Đêm Tan Vỡ (1)
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Châu tiên sinh, anh buông tay!” Cố Hiểu Thần kìm chế tức giận, nhẹ giọng quát. Nhưng Châu Thành Trạch vẫn không thèm để ý, hơi mỉm cười, nắm lấy tay cô kéo cô đi vào trung tâm đại sảnh. Cố Hiểu Thần liền lập tức lo lắng, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ, “Châu………..Thành………….Trạch!”
Nghe thấy cô không gọi anh là “Châu tiên sinh” nữa, mà là gọi tên anh, Châu Thành Trạch dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.
Tay anh vẫn không thả ra, trong đôi mắt đen rực sáng, trầm giọng hỏi, “Cái gì?”
“Anh………..” Cố Hiểu Thần không hiểu sao anh ta lại đột nhiên quan tâm đến cô, kìm chế cơn thịnh nộ, giận dữ nói, “Anh buông tay.”
“Khiêu vũ nhé.” Châu Thành Trạch chậm rãi nói, ánh mắt liếc về phía hai người đang khiêu vũ dưới tia sáng.
Cố Hiểu Thần nhìn xung quanh, nhanh chóng quét qua bóng lưng Ngũ Hạ Liên, mắt không dám dừng lại nhìn lâu, nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ không khiêu vũ.”
Với lại, căn bản cũng không biết khiêu vũ.
“Tôi có thể dạy em.” Châu Thành Trạch không hề để ý, nắm chặt tay cô mạnh mẽ kéo cô vào trung tâm đại sảnh. Cố Hiểu Thần không thể hét lớn tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt được, đành bị anh ta kéo đi. Lúc đi ra khỏi đám đông, tay anh ôm lấy eo cô, một tay khác cầm lấy tay cô đặt lên vai mình, đưa cô vào đúng tư thế khiêu vũ.
“Đi theo bước chân của tôi là được.” Giọng của Châu Thành Trạch vang lên bên tai, cử chỉ quá thân mật khiến Cố Hiểu Thần cau mày.
Sau khi Ngũ Hạ Liên khiêu vũ cùng Châu Nhã Như, lần lượt các cặp nam nữ cũng bắt đầu khiêu vũ.
Trong chốc lát, đại sảnh bữa tiệc đã chật ních các cặp đôi.
Châu Thành Trạch hơi cúi người, ở bên tai Cố Hiểu Thần hỏi, “Các người lúc nãy nói chuyện gì vậy?”
Hơi thở của anh phả đến, làm Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. Theo bản năng cô muốn tránh xa anh ta một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh ta lấp lánh mơ hồ dưới ánh đèn.
Cố Hiểu Thần im lặng không trả lời.
Bản nhạc vẫn chưa kết thúc, sao thời gian lại trở nên rất dài rất dài như vậy.
Đợi đến khi âm nhạc dừng lại, Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, “Xin lỗi, tôi không thể nhảy nữa.”
Cô vừa định xoay người rời đi, nhưng bàn tay có lực của Châu Thành Trạch vịn eo cô lại, không có ý buông tha cho cô. Cố Hiểu Thần có chút phát cáu, vừa định mở miệng, Châu Thành Trạch lại lẩm bẩm tên cô, thân mật như vậy, “Thần, cách anh ta xa một chút. Càng xa càng tốt.”
Tôi và Hạ tổng là cấp trên cấp dưới, đi làm tan làm cùng một công ty đều phải chạm mặt.” Cô không muốn tranh luận vô cớ nên nói lời chính đáng, “Châu tiên sinh, tôi nghĩ anh không phải không biết.”
“Vậy thì từ chức, rời khỏi Ngũ thị.” Ngữ khí của Châu Thành Trạch trơn tru, Cố Hiểu Thần lại vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm.
“Anh thật là vô duyên vô cớ, ngang ngạnh.” Nét mặt cố chấp không giống như đang đùa, Cố Hiểu Thần giờ mới phát hiện ra mình hoàn toàn không nhìn rõ người đàn ông này, “Châu Thành Trạch, anh đến cùng là muốn làm gì?”
“Anh ta không phải là người tốt.” Châu Thành Trạch nhắc nhở.
“Vậy anh thì sao. Anh chẳng lẽ là người rất tốt sao?” Cố Hiểu Thần buột miệng nói, không biết thế nào mà lại càng thêm tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô nói năng hùng hổ như vậy, làm cho người ta không tránh khỏi cảm thấy cô là đang bênh vực ai đó.
Khuôn mặt anh tuấn của Châu Thành Trạch dịu dàng, trầm giọng nói, “Trước đây thực sự là tôi không đúng. Chúng ta cũng đã giảng hoà rồi.”
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, bầu không khí liền im lặng.
“Em không mở miệng, tôi xem như em đồng ý rồi.” Châu Thành Trạch nói, ánh mắt thâm thuý.
Trong lòng Cố Hiểu Thần liền thắt chặt, sự im lặng của cô đối với Châu Thành Trạch mà nói không khác nào ngầm đồng ý.
Hai người trong mắt người ngoài giống như đang nói chuyện rất thân mật, Châu Thành Trạch cũng được xem là thiếu niên xuất chúng đầy triển vọng của thế hệ trẻ, đồng thời anh cũng tạo ra một vùng trời trong giới kinh doanh. Anh là người anh tuấn, lịch thiệp, nho nhã, cũng là một trong những đối tượng kết hôn trong lòng của tất cả các cô gái. Hôm nay lại khiêu vũ thân mật với một cô gái đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý.
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, Châu Thành Trạch ung dung mỉm cười, Cố Hiểu Thần còn chưa kịp rời đi nên đành phải tiếp tục khiêu vũ cùng anh.
“Ngũ tiên sinh, cảm ơn hôm nay anh đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi, tôi thật sự rất vui.” Châu Nhã Như nâng ly Champagne, mỉm cười nói.
Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu lên uống một hớp, người bên cạnh nói cái gì anh cũng đều không nghe thấy. Ánh mắt vẫn căng chặt nhìn chằm chằm hai người đang khiêu vũ, lông mày nghiêm nghị, sự dữ tợn kia bắt đầu dâng lên, lộ ra vẻ mờ mịt.
Châu Nhã Như không nhận thấy điều bất ổn, thận trọng hỏi, “Tôi có thể gọi anh là “Liên” không?”
“Dĩ nhiên là được.” Ngũ Hạ Liên đặt ly rượu xuống khay của người phục vụ ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười mê người.
Châu Nhã Như càng trở nên mất tự nhiên, nhẹ giọng gọi, “Liên.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô mỉm cười, ánh mắt lại vô thức liếc về phía bóng dáng nào đó.
Cô để nam nhân khác ôm trong ngực, một bên mặt trắng nõn có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, nét mặt Cố Hiểu Thần điềm đạm ở trong mắt anh lại không khác gì đang cười thầm, cô giống như đang bí mật vui vẻ hạnh phúc.
Ngũ Hạ Liên lại nâng tay Châu Nhã Như lên, lần nữa dẫn cô tiến vào sàn nhảy.
Khoé miệng anh hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt chim ưng ngưng tụ càng lúc càng lạnh, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh băng khiến người ta khiếp sợ.
“Liên, anh thường thích làm gì?” Châu Nhã Như nắm lấy cơ hội, nhỏ giọng dò hỏi sở thích của anh. Nhưng đợi mãi cũng không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía Châu Thành Trạch và Cố Hiểu Thần. Nghĩ là Cố Hiểu Thần cũng làm việc ở Ngũ thị, lại là trợ lý tổng tài nên bọn họ dĩ nhiên là quen biết.
Chỉ là anh không đặt sự chú ý ở cô, Châu Nhã Như không khỏi có chút chua xót, lườm Cố Hiểu Thần một cái.
“Kiss!” MC hét lên một tiếng trong micro.
Phụp-------------
Ánh đèn đột nhiên tắt, cả đại sảnh bữa tiệc bỗng chốc chìm trong bóng tối.
Trước mắt một mảng đen kịt, Cố Hiểu Thần không khỏi có chút hoang mang, đang trong lúc không biết làm thế nào. Có người đã ôm cô vào trong ngực, trong lúc còn đang hoang mang, người đó cúi đầu hôn lên môi cô. Lưỡi của anh ta tiến vào, chạm đến lưỡi cô. Không phải là nụ hôn trong ký ức, không có mùi thuốc lá kia, mà xen lẫn chút mùi rượu Champagne.
Xung quanh dần dần sáng lên, Cố Hiểu Thần trợn lớn mắt, người hôn cô chính là Châu Thành Trạch.
“Anh làm gì vậy!” Cô vội vàng đẩy Châu Thành Trạch ra.
Châu Thành Trạch nhìn cô mỉm cười, ánh mắt rực lửa.
Cố Hiểu Thần hoảng sợ xoay người, ánh mắt vừa chuyển đi, nhìn thấy các cặp nam nữ vừa khiêu vũ đang hôn nhau say đắm.
Ngũ Hạ Liên cũng đang hôn Châu Nhã Như.
Nghe thấy cô không gọi anh là “Châu tiên sinh” nữa, mà là gọi tên anh, Châu Thành Trạch dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.
Tay anh vẫn không thả ra, trong đôi mắt đen rực sáng, trầm giọng hỏi, “Cái gì?”
“Anh………..” Cố Hiểu Thần không hiểu sao anh ta lại đột nhiên quan tâm đến cô, kìm chế cơn thịnh nộ, giận dữ nói, “Anh buông tay.”
“Khiêu vũ nhé.” Châu Thành Trạch chậm rãi nói, ánh mắt liếc về phía hai người đang khiêu vũ dưới tia sáng.
Cố Hiểu Thần nhìn xung quanh, nhanh chóng quét qua bóng lưng Ngũ Hạ Liên, mắt không dám dừng lại nhìn lâu, nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ không khiêu vũ.”
Với lại, căn bản cũng không biết khiêu vũ.
“Tôi có thể dạy em.” Châu Thành Trạch không hề để ý, nắm chặt tay cô mạnh mẽ kéo cô vào trung tâm đại sảnh. Cố Hiểu Thần không thể hét lớn tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt được, đành bị anh ta kéo đi. Lúc đi ra khỏi đám đông, tay anh ôm lấy eo cô, một tay khác cầm lấy tay cô đặt lên vai mình, đưa cô vào đúng tư thế khiêu vũ.
“Đi theo bước chân của tôi là được.” Giọng của Châu Thành Trạch vang lên bên tai, cử chỉ quá thân mật khiến Cố Hiểu Thần cau mày.
Sau khi Ngũ Hạ Liên khiêu vũ cùng Châu Nhã Như, lần lượt các cặp nam nữ cũng bắt đầu khiêu vũ.
Trong chốc lát, đại sảnh bữa tiệc đã chật ních các cặp đôi.
Châu Thành Trạch hơi cúi người, ở bên tai Cố Hiểu Thần hỏi, “Các người lúc nãy nói chuyện gì vậy?”
Hơi thở của anh phả đến, làm Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. Theo bản năng cô muốn tránh xa anh ta một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh ta lấp lánh mơ hồ dưới ánh đèn.
Cố Hiểu Thần im lặng không trả lời.
Bản nhạc vẫn chưa kết thúc, sao thời gian lại trở nên rất dài rất dài như vậy.
Đợi đến khi âm nhạc dừng lại, Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, “Xin lỗi, tôi không thể nhảy nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa định xoay người rời đi, nhưng bàn tay có lực của Châu Thành Trạch vịn eo cô lại, không có ý buông tha cho cô. Cố Hiểu Thần có chút phát cáu, vừa định mở miệng, Châu Thành Trạch lại lẩm bẩm tên cô, thân mật như vậy, “Thần, cách anh ta xa một chút. Càng xa càng tốt.”
Tôi và Hạ tổng là cấp trên cấp dưới, đi làm tan làm cùng một công ty đều phải chạm mặt.” Cô không muốn tranh luận vô cớ nên nói lời chính đáng, “Châu tiên sinh, tôi nghĩ anh không phải không biết.”
“Vậy thì từ chức, rời khỏi Ngũ thị.” Ngữ khí của Châu Thành Trạch trơn tru, Cố Hiểu Thần lại vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm.
“Anh thật là vô duyên vô cớ, ngang ngạnh.” Nét mặt cố chấp không giống như đang đùa, Cố Hiểu Thần giờ mới phát hiện ra mình hoàn toàn không nhìn rõ người đàn ông này, “Châu Thành Trạch, anh đến cùng là muốn làm gì?”
“Anh ta không phải là người tốt.” Châu Thành Trạch nhắc nhở.
“Vậy anh thì sao. Anh chẳng lẽ là người rất tốt sao?” Cố Hiểu Thần buột miệng nói, không biết thế nào mà lại càng thêm tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô nói năng hùng hổ như vậy, làm cho người ta không tránh khỏi cảm thấy cô là đang bênh vực ai đó.
Khuôn mặt anh tuấn của Châu Thành Trạch dịu dàng, trầm giọng nói, “Trước đây thực sự là tôi không đúng. Chúng ta cũng đã giảng hoà rồi.”
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, bầu không khí liền im lặng.
“Em không mở miệng, tôi xem như em đồng ý rồi.” Châu Thành Trạch nói, ánh mắt thâm thuý.
Trong lòng Cố Hiểu Thần liền thắt chặt, sự im lặng của cô đối với Châu Thành Trạch mà nói không khác nào ngầm đồng ý.
Hai người trong mắt người ngoài giống như đang nói chuyện rất thân mật, Châu Thành Trạch cũng được xem là thiếu niên xuất chúng đầy triển vọng của thế hệ trẻ, đồng thời anh cũng tạo ra một vùng trời trong giới kinh doanh. Anh là người anh tuấn, lịch thiệp, nho nhã, cũng là một trong những đối tượng kết hôn trong lòng của tất cả các cô gái. Hôm nay lại khiêu vũ thân mật với một cô gái đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý.
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, Châu Thành Trạch ung dung mỉm cười, Cố Hiểu Thần còn chưa kịp rời đi nên đành phải tiếp tục khiêu vũ cùng anh.
“Ngũ tiên sinh, cảm ơn hôm nay anh đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi, tôi thật sự rất vui.” Châu Nhã Như nâng ly Champagne, mỉm cười nói.
Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu lên uống một hớp, người bên cạnh nói cái gì anh cũng đều không nghe thấy. Ánh mắt vẫn căng chặt nhìn chằm chằm hai người đang khiêu vũ, lông mày nghiêm nghị, sự dữ tợn kia bắt đầu dâng lên, lộ ra vẻ mờ mịt.
Châu Nhã Như không nhận thấy điều bất ổn, thận trọng hỏi, “Tôi có thể gọi anh là “Liên” không?”
“Dĩ nhiên là được.” Ngũ Hạ Liên đặt ly rượu xuống khay của người phục vụ ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười mê người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Nhã Như càng trở nên mất tự nhiên, nhẹ giọng gọi, “Liên.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô mỉm cười, ánh mắt lại vô thức liếc về phía bóng dáng nào đó.
Cô để nam nhân khác ôm trong ngực, một bên mặt trắng nõn có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, nét mặt Cố Hiểu Thần điềm đạm ở trong mắt anh lại không khác gì đang cười thầm, cô giống như đang bí mật vui vẻ hạnh phúc.
Ngũ Hạ Liên lại nâng tay Châu Nhã Như lên, lần nữa dẫn cô tiến vào sàn nhảy.
Khoé miệng anh hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt chim ưng ngưng tụ càng lúc càng lạnh, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh băng khiến người ta khiếp sợ.
“Liên, anh thường thích làm gì?” Châu Nhã Như nắm lấy cơ hội, nhỏ giọng dò hỏi sở thích của anh. Nhưng đợi mãi cũng không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía Châu Thành Trạch và Cố Hiểu Thần. Nghĩ là Cố Hiểu Thần cũng làm việc ở Ngũ thị, lại là trợ lý tổng tài nên bọn họ dĩ nhiên là quen biết.
Chỉ là anh không đặt sự chú ý ở cô, Châu Nhã Như không khỏi có chút chua xót, lườm Cố Hiểu Thần một cái.
“Kiss!” MC hét lên một tiếng trong micro.
Phụp-------------
Ánh đèn đột nhiên tắt, cả đại sảnh bữa tiệc bỗng chốc chìm trong bóng tối.
Trước mắt một mảng đen kịt, Cố Hiểu Thần không khỏi có chút hoang mang, đang trong lúc không biết làm thế nào. Có người đã ôm cô vào trong ngực, trong lúc còn đang hoang mang, người đó cúi đầu hôn lên môi cô. Lưỡi của anh ta tiến vào, chạm đến lưỡi cô. Không phải là nụ hôn trong ký ức, không có mùi thuốc lá kia, mà xen lẫn chút mùi rượu Champagne.
Xung quanh dần dần sáng lên, Cố Hiểu Thần trợn lớn mắt, người hôn cô chính là Châu Thành Trạch.
“Anh làm gì vậy!” Cô vội vàng đẩy Châu Thành Trạch ra.
Châu Thành Trạch nhìn cô mỉm cười, ánh mắt rực lửa.
Cố Hiểu Thần hoảng sợ xoay người, ánh mắt vừa chuyển đi, nhìn thấy các cặp nam nữ vừa khiêu vũ đang hôn nhau say đắm.
Ngũ Hạ Liên cũng đang hôn Châu Nhã Như.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro