Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Hành Trình Của...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Đại sảnh buổi tiệc được trang trí cực kỳ xa hoa, với những quả bóng bay màu hồng treo lơ lửng giữa không trung, không khí hoà quyện các loại hương thơm khác nhau. Một dãy người bồi bàn mặc lễ phục và những nữ phục vụ trong bộ đồ màu hồng túc trực để phục vụ mọi người bất cứ lúc nào, tràn đầy khí thế. Ở trung tâm đại sảnh, một nữ nghệ sĩ dương cầm được mời đến chơi những bản nhạc tuyệt vời dễ chịu khiến mọi người thoải mái vui vẻ.

Tiếng đàn piano du dương, dinh dinh dong, dinh dinh dong cất lên rất vui vẻ.

Dĩ nhiên những vị khách được mời đều là những nhân vật có tiếng trong giới hào môn.

Chỉ là so với bữa tiệc sinh nhật của Châu Mặc Sinh lúc trước, thì khách mời lần này phần lớn là người thuộc thế hệ trẻ. Đưa mắt nhìn quanh, toàn là những công tử tao nhã, những tiểu thư khuê các tụ tập nói chuyện cười đùa vui vẻ, bầu không khí thật hài hoà. Trong số đó có những người mới nổi trong giới thương trường hoặc chính trị, cũng có thế hệ thứ hai của những nhà hào môn, và những cựu học sinh của trường quý tộc nơi mà Châu Nhã Như đã theo học.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là buổi tụ họp của những người có tiền.

Lúc Châu Mặc Sinh và Lâm Phân dắt Châu Nhã Như đi xuống cầu thang xoắn ốc, mọi người trong đại sảnh đều hướng sự chú ý về cô. Châu Nhã Như được hai người dắt xuống, lộng lẫy mỉm cười nhìn xuống dưới lầu. Châu Nhã Như thật xinh đẹp, đôi mắt rạng ngời, đôi môi hồng, làn da được chăm sóc và giữ gìn hoàn hảo nên khiến cô ấy trông mềm mại và trong suốt.

Chỉ là nét đẹp của cô ấy cùng với nét thanh tú của tiểu thư đài các, giống như một đoá hoa hồng có gai.

Cố Hiểu Thần im lặng từ cửa bên đi vào, đứng ở một góc bên. Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Lâm Phân, không có lúc nào dời đi. Chờ sau khi buổi tiệc chính thức khai mạc, cô sẽ chào Lâm Phân rồi rời đi.

“Nhã Như tiểu thư, tối nay cô thật đẹp.”

“Đây là quà sinh nhật của tôi tặng cho cô, không biết Nhã Như tiểu thư có thích không?”

“Nhã Như tiểu thư, lát nữa tôi có thể mời cô khiêu vũ được không?”

Châu Mặc Sinh và Lâm Phân hai người đi đến chỗ những người bạn cũ để nói chuyện, đám đông lập tức vây kín xung quanh Châu Nhã Như. Châu Nhã Như bị một đám đàn ông vây quanh chỉ mím môi cười càng thêm nhẹ nhàng xinh đẹp. Nhưng cô dường như đang tìm kiếm bóng hình ai đó trong đại sảnh, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi và khao khát của một thiếu nữ.

Cố Hiểu Thần đứng ở một góc đợi bài phát biểu đầu bữa tiệc, nhưng lại chậm trễ nên không đợi nữa.

Bỗng, tiếng cười của một người phụ nữ phát ra từ ban công ngoài trời của sảnh tiệc.

Tự nhiên, ánh mắt mọi người lướt về phía đó.

Cố Hiểu Thần cũng vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong ánh sáng mờ ảo và màn đêm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nổi bật của một người đàn ông, nhưng nhìn không rõ khuôn mặt của anh ta. Anh ta dường như đang ngồi trên ghế đang bằng mây ngoài ban công, điếu thuốc trên tay anh sáng rực trong bóng tối. Ở ban công ngoài trời, một vài cô gái thanh thuần động lòng người vây quanh anh ta, giống như thê thiếp đang chờ được sủng ái.

Người đàn ông này giống như hoàng đế.

Là ai? Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng trực giác không vui đối với loại đàn ông như vậy.

Quá đào hoa……..

Bên tai truyền đến tiếng cười của mấy người phụ nữ kia, giọng nam vang vọng lập tức át đi tiếng cười kia.

Người phục vụ mang micro đến, Châu Mặc Sinh cười nhận lấy micro và nói, “Hoan nghênh quý vị đã đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của con gái Nhã Như, hy vọng mọi người chơi vui vẻ. Hôm nay cũng vô cùng hân hạnh mời được Ngũ Hạ Liên tiên sinh – CEO của Ngũ thị.”

Lời nói vừa buông xuống, mọi người đều rào rào vỗ tay theo Châu Mặc Sinh.

Bị các nữ nhân vây quanh, mặt Ngũ Hạ Liên vẫn tản mạn, mỉm cười đứng dậy. Nhưng đáy mắt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, không có nửa điểm vui vẻ, đương nhiên đối với bữa tiệc này không hề có cảm giác hứng thú một chút nào. Thân hình cao ráo thẳng tắp đi khỏi ban công ngoài trời, một thân tây trang màu đen, áo sơ mi màu bạc, khuôn mặt hoàn hảo như tác phẩm điêu khắc khiến người ta chú ý.

Ngũ Hạ Liên trầm lặng rảo bước, đi đến trung tâm đại sảnh.

“Hạ tổng có thể bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn để đến dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, thật rất vinh dự.” Châu Mặc Sinh lấy lòng.

Ngũ Hạ Liên cong khoé môi, lộ ra nụ cười mê người, “Châu tổng khách sáo rồi. Thực ra đó là vinh hạnh của tôi.” Anh nói, ánh mắt nhìn về Châu Nhã Như đứng ở một bên.

Châu Nhã Như quên cả phép lịch sự chỉ si dại nhìn anh.

Trên thế giới này, làm sao lại có người cười đẹp đến như vậy.

Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Ngũ Hạ Liên hơi khom người, nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên ngón tay cô. Châu Nhã Như liền không kịp có phản ứng, chỉ ngây người đứng yên tại chỗ. Anh cười loá mắt, trầm giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Qua một lúc, vẫn im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Châu Nhã Như líu ríu nói, “Cảm ơn………….”

Buổi tiệc sinh nhật bởi vì sự xuất hiện của Ngũ Hạ Liên mà bầu không khí thay đổi một cách kỳ quái.

Ngũ Hạ Liên – ông trùm của giới tài chính, không ai không biết, không ai không hiểu. Cơ thể tự phát sáng này thu hút sự chú ý của mọi người, nhất cử nhất động đều lộ ra một sức hấp dẫn đặc biệt.

Anh ấy cũng đến? Sao cô không lại không nghĩ đến, anh ấy cũng sẽ đến tham dự?

Cố Hiểu Thần sầu muộn, trong đầu dừng lại ở hình ảnh nụ hôn ban nãy. Theo bản năng lùi về phía sau một bước, cô vội vàng xoay người, không kịp nói lời chào với Lâm Phân, hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này. Cô không muốn chạm mặt anh trong trường hợp này, mà còn là buổi tiệc sinh nhật này.

Trước mặt có một thân hình cao lớn chặn lại, trầm giọng hỏi, “Đi đâu?”

Cố Hiểu Thần vội ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Châu Thành Trạch, mày liễu cau lại, “Xin lỗi, tôi có việc gấp, nên………”

“Dì Phân nói sau khi bữa tiệc kết thúc, bà ấy có chuyện muốn nói với em.” Không đợi cô nói hết câu, Châu Thành Trạch đã đanh giọng cắt ngang.

Cố Hiểu Thần chỉ nói được nửa câu, đành phải nuốt ngược lại. Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Phân, Lâm Phân đứng bên cạnh Châu Mặc Sinh, vừa khéo bà ấy cũng đang nhìn về phía mình, gật đầu mỉm cười.

Lúc này, cô đi cũng không được, không đi cũng không được, thật là khó cả đôi đường.

“Tôi đi một chút rồi trở lại, em đừng chạy loạn. Châu Thành Trạch thấp giọng dặn dò, đôi mắt rực sáng.

Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt anh ta giống như nhìn một quái vật, đối với lời nói của anh ta càng cảm thấy khó hiểu. Cô không đáp lại, muốn tìm cơ hội hỏi Lâm Phân, có lời gì muốn nói với cô. Châu Thành Trạch chỉ mỉm cười, trong lúc vô tình ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô, ánh mắt giao nhau với Ngũ Hạ Liên ở phía xa.

“Ở đây đợi tôi.” Châu Thành Trạch nói, bất ngờ cúi xuống, hôn lên mặt cô.

“Anh……………”

Tứ chi Cố Hiểu Thần cứng đờ, muốn mở miệng nhưng lại không thể. Châu Thành Trạch thong thả nho nhã đi qua người cô, giống như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra. Cô quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của anh ta, lúc quay đầu lại vô tình thấy đôi mắt đen của Ngũ Hạ Liên khiến người khiếp sợ, lạnh đến rùng mình.

Ánh mắt đó giống như muốn ăn thịt người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0