Đi Hết Một Đời
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Buổi tối một ngày trước khi hết kỳ nghỉ, Cố Hiểu Thần hẹn Lâm Phân cùng nhau ăn cơm. Trong điện thoại, hai người đã định thời gian. Cố Hiểu Thần sợ trên đường kẹt xe, nói cho cùng thì cũng không hay. Nên cô xuất phát trước nửa tiếng, đợi ở địa điểm hẹn, lúc này mới phát hiện thời gian vẫn còn sớm.
Cô đứng trong gió lạnh, thỉnh thoảng lại xoa tay, kiên nhẫn chờ đợi đến giờ.
Xe cộ qua lại trên đường, người đi bộ qua lại, sự náo nhiệt của năm mới vẫn chưa tan đi.
Qua một lúc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xám rẽ vào khúc cua, chậm rãi chạy đến.
Đèn pha xe được đổi từ đèn chiếu xa sáng đèn chiếu gần, ánh đèn chói mắt đã dịu đi.
Cố Hiểu Thần đứng ở bên đường, nheo mắt nhìn phía trước.
Lúc còn đang ngẩn ngơ, cô nhìn thấy người lái xe, chính là Châu Thành Trạch.
Xe dừng lại trước mặt cô, thân hình cao gầy của Châu Thành Trạch chui ra. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nho nhã của anh mang theo chút lạnh lùng. Anh mặc tây phục nhẹ nhàng, dáng người cao dong dỏng, cực kỳ giống người đàn ông không sợ lạnh nào đó. Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày liễu, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đàn ông đều không sợ lạnh sao?
Châu Thành Trạch mở cửa xe sau, Cố Hiểu Thần vội vàng đi lên trước dỡ Lâm Phân ở trên xe, “Cẩn thận.”
“Không sao.” Lâm Phân đáp lại một tiếng, thân thiết nắm lấy tay cô.
Châu Thành Trạch nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Ăn cơm xong, em gọi điện thoại cho anh là được. Anh đến đón hai người.” Anh nói, rồi lại nhìn tiếp về phía Lâm Phân, mỉm cười nói, “Dì Phân, vậy con đi trước nhé.”
“Thành Trạch, lái xe cẩn thận.” Lâm Phân dặn dò.
“Con biết rồi.” Châu Thành Trạch đáp lại, ánh mắt lại chuyển về phía khuôn mặt yên lặng không gợn sóng của Cố Hiểu Thần, nói lời chào, “Tạm biệt.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, “Tạm biệt.”
Châu Thành Trạch lên xe, xe đi qua trước mặt Cố Hiểu Thần và Lâm Phân. Chạy đến chỗ rẽ, rồi từ từ vượt qua bên kia đường. Chỉ là trong khoảnh khắc, Cố Hiểu Thần nhìn thấy ánh mắt của Châu Thành Trạch, quét về phía mình, chỉ có một khoảnh khắc như vậy, chỉ trong chốc lát loé qua rồi biến mất không thấy nữa.
“Hiểu Thần, đợi lâu rồi phải không? Đói chưa?” Lâm Phân hỏi, lại sờ quần áo của cô, “Sao lại mặc ít như vậy, có lạnh không?”
“Một chút cũng không lạnh.” Cố Hiểu Thần lắc đầu.
“Vậy hôm nay chúng ta ăn gì? Con muốn ăn gì?” Lâm Phân suy nghĩ hỏi.
“Mẹ, chúng ta đi ăn đồ nướng được không? Con biết một quán đồ nướng rất ngon. Trên ti vi cũng thường giới thiệu, nhưng chưa có cơ hội đi.” Cố Hiểu Thần hiếm khi tỏ ra làm nũng, miệng lầu bầu nói. Lâm Phân đồng ý luôn, không có bất cứ ý kiến nào khác.
“Nghe nói ở đó còn có kem miễn phí.”
“Kem? Ngày lạnh như thế này, không được ăn.” Lâm Phân theo bản năng không cho phép, chỉ nghĩ cho sức khoẻ của cô.
Cố Hiểu Thần dựa đầu về phía bà, nhẹ giọng nói, “Mẹ, nhưng con muốn ăn.”
“Chỉ có thể ăn một chút.” Lâm Phân thở dài, vỗ ngón tay cô.
“Vâng.” Cố Hiểu Thần vui vẻ đáp, chỉ cảm thấy một mùi vị hạnh phúc bỗng nhiên tràn đầy khắp người.
Đồ nướng cái gì, kem cái gì, mùi vị của mấy thứ xa xôi đó đều không bằng lúc này. Tay trong tay với Lâm Phân đi dạo trên phố như thế này, không càn phải nói nhiều, đó giống như là quay về quãng thời gian lúc trước. Đã rất lâu rồi không được như vậy, Cố Hiểu Thần nhớ rất rõ ràng.
Kết quả là, cô trở nên thận trọng ngay cả khi bước đi, và cô phải nâng niu trân trọng nó.
Mỗi một bước đi, cô đều không nỡ.
Đột niên hy vọng đoạn đường này, dài thêm một chút, một chút, lại dài thêm chút nữa.
***
Quán đồ nướng Hàn Quốc, quán nhỏ nhưng mức độ yêu thích rất cao, gần như chật ních người.
Ngồi đợi bàn cả mười mấy phút, lúc này mới sắp xếp được bàn ăn. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ bảy ngày, có lẽ nhiều cặp tình nhân đều không nỡ chia tay ngày nghỉ cuối cùng này, nên đồng loạt kéo đến để liên hoan.
Nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy các cặp tình nhân.
Bàn ăn của Cố Hiểu Thần và Lâm Phân được sắp xếp ở vị trí giữa, gọi món và đồ uống. Tự tay nướng đồ ăn, Lâm Phân cầm dao kéo lật miếng thịt nướng, Cố Hiểu Thần chỉ ngồi im lặng ở trước mặt nhìn bà. Nhìn khuôn mặt dịu dàng của bà, nụ nười của cô càng thêm rạng rỡ.
Mùi vị của thịt nướng quả nhiên là rất ngon, sau khi ăn xong lại thử món kem đặc biệt của quán.
Kem sô cô la lạnh băng, Cố Hiểu Thần vui vẻ cầm ly kem lên múc một thìa rồi lại một thìa thuởng thức.
“Hiểu Thần, ăn ít thôi. Quá lạnh rồi.”
“Vâng.”
Lâm Phân uống một ngụm cà phê, giống như nhớ ra cái gì đó, nhẹ giọng hỏi, “Hiểu Thần, con và Thành Trạch có phải là có qua lại riêng không?”
“Không có. Sao vậy ạ?” Cố Hiểu Thần nghe thấy bà nói như vậy, cả người giật nảy, ngẩng đầu nói.
Lâm Phân lại giống như thở phào nhẹ nhõm, lại nói, “Bởi vì mẹ nghe Nhã Như nói, Thành Trạch giống như rất che chở con, đối với con cũng rất tốt.” Bà ngưng lại một chút, không muốn khiến cô sợ hãi thoái thác, lại không muốn tạo áp lực cho cô, nên dè dặt hỏi, “Cậu ta có phải có hảo cảm với con không?”
Cố tình tránh từ “thích”, nhưng câu hỏi này vẫn vô cùng nhạy cảm.
Cố Hiểu Thần cầm muỗng, có chút phiền não cau mày, nói một câu đơn giản, gạt hết mọi chuyện đã xảy ra sang một bên, “Mẹ, con và anh ta không có qua lại riêng gì. Thực ra bọn con không biết rõ về nhau.”
“Thật không?” Lâm Phân thuận miệng hỏi lại, lẩm bẩm nói, “Thực ra Thành Trạch là một đứa trẻ tốt. Là thanh niên đầy triển vọng, tuấn tú lịch sự. Nhưng bây giờ mấy đứa trẻ bọn con đều hay nói cái gì mà tình yêu, nếu như không thích, thì có tốt đến mấy cũng vô dụng.”
“Nếu như không thích, cũng có thể sống cùng nhau sao?” Ánh mắt Cố Hiểu Thần hiện ra sự bế tắc khốn đốn, nhưng cũng mong đợi một đáp án.
Lâm Phân ngưng mắt nhìn cô, sâu xa nói, “Hai người sống cùng nhau, cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Không đơn giản giống như yêu đương.”
“Mẹ………….” Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm kem ở trước mắt, chỉ nói, “Con biết.”
Ước chừng khoảng mười giờ, Cố Hiểu Thần gọi điện cho Châu Thành Trạch. Không qua bao lâu, Châu Thành Trạch lái xe đến. Không thể từ chối, đành phải ngồi vào xe anh ta. Cả đoạn đường không nói gì, sau khi về đến tiểu khu thì chia tay. Cố Hiểu Thần đi thang máy lên tầng, trong lòng như đã thông suốt.
Nếu như không yêu, thì cũng không cần để tâm đến như vậy.
Nếu như không để tâm, thì lòng cũng sẽ không còn đau nữa.
Cứ như vậy………… thì cũng có thể đi hết một đời.
Cô đứng trong gió lạnh, thỉnh thoảng lại xoa tay, kiên nhẫn chờ đợi đến giờ.
Xe cộ qua lại trên đường, người đi bộ qua lại, sự náo nhiệt của năm mới vẫn chưa tan đi.
Qua một lúc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xám rẽ vào khúc cua, chậm rãi chạy đến.
Đèn pha xe được đổi từ đèn chiếu xa sáng đèn chiếu gần, ánh đèn chói mắt đã dịu đi.
Cố Hiểu Thần đứng ở bên đường, nheo mắt nhìn phía trước.
Lúc còn đang ngẩn ngơ, cô nhìn thấy người lái xe, chính là Châu Thành Trạch.
Xe dừng lại trước mặt cô, thân hình cao gầy của Châu Thành Trạch chui ra. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nho nhã của anh mang theo chút lạnh lùng. Anh mặc tây phục nhẹ nhàng, dáng người cao dong dỏng, cực kỳ giống người đàn ông không sợ lạnh nào đó. Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày liễu, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đàn ông đều không sợ lạnh sao?
Châu Thành Trạch mở cửa xe sau, Cố Hiểu Thần vội vàng đi lên trước dỡ Lâm Phân ở trên xe, “Cẩn thận.”
“Không sao.” Lâm Phân đáp lại một tiếng, thân thiết nắm lấy tay cô.
Châu Thành Trạch nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Ăn cơm xong, em gọi điện thoại cho anh là được. Anh đến đón hai người.” Anh nói, rồi lại nhìn tiếp về phía Lâm Phân, mỉm cười nói, “Dì Phân, vậy con đi trước nhé.”
“Thành Trạch, lái xe cẩn thận.” Lâm Phân dặn dò.
“Con biết rồi.” Châu Thành Trạch đáp lại, ánh mắt lại chuyển về phía khuôn mặt yên lặng không gợn sóng của Cố Hiểu Thần, nói lời chào, “Tạm biệt.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, “Tạm biệt.”
Châu Thành Trạch lên xe, xe đi qua trước mặt Cố Hiểu Thần và Lâm Phân. Chạy đến chỗ rẽ, rồi từ từ vượt qua bên kia đường. Chỉ là trong khoảnh khắc, Cố Hiểu Thần nhìn thấy ánh mắt của Châu Thành Trạch, quét về phía mình, chỉ có một khoảnh khắc như vậy, chỉ trong chốc lát loé qua rồi biến mất không thấy nữa.
“Hiểu Thần, đợi lâu rồi phải không? Đói chưa?” Lâm Phân hỏi, lại sờ quần áo của cô, “Sao lại mặc ít như vậy, có lạnh không?”
“Một chút cũng không lạnh.” Cố Hiểu Thần lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy hôm nay chúng ta ăn gì? Con muốn ăn gì?” Lâm Phân suy nghĩ hỏi.
“Mẹ, chúng ta đi ăn đồ nướng được không? Con biết một quán đồ nướng rất ngon. Trên ti vi cũng thường giới thiệu, nhưng chưa có cơ hội đi.” Cố Hiểu Thần hiếm khi tỏ ra làm nũng, miệng lầu bầu nói. Lâm Phân đồng ý luôn, không có bất cứ ý kiến nào khác.
“Nghe nói ở đó còn có kem miễn phí.”
“Kem? Ngày lạnh như thế này, không được ăn.” Lâm Phân theo bản năng không cho phép, chỉ nghĩ cho sức khoẻ của cô.
Cố Hiểu Thần dựa đầu về phía bà, nhẹ giọng nói, “Mẹ, nhưng con muốn ăn.”
“Chỉ có thể ăn một chút.” Lâm Phân thở dài, vỗ ngón tay cô.
“Vâng.” Cố Hiểu Thần vui vẻ đáp, chỉ cảm thấy một mùi vị hạnh phúc bỗng nhiên tràn đầy khắp người.
Đồ nướng cái gì, kem cái gì, mùi vị của mấy thứ xa xôi đó đều không bằng lúc này. Tay trong tay với Lâm Phân đi dạo trên phố như thế này, không càn phải nói nhiều, đó giống như là quay về quãng thời gian lúc trước. Đã rất lâu rồi không được như vậy, Cố Hiểu Thần nhớ rất rõ ràng.
Kết quả là, cô trở nên thận trọng ngay cả khi bước đi, và cô phải nâng niu trân trọng nó.
Mỗi một bước đi, cô đều không nỡ.
Đột niên hy vọng đoạn đường này, dài thêm một chút, một chút, lại dài thêm chút nữa.
***
Quán đồ nướng Hàn Quốc, quán nhỏ nhưng mức độ yêu thích rất cao, gần như chật ních người.
Ngồi đợi bàn cả mười mấy phút, lúc này mới sắp xếp được bàn ăn. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ bảy ngày, có lẽ nhiều cặp tình nhân đều không nỡ chia tay ngày nghỉ cuối cùng này, nên đồng loạt kéo đến để liên hoan.
Nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy các cặp tình nhân.
Bàn ăn của Cố Hiểu Thần và Lâm Phân được sắp xếp ở vị trí giữa, gọi món và đồ uống. Tự tay nướng đồ ăn, Lâm Phân cầm dao kéo lật miếng thịt nướng, Cố Hiểu Thần chỉ ngồi im lặng ở trước mặt nhìn bà. Nhìn khuôn mặt dịu dàng của bà, nụ nười của cô càng thêm rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùi vị của thịt nướng quả nhiên là rất ngon, sau khi ăn xong lại thử món kem đặc biệt của quán.
Kem sô cô la lạnh băng, Cố Hiểu Thần vui vẻ cầm ly kem lên múc một thìa rồi lại một thìa thuởng thức.
“Hiểu Thần, ăn ít thôi. Quá lạnh rồi.”
“Vâng.”
Lâm Phân uống một ngụm cà phê, giống như nhớ ra cái gì đó, nhẹ giọng hỏi, “Hiểu Thần, con và Thành Trạch có phải là có qua lại riêng không?”
“Không có. Sao vậy ạ?” Cố Hiểu Thần nghe thấy bà nói như vậy, cả người giật nảy, ngẩng đầu nói.
Lâm Phân lại giống như thở phào nhẹ nhõm, lại nói, “Bởi vì mẹ nghe Nhã Như nói, Thành Trạch giống như rất che chở con, đối với con cũng rất tốt.” Bà ngưng lại một chút, không muốn khiến cô sợ hãi thoái thác, lại không muốn tạo áp lực cho cô, nên dè dặt hỏi, “Cậu ta có phải có hảo cảm với con không?”
Cố tình tránh từ “thích”, nhưng câu hỏi này vẫn vô cùng nhạy cảm.
Cố Hiểu Thần cầm muỗng, có chút phiền não cau mày, nói một câu đơn giản, gạt hết mọi chuyện đã xảy ra sang một bên, “Mẹ, con và anh ta không có qua lại riêng gì. Thực ra bọn con không biết rõ về nhau.”
“Thật không?” Lâm Phân thuận miệng hỏi lại, lẩm bẩm nói, “Thực ra Thành Trạch là một đứa trẻ tốt. Là thanh niên đầy triển vọng, tuấn tú lịch sự. Nhưng bây giờ mấy đứa trẻ bọn con đều hay nói cái gì mà tình yêu, nếu như không thích, thì có tốt đến mấy cũng vô dụng.”
“Nếu như không thích, cũng có thể sống cùng nhau sao?” Ánh mắt Cố Hiểu Thần hiện ra sự bế tắc khốn đốn, nhưng cũng mong đợi một đáp án.
Lâm Phân ngưng mắt nhìn cô, sâu xa nói, “Hai người sống cùng nhau, cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Không đơn giản giống như yêu đương.”
“Mẹ………….” Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm kem ở trước mắt, chỉ nói, “Con biết.”
Ước chừng khoảng mười giờ, Cố Hiểu Thần gọi điện cho Châu Thành Trạch. Không qua bao lâu, Châu Thành Trạch lái xe đến. Không thể từ chối, đành phải ngồi vào xe anh ta. Cả đoạn đường không nói gì, sau khi về đến tiểu khu thì chia tay. Cố Hiểu Thần đi thang máy lên tầng, trong lòng như đã thông suốt.
Nếu như không yêu, thì cũng không cần để tâm đến như vậy.
Nếu như không để tâm, thì lòng cũng sẽ không còn đau nữa.
Cứ như vậy………… thì cũng có thể đi hết một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro