏi tại sao, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng vẫn không dám hỏi.
Uống một ngụm cà phê, chất lỏng êm dịu chảy vào cơ thể, Ngôn Húc Đông nói, “Sớm biết sẽ có ngày này, hay là, anh nên nói là cậu ta đã được giải thoát.”
Giải thoát? Đây là hai từ nặng nề thế nào cơ chứ.
Khuôn mặt không màng danh lợi của Cố Hiểu Thần không có cách nào bình tĩnh như trước được nữa, im lặng nhìn chằm chằm Ngôn Húc Đông, hy vọng anh sẽ nói tiếp chuyệ phía sau, nói với cô nguyên nhân. Nhưng anh lại chuyển chủ đề, chuyển đến những câu chuyện khác, nói luyên thuyên một lúc, mấy chuyện tản mạn buồn cười, nhưng cô đã không còn tâm trí nào để nghe nữa.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt cô, đôi mắt trong veo lấp lánh tràn đầy sự băn khoăn lo lắng.
“Thời gian không còn sớm nữa, em cũng về làm đi.” Ngôn Húc Đông dặn dò một câu, cười ấm áp.
Cố Hiểu Thần mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, rốt cuộc chỉ “vâng” một tiếng, “Vậy em đi đây. Bye bye.”
“Bye bye.” Ngôn Húc Đông cất tiếng chào, nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy. Ánh mắt chăm chú nhìn cô đi xuống dưới lầu, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, bóng dáng cô đi ra khỏi quán cà phê, băng qua đường đối diện, đi từng bước từng bước rất gấp.
Anh thu hồi tầm mắt, nâng tách cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt thoáng nhìn phía trước, đột nhiên rất cô đơn.
Tách cà phê của cô, căn bản là chưa uống được mấy ngụm, dường như vẫn còn đầy.
Có những lúc, không hỏi, không phải là không muốn biết.
Mà hỏi, không có nghĩa là thật sự quan tâm.
“Reng reng-----------" điện thoại di động reo lên.
Ngôn Húc Đông nhận cuộc gọi, nghe thấy cấp dưới ở đầu bên kia báo cáo, “Ngôn thiếu gia, ông Ngũ và mấy vị đại cổ đông của Ngũ thị đều đã tập hợp ở công ty. Bây giờ đang triển khai cuộc hợp ở phòng hội nghị tầng cao nhất, Liên thiếu gia, Ngũ thiếu tam, và Diêu tiểu thư đều có mặt……….”
***
Ở phòng hội nghị tầng cao nhất của Ngũ thị, bầu không khí lúc này rất ngột ngạt.
Mấy vị cổ đông trong hội đồng quản trị của Ngũ thị ngồi ở một bên của bàn hội nghị hình oval, bốn vị nguyên lão cấp cao. Mặc dù đã sáu bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, sự uy nghiêm không hề thay đổi. Còn đối diện bọn họ, ở một phía khác của bàn hội nghị hình oval, ba người Ngũ Hạo Dương, Ngũ Hạ Liên và Diêu Vịnh Tâm đang ngồi ngay ngắn.
Bốn đại cổ đông lần lượt là lão Lý, lão Triệu, lão Hà, lão Tiền xếp thứ tự theo lượng cổ phiếu nắm giữ.
Còn Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương đều là một thành viên của nhà họ Ngũ, nên dĩ nhiên là cũng có mặt. Bởi vì Ngũ Hạo Dương hiện tại đã là CEO của Ngũ thị, nên được xếp trước Ngũ Hạ Liên.
Còn Diêu Vịnh Tâm, do cha của cô là một nguyên lão trong Ngũ thị, trước khi qua đời ông cũng nắm giữ cổ phần của Ngũ thị. Sau khi cha Diêu bị bệnh rồi mất, đã để lại toàn bộ cổ phần cho con gái duy nhất Diêu Vịnh Tâm thừa kế. Diêu Vịnh Tâm ở trong nước học hai năm rồi đi sang Úc sống cùng người mẹ đã ly hôn, mãi đến năm ngoái mới về nước và gia nhập vào Ngũ thị.
Bỗng cửa phòng họp bị người đẩy ra.
Hai người thuộc hạ đứng ở cửa, người đứng đầu Ngũ gia – Ngũ Kế Tông uy phong lẫm liệt bước vào. Ngũ Kế Tông nắm hơn 40% cổ phiếu của Ngũ thị trong tay, ông không chỉ là chủ của Ngũ gia, mà còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Ngũ thị. Mặc dù đã nhiều năm không quản chuyện công ty, nhưng ông vẫn nắm rõ toàn bộ tình hình Ngũ thị trong tay.
“Đổng sự trưởng!” Mấy người đồng thời đứng dậy, đồng loạt hô.
“Ngồi đi.” Ngũ Kế Tông trầm giọng nói, lập tức có người đi lên giúp ông tháo áo vest. Ông ngồi ở vị trí trước bàn họp, hai tay thả lỏng đặt trên tay ghế, khí thế như núi Thái Sơn, khuôn mặt nghiêm nghị, có thể nhìn thấy sự độc đoán của những năm đó.
Những người không liên quan đều lui ra ngoài, cửa lớn phòng họp bị đóng chặt.
Ngũ Kế Tông nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng nói, “Hôm nay tôi gọi mấy người các vị đến đây là muốn báo cho mọi người một tin.”
Mọi người im lặng lắng nghe, ai cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lúc này, nếu như có cây kim rơi xuống chắc cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
“Tôi đã uỷ quyền cho luật sư Cao, sau nửa năm toàn bộ cổ phần trong tay tôi đều sẽ chuyển tên cho Ngũ Hạo Dương, và chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo sẽ là Ngũ Hạo Dương.” Giọng nói khoẻ khoắn của Ngũ Kế Tông vang lên quanh quẩn trong phòng họp, giống như một tiếng sấm nổ tung trong tâm trí.
Bốn vị trưởng lão dĩ nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ là đối với vị trí CEO điều hành vẫn úp úp mở mở chỉ trích rất nhiều.
Nét mặt Ngũ Hạo Dương vẫn thản nhiên, Diêu Vịnh Tâm thì cúi đầu.
Còn Ngũ Hạ Liên ngồi ở giữa hai người thì trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, anh dường như chỉ đến đây nghe, tất cả những chuyện này giống như đều không có chút gì liên quan đến anh vậy.
“Anh Tông! Ngũ tam tiếp quản Ngũ thị, đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị, điều này cũng không có gì khó hiểu, chúng tôi đều nhất trí tán thành. Nhưng, Ngũ thị mấy năm nay đều là Ngũ nhị quản lý, thành quả quá rõ ràng. Chúng tôi muốn biết, Ngũ tam có thể gánh vác vị trí CEO, dìu dắt Ngũ thị phát triển tốt hơn không?”
Lão Lý nói xong, ba vị trưởng lão còn lại lập tức lên tiếng phụ hoạ.
Ánh mắt Ngũ Kế Tông liếc về phía Ngũ Hạ Liên, trầm giọng nói, “Hạ Liên, nói với các chú các bác ở đây, Hạo Dương có được hay không.”
Đang là buổi chiều đầy nắng, Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm mở miệng, “Hạo Dương hoàn toàn có thể làm được.”
Anh nhếch khóe miệng, ung dung cười lại rất tự nhiên phóng khoáng.
Đó là một sự thả lỏng hoàn toàn, giống như không còn áp lực nào nữa, hoàn toàn………. được giải phóng.
“Tốt! Vậy thì tốt………..” Bốn vị trưởng lão cuối cùng cũng nhẹ lòng gật đầu, Ngũ Hạo Dương lại đột nhiên mở miệng, “Không nhất định là như vậy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Húc Đông vẫn luôn sáng sủa vào lúc này lại trở nên có chút ngột ngạt, anh hơi nhướn mày, ngón tay vẫn móc chặt tay cầm của tách cà phê, bỗng dùng lực siết chặt. Ánh mắt anh nhìn như ấm áp, nhưng đáy mắt đã sâu thẳm lộ ra sự u ám, trái tim đang đập dữ dội chỉ vì sợ nghe thấy đáp án không muốn nghe thấy.
Đáp án đó, bọn họ………….
“Chúng em………..” giọng nói của cô từ phía trước truyền đến, có chút hốt hoảng. Cố Hiểu Thần cong khoé môi, bình tĩnh nói, “Chúng em là bạn.”
Mối quan hệ thế này, mối quan hệ bạn bè, hoá ra cũng có một ngày có thể dùng cách hình dung như thế này giữa cô và anh.
Đôi mắt màu nâu của Ngôn Húc Đông loé ra một tia sáng rồi mờ đi. Cô không hề chú ý đến, ánh mắt của cô, nụ cười của cô, vào khoảnh khắc này đã rạng rỡ hơn rất nhiều. Anh vẫn ung dung như trước, nhưng chỉ có bản thân mới biết trong đó là loại tư vị gì, trầm giọng nói, “Liên đã không còn là tổng tài của Ngũ thị nữa.”
“Em có xem tin tức.” Trái tim Cố Hiểu Thần chợt căng thẳng, cô muốn hỏi tại sao, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng vẫn không dám hỏi.
Uống một ngụm cà phê, chất lỏng êm dịu chảy vào cơ thể, Ngôn Húc Đông nói, “Sớm biết sẽ có ngày này, hay là, anh nên nói là cậu ta đã được giải thoát.”
Giải thoát? Đây là hai từ nặng nề thế nào cơ chứ.
Khuôn mặt không màng danh lợi của Cố Hiểu Thần không có cách nào bình tĩnh như trước được nữa, im lặng nhìn chằm chằm Ngôn Húc Đông, hy vọng anh sẽ nói tiếp chuyệ phía sau, nói với cô nguyên nhân. Nhưng anh lại chuyển chủ đề, chuyển đến những câu chuyện khác, nói luyên thuyên một lúc, mấy chuyện tản mạn buồn cười, nhưng cô đã không còn tâm trí nào để nghe nữa.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt cô, đôi mắt trong veo lấp lánh tràn đầy sự băn khoăn lo lắng.
“Thời gian không còn sớm nữa, em cũng về làm đi.” Ngôn Húc Đông dặn dò một câu, cười ấm áp.
Cố Hiểu Thần mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, rốt cuộc chỉ “vâng” một tiếng, “Vậy em đi đây. Bye bye.”
“Bye bye.” Ngôn Húc Đông cất tiếng chào, nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy. Ánh mắt chăm chú nhìn cô đi xuống dưới lầu, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, bóng dáng cô đi ra khỏi quán cà phê, băng qua đường đối diện, đi từng bước từng bước rất gấp.
Anh thu hồi tầm mắt, nâng tách cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt thoáng nhìn phía trước, đột nhiên rất cô đơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tách cà phê của cô, căn bản là chưa uống được mấy ngụm, dường như vẫn còn đầy.
Có những lúc, không hỏi, không phải là không muốn biết.
Mà hỏi, không có nghĩa là thật sự quan tâm.
“Reng reng-----------" điện thoại di động reo lên.
Ngôn Húc Đông nhận cuộc gọi, nghe thấy cấp dưới ở đầu bên kia báo cáo, “Ngôn thiếu gia, ông Ngũ và mấy vị đại cổ đông của Ngũ thị đều đã tập hợp ở công ty. Bây giờ đang triển khai cuộc hợp ở phòng hội nghị tầng cao nhất, Liên thiếu gia, Ngũ thiếu tam, và Diêu tiểu thư đều có mặt……….”
***
Ở phòng hội nghị tầng cao nhất của Ngũ thị, bầu không khí lúc này rất ngột ngạt.
Mấy vị cổ đông trong hội đồng quản trị của Ngũ thị ngồi ở một bên của bàn hội nghị hình oval, bốn vị nguyên lão cấp cao. Mặc dù đã sáu bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, sự uy nghiêm không hề thay đổi. Còn đối diện bọn họ, ở một phía khác của bàn hội nghị hình oval, ba người Ngũ Hạo Dương, Ngũ Hạ Liên và Diêu Vịnh Tâm đang ngồi ngay ngắn.
Bốn đại cổ đông lần lượt là lão Lý, lão Triệu, lão Hà, lão Tiền xếp thứ tự theo lượng cổ phiếu nắm giữ.
Còn Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương đều là một thành viên của nhà họ Ngũ, nên dĩ nhiên là cũng có mặt. Bởi vì Ngũ Hạo Dương hiện tại đã là CEO của Ngũ thị, nên được xếp trước Ngũ Hạ Liên.
Còn Diêu Vịnh Tâm, do cha của cô là một nguyên lão trong Ngũ thị, trước khi qua đời ông cũng nắm giữ cổ phần của Ngũ thị. Sau khi cha Diêu bị bệnh rồi mất, đã để lại toàn bộ cổ phần cho con gái duy nhất Diêu Vịnh Tâm thừa kế. Diêu Vịnh Tâm ở trong nước học hai năm rồi đi sang Úc sống cùng người mẹ đã ly hôn, mãi đến năm ngoái mới về nước và gia nhập vào Ngũ thị.
Bỗng cửa phòng họp bị người đẩy ra.
Hai người thuộc hạ đứng ở cửa, người đứng đầu Ngũ gia – Ngũ Kế Tông uy phong lẫm liệt bước vào. Ngũ Kế Tông nắm hơn 40% cổ phiếu của Ngũ thị trong tay, ông không chỉ là chủ của Ngũ gia, mà còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Ngũ thị. Mặc dù đã nhiều năm không quản chuyện công ty, nhưng ông vẫn nắm rõ toàn bộ tình hình Ngũ thị trong tay.
“Đổng sự trưởng!” Mấy người đồng thời đứng dậy, đồng loạt hô.
“Ngồi đi.” Ngũ Kế Tông trầm giọng nói, lập tức có người đi lên giúp ông tháo áo vest. Ông ngồi ở vị trí trước bàn họp, hai tay thả lỏng đặt trên tay ghế, khí thế như núi Thái Sơn, khuôn mặt nghiêm nghị, có thể nhìn thấy sự độc đoán của những năm đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người không liên quan đều lui ra ngoài, cửa lớn phòng họp bị đóng chặt.
Ngũ Kế Tông nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng nói, “Hôm nay tôi gọi mấy người các vị đến đây là muốn báo cho mọi người một tin.”
Mọi người im lặng lắng nghe, ai cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lúc này, nếu như có cây kim rơi xuống chắc cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
“Tôi đã uỷ quyền cho luật sư Cao, sau nửa năm toàn bộ cổ phần trong tay tôi đều sẽ chuyển tên cho Ngũ Hạo Dương, và chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo sẽ là Ngũ Hạo Dương.” Giọng nói khoẻ khoắn của Ngũ Kế Tông vang lên quanh quẩn trong phòng họp, giống như một tiếng sấm nổ tung trong tâm trí.
Bốn vị trưởng lão dĩ nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ là đối với vị trí CEO điều hành vẫn úp úp mở mở chỉ trích rất nhiều.
Nét mặt Ngũ Hạo Dương vẫn thản nhiên, Diêu Vịnh Tâm thì cúi đầu.
Còn Ngũ Hạ Liên ngồi ở giữa hai người thì trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, anh dường như chỉ đến đây nghe, tất cả những chuyện này giống như đều không có chút gì liên quan đến anh vậy.
“Anh Tông! Ngũ tam tiếp quản Ngũ thị, đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị, điều này cũng không có gì khó hiểu, chúng tôi đều nhất trí tán thành. Nhưng, Ngũ thị mấy năm nay đều là Ngũ nhị quản lý, thành quả quá rõ ràng. Chúng tôi muốn biết, Ngũ tam có thể gánh vác vị trí CEO, dìu dắt Ngũ thị phát triển tốt hơn không?”
Lão Lý nói xong, ba vị trưởng lão còn lại lập tức lên tiếng phụ hoạ.
Ánh mắt Ngũ Kế Tông liếc về phía Ngũ Hạ Liên, trầm giọng nói, “Hạ Liên, nói với các chú các bác ở đây, Hạo Dương có được hay không.”
Đang là buổi chiều đầy nắng, Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm mở miệng, “Hạo Dương hoàn toàn có thể làm được.”
Anh nhếch khóe miệng, ung dung cười lại rất tự nhiên phóng khoáng.
Đó là một sự thả lỏng hoàn toàn, giống như không còn áp lực nào nữa, hoàn toàn………. được giải phóng.
“Tốt! Vậy thì tốt………..” Bốn vị trưởng lão cuối cùng cũng nhẹ lòng gật đầu, Ngũ Hạo Dương lại đột nhiên mở miệng, “Không nhất định là như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro