Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Đêm Không Ngủ

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Đêm khuya, gió biển gào rít ù ù bên tai. Ánh trăng giống như ánh sáng bạc của mũi dao loé lên, lạnh lẽo không chút nhiệt độ. Lướt qua má của anh, chỉ có một đôi mắt đen vô cùng sáng ngời. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay, đặt lên bên miệng hút một hơi, khói thuốc bị gió biển cuốn đi, Ngũ Hạ Liên thờ ơ nhìn cô ở cách đó không xa, im lặng không nói gì.

Im lặng một lúc, ai cũng không nói lời nào.

Đột nhiên anh rảo bước, từng bước từng bước đi về phía cô. Hơi thở của anh, mùi hương Cologne độc đáo của anh trộn lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng trôi dạt theo gió về phía cô. Anh cách cô càng lúc càng gần, cô cảm giác nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh, ánh mắt liền căng thẳng, nhưng anh lại lặng lẽ đi qua cô, đụng vào bả vai, đi về phía khoang thuyền.

Cố Hiểu Thần liền ngây ra, không kịp định thần lại.

“Anh hút thuốc xong rồi, em cứ tuỳ ý.” Ngũ Hạ Liên đối lưng với cô, giọng nam âm trầm từ phía sau vang đến.

Cố Hiểu Thần liền quay người nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đã đi xa, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Vốn cho rằng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hoặc là giả dụ nếu có một ngày gặp lại, cũng đã là rất nhiều năm sau rồi, họ sẽ gặp nhau trên con phố nào, dù có gặp lại cũng chỉ như người xa lạ mà thôi. Nhưng bây giờ, cô cắn chặt môi, những lời nói đè nén ở trong lòng từ rất lâu rất lâu rồi, về lần lỡ hẹn đó.

Mặc dù đã hứa với Lâm Phân là cô không đi Mỹ nữa.

Nhưng cô chỉ là không muốn anh hiểu lầm, chỉ là như vậy mà thôi.

Khẽ mấp máy môi, cô cuối cũng cũng không nhịn được mở miệng gọi, “A Hạ.”

Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên hơi lay động, bước chân của anh vào lúc này có chút chậm lại. Giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô, đợi một câu trả lời đủ để khiến anh có thể tin tưởng. Giọng nói run rẩy của cô chậm rãi truyền đến, khiến anh cảm thấy có chút cáu kỉnh, điếu thuốc đang cháy đỏ rực giữa những ngón tay anh đã sắp tàn, sắp vụt tắt.

“Ngày đó, thật xin lỗi, em…………” Cô muốn giải thích, nhưng anh lại giành nói trước, giống như đang chán ghét điều gì đó, lông mày cau chặt, đột ngột cắt ngang lời của cô, không mang theo chút cảm xúc nào, “Em không cần phải nói.”

Cố Hiểu Thần liền sững sờ, nghe thấy nửa câu sau lạnh lùng của anh, “Anh không muốn nghe.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một câu nói đâm thẳng vào cô, vốn dĩ còn muốn nói lời giải thích, bây giờ toàn bộ đều bị nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được, nuốt xuống không trôi, vô cùng khó chịu.

Bóng dáng Ngũ Hạ Liên chìm vào khoang tàu, cô đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm.

Đốm lửa thuốc đó, cuối cũng cũng đã tắt ngấm.

Gió biển không còn dịu dàng nữa, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh trong lòng.

Không có ai để ý, ở phía bên kia của boong tàu, một bóng đen xiên dài khác đang đứng nhìn một mình trong bóng tối, như một người bảo vệ. Mãi đến khi cô đi vào trong khoang tàu, lúc này mới biến mất.

***

Mây trôi qua che khuất ánh trăng.

Trong căn phòng nào đó của du thuyền, Ngũ Hạo Dương đang hút thuốc. Cô bạn gái đã tắm xong thì đi ra ôm chầm lấy anh, nhưng anh lại phớt lờ điều đó. Đột nhiên nhíu mày, sốt ruột nói “ngủ đi”, cô bạn gái có chút khiếp sợ, liền ngoan ngoãn nghe lời, không quấy rầy anh ta nữa.

Ngũ Hạo Dương lại có chút ngồi không yên, đột nhiên đứng phắt dậy, dường như trong lòng không yên, mở cửa phòng liếc thoáng qua một căn phòng khác.

Trong căn phòng kia, Diêu Vịnh Tâm và Phong Cảnh Tân đang ngồi trên sô pha vừa nói chuyện, vừa uống rượu đỏ. Ánh mắt Diêu Vịnh Tâm ngẩn ngơ, hiển nhiên là có chút bứt rứt bất an. Ở chung với nhau một mình như thế này, trong cùng một căn phòng, lại là một nam một nữ, còn có thể làm gì được nữa? Dùng ngón chân nghĩ cũng có thể biết.

“Cảnh Tân, có phải các anh làm cảnh sát giống như trên phim truyền hình không, mỗi ngày đều phá án? Hay là mỗi ngày đều điều tra rất nhiều vụ án giết người không?” Diêu Vịnh Tâm đang tìm chủ đề nói chuyện, nụ cười mỉm có chút không tự nhiên. Cô căn bản không biết mình đang nói cái gì nữa, hồ ngôn loạn ngữ.

Phong Cảnh Tân nhướn mắt, không nhanh không chậm nói, “Anh ở Phòng điều tra tội phạm thương mại, không phải là Phòng điều tra tội phạm hình sự.”

“Vậy à………..” Diêu Vịnh Tâm không khỏi ngại ngùng, đầu cũng trở nên choáng váng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Cảnh Tân đặt ly rượu xuống, giọng nam trầm thấp có từ tính, “Muộn quá rồi, em không định đi ngủ sao?”

“Chưa muộn, chưa muộn, chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa đi.” Diêu Vịnh Tâm vội vàng lắc đầu, tay siết chặt ly rượu, hành động đó rất trẻ con, thật đáng kinh ngạc.

“Nói chuyện nữa thì trời đã sáng rồi.” Phong Cảnh Tân tuỳ tiện nói một câu, bỗng đứng bật dậy. Anh bắt đầu cởi y phục, ngón tay thon dài mở từng cúc áo sơ mi. Một cái lại một cái, rất nhanh đã cởi xong áo sơ mi, lộ ra khuôn ngực cường tráng. Mặc dù là cảnh sát thân thủ linh hoạt, nhưng anh lại không quá vạm vỡ, thể hình tráng kiện vừa phải.

Diêu Vịnh Tâm trợn lớn mắt, không ngờ người đàn ông có vẻ lạnh lùng này lại táo bạo đến thế. Cô hốt hoảng đặt ly rượu xuống, liền đứng bật dậy, hoang mang nói, “Cảnh Tân, thực ra chúng ta………… chúng ta mới vừa bắt đầu, còn chưa thân thiết như vậy, thân đến mức………….”

“Vẫn chưa thân thiết đến mức cùng nhau lên giường như thế này.” Phong Cảnh Tân tiếp lời cô, lời nói phát ra bình tĩnh đến lạ thường.

Diêu Vịnh Tâm lần nữa hoang mang, sau đó nét mặt từ từ bình tĩnh trở lại. Im lặng nửa buổi, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, “Chắc vậy.”

Phong Cảnh Tân cúi đầu nhìn cô, rồi xoay người đi vào phòng tắm, “Anh chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ.”

Diêu Vịnh Tâm không thể tin được, người đàn ông này là đang nói thật hay nói dối?

“Anh ngủ ở sô pha.” Phong Cảnh Tân trầm giọng cắt ngang lời cô, dừng bước trước cửa nhà tắm, hờ hững liếc mắt về phía cô. Thấy nét mặt cô đăm chiêu, người phụ nữ sắc sảo như vậy, trong mắt vậy mà vẫn có một chút lý tưởng thơ ngây, anh cong khoé miệng, nụ cười đó rất khẽ, rất khẽ.

Diêu Vịnh Tâm hoàn toàn không mong đợi anh sẽ nói như vậy, Phong Cảnh Tân đã đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách làm xao xuyến một trái tim.

Sau khi tắm xong, Phong Cảnh Tân quả nhiên nằm ngủ trên sô pha. Diêu Vịnh Tâm cũng đi tắm, khi cô tắm xong bước ra ngoài để đi ngủ thì anh dường như đã ngủ rồi. Cô yên lặng trèo lên giường rồi nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, lần nữa nhìn Phong Cảnh Tân, thở dài một hơi, rồi quay lưng nhìn về phía bầu trời ngoài khung cửa sổ nhỏ.

Đêm nay, một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0